Ba người nhà Lý Nhĩ Lạc xếp hàng đi qua cửa an ninh sân bay, một lát sau, đột nhiên cô cảm giác bụng truyền đến một chút đau nhẹ, có thể là kỳ sinh lý sắp đến.
“Ba mẹ, hai người vào trước đi, con vào nhà vệ sinh một lát.” Sắc mặt Lý Nhĩ Lạc như thường nói.
“Được thôi, ba mẹ chờ con ở bên trong.” Ôn Kỳ lấy vé máy bay của Lý Nhĩ Lạc từ trong túi của bà ra đưa cho cô.
Lý Nhĩ Lạc đến nhà vệ sinh, đúng là bị cô đoán trúng, may là cô có đồ trang bị bên mình. Khi cô sửa soạn xong đi ra ngoài đã phát hiện ba mẹ đã đi vào, cô chỉ có thể xếp hàng một lần nữa, nhưng bây giờ đã không còn nhiều người lắm, hơn nữa thời gian vẫn còn kịp.
“Cô, đi đường chú ý an toàn, Tết chúng ta lại gặp nhau!” Giang Tây Triết nở nụ cười rực rỡ chào tạm biệt cô anh.
“Được rồi, biết rồi, con mau đi về đi, trong tiệm rất bận rộn.” Người phụ nữ cười rộ lên mang theo nét hiền từ độc nhất của bề trên.
Giang Tây Triết nhìn bà đi qua cửa anh ninh mới rời đi.
Anh đi trong đám người, đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc ở cửa an ninh quốc tế, tim của anh trong nháy mắt bị nhấc lên.
Thấy cô phải đi vào ngay lập tức, Giang Tây Triết nhanh chóng chạy vài bước.
Lần này anh nhất định phải gọi cô lại, lần gặp mặt trước, anh không biết giữa bọn họ xảy ra những gì, càng không biết tên ngốc Ngôn Bỉnh Sơ kia đến số điện thoại cũng không có.
Cho nên lúc này đây, anh nhất định phải gọi cô lại, cho dù chỉ lấy được số điện thoại cũng tốt rồi.
Nhìn thấy cô đã xếp hàng tới người đầu tiên đi vào, Giang Tây Triết hô to: “Này! Cô kia…”
Tên cô ta là gì nhỉ?
Tên cô ta là gì?!!!
Hành lý đã được ba mẹ cầm đi vào trong, cho nên khi cô đi qua cửa anh ninh tương đối đơn giản, Lý Nhĩ Lạc hết sức thoải mái tự nhiên đi vào.
“Này! Yêu nghiệt! Cô đứng lại!”
“Cô đứng lại đó! Cô không thể đi vào!”
Giang Tây Triết thấy cô đã đi vào, không màng điều gì cả mà leo qua lan can bên cạnh.
Mà nhân viên an ninh sân bay đang trực bên cạnh phát hiện bên này có người gây rối, lập tức ngăn cản Giang Tây Triết qua một bên: “Tiên sinh, anh không nên vi phạm trật tự công cộng.”
Giang Tây Triết nhìn nơi đó đã hoàn toàn không còn bóng dáng của cô ta, đột nhiên cảm thấy rất không dễ chịu, tâm trạng sa sút muốn chết.
Chỉ suýt chút nữa là có thể gọi cô lại, chỉ kém một chút nữa thôi.
Mà hiện tại, cô ta giống như con cá bơi về biển lớn, sao mà tìm đây? Đi đâu để tìm?
Ngôn Bỉnh Sơ làm sao bây giờ, cậu ta rất lâu rồi không bắt đầu một tình cảm mới, mà lúc này đây, thật vất vả có người mình thích, vậy mà cũng khó khăn như vậy.
Giang Tây Triết thở một hơi nặng nề, mặt mày lộ ra vài phần không cam lòng và tức giận.
Không thể bỏ cuộc như vậy.
Giang Tây Triết cầm điện thoại di động lên, tùy tiện mua một vé máy bay quốc tế, sau đó đi về máy lấy vé tự động lấy vé, một lần nữa đi đến đó xếp hàng.
Mà bây giờ người xếp hàng, không biết tại sao đột nhiên lại nhiều lên, Giang Tây Triết đi lên đằng trước nhất.
“Thật ngại quá, tôi có thể chen vào hàng được không?” Giờ phút này trên mặt Giang Tây Triết quả thực không có ý cười, góc cạnh rõ ràng lộ ra vài phần sắc bén.
Nhưng mà bộ dáng anh tuấn này ở trong mắt một cô gái, rõ ràng là nam chính của một quyển tiểu thuyết, chỉ thấy cô gái kia ngượng ngùng gật đầu: “Vâng vâng, có thể.”
Hiện giờ Giang Tây Triết không có tâm trạng trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ đáp lại một câu cảm ơn, sau đó liền đi qua cửa anh ninh vào phòng chờ máy bay.
Trong phòng chờ, đâu đâu cũng là người, có ngồi cũng có đứng, Giang Tây Triết bắt đầu tìm từ hướng Đông, không thèm để ý ánh mắt kì lạ của người khác chút nào.
Nhìn từng gương mặt của mọi người, bắt đầu từ phía Đông, mắt thấy sắp đến cuối cùng, nhưng vẫn không có gương mặt mục tiêu kia, tim của anh chàng vẫn luôn nắm chặt một chỗ.
Cuối cùng đi về phía Tây, anh thở dài.
Không có.
Có thể là do lường trước kết quả rồi, trong lòng mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu.
Thế nhưng cái cảm giác thất vọng mất mát vẫn nồng nặc thổi quét anh, dần dần bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, nếu lần tiếp theo gặp cô, anh rất muốn bóp cổ cô, hung hăng siết một cái.
Đi ở trong đám người, trên người Giang Tây Triết tỏa ra sự tức giận nồng nặc.
Anh và Ngôn Bỉnh Sơ không giống nhau, anh vui vẻ hay tức giận cũng được, đều vô cùng mãnh liệt dứt khoát; mà Ngôn Bỉnh Sơ, tựa như nước, không chút gợn sóng.
Giang Tây Triết lái xe từ sân bay ra, tốc độ có chút nhanh.
Anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Ngôn Bỉnh Sơ, ngón tay lúc đầu muốn gọi đi lại dừng lại.
Bản thân anh là một người ngoài cuộc cũng mất mát thành bộ dạng này, cậu ấy còn là người trong cuộc nữa chứ?
Thôi bỏ đi, hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn, Giang Tây Triết không muốn sát muối lên miệng vết thương của anh.
…
Vốn những ngành nghề mở quán ăn này nọ, Tết đều là mùa đắt khách, thế nhưng Giang Tây Triết không lạ gì mấy đồng tiền ấy, không cần thiết vì mấy ngày này mà không ăn Tết liên tục vài năm, cho nên anh cho nhân viên nghỉ hết, hôm nay là ngày cuối cùng Nhân Diện Hoa Đào mở cửa.
Anh về tiệm chuẩn bị xong, lại cho người đưa một ít đồ vật về nhà mình cùng nhà của Ngôn Bỉnh Sơ, lúc này mới lái xe về nhà.
“Ơ, hôm nay về sớm quá ta!” Mẫu thân đại nhân của Giang Tây Triết Hà Mỹ Lan hơi có ý châm chọc mỉa mai.
“Đại Mỹ, bây giờ con đã hoàn lương rồi!” Giang Tây Triết ném bản thân lên sô pha, không muốn nhúc nhích, “Mẹ yên tâm, sau này mỗi ngày con đều về rất sớm rất sớm…”
“Con không phải, lúc nên về thì không về, lúc không nên về thì về mù quáng.”
“Có ai nói với con trai ruột của mình như vậy không!” Giang Tây Triết nói.
“Ai biết có phải con ruột hay không.” Hà Mỹ Lan trên tay dệt áo lông, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Giang Tây Triết rất thẹn, có đôi khi Mẫu thân đại nhân của mình đúng là không lựa lời mà nói có chút đáng yêu, “Mẹ, lời này mẹ nói với con thì được, đừng để cho ba con nghe thấy.”
“…” Hà Mỹ Lan cầm cây gỗ dệt áo lông nhẹ nhàng chọc chọc Giang Tây Triết, “Biết ngày mốt là ngày mấy không?”
“Lễ tình nhân.”
“Ôi chao! Con cũng biết hả, mẹ còn tưởng rằng con đã quên rồi chứ!” Hà Mỹ Lan vui vẻ, tiếp tục dệt áo lông trên tay.
“Mẹ cũng đừng coi thường con quá! Nói thế nào thì năm đó con cũng là vạn hoa trong bụi [1]! Có quên Tết Âm lịch cũng sẽ không quên ngày lễ này!” Có đôi khi miệng của Giang Tây Triết rất lắm điều, cho nên vừa nhìn thấy mẹ anh thì biết ngay anh di truyền từ ai.
[1]: Ý chỉ những người đàn ông đối xử độc quyền với mối quan hệ của mình, mặc dù có nhiều cám dỗ xung quanh anh ta, anh ta có thể duy trì ý định ban đầu của mình và không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.
“Người đâu?”
“Gì ạ?”
“Cho nên người đâu? Không có người khác sao mà con chơi lễ được.”
“Thì ra mẹ lượn một vòng lớn như vậy để chờ con ở đây à!” Giang Tây Triết ngay lập tức hiểu Đại Mỹ nữ sĩ muốn nói cái gì, “Chuyện này mẹ không cần quan tâm, phải tin tưởng sức quyến rũ của con trai mẹ!”
Hà Mỹ Lan trừng anh một cái: “Cho nên ngày đó con đừng về đây, đừng quấy rầy lễ của mẹ và ba con.”
“Mẹ và ba ở nhà chơi lễ?” Thật ra Giang Tây Triết muốn nói lễ ở nhà có ý nghĩa gì, “Mẹ có thể đi ra ngoài xem phim với ba, sau đó ăn một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, sau đó…”
“Được rồi, con tự quan tâm bản thân thì tốt rồi.”
Trải qua sự nhắc nhở của Mẫu thân đại nhân, anh cảm thấy cần phải gọi điện thoại cho bé thỏ nhỏ của anh trước.