Em Còn Nhớ Anh

Chương 18: Chương 18




Trên đường về, tôi ngồi yên lặng thật lâu. Tôi ôm chặt chiếc cặp hồ sơ màu xanh trên lòng như thể nó có thể chạy mất. Những cánh đồng lướt qua bên đường. Jon thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi nhưng không nói gì.

Tôi nhắc đi nhắc lại chuyện đó trong đầu, cố gắng tiêu hóa mọi thứ vừa được biết. Tôi cảm thấy như tôi đã học xong một bằng về Lexi Smart, trong khoảng thời gian có nửa tiếng đồng hồ.

"Em vẫn không tin nổi bố em lại để cả nhà gặp rắc rối như vậy," cuối cùng tôi nói. "Không hề có báo trước gì hết."

"Không ư?" Jon có vẻ tránh bình luận.

Bỏ giày ra, tôi thu chân lên ghế và tựa cằm lên đầu gối, nhìn ra ngoài con đường. "Anh biết đấy, mọi người đều yêu bố em. Bố em rất đẹp trai, hài hước, sôi nổi, và bố yêu bọn em. Mặc dù bố có phạm sai lầm vài lần, bố thực sự yêu cả nhà. Bố từng gọi cả ba mẹ con là ba cô gái của bố>

"Ba cô gái của bố." Giọng Jon lạnh nhạt hơn bao giờ hết. "Một người ám ảnh vì lũ chó và lảng tránh mọi chuyện, một thiếu niên tống tiền, và một bị chứng mất trí nhớ và làm hỏng bét mọi chuyện. Và tất cả đều nợ nần. Giỏi lắm, Michael. Làm tốt lắm."

Tôi nhìn anh ấy. "Anh không nghĩ tốt về bố em, phải không?"

"Anh nghĩ ông ấy đã vui vẻ và để lại những mảnh vụn cho cả nhà phải chịu đựng," Jon nói. "Anh nghĩ ông ấy là người ích kỷ. Nhưng anh chưa bao giờ gặp ông ấy." Anh đột ng

ột xi nhan và chuyển sang làn đường khác. Tay anh nắm chặt vô lăng. Tôi bỗng nhận thấy anh gần như tức giận.

"Ít nhất em cũng hiểu thêm chút ít về mình." Tôi cắn móng tay. "Em đã bao giờ kể cho anh về điều đó. Đám tang ấy?"

"Một hoặc hai lần." Jon cười gượng gạo.

"Ồ, đúng." Tôi đỏ mặt. "Chắc suốt thời gian đó, em đã làm anh chán đến chết."

"Đừng ngốc thế." Anh nhấc một tay khỏi vô lăng và siết tay tôi thật nhanh. "Một hôm, hồi chúng ta mới quen, khi chúng ta vẫn chỉ là bạn, em đột nhiên kể hết. Toàn bộ câu chuyện. Ngày hôm đó đã thay đổi cuộc đời em thế nào. Em đã chịu trách nhiệm về khoản nợ của cả gia đình thế nào, đặt hẹn với bác sĩ nha khoa thẩm mỹ vào ngày hôm sau, thực hiện chế độ ăn kiêng tăng cường, quyết định thay đổi mọi thứ về bản thân em. Sau đó em xuất hiện trong chương trình truyền hình và mọi việc còn trở nên cực đoan hơn. Em tiến rất nhanh trên nấc thang sự nghiệp, em gặp Eric, và anh ta dường như là câu trả lời. Anh ta đáng tin cậy, giàu có, ổn định. Cách cả triệu dặm so với..." Anh đột nhiên ngừng lời và rơi vào yên lặng.

"Bố em," rốt cuộc tôi nói.

"Anh không phải nhà tâm lý học. Nhưng anh đoán vậy."

Chúng tôi rơi vào yên lặng. Tôi nhìn một chiếc máy bay nhỏ bay cao dần lên trên bầu trời, để lại hai vạch khói trắng.

"Anh biết đấy, khi em tỉnh dậy, em tưởng mình đã hạ cánh vào cuộc đời mơ ước," tôi nói chậm rãi. "Em tưởng em là Cô bé Lọ lem. Còn tuyệt hơn Cô bé Lọ lem. Em tưởng em là cô gái hạnh phúc nhất trên đời..." Tôi ngừng sững lại khi Jon lắc đầu.

"Em đã sống cả đời trong trạng thái căng thẳng. Em đã đi quá xa quá nhanh; em không biết cách kiểm soát nó; em đã phạm sai lầm." Anh ngập ngừng. "Em đã làm bạn bè xa lánh mình. Em thấy đó là điều khó khăn nhất."

"Nhưng em không hiểu," tôi tuyệt vọng. "Em không hiểu sao mình lại trở thành một con khốn chứ."

"Em không định như vậy. Lexi, em đừng tự trách mình nữa. Em bị ném rất nhanh vào vị trí quản lý. Em phải điều hành cả một bộ phận lớn, em muốn gây ấn tượng tốt với ban điều hành cấp cao, chứ không muốn bị kết tội vì đã ưu ái... và em đã phạm sai lầm. Em đã làm một số việc theo cách sai lầm. Sau đó em cảm thấy bị mắc kẹt. Em đã xây dựng một tính cách cứng rắn. Đó là một phần trong thành công của em."

"Rắn hổ mang," tôi nói, cau mày. Tôi vẫn không thể tin nổi mình lại có biệt danh theo tên một loài rắn.

"Rắn hổ mang." Anh gật đầu, một nụ cười lại xuất hiện trên môi. "Em biết đấy, đó là ý tưởng của nhà sản xuất chương trình truyền hình. Chứ không phải là em. Mặc dù họ có phần đúng - em khá giống rắn hổ mang khi liên quan đến công việc.

"Không, không phải thế!" tôi ngẩng đầu lên hoảng hốt.

"Theo cách tốt đẹp." Anh cười toét miệng.

Theo cách tốt đẹp? Sao có thể giống rắn hổ mang theo cách tốt đẹp?

Chúng tôi tiếp tục đi mà không nói chuyện gì, những cánh đồng vàng óng nằm vươn xa dần cả hai bên đường. Một lúc lâu sau, Jon bật radio. Ban nhạc Eagles đang chơi bài "Hotel California" và chúng tôi cùng hát theo, ánh mặt trời phản chiếu qua kính chắn gió, và tôi bỗng nhiên cảm thấy chúng tôi như đang ở một quốc gia khác. Một cuộc sống khác.

"Em từng nói với anh, nếu em có thể trở lại quá khứ và làm mọi việc khác đi, em sẽ làm." Giọng Jon mềm hơn trước đó. "V mọi thứ. Bản thân em... công việc của em... Eric... Mọi thứ trông đều khác khi vẻ hào nhoáng bên ngoài đã mất đi."

Tôi bỗng cảm thấy đau nhói khi nhắc đến Eric. Jon nói như thể mọi chuyện đều ở trong quá khứ - nhưng đây là hiện tại. Tôi đã có gia đình. Và tôi cũng không thích điều anh ám chỉ.

"Nghe này, em không phải một kẻ đào mỏ hời hợt, được chứ?" tôi nói kịch liệt. "Chắc chắn em cũng yêu Eric. Em sẽ không cưới một người chỉ vì vẻ hào nhoáng."

"Lúc đầu em tưởng Eric là tình yêu đích thực," Jon đồng ý. "Anh ấy hấp dẫn, anh ấy đúng là điều em cần... Trên thực tế, anh ấy giống như một trong những hệ thống thông minh trong khu nhà của bọn anh. Đặt anh ấy vào chế độ ‘Chồng’ và anh ấy cứ thế hoạt động."

"Thôi đi."

"Anh ấy rất hiện đại. Anh ấy có một loạt các trạng thái tình cảm anh ấy có khả năng cảm ứng..."

"Thôi đi mà." Tôi cố gắng không cười. Tôi cúi về phía trước và vặn to radio lên, như để ngăn Jon không tiếp tục. Một lúc sau, tôi đã nghĩ ra điều tôi muốn nói, và tôi vặn nhỏ lại.

"Được rồi, nghe này. Có lẽ chúng ta đã thực sự có một cuộc tình. Trong quá khứ. Nhưng điều đó không có nghĩa là... Có lẽ lần này em muốn cuộc hôn nhân của em thành công."

"Em không thể khiến cuộc hôn nhân của em thành công." Jon không để lỡ một nhịp nào. "Eric không yêu em."

Tại sao anh ta lại cứ phải là một kẻ-biết-tuốt khốn kiếp như thế chứ?

"Có chứ." Tôi khoanh tay. "Anh ấy nói với em như vậy. Trên thực tế, anh ấy nói điều đó rất lãng mạn, nếu anh muốn biết."

"Ồ, vậy sao?" Jon nghe chẳng hề có chút xíu gì bối rối. "Anh ấy đã nói gì?"

"Anh ấy nói anh ấy yêu cái miệng xinh đẹp, cặp chân dài và cái cách em đung đưa cái cặp." Tôi không thể không đỏ mặt vì ngượng. Tôi vẫn luôn nhớ Eric đã nói điều đó, trên thực tế tôi đã ghi nhớ ngay lập tức.

"Đó chỉ là những thứ vớ vẩn." Jon thậm chí chẳng thèm quay sang.

"Đó không phải là những thứ vớ vẩn," tôi phẫn nộ đáp trả. "Nó thật lãng mạn!"

"Ồ, thật sao? Vậy liệu anh ấy có yêu em không nếu em không đung đưa cặp?"

Tôi khựng lại trong giây lát. "Em... không biết. Đó không phải là điểm quan trọng."

"Sao nó lại không phải là điểm quan trọng? Đó chính là điểm quan trọng. Liệu anh ấy có yêu em không nếu chân em không dài?"

"Em không biết!" tôi nói cáu kỉnh. "Anh thôi đi! Đó là khoảnh khắc đẹp đẽ, đáng yêu."

"Đó là chuyện vớ vẩn."

"Được rồi." Tôi vênh cằm lên. "Vậy anh yêu điều gì ở em?"

"Anh không biết. Thực chất con người em. Anh không thể biến nó thành một danh sách," anh nói, gần như gay gắt.

Yên lặng kéo dài. Tôi nhìn thẳng ra phía trước, tay tôi vẫn khoanh chặt trước ngực. Jon tập trung vào con đường, như thể anh đã quên cuộc nói chuyện. Bây giờ chúng tôi đã tới gần London, và đường xá mỗi lúc một đông hơn quanh chúng tôi.

"Được rồi," cuối cùng anh nói, khi chúng tôi dừng lại trong một hàng xe. "Anh thích cách em nói trong khi ngủ."

"Em nói trong khi ngủ?"

"Như một chú sóc chuột."

"Em tưởng em phải là rắn hổ mang," tôi đáp. "Hãy quyết định lại đi."

Tôi cố gắng mím miệng thật chặt, nhưng một nụ cười cứ xuất hiện không kiềm chế nổi.

Khi chúng tôi bò từng chút dọc con đường đôi, điện thoại của tôi báo có tin nhắn và tôi rút điện thoại ra.

"Của Eric," tôi nói sau khi đọc. "Anh ấy đã tới Manchester an toàn. Anh ấy tới xem vài địa điểm mới có tiềm năng ở đó trong vài ngày."

"Ừ, anh biết." Jon rẽ ở một bùng binh.

Chúng tôi đang đi vào vùng ngoại ô thành phố. Không khí dường như xám hơn và một giọt mưa bỗng rơi xuống má tôi. Tôi rùng mình, và Jon kéo mái của chiếc Mercedes lên. Mặt anh nghiêm trang khi chuyển làn đường.

"Em biết đấy, lẽ ra Eric nhắm mắt cũng có thể trả món nợ của bố em." anh bỗng nhiên nói, giọng thực tế. "Nhưng anh ấy để em tự làm điều đó. Không bao giờ nhắc đến nó."

Tôi không biết phải nói gì. Tôi không biết đáp trả điều đó thế nào; tôi không biết phải nghĩ gì.

"Đó là tiền của anh ấy," cuối cùng tôi nói. "Tại sao anh ấy phải làm thế? Và dù sao thì em cũng không cần sự giúp đỡ của ai."

"Anh biết. Anh đã đề nghị giúp em. Em không nhận bất cứ thứ gì. Em khá bướng bỉnh." Anh tới một ngã tư lớn, dừng lại sau một chiếc xe buýt, và quay sang nhìn tôi. "Anh không biết bây giờ em có kế hoạch gì không."

"Bây giờ?"

"Phần còn lại của ngày hôm nay." Anh nhún vai. "Nếu Eric đi vắng."

Sâu thẳm bên trong tôi, có điều gì đó khuấy động. Một rung động nhẹ nhàng, mà tôi không muốn thừa nhận. Thậm chí cả với chính mình.

"Ừm." Tôi cố gắng tạo giọng trịnh trọng. "Em không có kế hoạch gì hết. Chỉ về nhà, ăn tối, đọc qua tập hồ sơ này..." Tôi buộc mình dừng lại một cách tự nhiên trước khi nói thêm, "Sao cơ?"

"Không có gì." Jon cũng ngập ngừng một chút, và nhíu mày nhìn ra phía trước khi anh nói thêm vẻ tự nhiên. "Chỉ là có vài thứ của em ở căn hộ của anh. Em có thể muốn lấy lại."

"Được thôi." Tôi nhún vai không dứt khoát.

"Được thôi." Anh quay ngoắt xe lại và chúng tôi đi phần còn lại của quãng đường trong yên lặng.

Jon sống trong căn hộ đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Đúng là nó nằm ở một con phố không sang trọng mấy ở Hammersmith. Và ta phải bỏ qua những hình vẽ trên bức tường đối diện. Nhưng ngôi nhà rất lớn bằng gạch màu xám, với cửa sổ rộng có khung vòm kiểu cổ, và hóa ra căn hộ chạy sâu vào trong cả tòa nhà kế bên, vì thế nó rộng hơn cả triệu lần so với vẻ bề ngoài.

"Nơi này thật... đáng kinh ngạc."

Tôi đứng nhìn xung quanh chỗ làm việc của anh, gần như không nói nên lời. Trần nhà cao và những bức tường đều màu trắng, có một chiếc bàn cao và nghiêng phủ đầy giấy, bên cạnh một cái bàn làm việc hiện đại có một chiếc máy tính Apple Mac to đùng. Ở góc phòng có một cái giá vẽ, và đối diện là cả một bức tường đầy sách, với một chiếc thang thư viện kiểu cổ có bánh xe.

"Cả dãy nhà này được xây dựng làm xưởng vẽ của nghệ sĩ." Mắt Jon lấp lánh khi anh đi quanh, nhặt lên khoảng chục cái tách cà phê bẩn và biến mất cùng với chúng sau một căn bếp nhỏ.

Mặt trời lại xuất hiện và chiếu qua những cái cửa sổ vòm lên ván sàn. Những mảnh giấy bỏ đi vứt rải rác trên sàn, lẫn với thước kẻ, bản vẽ, phác thảo. Nằm giữa đống bản vẽ là một chai tequila cạnh một gói hạnh nhân.

Tôi nhìn lên và thấy Jon đang đứng ở cửa bếp, yên lặng nhìn tôi. Anh vò đầu như để xóa tan tâm trạng nào đó, và nói, "Đồ đạc của em ở trong này."

Tôi đi về hướng anh chỉ, qua một cái cửa vòm vào trong phòng khách ấm áp. Trong đó có một chiếc sofa bọc vải màu xanh lớn và một chiếc túi da lớn làm ghế ngồi và một chiếc ti vi để trên cái ghế. Đằng sau sofa là những cái giá bằng gỗ mòn vẹt, để bừa bãi đầy sách, tạp chí, và cây cối và...

"Cái cốc của em." Tôi nhìn chằm chằm vào cái cốc gốm màu đỏ vẽ bằng tay mà Fi tặng tôi nhân một ngày sinh nhật, nằm trên giá như thể nó thuộc về nơi đó. "Đúng." Jon gật đầu. "Đó là điều anh muốn nói. Em để nhiều thứ ở đây." Anh cầm lên đưa cho tôi.

"Và... áo len của em!" Có một chiếc áo len cao cổ cũ vắt trên chiếc sofa. Tôi có chiếc áo này lâu lắm rồi, đâu từ hồi tôi mười sáu tuổi. Sao nó có thể...

Tôi nhìn quanh ngỡ ngàng khi ngày càng nhiều thứ xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, như Mắt thần. Cái khăn choàng bằng lông cáo giả mà tôi vẫn luôn quàng quanh người. Những bức ảnh cũ hồi đại học trong những cái khung gắn đầy hạt. Cái máy nướng bánh cổ lỗ màu hồng của tôi?

"Em hay tới đây ăn bánh mì nướng." Jon hướng theo cái nhìn sửng sốt của tôi. "Em thường nhồi nhét đầy bánh như thể sắp chết đói."

Tôi bỗng nhiên nhìn thấy nửa còn lại của chính tôi; nửa mà tôi tưởng đã biến mất mãi mãi. Lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi cảm thấy như mình đang ở nhà. Thậm chí còn có cả một cái đèn nhấp nháy vắt quanh cái cây ở góc phòng; chính cái đèn mà tôi từng có trong căn hộ nhỏ của tôi ở Balham.

Suốt cả thời gian qua, tất cả những đồ đạc của tôi đều nằm ở đây. Bỗng nhiên tôi nhớ đến những lời của Eric, khi lần đầu tôi hỏi anh về Jon. Ta có thể tin tưởng trao cả cuộc đời cho Jon.

Có lẽ đó là điều tôi đã làm. Tin tưởng trao cả cuộc đời cho anh ấy.

"Em có nhớ gì không?" Giọng Jon nghe có vẻ tự nhiên, nhưng tôi có thể cảm thấy thấp thoáng niềm hy vọng.

"Không." Tôi lắc đầu. "Chỉ là những thứ từng có trong cuộc đời của em trước đây..." Tôi dừng lại giữa chừng khi nhận thấy một cái khảnh gắn hạt mà tôi không nhận ra. Tôi lại gần hơn để nhìn bức ảnh - và cảm thấy hơi choáng váng. Đó là một bức ảnh của tôi. Và Jon. Chúng tôi ngồi trên một thân cây và tay anh vòng quanh người tôi. Tôi mặc một chiếc quần jean cũ và đi giày đế mềm. Tóc tôi thả dài xuống lưng; đầu tôi hơi ngửa lại đằng sau. Tôi cười như thể tôi là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.

Hình ảnh đó là thực. Hình ảnh đó rất thực.

Đầu tôi đau nhói khi tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt chúng tôi, sáng rực lên trong nắng. Suốt thời gian qua, anh có bằng chứng đấy chứ.

"Lẽ ra anh phải cho em xem thứ này," tôi nói gần như buộc tội. "Bức ảnh này. Anh có thể mang nó theo lần đầu chúng ta gặp."

"Liệu em có tin anh không?" Anh ngồi trên tay ghế sofa. "Liệu em có muốn tin anh?"

Tôi ngập ngừng. Có lẽ anh nói đúng. Có lẽ tôi đã giải thích nó theo cách khác, hợp lý hóa nó theo cách khác, níu chặt lấy người chồng hoàn hảo của tôi, cuộc đời trong mơ của tôi.

Cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn, tôi đi tới một chiếc bàn đầy những quyển tiểu thuyết cũ của tôi và một cái bát đầy hạt.

"Hạt hướng dương." Tôi lấy một vốc đầy. "Em thích hạt hướng dương."

"Anh biết em thích." Jon có vẻ mặt kỳ cục nhất, hoàn toàn không thể hiểu anh đang nghĩ gì.

"Sao?" Tôi nhìn anh đầy ngạc nhiên, nắm hạt đang đưa ngang miệng. "Có chuyện gì vậy? Những hạt này ăn được chứ?"

"Không sao. Đã từng có..." Anh đột nhiên ngừng lại và mỉm cười, như thể với chính mình. "Không. Không sao đâu. Đừng để ý."

"Sao cơ?" Tôi nhíu mày, ngơ ngác. "Có gì đó từ mối quan hệ của chúng ta? Anh phải cho em biết. Đi nào."

"Không có gì đâu." Anh nhún vai. "Chuyện đó thật là ngốc. Chúng ta có... truyền thống này. Lần chúng ta yêu nhau, em ăn hạt hướng dương. Em đã trồng một hạt trong hũ sữa chua và anh mang về nhà. Chuyện đó như một trò đùa riêng của chúng ta. Sau đó lần nào chúng ta cũng làm thế. Để làm kỷ niệm. Chúng ta gọi đó là những đứa con của chúng ta."

"Chúng ta trồng hoa hướng dương?" Tôi nhíu mày thú vị. Điều đó làm ngân vang một cái chuông nhỏ xíu.

"Đúng thế." Jon gật đầu, có vẻ muốn đổi chủ đề. "Để anh lấy gì đó cho em uống."

"Vậy chúng đâu rồi?" Tôi nói khi anh rót ra hai ly rượu vang. "Anh có giữ lại cây nào không?" Tôi nhìn quanh phòng tìm dấu hiệu của cây giống trong hũ sữa chua.

"Chuyện đó không quan trọng." Anh đưa một ly rượu cho tôi.

"Anh đã vứt hết đi sao?"

"Không, anh không vứt đi." Anh đi tới một cái đầu đĩa CD và bật nhạc nho nhỏ, nhưng tôi không chịu dừng lại.

"Vậy chúng đâu rồi?" Một thoáng thách thức ẩn chứa trong giọng tôi. "Chắc chúng ta đã làm tình với nhau vài lần, nếu mọi điều anh nói là đúng. Vậy hẳn phải có vài cây hoa hướng dương."

Jon uống một ngụm rượu. Sau đó không nói một lời, anh quay gót và ra hiệu cho tôi đi dọc một hành lang nhỏ. Chúng tôi đi qua một phòng ngủ trang trí đơn giản. Rồi anh đẩy cánh cửa đôi mở ra một ban công rộng. Và tôi nín thở.

Có cả một bức tường hoa hướng dương chạy quanh ban công. Từ những bông khổng lồ màu vàng vươn lên bầu trời, tới những bông hoa nhỏ hơn, được buộc vào cột chống, tới những cái mầm xanh mảnh khảnh trong những cái bình nhỏ xíu, vừa mới bắt đầu nhú lên. Tôi nhìn khắp nơi và hướng nào tôi cũng thấy hoa hướng dương.

Đây là chuyện đó. Đây là chúng tôi. Ngay từ thuở rất ban đầu cho tới cái cây nhỏ xíu mới nhất trong bình. Cổ họng tôi bỗng nhiên nghẹn đặc khi tôi nhìn quanh một biển hoa xanh và vàng. Tôi không hề nhớ gì hết.

"Vậy, từ bao lâu rồi... Ý em là..." Tôi hất đầu về phía cái cây nhỏ nhất, trong một cái bình vẽ hoa nhỏ xíu, được đỡ bằng một cây chống nhỏ. "Lần cuối cùng chúng ta..."

"Sáu tuần trước. Ngày trước vụ tai nạn." Jon ngập ngừng, với vẻ mặt khó hiểu. "Anh khá mong chờ lần tiếp theo."

"Có phải đó là lần cuối cùng em gặp anh trước khi..." tôi cắn môi.

Có một thoáng yên lặng, rồi Jon gật đầu. "Đó là lần cuối cùng chúng ta ở bên nhau."

Tôi ngồi xuống và nuốt một ngụm rượu, cảm thấy hoàn toàn choáng váng. Có cả một câu chuyện ở đây. Cả một mối quan hệ. Lớn dần và gắn bó dần và trở thành thứ gì đó mạnh mẽ đến mức tôi sắp rời bỏ Eric.

"Thế còn... lần đầu tiên?" Cuối cùng tôi nói. "Chuyện đó bắt đầu thế nào?"

"Đó là một cuối tuần khi Eric đi vắng. Anh tới đó và chúng ta chuyện gẫu với nhau. Chúng ta ngồi ngoài ban công, uống rượu vang. Tương tự như chúng ta đang làm bây giờ." Jon làm cử chỉ phác tay ra xung quanh. "Và đến giữa buổi chiều thì chúng ta rơi vào yên lặng. Và chúng ta biết."

Anh ngước đôi mắt sẫm màu nhìn tôi và tôi cảm thấy tròng trành từ sâu thẳm bên trong. Anh đứng dậy và bắt đầu đi về phía tôi. "Cả hai chúng ta đều biết điều đó là không thể tránh được," anh nói nhẹ nhàng.

Tôi sững sờ. Anh nhẹ nhàng bỏ ly rượu khỏi tay tôi và nắm lấy cả hai tay tôi.

"Lexi..." Anh đưa tay tôi lên miệng, nhắm mắt lại, và nhẹ nhàng hôn tay tôi. "Anh biết..." Giọng anh nghẹt lại vì làn da tôi. "Em sẽ trở lại. Anh biết em sẽ trở lại với anh."

"Dừng lại đi!" Tôi giật phắt tay ra, tim tôi đập mạnh đau đớn. "Anh không... anh không biết gì hết!"

"Có chuyện gì vậy?" Trông Jon sửng sốt như thể tôi đã đánh anh ấy.

Tôi gần như không biết có chuyện gì đó không ổn với chính tôi. Tôi muốn anh đến đau đớn cả cơ thể tôi muốn đến với anh ấy. Nhưng tôi không thể.

"Điều không ổn là... em sợ."

"Sợ điều gì?" Anh lặng người đi.

"Sợ tất cả những điều này!" Tôi chỉ đám hoa hướng dương. "Quá nhiều. Anh đang cho em thấy cả một mối quan hệ sâu sắc. Nhưng với em, nó mới chỉ là sự bắt đầu." Tôi uống một ngụm rượu lớn, cố gắng giữ bình tĩnh. "Em bị bỏ lại sau quá xa. Điều đó quá mất cân bằng."

"Chúng ta sẽ cân bằng nó," anh nói nhanh. "Chúng ta sẽ tìm ra cách nào đó. Anh cũng sẽ trở lại từ đầu."

"Anh không thể trở lại từ đầu!" Tôi thọc tay vào tóc một cách tuyệt vọng. "Jon, anh là một người hấp dẫn, hóm hỉnh, và dễ chịu. Và em thực sự thích anh. Nhưng em không yêu anh. Sao em có thể? Em chưa từng làm tất cả những chuyện này. Em không nhớ tất cả những chuyện này."

"Anh không chờ đợi em yêu anh..."

"Có, có đấy. Anh chờ đợi điều đó. Anh chờ đợi em là cô ấy."

"Em là cô ấy." Có nét giận dữ bất ngờ trong giọng nói của anh ấy. "Đừng nói với anh chuyện vớ vẩn đó. Em là cô gái anh yêu. Hãy tin điều đó, Lexi."

"Em không biết!" Giọng tôi cao vút vì bối rối. "Em không biết liệu em có phải là cô gái anh yêu không, được chứ? Liệu em có phải là cô ấy? Em có phải là em?"

Trước sự hoảng hốt của tôi, nước mắt tuôn ròng ròng trên mặt; tôi không biết nó từ đâu ra. Tôi quay đi và lau mặt, hít thở thật mạnh, không ngăn nổi dòng nước mắt.

Tôi muốn là cô ấy, tôi muốn là cô gái tươi cười rạng rỡ trên thân cây. Nhưng tôi không phải.

Cuối cùng tôi cố gắng tự chủ và quay lại. Jon đang đứng nguyên ở chỗ trước đó, vẻ ảm đạm trên mặt anh khiến tim tôi co thắt.< />

"Em nhìn quanh những cây hoa hướng dương này." Tôi hít thật mạnh. "Và những tấm ảnh. Và mọi thứ của em ở đây. Và em có thể thấy điều đó đã xảy ra. Nhưng nó như thể câu chuyện tình lãng mạn tuyệt vời giữa hai người mà em không biết."

"Đó là em," Jon nói nhỏ. "Đó là anh. Em biết cả hai chúng ta."

"Em nhận thức được điều đó. Nhưng em không cảm thấy nó. Em không biết nó." Tôi siết chặt tay lên ngực, cảm thấy nước mắt lại dâng lên. "Nếu em có thể nhớ ra dù chỉ một điều. Nếu có một ký ức, một sợi chỉ..." Tôi nói nhỏ dần rồi rơi vào yên lặng. Jon đang nhìn chằm chằm vào những cây hoa hướng dương như thể say mê từng cánh hoa.

"Vậy, em định nói điều gì?"

"Em nói... em không biết! Em không biết! Em cần thời gian... Em cần..." Tôi đột ngột ngừng lời một cách tuyệt vọng.

Những hạt mưa bắt đầu rơi trên ban công. Một cơn gió thổi qua và đám hoa hướng dương đu đưa vào nhau như thể đang gật đầu.

Cuối cùng Jon phá vỡ sự yên lặng. "Anh đưa em về nhà nhé?" Anh đưa mắt lên nhìn tôi - và trong ánh mắt anh không còn sự giận dữ nữa.

"Vâng." Tôi lau mắt và vuốt tóc ra sau. "Hãy đưa em về."

Chỉ mất mười lăm phút để về đến nhà. Chúng tôi không nói chuyện. Tôi ngồi yên, ôm tập hồ sơ màu xanh và Jon sang số, miệng mím chặt. Anh lái chiếc Mercedes vào chỗ đỗ của tôi, và trong giây lát cả hai chúng tôi đều không cử động. Mưa ầm ầm đổ xuống mái và bỗng có ánh chớp.

"Em phải chạy thẳng vào trong đó," Jon nói, và tôi gật đầu.

"Anh sẽ về bằng cách nào?"

"Anh sẽ ổn thôi." Anh đưa chìa khóa cho tôi, tránh ánh mắt tôi. "Chúc may mắn với vụ này." gật đầu về phía tập hồ sơ. "Thật sự đấy."

"Cảm ơn anh." Tôi đưa tay dọc lớp bìa cứng, cắn môi. "Mặc dù em không biết làm cách nào để thuyết phục Simon Johnson nói về chuyện này. Em đã bị hạ cấp. Em đã mất hết tín nhiệm. Ông ấy sẽ không quan tâm."

"Em sẽ làm được."

"Nếu em có thể nói chuyện được với ông ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng em biết em sẽ bị ngăn cản. Họ không còn dành thời gian cho em nữa." Tôi thở dài và với tay ra cửa xe. Mưa đang đổ xuống như trút, nhưng tôi không thể ngồi ở đây cả đêm.

"Lexi..."

Tôi cảm thấy thoáng bối rối trong giọng Jon.

"Hãy... nói chuyện," tôi vội vã nói. "Lúc nào đó."

"Được." Anh nhìn tôi một lúc. "Lúc nào đó. Thỏa thuận thế nhé." Anh ra ngoài, che tay bất lực trước cơn mưa đổ xuống như trút. "Anh sẽ kiếm một cái taxi. Nào, em chạy đi." Anh lưỡng lự, sau đó hôn nhẹ lên má tôi rồi sải bước đi.

Tôi chạy hết tốc lực qua màn mưa tới lối vào, suýt thì đánh rơi tập hồ sơ quý giá, rồi đứng dưới cổng vòm sửa sang lại chỗ giấy tờ, cảm thấy bùng lên hy vọng khi tôi nhớ lại các chi tiết. Mặc dù điều tôi nói là sự thật. Nếu tôi không gặp được Simon Johnson, sẽ chẳng ích gì hết.

Và bỗng nhiên người tôi chùng xuống khi chợt nhận ra thực tại. Tôi không biết tôi đã nghĩ gì nữa. Cho dù tôi có gì trong tập hồ sơ này, ông ấy cũng chẳng bao giờ cho tôi một cơ hội nữa, phải không nào? Tôi không còn là Rắn hổ mang nữa. Tôi không còn là Lexi tuổi trẻ tài cao nữa. Tôi chỉ là kẻ có vấn đề về trí nhớ, kẻ làm hỏng việc, là nỗi xấu hổ của công ty. Simon Johnson thậm chí sẽ chẳng thèm cho tôi lấy năm phút, nói gì đến cả buổi nghe tôi trình bày.

Tôi chẳng có tâm trạng nào mà chờ thang máy. Trước sự sửng sốt rõ ràng của người gác cửa, tôi đi về phía cầu thang bộ và lê bước lên những bậc thang thép và thủy tinh lấp lánh mà chưa có lấy một cư dân nào của tòa nhà này từng sử dụng. Khi đã vào đến trong nhà, tôi bật lò sưởi bằng điều khiển từ định ngồi lên sofa. Nhưng những chiếc gối đều sáng bóng một cách bất tiện, và tôi e rằng cái đầu ẩm ướt do trời mưa của tôi để lại vết bẩn trên vải, vì thế cuối cùng tôi đứng dậy và vào bếp pha một tách trà.

Sau tất cả những xúc động trong ngày, tôi thấy nặng nề vì thất vọng. Tôi đã biết được vài điều về bản thân mình. Thế thì sao? Tôi hoàn toàn bị cuốn đi, với Jon, với công việc, với mọi thứ. Cả ngày hôm nay là một giấc mơ viển vông. Tôi sẽ không bao giờ cứu được bộ phận Thảm Trải sàn. Simon sẽ không bao giờ mời tôi vào văn phòng và hỏi tôi xem tôi nghĩ gì, nói gì đến chuyện lắng nghe tôi trình bày cả một thương vụ. Cả triệu năm nữa cũng không. Trừ khi...

Trừ khi...

Không.

Tôi không thể. Phải không nào?

Tôi ớn lạnh người vì sự kích động không tin nổi, suy nghĩ thật kỹ về những ngụ ý, với giọng nói của Simon Johnson vang lên trong đầu như một đoạn băng.

Nếu cô khôi phục được trí nhớ, Lexi, khi đó mọi chuyện có thể sẽ khác đi.

Nếu tôi khôi phục được trí nhớ, mọi chuyện có thể sẽ khác.

Chiếc ấm đun nước bắt đầu sôi, nhưng tôi thậm chí không hề nhận ra. Như thể trong một giấc mơ, tôi rút điện thoại di động ra và bấm số.

"Fi," tôi nói ngay khi có tiếng trả lời. "Đừng nói gì hết. Cứ nghe đã nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.