Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 21: Chương 21






Ngôn Bỉnh Sơ ngồi trên ghế sô pha, nhìn ba chữ trên tờ giấy cách đó không xa, cũng không cầm lên, cứ nhìn như vậy một hồi lâu.

Dáng người cao to đứng lên từ ghế sô pha, đi vào phòng bếp, vẫn giống y như đúc lúc sáng anh đi, cháo trong nồi chưa từng bị người nào động tới, anh múc một chén, sau đó ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.

Phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra, một mình anh ăn tối như không có việc gì.

Cháo màu đỏ đậm đà cùng với cái chén màu trắng trong suốt hòa lẫn dưới ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, anh cầm lấy cái muỗng ăn một miếng, cháo mềm đụng chạm vào nụ vị giác của anh.

Thật ngọt.

Thật đắng.

Anh ăn tối xong, thu dọn phòng bếp sạch sẽ, Ngôn Bỉnh Sơ đi vào thư phòng, bên phòng làm việc của đồng nghiệp còn có một ít vấn đề chưa giải quyết xong, anh mở máy tính, ngón tay thon dài gõ gõ đánh đánh ở phía trên.

Cuối cùng anh gửi một mail đi, anh xoa xoa ấn đường hơi đau nhức, đi về hướng phòng tắm.

Hơi nước mờ mịt bao phủ anh, anh nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm áp làm ướt tóc đen, từ đỉnh đầu uốn lượn chảy qua mỗi một tấc da.

Đột nhiên, Ngôn Bỉnh Sơ mở to mắt, nắm tay hung hăng nện lên tường.

Anh nên cảm ơn cô vẫn còn để lại ba chữ sao?

Anh cười tự giễu, lộ ra vẻ cay đắng quanh năm bất tận. Mà xấp Nhân Dân Tệ kia, nhìn độ dày, cũng đủ chi trả tiền thuốc men của cô, tiền thuê nhà, toàn bộ điện nước và vân vân…

Mà nơi này, ngoại trừ tiền cùng ba chữ kia, cái gì cô cũng không để lại, Ngôn Bỉnh Sơ cảm thấy bản thân giống như mơ một trận Xuân Thu Đại Mộng [1], thế nhưng trái tim đau âm ỉ lại không lúc nào không nhắc nhở anh.

[1]: Đây là một thành ngữ, ý chỉ những thứ không thực tế. Thành ngữ này có liên quan đến nhà Thanh và thời Chiến quốc nên nếu bạn nào muốn tìm hiểu thêm có thể search trên Google.

Chuyện này, không phải là mơ.

Cứ vậy là sạch sẽ không nợ nhau nữa sao?

Hai mắt ứ máu của anh đỏ bừng, hơi dọa người.

Anh vẫn nhớ rõ khoảnh khắc vừa về nhà phát hiện cô còn không ở đây, phảng phất có một cây kim đâm vào tim anh, trong nháy mắt anh dường như mất đi cả thế giới, lục phủ ngũ tạng cũng trống rỗng.

Ngược lại hiện giờ, cái loại đau xuyên tim từ từ tan ra, như thuốc độc phân tán trong xương máu của anh, từng chút ăn mòn khắp người anh, mà anh, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau chậm chạp này.

Đi tìm cô sao?

Ngoại trừ tên và tuổi của cô, anh hoàn toàn không biết gì về cô cả, cho dù biết cô ở cùng một thành phố thì có thể làm gì, thành phố A hơn trăm triệu người, người tên là Lý Nhĩ Lạc tận có bao nhiêu chứ.

Vả lại, vì sao anh muốn tìm?

Anh lấy thân phận gì để tìm, anh có lập trường gì.

Không có dây dưa dong dài, không có vươn vấn tơ lòng, sự quyết liệt của cô, cô lưu loát dứt khoát, từ ngày đầu tiên anh đã rất rõ ràng rồi không phải sao?

Nếu không cô sẽ không theo anh về nhà, giữa bọn họ sẽ không có chuyện như vậy, nhưng mà anh không nghĩ đến, sự quyết liệt của cô một ngày nào đó sẽ dùng trên người mình.

Cô, thật tàn nhẫn.

Ngôn Bỉnh Sơ cười, nỗi buồn bị đè nén từ nơi sâu trong linh hồn dường như chật vật rút ra từng tí một, rải rác ở trong phòng tắm tràn ngập mông lung sương mù, dệt ra một nỗi đau xanh thẳm.



“Sao con lại gầy thành bộ dạng này rồi?” Lý Nhĩ Lạc vừa vào cửa, liền làm Lý Nghiên Thu và Ôn Kỳ sợ hãi, cái cằm nhòn nhọn giống như bị gọt xương.

“Sắc mặt lại còn kém thế này, con có thể tự chăm sóc mình được hay không?” Ôn Kỳ kéo tay của Lý Nhĩ Lạc ngồi lên sô pha, nhìn một lần lại một lần gương mặt to bằng một bàn tay của Lý Nhĩ Lạc.

Bộ dạng này của ba mẹ, trong ngực Lý Nhĩ Lạc có chút buồn, đã nói là không muốn làm cho hai người lo lắng, kết quả vẫn là dáng vẻ này, sao cô lại không đợi thêm hai ngày nữa rồi về.

“Ba mẹ đừng lo lắng, con rất khỏe mạnh mà!” Lý Nhĩ Lạc nhận lấy trà lài ba đưa tới, sưởi ấm trong tay, “Một tháng này không phải là con đi tham gia cái trại huấn luyện khép kín kia sao, hơi chút mệt, hơn nữa tàu xe về nhà mệt nhọc, sắc mặt của con sao mà tốt được?”

“Điện thoại đâu, mẹ gọi điện vài lần cũng không gọi được? Nếu như mất, ba biết đi đâu tìm con?” Lý Nghiên Thu nhìn con gái của mình, đau lòng không ít đi tí nào.

“Một tháng trước điện thoại con đã mất rồi, vừa khéo tháng này cũng không cần dùng nên con không đi mua lại.” Đôi mắt Lý Nhĩ Lạc mang ý cười, “Hơn nữa con quá nhớ hai người, cái trại huấn luyện kia vừa kết thúc thì con đã gấp đến không chờ được trở về đây, ngày mai con sẽ đi mua cái mới.”

“Con đói bụng không?” Ôn Kỳ mềm mại hỏi.

“Vâng, con sắp bãi công rồi.” Lý Nhĩ Lạc xoa vuốt bụng của mình, nói đùa.

“Vậy thì bây giờ ba sẽ đi nấu cơm ngay, điểm tâm trên bàn đều là những thứ con thích, con ăn lót bụng trước đi.” Lý Nghiên Thu để bánh đậu xanh [2] và bánh Mochi [3] trước mặt Lý Nhĩ Lạc, rồi đi vào phòng bếp.

Lý Nhĩ Lạc nhìn bộ dạng này của ba, cùng với mẹ bên cạnh bất đắc dĩ nhìn nhau cười, rất ấm lòng.

“Ba của con đó, sắp không nhịn được mua vé máy bay đi thăm con rồi.” Ôn Kỳ vẫn dáng vẻ dịu dàng như nước, cực kỳ giống với tên của bà.

“Sao thế, mẹ thì không nhớ con hả?” Lý Nhĩ Lạc cầm một khối bánh đậu xanh trong tay, trêu ghẹo mẹ của mình.

“Mẹ không nhớ con, cái đứa nhỏ không có lương tâm này.” Ôn Kỳ vuốt mái tóc đen của Lý Nhĩ Lạc, “Sao lại gầy đến thế này vậy con, lát nữa phải ăn nhiều một chút đó.”

“Dạ con biết rồi, nều mẹ còn như vậy sẽ biến thành một cụ bà lải nhải suốt ngày luôn ấy.” Lý Nhĩ Lạc không muốn làm mẹ cô lo lắng như vậy, chỉ có thể dùng phương thức này để di dời sự chú ý của bà.

Quả nhiên, Ôn Kỳ đánh tay của Lý Nhĩ Lạc một chút, có điều rất nhẹ, ánh mắt còn mang theo sự cưng chiều, Lý Nhĩ Lạc khoa trương kêu đau, vui cười với mẹ trong chốc lát, cùng nhau chờ cơm tối.

Cô nhìn chung quanh bốn phía vật dụng cổ kính trong nhà, tựa hồ còn cò thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của gỗ tỏa ra trong không khí, đúng là mùi thơm thoang thoảng này, làm cô cảm thấy yên tâm, như một con thuyền dập dền bên ngoài mấy năm cuối cùng cũng về tới bến.

Sờ mái tóc mềm mượt của mẹ, vậy mà đôi mắt Lý Nhĩ Lạc ê ẩm, ở nhà thật tốt.

Ôn Kỳ là một người phụ nữ Giang Nam điển hình, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, tỏa ra ấm áp nhàn nhạt và tao nhã.

Mà Lý Nghiên Thu là người thành phố A chính gốc, mang theo sự hào sảng của đàn ông phương Bắc, nhưng bởi vì do nghề nghiệp, cả người ông khí chất nho nhã, điềm tĩnh ung dung, lúc ông đứng trước mặt bạn, giống như một quyển sách mang theo đậm đà hương mực từ từ phát tán.

Hai người đối xử với Lý Nhĩ Lạc như là nâng trong lòng bàn tay, ở trong lòng hai người, Lý Nhĩ Lạc mãi mãi đều là cô con gái nhỏ, mãi mãi đơn thuần, mãi mãi ngây thơ, mãi mãi cũng được nuông chiều.

Cơm xong rồi, một nhà ba người ngồi trên bàn cơm, máy sưởi quanh quẩn, hoà thuận vui vẻ.

“Mẹ còn tưởng rằng tết Lâm Cảnh không về con cũng không về chứ.” Ôn Kỳ gắp một miếng sườn thả vào trong cái chén trước mặt Lý Nhĩ Lạc.

Nghe được cái tên đó, sự mất tự nhiên trên mặt Lý Nhĩ Lạc chợt lóe qua, ngay sau đó lại cười nói dịu dàng, "Sao có thể, địa vị của ba mẹ trong lòng con là không thể lay động.”

“Cho dù lời này là con lừa ba, ba nghe xong cũng thấy vui vẻ.” Do là không khí trong nhà quá tốt đẹp, hai người ai cũng không bắt được biểu cảm của Lý Nhĩ Lạc.

“Hôm nay là ngày mấy vậy ạ?” Sau khi bị bệnh tỉnh lại ở New York, lúc sau vào ở trong nhà anh, mãi cho đến bây giờ trở về, cô hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.

“Ngày 9, vừa đúng còn một tuần nữa là năm mới rồi.” Ôn Kỳ quấn sợi tóc bị rũ xuống qua sau tai.

Thì ra cô đã ở trong nhà anh ta hơn một tháng rồi, trong lòng Lý Nhĩ Lạc thở dài một tiếng, “Năm nay gia đình mình ăn tết như thế nào ạ?”

“Con có ý kiến gì không, ba và mẹ đều sẽ đi cùng con!” Lý Nghiên Thu cười hiền hậu cùng với sự cưng chiều sắp đi qua tròng kính tràn ra ngoài.

Mà nhìn bộ dáng của Lý Nhĩ Lạc, hiển nhiên là đã quen với loại thái độ bình thường này, “Chúng ta đi nước Anh được không ạ?”

“Mới vừa trở về nước lại muốn quay lại đó rồi à?” Hiển nhiên là Ôn Kỳ không ngờ tới câu trả lời này, hơi nghi ngờ.

“Con muốn cho hai người xem nơi con gái cưng của hai người sống thôi mà!” Lý Nhĩ Lạc uống một ngụm trà lài, ngọt ngào làm nũng.

“Tôi cảm thấy rất tốt, con mình sống ở đó một khoảng thời gian dài đến vậy, ba mẹ chỉ đi quá vài lần, lần này đúng lúc có thời gian có thể ở đó vài ngày, còn có thể thả lỏng tâm tình một chút.” Những lời này của Lý Nghiên Thu là nói với vợ mình, muốn hỏi đáp án của bà.

“Cho dù Lạc Lạc nói cái gì thì ông cũng sẽ nói tốt thôi!” Ôn Kỳ với bộ dáng hết cách nhìn cha con hai người, thế nhưng trong lòng lại mĩ mãn.

Cả đời của phụ nữ không phải chỉ thế sao, có một người chồng thương mình, một đứa con ngoan ngoãn, cuối cùng tạo thành một gia đình hạnh phúc.

Lý Nghiên Thu bị vạch trần cũng không để ý chút nào, trên mặt vẫn treo nụ cười, gắp thức ăn vào chén cho Ôn Kỳ, “Bà thấy sao?”

“Khá tốt, một lát nữa xem một chút nên đặt vé máy bay vào ngày mấy.”

Lý Nhĩ Lạc một chút cũng không bất ngờ với đáp án của hai người, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, “Ngày mai con đi mua điện thoại, cũng đã lâu rồi không gặp Lưu Hạ, hai ngày này con đi trấn an cậu ấy một chút, chúng ta đặt vé ngày 12 được không ạ?”

“Bà có việc gì phải làm không?” Lý Nghiên Thu rất tri kỉ hỏi ý kiến của vợ mình.

“Tôi không có bận gì hết, vậy đặt ngày 12 đi.” Ôn Kỳ nhìn Lý Nhĩ Lạc, lên tiếng nói: “Tôi chỉ sợ thân thể của Lạc Lạc không chịu nổi, mấy ngày nay đi đi lại lại.”

Lý Nghiên Thu nghe vậy cũng nhìn Lý Nhĩ Lạc, làn da lộ ra chút vàng, đôi mắt cũng không phải rất có thần thái, vừa nhìn đã biết không nghỉ ngơi tốt, “Là sơ sót của tôi.”

“Ba mẹ ơi con không sao, hai ngày nay con sẽ nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng.” Lý Nhĩ Lạc quyết định một hồi nữa ăn cơm xong tắm rửa một cái rồi đi ngủ ngay.

Ném những người từ nay về sau không quan trọng ra sau đầu, cô không muốn dùng những người đó làm hao mòn bản thân, sau đó hại ba mẹ mình phải lo lắng.

“Được rồi, hai ngày nay mẹ và ba con sẽ thu dọn hành lý.” Sự lo lắng trong lòng Ôn Kỳ cũng chưa được cởi bỏ bao nhiêu, có điều bà cũng không muốn quét bỏ hứng thú của con gái.

Bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà, cứ như vậy kết thúc tốt tốt đẹp đẹp.

Lý Nhĩ Lạc tắm xong nằm lên giường, tắt đèn, màn cửa thật dày che khuất ánh trăng mờ tối và những vì sao, trong phòng không có một tia sáng, thực ra cô không thích đèn ngủ, bởi vì cô cảm thấy ban đêm là màu sắc tự vệ của cô, trong bóng đêm cô có thể tháo bỏ tất cả ngụy trang, có thể cười tùy ý, có thể khóc bừa bãi, nhưng không có người nào nhìn thấy.

Cơ thể dần dần thả lỏng lại, cơn buồn ngủ vô thanh vô tức [4] xâm nhập vào ngũ quan cửu khiếu [5], trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô trở mình, theo bản năng muốn ôm lấy cái gì đó, lại bổ nhào vào một khoảng không.

[4]: Không tiếng động.

[5]: Những cơ quan trên mặt và trong cơ thể, để biết thêm có thể search trên Google.

Hai mắt lim dim chậm rãi mở, dần dần tỉnh táo.

Lúc cô rời đi mang hết tất cả đồ vật có liên quan tới cô đi cùng, dù sao cũng do bản thân cô đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, khẳng định đã tạo cho anh rất nhiều bối rối, cho nên cứ như vậy đi, tựa như cô chưa từng tới, mọi thứ đều khôi phục lại dáng vẻ ban đầu…

Chắc là anh cũng sẽ nghĩ thế này nhỉ.

Chú Thích:

[2]: Bánh đậu xanh.



[3]: Bánh Mochi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.