Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 53: Chương 53: Dã ngoại (4)




Trên xe du lịch, không khí vô cùng náo nhiệt, nhất là chiếc xe có sự góp mặt của Chủ Tịch đại nhân, nhưng cũng đồng thời đánh vỡ mộng cho các nhân viên nữ, không ngờ boss lớn lại mang theo bà xã. Hai người bọn họ còn diễn một màn cẩu huyết ngược chó độc thân của tất thảy nhân viên trên xe.

“Bảo bối, buổi sáng hơi lạnh em mặc áo khoác đi.” Vừa nói Tưởng Từ Hi vừa đem áo khoác màu xanh nhạt khoác lên người Diệp Bối Nhi, đem cô bọc kín lại, anh còn lấy thêm cái mền mỏng phủ lên đùi cô, cử chỉ săn sóc dịu dàng như vậy khiến cho mọi người trố mắt kinh ngạc. Boss đã thay đổi rồi!!

“Ông xã.” Diệp Bối Nhi lay lay tay anh.

“Hửm?” Tưởng Từ Hi mặc kệ mọi ánh mắt của nhân viên đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, đại boss cúi người cọ cọ mũi cừu nhỏ.

“Em đói bụng....” Dạo này thực sự cô ăn rất nhiều, người cũng nhiều thêm chút thịt, đây là công lao của Tưởng thiếu nuôi bà xã khéo, nghe bảo bối nhỏ nói vậy, ông xã cưng vợ như cưng trứng liền lấy trong balo đựng đồ ăn vặt một gói lớn khoai tây chiên tẩm phô mai đưa cho cái người đang đói bụng kia.

“Chỉ được ăn một nửa.”

“Cho em ăn hết đi mà, nha!” Diệp Bối Nhi làm nũng, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn anh.

“Ông xã cho bảo bối hai lựa chọn. Một, chỉ được ăn một nửa. Hai, em ăn hết bịch khoai tây chiên này, từ nay về sau ông xã không cho em ăn nữa.” Tưởng Từ Hi thản nhiên đưa tay kéo lại chiếc áo khoác bị cô làm lệch, anh nâng mặt cừu nhỏ để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

“Hửm? Trả lời ông xã nghe.”

“Em không trả lời được không?”

“Miễn bàn.”

“Tại sao không cho người ta ăn hết chứ?” Diệp Bối Nhi giận dỗi như trẻ con, cô đưa chân đá đá chân Tưởng Từ Hi cho hả giận rồi xoay mặt ra nhìn cửa sổ không thèm đếm xỉa đến ông xã. Tưởng Từ Hi liếc nhìn cái người giận dỗi kia, anh cất bịch khoai tây chiên vào balo rồi lấy bịch khô mực ra, nói, “Bà xã nhỏ, ăn khô mực nè.”

“Không thèm.”

“Là mực khô Bento đó nha~~~” Tưởng Từ Hi vẫy vẫy bịch mực khô trước mặt cừu nhỏ. Diệp Bối Nhi khẽ liếc một cái, rồi làm như không thấy mực khô hấp dẫn như đang mời chào mình.

“Không thèm, không thèm, không thèm.”

'Chỉ là mực khô thôi mà, mình ăn mực tươi có ngon hơn không.' Diệp Bối Nhi thầm an ủi mình. Cô hít một hơi sâu thở ra, không thèm nhìn Tưởng Từ Hi.

“Thư kí Miêu.”

“Vâng, Chủ Tịch có chuyện phân phó?”

“Lấy khô mực phát cho mọi người đi.”

Diệp Bối Nhi “...”

Thế này là thế nào? ಥ_ಥ

“Bà xã nhỏ....” Tưởng Từ Hi kéo cái mặt chù ụ của cừu nhỏ qua, anh cười cười bóp mặt cô, “Sao mặt nhăn thành một cục vậy? Hửm?”

Cô xoay mặt tránh khỏi cái tay đang 'hành hạ' mặt mình, “Lo mà phát khô mực của anh đi!”

Ái chà chà, dỗi rồi?

Tưởng Từ Hi lại thích thú với vẻ mặt này của cừu nhỏ, khà khà khà, lại có trò trêu chọc cô rồi!

Thư kí Miêu đang phát khô mực cho mọi người thì cái đồ con nít lớn xác đang tìm trò chọc ghẹo Diệp Bối Nhi, “Bảo bối, sao lại dỗi rồi? Nói ông xã nghe đi!”

•Tác giả: Tôi quá mệt mỏi rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.