Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 20: Chương 20: Buổi dạ tiệc




Cô nhanh chóng được anh đưa về nhà.

Đang định xuống xe, Tưởng Từ Hi chợt bắt lấy cổ tay cô,“ Em định đi như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Câu trả lời của cô thật làm tức chết ai kia. Anh nheo mắt lại, sắc mặt tối đi vài phần, gương mặt anh dán sát cổ cô, giọng nói nam tính truyền đến tai Diệp Bối Nhi, “Thật sao? Tôi không nghĩ như vậy!”

“Thưa Chủ Tịch kính mến vậy anh muốn như thế nào?” Mặt cô đã đỏ đến tận mang tai, lời nói có chút vấp.

Anh im lặng, nhoài người qua, cánh tay săn chắt bao vây vòng eo con kiến của cô. Cánh môi mềm mại áp lên môi cô. Nụ hôn rất dịu dàng, ấm áp. Không cường thế bá đạo chiếm đoạt như trước.

Cô bất ngờ với hành động của Tưởng Từ Hi, mở to mắt, hô hấp có chút hỗn loạn, mặt đã đỏ nay đã càng đỏ hơn.

Nụ hôn kéo dài vài phút đồng hồ cuối cùng cũng chấm dứt. Cô vẫn giữ nguyên tư thế ấy, mặt đã đỏ như quả cà chua tím, nói chuyện lấp ba lấp bấp,“ Chủ, Chủ Tịch anh vừa mới làm, làm gì?”

“Hôn.”

Im lặng.

Diệp Bối Nhi cuối mặt xuống, ngẩng cũng không dám ngẩng lên sợ bắt gặp phải gương mặt yêu nghiệt ấy.

“Ngại sao?” Anh cười cười, tay vân vê khuôn mặt sớm đã chín ngượng của Diệp Bối Nhi.

Cô không nói gì, im lặng trầm mặc.

“Tôi đi trước.” Cô nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe cấp tốc chạy nhanh về phía cửa nhà.

Mà cô chẳng biết rằng, ở trên ban công Trương Lam Uyển đã chứng kiến hết những gì đã xảy ra, cô mỉm cười và đi vào phòng.

Diệp Bối Nhi vừa đi vào nhà đã bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Trương Lam Uyển nhìn cô chăm chú.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, tỏ vẻ thản nhiên hỏi.

“Tiểu Uyển sao cậu nhìn tớ hoài thế??”

“Hmmm... Cậu có gì muốn nói với tớ không??” Trương Lam Uyển không đáp mà hỏi ngược lại cô.

“Nói gì chứ? Cậu đang nói cái gì thế?”

“Thật là cậu không có gì giấu tớ chứ?” Ánh mắt giảo hoạt Tiểu Uyển nhìn cô.

“Hôm nay cậu bị gì thế? Toàn nói chuyện linh tinh.”

“Ờ thì linh tinh. Thôi cậu tắm rồi nghỉ ngơi đi, tớ làm bữa tối rồi đó, nhớ ăn. Tớ có việc đi trước. Không cần đợi cửa.” Nói rồi, Trương Lam Uyển đi khỏi nhà.

Trương Lam Uyển đi đến cửa nhà, đã có một chiếc xe đỗ gần đó. Cô nhanh chóng đi đến, đưa tay gõ lên cửa kính.

Người đàn ông ngồi trong xe kéo cửa kính xuống, chất giọng lạnh lùng cất lên:“ Chuyện tôi nhờ cô, cô đã làm xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Tốt, lên xe đi! Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Ngay sau đó, Trương Lam Uyển mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Người đàn ông bí ẩn ấy, nhấn chân ga tăng tốc phóng vọt, chạy băng băng trên đường.

Mà bên kia.

Diệp Bối Nhi vừa mới tắm xong, chiếc khăn trắng quấn ngang người, cô đi đến sofa ngồi phịch xuống. Đưa tay đặt lên môi mình. Nhớ lại cảnh tượng trong xe lúc nãy, cô bất giác mỉm cười, nụ cười thật ấm áp, hồn nhiên, nhưng cô không biết rằng có một đại nạn sắp ập đến trên người cô.

Ngày hôm sau....

Tít... Tít... Tít

6h30...

Diệp Bối Nhi - cô hôm nay thức dậy sớm hơn mọi ngày. Ánh mặt trời toả ra thật ấm áp, xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên chiếc giường êm ái màu hồng phấn. Những sợi nắng màu vàng nhạt như đang chảy xuống, dập dờn, mềm mại lan toả trong căn phòng ngủ nhỏ bé của cô.

Hôm nay chính là buổi dạ tiệc thường niên của Tập đoàn Tưởng Thị lừng danh. Có thể nói, đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi tiệc có quy mô như thế. Chẳng biết mặc như thế nào? Chẳng lẽ lại mặc chiếc váy cut-out lúc đi Even Club?

Thôi đi! Mặc thiếu vải như vậy, cô không sợ thời tiết trở lạnh cũng bị mấy ánh mắt lạnh lẽo của các đồng nghiệp nữ dìm cho chết toi. Ai mà chẳng biết, nhân viên nữ trong Tập đoàn hôm nay sẽ ăn vận thật bắt mắt, tô son thêm phấn để cho Đại Boss chú ý chứ? Cô chẳng thèm. Mục đích cô tham gia buổi tiệc này chỉ có một ĂN là trên hết. Hôm nay cả tập thể nhân viên được nghỉ, buổi chiều 5h30 mới đến Tập đoàn để tham gia dạ tiệc.

Vẫn còn sớm, nhìn nhìn đồng hồ mới hơn 7h sáng. Cô quyết định đi dạo phố mua một ít đồ nấu bữa trưa, nhân tiện mua một bộ trang phục nhìn hợp mắt để tham gia dạ tiệc chiều nay chứ.

À khoan, hình như Tiểu Uyển vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Cô đi đến phòng Trương Lam Uyển đưa tay đẩy nhẹ cửa, cũng may bình thường Trương Lam Uyển không có thói quen khoá cửa khi ngủ. Nhìn Tiểu Uyển nằm trên giường say giấc mộng, hơi thở đều đều. Cô mới an tâm ra khỏi nhà đi dạo phố.

Vừa bước chân ra khỏi nhà vài bước. Điện thoại cô chợt vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ - Tưởng Từ Hi.

Cô do dự có nhận hay không, điện thoại đã ngắt kết nối. Rất nhanh lại có một nhắn được gửi đến.

'Tôi đang ở trước nhà em, xuống nhanh lên.'

Tin nhắn này đương nhiên là Tưởng Từ Hi nhắn. Cô thầm nghĩ.

Anh ta đợi mình trước cửa để làm gì??

Lại một tin nhắn được gửi đến.

'Nhanh lên, tôi đưa em đi mua quần áo.'

Mua quần áo?? Mặc kệ, chỉ là mua quần áo.

Diệp Bối Nhi đi đến trước cổng đã nhìn thấy chiếc Lamborghini Veneno quen thuộc đỗ ngay đó. Tưởng Từ Hi hôm nay mặc một bộ vest màu xanh biển nhạt, sơmi trắng, đường may tinh tế ôm sát thân hình khoẻ khoắn của anh. Bờ vai vạm vỡ, mái tóc màu nâu hạt dẻ được chải gọn gàng, anh dựa người vào thân xe. Mỉm cười nhìn về phía cô, nụ cười toả nắng, thật chói mắt. Nhưng mang lại cho người khác cảm giác thoải mái, ấm áp. Cô đi nhanh về phía anh, mỉm cười chào anh.

“Chủ Tịch, chào buổi sáng.”

“Đi thôi.” Anh đưa tay mở cửa ghế phụ cho cô. Đợi cô an vị, đóng cửa xe, anh vòng qua ngồi vào vị trí tay lái, thắt dây an toàn, nhấn chân ga, chiếc xe lao trên con đường bằng phẳng.

Diệp Bối Nhi lên tiếng dò hỏi.

“Chủ Tịch, chúng ta đi đâu?”

“Không phải đã nói rồi sao? Đi mua quần áo cho em.” Nụ cười ấm áp, âm thanh dịu dàng thật dễ nghe.

“Tại sao lại mua cho tôi?” Diệp Bối Nhi thắc mắc.

“Em định mặc bộ váy thiếu vải lúc ở bar sao?” Nhắc đến việc này, anh có chút tức tối. Vẫn không sao quên được, tại sao cô dám ăn mặc như thế đi đến những nơi như thế. Để cho đám lang sói ngoài kia nhìn hết thảy. Còn gì để anh nhìn nữa. Cái này chỉ là suy nghĩ trong lòng anh thôi.

“Tôi...” Tôi mặc gì thì liên quan gì đến anh. Nhưng câu sau chưa kịp nói đã bị cô nuốt trở lại.

“Em nhất định tối nay phải đi bên cạnh tôi, một bước cũng không được rời.”

“Tại sao?”

“Tôi đã nói, em tối nay phải đi bên cạnh tôi. Đừng quên tôi là ân nhân của em, em đã đáp ứng tôi.”

“Tôi đáp ứng anh lúc nào.” Diệp Bối Nhi trừng mắt nhìn anh.

“Không đáp ứng cũng phải đáp ứng.” Anh bá đạo nói.

“Nếu không thì sao?” Diệp Bối Nhi thà chết không chịu khuất phục.

“Đuổi việc.”

“Anh...” Cô tức nghẹn họng không thể phản kháng, cô chỉ là nhân viên thực tập chưa qua tháng thử việc, anh có thể đuổi cô bất cứ lúc nào. Nhịn, cô nhất định phải nhịn. Chẳng phải là đi bên cạnh anh ta thôi sao? Cũng không có thiệt thòi gì. Được rồi đi bên cạnh thì đi bên cạnh.

Trong lúc cô đang suy nghĩ. Tưởng Từ Hi đã dừng xe trước khu trung tâm thương mại sầm uất. Anh cất tiếng:“ Đến rồi.”

“Hả?”

“Đến nơi rồi, em đi theo tôi.” Anh mở xuống xe, đưa kéo Diệp Bối Nhi đi vào một gian hàng nào đó.

Nhân viên bán hàng thấy anh, cung kính chào:“ Chủ Tịch.”

Anh khẽ gật đầu.

“Hãy chọn vài bộ váy tao nhã cho cô ấy, chọn màu xanh dương nhạt.”

“Vâng, thưa Chủ Tịch.” Coi nhân viên len lén nhìn anh, gương mặt hơi ửng đỏ. Cô được biết Chủ Tịch rất ít khi đến đây. Hôm nay được coi là diễm phúc khi gặp được vị Chủ Tịch cao cao tại thượng.

Diệp Bối Nhi thắc mắc, quay sang nhìn anh.

“Tại sao cô ấy lại anh là Chủ Tịch.”

“Em thử đoán xem.” Anh ung dung ngồi trên sofa mỉm cười nhàn nhạt.

“Chẳng lẽ..... Anh là chủ nơi này.”

“Em cũng không ngốc lắm.” Anh rất thích thú với biểu hiện của Diệp Bối Nhi lúc nãy. Thật đáng yêu.

“Chủ Tịch thực ra tài sản của anh là bao nhiêu?” Ách, cô chợt nhận ra mình xen vào chuyện riêng của anh hơi nhiều. Diệp Bối Nhi đành cuối mặt, im lặng.

Tưởng Từ Hi chẳng những không tức giận mà còn khoái chí trêu ghẹo Diệp Bối Nhi.

“Tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều.”

Câu nói của Tưởng Từ Hi suýt làm cô mắc nghẹn. Cái gì mà 'Tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều.” Thật làm cho người ta tức chết. Anh ta có cần phải khoe khoang như vậy không? Ai chẳng biết anh ta nhiều tiền. Diệp Bối Nhi trong lòng vạn lần 'hỏi thăm' mười tám đời tổ tông nhà anh.

“Anh không cần phải khoe khoang như vậy.” Diệp Bối Nhi quăng cho anh một cái lườn khinh bỉ.

“Tốt khoe xấu che.” Bốn chữ này làm cho cô nghẹn cứng họng.

Đúng rồi, đúng rồi. Tôi biết anh nhiều tiền rồi. Tôi im lặng đây.

“Thưa Chủ Tịch, đồ đã chọn xong.”

Anh gật đầu.

“Em đi thử đi.”

Diệp Bối Nhi đứng dậy nhận lấy vài bộ váy đi đến phòng thay đồ, toàn bộ những chiếc váy này đều là màu xanh biển nhạt, rất hợp với bộ vest hôm nay anh mặc.

Vài phút sau, Diệp Bối Nhi thay xong bước ra. Bộ váy hở lưng, chân váy dài, phần ngực khoét sâu, trông co thật quyến rũ. Phút chốc, Tưởng Từ Hi ngây người, anh khẽ nuốt nước bọt, anh cảm thấy 'cậu nhỏ' của anh đang kêu gào, muốn được giải thoát.

Anh hắng giọng:“ Đổi bộ khác.”

Diệp Bối Nhi lại phải đi vào thay cái khác.

Lần này, chiếc váy cup ngực, phần eo bó sát, tôn lên dáng người hình chữ S của cô. Chân váy vừa đủ che mông. Mặt anh tối sầm lại, “ Đổi bộ khác.”

Có ai biết rằng anh đang phải chịu đựng cái cảm giác 'cậu nhỏ' của anh phản kháng quyết liệt. Anh phải cố nhẫn nhịn đến mức nào. Sau năm lần bảy lượt anh bảo Diệp Bối Nhi thay bộ này đến bộ khác. Cuối cùng anh cũng ưng ý.

Chiếc váy hiệu Channel. Váy dạng suôn, tay ngắn bằng ren, chân váy vừa vặn dài đến đầu gối. Phong cách đơn giản, tao nhã, thuần khiết. Rất vừa mắt anh,“ Gói bộ này lại.”

“Vâng.” Coi nhân viên nhanh chóng gói lại.

Tưởng Từ Hi đưa tay nhìn đồng hồ, cũng gần trưa, anh lên tiếng,“ Sắp đến giờ ăn trưa, tôi đưa em đi ăn.”

“Em muốn ăn gì?”

“Hải sản.”

“Được, đi thôi.” Anh xách túi quần áo vừa mới gói lại, tay kia rất tự nhiên đặt trên eo Diệp Bối Nhi. Diệp Bối Nhi cũng không phản kháng, khiến cho tâm tình anh rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.