Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 4: Chương 4: Ngày đi làm đầu tiên 2




“Xin chào, tôi là Diệp Bối Nhi, xin chỉ giáo, mọi người có thể gọi tôi là Bối Bối.” Diệp Bối Nhi vui vẻ chào hỏi.

“Xin chào Bối Bối, tôi là Alex. Đây là Melvin phụ trách tư vấn khách hàng, Lisa thư kí văn phòng, Kitty thư kí Chủ Tịch, còn một người nữa là Trưởng phòng Liễu Phi Nhã.....” Vì là một người hoà đồng, cô giới thiệu từng người và bổn phận của họ cho Diệp Bối Nhi.

“Xin chào, Bối Bối” mọi người đồng thanh vui vẻ chào hỏi cô.

Diệp Bối Nhi vui vẻ trả lời:“ Tôi là người mới, có gì mong mọi giúp đỡ.”

Không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên vui vẻ, lâu lâu còn pha lẫn tiếng cười.

“Cạch... Cạch... Cạch”

Đó là tiếng giày cao gót của cô nàng hống hách Liễu Phi Nhã. Dáng người mảnh khảnh, ba vòng tiêu chuẩn, giày cao gót màu đen càng tôn lên đôi chân thon dài của cô, mái tóc mượt mà buông xoã ngang vai như thác nước chảy dọc xuống hạ nguồn. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang bước đến gần đám người đang cười nói vui vẻ ấy.

Alex thấy cô đang bước đến nhanh chóng đứng dậy giới thiệu:“ Thưa Trưởng phòng đây là nhân viên mới Diệp......”

Chưa dứt lời Liễu Phi Nhã lên tiếng cắt ngang.

“Tôi biết rồi quay về chỗ làm việc đi, còn cô Diệp Bối Nhi đi theo tôi!”

“Vâng, Trưởng phòng.” Diệp Bối Nhi gật đầu tuân lệnh.

Đi đến cửa văn phòng của Liễu Phi Nhã, Diệp Bối Nhi chầm chậm bước vào.

“Diệp Bối Nhi ngày đầu đi làm đã đi trễ! Cô tưởng đây là nhà cô à.” Liễu Phi Nhã không chút khách khí lên tiếng quát.

“Nhưng Quản lí Mẫn đã nói....” Diệp Bối Nhi giải thích.

“Không giải thích gì hết, viết bản kiểm điểm cho tôi.” Liễu Phi Nhã lại quát.

“Nhưng tôi mới phạm lần đầu....” Diệp Bối Nhi lần nữa giải thích

“Có lần đầu sẽ có lần sau, không cần giải thích, viết bảng kiểm điểm.” Liễu Phi Nhã đập bàn

“Vâng, Trưởng phòng tôi sẽ viết.” Diệp Bối Nhi uất ức trả lời.

“Không có chuyện gì nữa, ra ngoài đi.” Liễu Phi hài lòng giơ tay xua xua ý bảo Diệp Bối Nhi ra ngoài.

Thực ra, lúc đầu Liễu Phi Nhã không có ý chống đối Diệp Bối Nhi. Nhưng từ lúc xảy sự tình cô tông phải Chủ Tịch, anh không giận mà còn quan tâm đến cô khiến Liễu Phi Nhã cảm thấy ganh ghét. Vì Liễu Phi Nhã đã đơn phương Tưởng Từ Hi 2 năm từ lúc vào công ty gặp anh trong lần phỏng vấn xin việc. Cô thấy bất mãn khi anh quan tâm đến một nhân viên văn phòng nhỏ bé. Càng ngày càng không có thiện cảm với cô gái tên Diệp Bối Nhi.

Diệp Bối Nhi uất ức, mắt có hơi ửng đỏ bước ra ngoài. Mọi người thấy thế liền hỏi:“ Sao thế, Bối Bối?”

“Tôi bị phạt viết bản kiểm điểm.” Cô nghẹn ngào nói ra sự tình cho mọi người biết.

Kitty là người lên tiếng đầu tiên:“ Sao lại như vậy, cô làm sai chuyện gì à?”

“Đúng đấy, đúng đấy” Alex, Melvin đồng thanh cất tiếng.

“Tôi đi trễ nên bị phạt viết kiểm điểm.” Diệp Bối Nhi đáp lại những lời tâm của mọi người.

“Tức cười, lần đầu đi làm trễ đã viết kiểm điểm, lần sau làm sai vậy nhận lấy đơn đuổi việc à.” Kitty tức giận la lớn.

“Kitty bình tĩnh.” Alex và Melvin lên tiếng, còn riêng Diệp Bối Nhi vẫn im lặng.

Tại sao Kitty lại không sợ cô Liễu Phi Nhã kia. Tất nhiên cô và thư kí Miêu đều là người thân cận bên Chủ Tịch mặt lạnh Tula kia, thì cô dù là Trưởng phòng hống hách cũng phải nể cô 3 phần.

“Bối Bối, để tôi nói giúp cô.” Kitty lại cất tiếng.

“Không cần đâu, là tôi sai trước, đừng làm lớn chuyện để người khác biết không hay.” Diệp Bối Nhi từ chối ý tốt của cô.

“Thôi được rồi, tuỳ cô vậy. Bây giờ Alex sẽ sắp xếp công việc cho cô, sau đó photo tập tài liệu rồi để vào phòng Chủ Tịch giúp tôi nhé.” Kitty lửa giận vơi đi vài phần, dùng giọng êm dịu đáp.

“Cảm ơn, ý tốt của cô. Tôi đi làm việc đây.” Diệp Bối Nhi đáp.

Dứt lời cô đi đến phòng photo tập tài liệu Kitty đưa cho. Đây là tài liệu quan trọng trong cuộc họp cổ đông sắp tới. Không cẩn thận cô làm rơi tập tài xuống đất, hốt hoảng ngồi xổm nhặt lại. Sơ ý nhìn thấy vài chữ nhưng nhanh chóng nhặt lên cho vào máy photo. Hoàn tất liền đưa đến phòng Chủ Tịch.

Cốc... Cốc... Cốc

Cô gõ cửa đẩy vào, nhìn thấy Tưởng Từ Hi đang chăm chú làm việc. Cô sực nhớ dáng người trông thật giống 'người' năm xưa. Cô lẩm bẩm một mình:“ Là cậu thật sao?” Tuy rất nhỏ nhưng do căn phòng qua lớn nên anh vẫn nghe được lời cô vừa nói. Khoé miệng cong lên thật đẹp, khiến người khác say mê bị hút vào. Vẫn kìm nén sự vui vẻ, giọng lạnh lùng vang lên:“ Có chuyện gì?”

Đến bây giờ Diệp Bổi Nhi mới hoàn hồn, vội vàng đáp giọng có chút run run:“ Chủ Tịch, Kitty nhờ tôi photo tập tài liệu rồi mang đến cho anh.” Nói rồi cô đặt tập tài liệu lên bàn, vội vã xoay người bước ra.

“Tại sao khóc?” Anh bất ngờ hỏi.

Cô rất ngạc nhiên khi anh hỏi thế. Giữ bình tĩnh đáp, lưng quay về phía Tưởng Từ Hi:“ Bụi bay vào mắt thôi, Chủ Tịch đã quá quan tâm.”

“Cô nghĩ cô là ai, tôi phải quan tâm cô?” Anh lạnh lùng.

“Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm ý Chủ Tịch” Diệp Bối Nhi cố nén xúc động, bình tĩnh trả lời, đưa tay mở cửa đi ra ngoài.

Đối với câu trả lời của cô, đáng lẽ phải vui mừng. Nhưng lúc này tim anh chợt lên cảm giác chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.