Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 66: Chương 66




Edit: Zịt cac cac cac

Beta: Lam

Cửa vào khu công tác là cánh cửa nhỏ, bên trong đang bận rộn ầm ĩ, nhưng đường qua lại ngoài cửa này đã trở nên yên tĩnh. Hốc mắt Dụ Dao sưng đau, cố gắng khống chế tần suất hít thở, kéo cánh cửa kia lại, giữa lại một không gian không bị quấy rầy.

Cho dù rất ngắn, gần như chỉ có mấy phút hay mấy giây, bây giờ cô cũng phải đi làm ngay.

Dụ Dao đá rớt nhẹ giày cao gót, miễn cho tiếng giẫm chân lên mặt đất quá vang. Cô đi chân trần, chạy thẳng về phía Dung Dã, cả bức tường bên sườn mặt đều là tấm kính to, ánh lên trên là cái váy dài hình mũi dùi và màu xanh đậm phất lên của cô, cùng với đuôi mắt phiếm hồng.

Dung Dã giang hai tay, đón cô đang bước nhanh tới. Dụ Dao cũng không chú ý đến việc lễ phục có tiện hay không, nhảy lên vòng tay ôm lấy cổ anh. Dung Dã ôm chặt eo của cô, dùng sức nâng người lên, không ngừng ấn cô vào lòng, như muốn dung nhập cô vào cơ thể của mình.

“Không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh em à? Em nhớ anh làm gì.”

Dụ Dao mạnh miệng nói một câu, còn không nhịn được mà nghẹn ngào, ôm chặt lấy anh. Hôn không thể biểu đạt hết, làm anh đau mới được, cô vừa giận vừa cười cắn lên vành tai mẫn cảm nhất của anh, lực cắn rất mạnh.

“Chào mừng anh trở về…”

Cô thì thào xong, nước mắt rơi tí tách lên áo anh.

“Mỗi ngày em… đều đang đợi anh.”

Dụ Dao biết, Dung Dã đã bước qua cái khoảng cách cắt ngang kia giữa anh và Nặc Nặc, anh đã tiếp nhận sự ngây thơ đơn giản đó của bản thân, sẽ không cô độc cố thủ trong cái lồng giam giam cầm anh nữa.

Anh đã bước ra rồi, mang theo cả Nặc Nặc, hoàn chỉnh đứng ở trước mặt cô.

Dung Dã giữ lấy gáy của Dụ Dao, hơi nâng đầu cô lên, không đành lòng làm hỏng lớp trang điểm của cô, hôn chụt lên đôi môi đỏ mọng của cô cực kỳ nhẹ nhàng: “Đừng khóc.”

Phản ứng của Dụ Dao tha thiết như vậy, anh ít nhiều còn có hơi làm mình làm mẩy, trong giọng nói căng ra chút lạnh lùng cứng rắn ngược với Nặc Nặc: “Anh chỉ… để cậu ta đến cho em xem, miễn cho em nghĩ rằng cậu biến mất rồi.”

“Em đừng ôm hy vọng quá lớn.” Anh nhếch khóe miệng: “Anh không thể luôn làm Nặc Nặc, anh còn——”

“Đương nhiên anh không cần làm Nặc Nặc.” Giữa mắt và mi Dụ Dao ngấn nước: “Nếu như anh đi thật, thì em đi đâu để tìm tên điên A Dã chứ.”

Dung Dã hơi ngớ ra.

Dụ Dao xoa lông mày anh: “A Dã hay Nặc Nặc đều là anh, đã hợp vào trong bản năng và tính cách của anh từ lâu rồi. Em chỉ muốn để anh tự do tự tại làm chính mình, nào có xác định ranh giới rõ ràng như vậy đâu?”

Bởi vì mấy câu nói đó của cô, một lớp sương mù cuối cùng trong mắt Dung Dã cũng tiêu tan. Cánh môi anh giương lên, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Chính miệng em nói, đợi anh nghĩ thông mối quan hệ của anh với Nặc Nặc, em sẽ hoàn toàn tha thứ cho anh, quay về làm bạn gái anh có đúng không?”

Anh xòe ngón tay ra, huơ huơ cằm của cô: “Không cho đổi ý nhá.”

Dụ Dao muốn cho anh một câu trả lời, vừa kéo dài âm nói hai ba chữ, phía sau cánh cửa nhỏ bị cô đóng lại kia đã bị người bên trong đẩy ra. Đạo diễn đoàn phim dẫn theo hai diễn viên đi ra tìm cô, tuyệt đối không ngờ tới cái cảnh kinh người như bão giật cấp 380 đâm thẳng vào tim trước mắt.

Thiếu chút nữa đạo diễn đã quỳ xuống tại chỗ, lấy tốc độ nhanh nhất thuở bình sinh, túm hai người kia lủi nhanh trở về, chấp hai tay lại thành hình vái lạy, cấp tốc đóng cửa, làm bộ như mình chưa từng xuất hiện.

Nhưng đoạn nhạc đệm xuất hiện ngắn ngủi thật sự cũng đã quấy nhiễu bầu không khí. Dụ Dao nhìn thời gian, có hơi xấu hổ đẩy Dung Dã ra: “Còn có 3p nữa là bắt đầu rồi, vừa nãy em còn khóc nữa, phải nhanh chóng sửa lớp trang điểm. Đợi hết bận thì em sẽ nói chuyện hẳn hoi với anh.”

Dụ Dao tính toán rất tốt, hôm nay là buổi lưu diễn cuối cùng rồi, kịch bản mới lại còn chưa định, giữa thời gian đó có thể nghỉ ngơi vài ngày, dù có nhiều lời thế nào cũng có thể từ từ nói tiếp với Dung Dã.

Nhưng cô bên này khó khăn lắm mới kiên trì được đến phần cuối, định chạy về nhà Dung Dã, Tống Lam lại vội vàng chắn ngang, chặn cô lại: “Mau chuẩn bị đi, tạm thời lên lịch, chuyến bay đêm nay bay thẳng đến Ý. Chủ sở hữu thương hiệu bên đó cũng sắp xếp đâu ra đó rồi, lịch trình khá gấp, bọn họ nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến cô.”

Nói xong Tống Lam lập tức đi chuẩn bị, lại nhìn thấy bóng dáng nào đó ở bên ngoài, quay đầu lại lo lắng hỏi cô một câu: “Bên cô được không? Nếu thật sự không được, tôi sẽ đi trao đổi lại.”

Dụ Dao muốn nói lại thôi, bả vai căng ra không khỏi ủ rũ mà sụp xuống.

Đại ngôn của cô như diều gặp gió, tháng trước đã nhận được một đại ngôn mỹ phẩm xa xỉ toàn cầu, quảng cáo được xác định là đến Rome quay. Nhưng khoảng thời gian trước thời tiết bên đó trở xấu, không thích hợp quay, bị bắt trì hoãn lịch trình, kết quả là không khéo mà dí đến bây giờ. Chủ sở hữu thương hiệu người ta còn đặc biệt đợi đến thời hạn cô tuyên truyền xong mới đến, cô không có lý do gì mà không phối hợp.

Cậy thế chơi xấu gì đó hả, thật ra cô có chỗ dựa cứng và tư bản đó, nhưng mà chắc chắn không thể làm thế được.

Dụ Dao thở dài, hỏi thời gian chuyến bay rõ ràng. 11h đêm bay, chỉ còn dư hơn 2h, lập tức phải xuất phát đến sân bay, hoàn toàn không hề kịp nói tường tận điều gì.

Cô biết ngày mai Dung Dã có một cuộc họp quan trọng phải tham gia, tiếp theo còn có hai hợp đồng mang tính quyết định chờ quyết định. Anh vừa mới tiếp nhận sản nghiệp phức tạp của nhà họ Dung, mỗi ngày đuổi theo cô chạy đã rất vất vả, lúc này mà xuất ngoại thì tuyệt đối không thể nào.

Không thể tạo thêm phiền phức cho anh, dứt khoát bóp chết suy nghĩ về anh, đợi cô trở về rồi tính.

Dụ Dao đi ra, cửa ra vào đang chật cứng người. Cô không phát hiện ra Dung Dã, vì vậy mà lách qua đám đông sôi nổi một cách quen thuộc, ra chỗ vắng lặng tìm. Cô đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy một người ở bên cửa sổ ở cuối hành lang xa xa.

Anh ngồi trên bệ cửa sổ rất cao, bầu trời bên ngoài rất tối, bóng đêm xâm chiếm lấy nửa người của anh, càng lộ vẻ cô đơn cùng cực. Đợi đến khoảnh khắc đối diện với ánh mắt cô, những sự tối tăm dày đặc đó lập tức trút khỏi người anh như thủy triều, chỉ còn lại khói lửa nhân gian đột nhiên sống lại.

Dụ Dao nhìn đến thất thần.

Mỗi lúc cô không có mặt, có phải anh đều cô đơn và lạc lõng với mọi thứ như thế này không.

Dụ Dao đi tới, tay vịn đầu gối Dung Dã, vốn định nói thật với anh nhưng đến lúc này thì lại vòng vo: “Đột nhiên có thông báo lịch trình, hai tiếng sau em bay đến Ý, có lẽ là phải năm sáu ngày mới có thể trở về. Anh tập trung bận việc của anh, lần này tuyệt đối không được theo em, coi như đây là cửa ải cuối cùng em thiết lập cho anh.”

Cô nói nghiêm túc: “Thời gian em đi này, anh nên trải qua cái gì thì trải qua cái đó, đặt công việc trong tập đoàn lên hàng đầu, ăn cơm và nghỉ ngơi đúng giờ. Nếu như anh rảnh rỗi thì đi xem phim chơi bóng hay lái xe ra ngoài mua sắm như những người khác, làm cái gì cũng được, nói chung là không được nghiêm khắc với bản thân, yêu bản thân thêm một chút.”

“Nếu như anh làm được.” Cô nhẹ giọng: “Sau khi em trở về, em sẽ quay lại làm bạn gái anh, mặc anh xử lý.”

Dung Dã rủ mắt nhìn cô, nắm lấy cổ tay cô: “Làm sao để anh tin em đây, có phải nên trả phí đặt cọc trước chút hay không?”

Dụ Dao đã đoán được tên điên này sẽ không nghe lời dễ dàng như vậy mà. Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Anh cao quá rồi, cúi xuống tí đi.”

Dung Dã phối hợp mà khom người xuống, tai cô đỏ lên. Vốn chỉ định hôn một cái vào khóe miệng anh, nhưng lúc môi sắp sửa dán lên, anh bỗng đưa tay mơn trớn gáy cô, không hề thương lượng, trực tiếp mặc sức đè xuống, phá vỡ phòng tuyến khớp hàm của cô, mút hôn sâu.

Dụ Dao đứng không vững, vội vàng ôm lấy eo anh. Anh dựa vào bên tai cô khẽ nhắc nhở: “Dao Dao, đừng tùy tiện hứa hẹn. Cái câu em mặc anh xử lý này, anh sẽ rất nghiêm túc.”



Sau khi Dụ Dao đến được Rome, vốn là chủ thương hiệu sắp xếp thời gian lệch múi giờ ban ngày cho cô đi dạo phố. Cô quả quyết từ chối, bắt đầu làm việc hết tốc lực, một phút cũng không muốn lãng phí.

Trên đường đi quay, <Mộng Cảnh Sơn> chính thức được công chiếu tại các rạp trong nước. Với tư cách là bộ phim huyền huyễn tương đối ít được quan tâm, ban đầu cũng không được coi trọng, nhưng Dụ Dao luôn tin thực tế là kết quả tốt nhất để nói chuyện, kết quả, cũng không khiến cô thất vọng. Doanh thu phòng vé trong ngày đầu công chiếu của phim đạt 300 triệu, tổng doanh thu dự đoán vượt xa sự mong đợi của đạo diễn và nhà sản xuất, vượt xa phim ra mắt cùng thời gian.

Rất nhanh điểm số trên douban cũng có kết quả, mở màn là 8.3, còn đang liên tục vững vàng tăng lên, làm cho những lời tiêu cực mỉa mai mắng chửi Dụ Dao không có thực lực, muốn mượn Dung Dã leo lên phải im lặng câm miệng.

Điện thoại của Dụ Dao đầy tin nhắn chúc mừng, mà cái wechat cô ghim, cún con được thiết lập số điện thoại liên hệ thân mật duy nhất, từ lúc cô đi, ngược lại là có biểu hiện vô cùng khác thường làm người ta yên tâm, rõ ràng là không tóm được bất cứ manh mối nào.

Anh ngủ sớm thức sớm, họp ký hợp đồng, chỉ cần là chuyện anh đi làm, anh đều sẽ chụp lại gửi cho cô, còn bổ sung thêm gói icon cún con phá phách cún con quay cuồng siêu giống anh kia.

Thậm chí anh còn phá lệ mà đi xem phim một mình. Dụ Dao nhìn trong ảnh, Dung Dã ngồi ở phòng chiếu <Mộng Cảnh Sơn>, trong tay còn cầm một cốc nước trái cây, dù thế nào cũng cảm thấy cực kỳ không chân thực.

Quả thật anh đang cố hết sức để trở thành một anh người yêu hoàn thành mọi yêu cầu của cô, tận hưởng cuộc sống, không có cô cũng cố gắng sống rất tốt.

Thế mà nhìn anh thật sự đã làm được, ngoại trừ sự vui vẻ, Dụ Dao lại còn nảy sinh sự mất mát.

Loại tâm trạng này đã không phải là lần đầu tiên, cô tưởng rằng mình sẽ có chuyển biến tốt, không ngờ trái lại còn nặng thêm.

Cô hẳn là đã hiểu được từ lâu, người bệnh thật ra không chỉ có Dung Dã, mà cũng có cô.

Chẳng qua Dung Dã bệnh rất thẳng thắn vô tư, chính là muốn cướp đoạt và chiếm hữu. Nhưng cô còn mang thêm cái mặt nạ dè dặt, vừa giả vờ lạnh lùng, vừa thỏa thích tận hưởng tình yêu vô hạn của anh, nhưng đợi đến lúc anh nghe lời mà từ từ khắc chế và thu liễm lại, cô mới ý thức được, cô đã bị anh chiều đến hỏng từ lâu rồi, sẽ thấy mất mát, sẽ thấy không đủ.

Cô muốn tên điên đó… không thể rời bỏ cô.

Dụ Dao kéo tiến độ công việc đến mức nhanh nhất, dựa theo kế hoạch mà xong tất cả tiến trình trước nửa ngày, sửa vé máy bay về sớm hơn.

Xác định thời gian chuyến bay, là đêm khuya trong nước, Dụ Dao không báo cho Dung Dã, trực tiếp lên máy bay. Cô thức trắng mười mấy tiếng trên bầu trời, lặng lẽ đi qua lối VIP, không kinh động đến fans và truyền thông, chỉ muốn nhanh chóng gặp anh.

Dụ Dao ngồi trên xe, mở phần mềm định vị trên điện thoại ra.

Trước lúc cô xuất ngoại, Dung Dã đã đổi lại điện thoại lúc trước của Nặc Nặc, vì để cô nắm rõ vị trí của anh bất cứ lúc nào.

Trên phần mềm biểu thị anh đang ở nhà riêng.

Dụ Dao lập tức bảo tài xế lái tới đó. Từ sau khi Dung Thiệu Lương rớt đài, nhà riêng đã mở cửa thông ra bên ngoài, nhưng lối đi bí mật trong gara vẫn giữ nguyên không có khóa lại.

Cô muốn cho Dung Dã một sự bất ngờ, lại lo lắng lỗ mãng xông tới, ngộ nhỡ có người của tập đoàn đang ở đó, cô đột nhiên xuất hiện sẽ quấy nhiễu công việc của anh. Vì vậy cô vẫn như trước, lặng lẽ đi vào bằng cánh cửa bí mật trong gara kia.

Dụ Dao cầm điện thoại, không quan tâm đến cảnh phố ngoài cửa sổ xe. Lúc sắp đến đích đến, cô mới giật mình phát hiện, cô vậy mà lại nhớ anh đến mức này, cứ như là cô gái nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương say đắm.

Yêu anh say đắm, cũng được anh yêu say đắm.

Dụ Dao ngựa quen đường cũ mở khóa bằng vân tay, chạy tới con đường đi thông với phòng trước. Dọc trên đường đi tim cô đập như nổi trống, nhưng bên bể bơi và trong phòng khách cũng không có bóng dáng của Dung Dã

Cô xác nhận lại vị trí trên điện thoại lần nữa là chính xác, mới nhẹ nhàng đi vào, nhìn xung quanh cái nhà to như vậy mà yên tĩnh như là không hề có người ở. Trong sự yên tĩnh áp lực, cô láng máng nghe được tiếng chạm trổ nặng nề.

Tầm mắt Dụ Dao chuyển hướng đến căn phòng đặt đầy tượng điêu khắc gỗ kia.

Cô bất giác bấm mở màn hình, gửi một tin nhắn wechat cho Dung Dã: “Anh đang làm gì đó?”

m báo quả nhiên vang lên sau cánh cửa đó, trong chốc lát đã được hồi âm: “Anh tự chiên thịt bò, đang ăn, anh bảo Nguyên Lạc mua vé xem phim, đợi một lát anh sẽ đi xem lại.”

Dụ Dao nhíu mày, đứng ngoài cửa, nhìn vào nhà ăn và phòng bếp không hề có hơi nóng.

Tên lừa đảo.

Mũi cô chua xót, đánh giá anh: “Rất phong phú.”

Dã cún con: “Là rất đầy đủ. Anh nghe lời Dao Dao, mỗi ngày làm rất nhiều chuyện, không cô đơn, đối xử với bản thân rất tốt.”

Dã cún con: “Cún con như vậy có thể có được tình yêu của chủ nhân chưa.jpg.”

Dã cún con: “Vẫy đuôi.gif”

Dụ Dao không trả lời lại, đợi thêm một lát, nghe được trong phòng có người nhẹ nhàng bỏ di động xuống, lại nhặt dao khắc lên, tiếp tục phát ra âm thanh cô độc và quạnh quẽ.

Sao cô lại quên mất, anh giỏi nhất là giả vờ không sao, giỏi kiềm chế và giả vờ bình tĩnh, sau lưng mỗi tấm ảnh chụp lộ ra vẻ vui vẻ, đều là anh bướng bỉnh im miệng không nói gì.

Dụ Dao rất muốn khóc, giống như hai chân treo lơ lửng trên bầu trời cuối cùng cũng đạp đến mặt đất chỉ thuộc về mỗi mình cô.

Trong mấy ngày, lỗ hổng nho nhỏ trong tim cô đều được anh nhồi nhét đầy trong giờ khắc này.

Cô đúng là có bệnh, cô yêu Dung Dã như vậy mà.

Nếu như loại tình yêu này là bệnh hoạn cực đoan, cô không muốn chữa lành, bằng lòng trầm luân cùng anh. Thật ra với cô và Dung Dã mà nói, dung túng và cưng chiều nhau, mới là liều thuốc chân chính có thể chữa khỏi lẫn nhau.

Trong phòng, ấn đường Dung Dã nhíu lại, ánh mắt dừng lên trên mặt bức tượng điêu khắc gỗ, cây dao rất mảnh rất nhỏ giữa ngón tay anh, phác họa đôi môi no đủ và cái cằm xinh xắn của cô gái.

Tiếp tục chịu đựng, lại ngụy trang thêm một chút, đừng dọa đến cô.

Công việc đã được quyết định xong toàn bộ, anh còn mấy tiếng nữa là có thể lên máy bay rồi, cứ coi như là vi phạm, cứ coi như không nghe lời cô, anh cũng không thể đợi được nữa.

Anh cố gắng đi làm, nhưng vẫn cứ không làm được những yêu cầu kia. Anh chỉ muốn gặp cô.

Dao của Dung Dã đi xuống, vẽ ra đường cong cần cổ mảnh khảnh, môi mím, hiện ra màu trắng nhợt nhạt. Anh ngồi bệt giữa phòng, cánh cửa trước mắt đóng chặt lại đột nhiên bị người ta vặn chuyển động.

Anh dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cánh cửa thuận lợi mở ra, khe hở dần dần được kéo lớn, ánh sáng bên ngoài ùa vào, trong nháy mắt làm Dung Dã không thấy rõ.

Mấy giây sau, tượng điêu khắc gỗ bán thành phẩm trong tay anh nghiêng đổ, người ở cửa nhẹ nhàng đi đến, lắc điện thoại chất vấn anh: “Thịt bò? Phim? Rất đầy đủ? Dung Dã, đầy đủ của anh, chính là một mình khốn đốn trong phòng điêu khắc gỗ à?”

Dung Dã không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, hầu kết trúc trắc lên xuống. Rất lâu sau, ngón tay anh mới chuyển từ lạnh đến nóng, ném dao, khàn khàn nở nụ cười: “Làm sao đây, bị vợ bắt tại trận, anh còn có thể có danh phận không?”

Dụ Dao đè lại nhịp tim đang tăng vọt, không để ý đến cánh cửa, khép kín một tiếng “Ầm”.

Phòng cũng không nhỏ, cho dù có đặt đầy tượng điêu khắc gỗ của cô cũng còn trống rất nhiều. Nhưng Dụ Dao không nói rõ được tại sao, khoảnh khắc khi cửa đóng lại, vậy mà lại cảm thấy chật hẹp đến mức hít thở cũng khó khăn.

Cô hỏi rất bình tĩnh: “Anh không làm theo yêu cầu của em, em không muốn cho thì làm thế nào?”

Dung Dã nghiêm túc đáp: “Thì cầu xin em.”

Dụ Dao nhìn anh cách đó vài bước, người đàn ông ngồi trên thảm trải sàn màu trắng, trên bàn làm việc thật to bên cạnh tay là một cái tượng điêu khắc cô được phân nửa, nhưng cũng nhìn ra được, Dao được khắc gỗ kia chỉ mặc có cái váy ngủ mà thôi.

Cún háo sắc…

Ánh sáng trong mắt anh từng bước từng bước hãm sâu lấy cô

Cô cố gắng biểu hiện tự nhiên: “Cầu xin như nào? Anh làm thử xem.”

Dung Dã nói: “Điêu khắc cho vợ giống và tinh tế nhất, được không? Nhưng em phải giúp anh, một mình anh không làm được.”

Anh chậm rãi đứng dậy, chân không tiếng động giẫm lên thảm trải sàn mềm mại, đứng trước mặt cô, cúi đầu chăm chú nhìn cô, giọng nói chìm vào bóng tối: “Lâu lắm rồi chưa hề ôm ấp đàng hoàng, anh sợ điêu khắc lên sẽ không chính xác, có thể… để anh khắc sâu vào trí nhớ không?”

Dụ Dao không khỏi nín thở, tay người đàn ông nhẹ nhàng dừng ở giữa mày cô, rất giống như một thợ điêu khắc nghiêm túc lạnh lùng, đang dùng tay để miêu tả kỹ người mẫu của anh. Anh trượt đến khóe môi và mũi cô, vỗ về vành tai và cần cổ, rơi xuống xương quai xanh, cùng với lướt xuống những chỗ càng không thể nói thành lời.

Giống như tín đồ ngoan đạo, miêu tả toàn thân cô.

Dụ Dao không thể không nhắm mắt, nắm lấy tay Dung Dã, lông mi run run.

Dung Dã cố gắng kiềm chế, vẫn không thể thu liễm lại động tác của bản thân, ôm cô vào lòng, cúi người mút cái cổ trắng ngần của cô, hơi thở phun ra hơi run rẩy: “Dao Dao, anh xin lỗi, anh không làm được yêu cầu của em, mỗi ngày đều sống rất không tốt.”

Dụ Dao vòng qua vòng eo gầy gò của anh, khớp xương rõ ràng.

Anh cắn răng: “Có thể mãi mãi anh cũng sẽ không học được cách làm thế nào để yêu bản thân. Dao Dao, anh cho em tất cả, cho nên cả đời này có thể làm khổ em, bớt chút thời gian để yêu anh không?”

Dụ Dao ngửa đầu ôm chặt anh: “Chỉ bớt chút thời gian là đủ rồi hả?”

Dung Dã trầm mặc, rất nhanh sau đó anh chôn càng sâu trong cổ cô, hấp thu sự ngọt ngào ấm áp trên người cô, kéo lớp ngụy trang, móc tim ra cho cô: “… Kỳ thực không đủ.”

Dụ Dao hiểu rõ mà cười khẽ: “Vậy trong lá thư trước kia anh nói, chỉ cần yêu một chút là đã thỏa mãn rồi, hóa ra cũng không phải là thật à?”

Dung Dã cứng lại, sau đó lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của cô: “Dao Dao, em đã đọc thư, em không đốt…”

Anh cười đến khó hiểu: “Em cũng biết, mấy lời này của Dung Dã không thể tin, tất cả đều là lời nói lừa lấy sự đồng cảm của em. Một chút sao có thể, anh muốn tất cả, càng muốn nhiều hơn so với tất cả.”

Anh ôm cô hỏi: “Người như vậy, em bằng lòng muốn không?”

Dụ Dao bị mùi hương của vật liệu gỗ cuốn quanh, nhất thời không phân rõ là mùi hương lạnh lẽo trên những mảnh gỗ kia được điêu khắc thành cô, hay mùi hương mãi không tiêu tan từ trên người anh. Cô nức nở ra một tiếng rất nhỏ, hỏi lại anh: “Anh đoán xem?”

Không đợi anh phản ứng lại, ngón tay cô đã luồn vào trong mái tóc ngắn của anh mà nắm lấy, đè nén giọng nói càng thấp và mềm mại hơn, ngọt ngào xoa dịu, kéo chậm tốc độ nói với anh: “Nếu như anh còn không dám chắc, em sẽ nói cho anh nghe một bí mật… Ngày đó ở trong xe, em không hề bị cưỡng ép, ngược lại, là em chủ động làm anh toại nguyện.”

“A Dã của em.” Cô ngước mặt, nhìn anh thật kỹ: “Em không nỡ để anh ấy khó chịu.”

Sợi dây nào đó đang cố gắng chống đỡ của anh phực phực bị kéo đứt, cảm giác yên ổn và khát vọng không thể tin được điên cuồng nảy lên.

Bước chân Dung Dã lộn xộn, đẩy Dụ Dao dựa vào cửa, dùng thân thể che chắn thành một nhà tù nhỏ không thấy mặt trời, vây cô chính giữa, cuồng nhiệt nhào vào ngực cô, giọng điệu lại hết sức dụ dỗ.

“Anh không tin.” Anh nói: “Trừ phi Dao Dao tới, lặp lại hành động ngày đó chứng minh cho anh thấy.”

Hai má Dụ Dao ứa màu máu, đến cả xương quai xanh cũng đỏ ửng.

Anh đã khắc chế quá lâu, những tình cảm nặng nề, những dây mây vướng víu trở thành gai nhọn, ôm cô càng chặt. Cô không kìm được cơn đau nhẹ, càng nhiều hơn là sự ngọt ngào tỏa đầy xung quanh.

Trước mắt Dụ Dao tối đen, thỉnh thoảng có thể thấy rõ mặt anh, thỉnh thoảng lại là đầu ngón tay và đôi môi ẩm ướt của anh.

Tấm thảm trên mặt đất cũng đủ dày và mềm mại, lưng cô ma sát, cảm thấy vô cùng tê ngứa, nhưng không bằng được một phần vạn những điên cuồng ở trong lòng kia.

Đến sau này cô không chịu được sự mất kiểm soát của người này, lúc tức giận cắn bả vai của anh, đôi đồng tử nhuộm đỏ của anh lộ ra vẻ hoang dã mãnh liệt, chảy mồ hôi mờ ám nói: “Dao Dao, anh không chỉ là A Dã, anh còn là Nặc Nặc, ít nhất phải hai phần mới đủ, em nỡ lòng từ chối sao?”

“Ngoan.” Anh hôn lên đôi môi nóng bỏng của cô, an ủi lại mê hoặc: “Em không nỡ mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.