Bây giờ Diệp Bối Nhi mới ngước đầu lên nhìn anh, gọi anh một tiếng, “Lãnh ca ca.”
Lãnh Huyết nhìn cô chăm chú, thật ra thì cô bé này thật đáng yêu, khó trách Tưởng Từ Hi lại cưng chiều cô như vậy. Dùng thế lực của mình bảo toàn danh tính cho cô. Nhưng tiếc thay.... Lần này phải lợi dụng cô rồi.
Lúc nãy, Khuất Dạ Tín đưa cô đến gặp Lãnh Huyết, cô không sợ anh, ngược lại còn anh có phải là người tốt hay không??? Thật không biết nói cô ngốc hay là ngây thơ đây.
“Lãnh Ca Ca, chừng nào Hi Tử mới đến??” Cuối cùng cô cũng ăn xong bánh ngọt, ngẩng đầu nhìn anh. Trước khi đưa cô đến đây, Khuất Dạ Tín có nói qua rằng Bang Chủ của bọn họ rất dữ tợn, nhắc nhở cô đừng làm gì phật ý Bang Chủ. Nhưng Diệp Bối Nhi lại cảm thấy Lãnh Huyết có chút gì đó quen thuộc, mặc nhiên cũng không sợ anh. Diệp Bối Nhi rất tự nhiên gọi anh một tiếng 'Lãnh Ca Ca'.
“Sắp rồi.” Lãnh Huyết ngồi đối diện Diệp Bối Nhi tay đang vân vê chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay trái, chiếc nhẫn nhìn qua thì rất đơn giản, nhưng bên trong lại chứa đựng những thứ mà người khác không ngờ đến. Nụ cười tà mị xuất hiện trên gương mặt Lãnh Huyết càng tăng thêm phần quỷ dị trên con người anh.
“Bang Chủ, người đã tới.” Khuất Dạ Tín dẫn theo thuộc hạ cung kính cúi đầu báo cáo với anh.
Tưởng Từ Hi cùng Doanh Hạo nghênh ngang bước vào tổng bộ Lãnh Huyết như chốn không người. Vừa đặt chân vào căn phòng mà thủ hạ Lãnh Huyết đã nói, bất ngờ, có một bóng dáng nho nhỏ chạy ào vào lòng ngực Tưởng Từ Hi, hai tay ôm chặt eo anh. Người Tưởng Từ Hi bỗng khựng lại nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kéo người trong ngực mình ra nhìn cho rõ ràng, tay xoa xoa má Diệp Bối Nhi, khẽ nói, “Bảo bối, đừng sợ, có anh đây. Không ai bắt nạt em chứ??”
Khi nghe ba chữ 'có anh đây' tim Diệp Bối Nhi đập nhanh hơn mấy nhịp. Cô thật cảm động, cô vui lắm, anh ấy không có bỏ rơi cô, lúc đầu được anh thổ lộ, Diệp Bối Nhi đã tự hỏi bản thân, Tưởng Từ Hi có thật tâm với cô không?? Hay chỉ là đùa bỡn. Bây giờ, Diệp Bối Nhi tin chắc rằng, Tưởng Từ Hi- anh sẽ luôn có mặt khi cô cần. Chỉ cần đến anh, anh sẽ xuất hiện.
Cô ngốc nào đó mỉm cười nhìn anh, “Lãnh Ca Ca rất tốt.”
“Lãnh Ca Ca??” Anh nhíu mày nhìn cô, sau đó đem Diệp Bối Nhi ôm trọn vào lòng. Quay sang nói với Doanh Hạo, “Trả lô hàng bên Châu Phi cho hắn ta.”
“Đã biết.”
Nói rồi Tưởng Từ Hi xoay người ôm Diệp Bối Nhi bước ra ngoài, Doanh Hạo còn đó đối mặt Lãnh Huyết một tay vẫn vân vê chiếc nhẫn ấy.
“Lô hàng ngày mai sẽ chuyển tới cho Lãnh Bang Chủ.”
“Cảm ơn.”
-----------------------
Tại tổng bộ Khắc Long.
“Hi Tử, đây là đâu?” Diệp Bối Nhi mờ mịt nhìn anh. Thấy anh ôm cô một đường đi vào căn phòng xa lạ.
“Ngoan, vào tắm sạch sẽ trước. Anh sẽ giải thích cho em sau nhé!” Tưởng Từ Hi đưa cô vào phòng tắm, xoa xoa đầu Diệp Bối Nhi rồi anh xoay người đi đến chiếc ghế sofa ngồi. Tự rót cho mình một ly rượu. Tay Tưởng Từ Hi lắc lắc ly, rượu cứ theo quán tính xoay vòng xoay vòng, anh đưa tay uống cạn ly rượu.
“Cốc...Cốc...Cốc”
Tiếng gõ cửa có nhịp vang lên. Tưởng Từ Hi đặt ly rượu lên bàn, mắt đưa về phía cửa.
“Vào đi.”
'Cạch' cánh cửa mở ra. Doanh Hạo tay đút túi quần tiêu sái bước vào. Ánh mắt nhìn chằm chằm Tưởng Từ Hi. Dường như muốn nhìn xuyên thấu anh. Trong mắt Doanh Hạo ẩn chứa ý dò xét.
“Này, cậu có coi mình là bạn thân không vậy?? Từ khi nào bên người cậu lại xuất hiện một cô gái nhỏ ấy nhỉ???.” Doanh Hạo ngang nhiên ngồi xuống đối diện Tưởng Từ Hi, tiếp tục truy vấn anh.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Diệp Bối Nhi trên người khoác áo choàng tắm màu đen, đầu vừa mới gội có vài sợi dính trên mặt cô, nước từ tóc cứ nhỏ giọt, lăn từ gò má cô xuống đến xương quai xanh rồi mất dấu trước khe ngực cô. Tưởng Từ Hi nhìn cảnh xuân trước mắt, anh cảm thấy có một luồng nhiệt từ bụng dưới xông lên người anh. Tưởng Từ Hi lập tức đứng dậy đi đến bên Diệp Bối Nhi hôn vào má cô một cái. Lúc này Diệp Bối Nhi mới phát hiện có người thứ ba ở đây. Đó chính là Doanh Hạo đang nhìn chằm chằm bọn họ. Diệp Bối Nhi giãy giụa cố thoát khỏi cái ôm của anh. Mặt đỏ lựng nhẹ giọng, nói “Hi Tử, có người.”
Doanh Hạo bày ra bộ mặt cà lơ cà phất, đưa tay vẫy vẫy chào Diệp Bối Nhi, “Chị dâu nhỏ, xin chào!!”
Khi nghe ba tiếng 'chị dâu nhỏ' Diệp Bối Nhi có chút mất tự nhiên, cả người núp vào ngực Tưởng Từ Hi. Anh nhìn cô như đà điểu chốn chui chốn nhủi, tay vỗ vỗ lưng cô trấn an, “Bảo bối, em đang xấu hổ sao?? Cứ mặc tên thần kinh đó đi.” Vừa nói vừa ôm cô đi đến ghế sofa. Tưởng Từ Hi kéo cô ngồi lên đùi anh, hai tay ôm chặt Diệp Bối Nhi vào ngực.
Cô cứ cúi mặt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Doanh Hạo. Hai tay cứ cầm ngón tay Tưởng Từ Hi mà chơi đùa. Anh cười, nụ cười thật ấm áp làm sao. Ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn ngươig con gái đang ngồi trong lòng mình. Cảm giác của anh bây giờ chỉ có nói lên bằng ba chữ “THẬT HẠNH PHÚC“.
'Khụ...Khụ...Khụ'
Doanh Hạo ho khan vài tiếng, cố gắng tạo sự chú ý với hai người đang 'tình chàng ý thiếp' kia. Tưởng Từ Hi đưa tới một ánh mắt muốn giết người về phía Doanh Hạo.
“Cậu không định giới thiệu với tớ sao??” Doanh Hạo nghiễm nhiên không sợ chết, nhìn chằm chằm Diệp Bối Nhi đang làm đà điểu cúi mặt xuống đất.
“Hừ!!!” Anh hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, Tưởng Từ Hi sắc mặt thay đổi 180 độ đưa tay nâng khuôn mặt phúng phính của Diệp Bối Nhi lên, giọng dịu dàng nói với cô.
“Bảo bối, để anh giới thiệu với em. Đây là Doanh Hạo -bạn thân của anh, cũng là anh em vào sinh ra tử với anh.”
Lúc này, Diệp Bối Nhi mới đưa mắt nhìn Doanh Hạo, trong đầu cô đột nhiên một cụm từ 'THẬT SOÁI'. Thấy cô cứ nhìn Doanh Hạo không chớp mắt, Tưởng Từ Hi đưa tay nhéo tay cô một cái. Anh lườm Diệp Bối Nhi.
Bất ngờ bị nhéo, Diệp Bối Nhi bĩu môi kháng nghị, “Đau, tại sao nhéo em?” Đưa tay xoa xoa vết nhéo vừa rồi. Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh.
Hoàn hồn lại, cô xấu hổ lên tiếng chào hỏi, “Thật thất lễ, A Hạo, xin chào!!”
“Chị dâu nhỏ, thật đáng yêu.” Nhìn Diệp Bối Nhi, Doanh Hạo lại nhìn Tưởng Từ Hi. Anh cảm thấy Tưởng Từ Hi đối với cô thật lòng, mà hành động nhéo Diệp Bối Nhi lúc nãy chứng minh Tưởng Từ Hi đang ghen. Ahahaha, tên mặt lạnh nào đó cũng biết ghen.
“Này, Doanh Hạo đừng có nhìn chằm chằm bảo bối của tôi.”
“Cậu ghen sao?” Doanh Hạo đưa một ánh mắt khiêu khích đến Tưởng Từ Hi.
“Hừ!! Bảo bối, đừng nghe những gì cậu ta nói. Tên Doanh Hạo này lại đến kì động dục nên nói lung tung.” Diệp Bối Nhi nghe anh nói đột nhiên phì cười. Cô cười rất đẹp, răng Diệp Bối Nhi rất đều khi cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh nhp nhỏ. Trông thật đáng yêu.
P/s. Tuần sau mị thi rồi, nên mị tạm dừng tới đây nha~~~~~. Thi xong mị lại ngoi lên tiếp.
#Tử_Ân