“Bảo bối dậy thôi.”
“Ưm...” Diệp Bối Nhi kêu nhẹ một tiếng tiếp tục vùi mặt vào cổ Tưởng Từ Hi.
“Về nhà thôi, cừu nhỏ lười biếng.” Anh véo véo khuôn mặt bánh bao ham ngủ nào. Dường như Tưởng Từ Hi rất thích cảm giác như vậy.
“Dậy nào.” Giọng Tưởng Từ Hi dịu dàng bóp bóp mặt Diệp Bối Nhi, xem ra cô càng ngày càng ham ngủ rồi, sắp biến thành heo nhỏ rồi, nhưng mà vị đại boss của chúng ta rất thích bộ dạng của Bối Nhi bây giờ, da thịt mềm mại, khuôn mặt phúng phính đáng yêu, miệng nhỏ hồng hồng, thật dễ thương!!!
“Không dậy, không dậy.” Diệp Bối Nhi giả chết không chịu dậy, cô như con bạch tuộc ôm chặt lấy Tưởng Từ Hi, tiếp tục sự nghiệp đi gặp Chu Công của mình.
Tưởng Từ Hi cười, tâm trạng anh tốt lên không ít. Anh đang suy nghĩ làm thế nào để gọi cô dậy đây. Anh nhìn đồng hồ mới 2h30 chiều.
•Tác giả: What? 2h30 chiều, Tưởng Từ Hi anh muốn trốn việc!!!
•Tưởng Từ Hi: *lườm*
•Tác giả: Doanh Hạo mau cứu tôi