.
Editor: Lăng
Buổi họp mặt của ngày hôm sau rất là hoành tráng, nhóm có mười người vậy mà lại có tận mười tám người. Tôi và Lục Tuệ vừa mới bước vào phòng thì Tuệ Bình đang hát liền nhìn thấy chúng tôi, lập đổi giọng, dùng giai điệu vừa mới hát: “Hoan nghênh Giản Hứa Thu của tôi, hoan nghênh bé Tuệ Tuệ của Giản Hứa Thu, bla bla...”
Tôi cười với cô ấy để tỏ lòng biết ơn dưới sự chào đón của cô ấy.
Trương Cảnh Phong Tổ, chủ của buổi họp mặt này nhìn thấy chúng tôi, thì lấy hai cái ly không ở trên bàn, chần đại qua nước sôi rồi rót bia vào.
“Uống một ly?”
Tôi kéo Lục Tuệ ngồi xuống chỗ trống, thấy em đưa tay muốn cầm ly bia trên bàn liền bị tôi dùng tay ngăn lại. Hai tay tôi cầm hai cái ly, nhìn Trương Cảnh Phong, nói: “Em ấy còn nhỏ, rượu của em ấy để mình uống.”
Trương Cảnh Phong gật đầu không có ý làm khó, chờ tôi vừa uống xong thì chàng trai bên cạnh Trương Cảnh Phong đột nhiên cầm xúc xắc tới, lắc hai lần rồi đập lên bàn, rồi đưa một cái khác tới trước mặt tôi.
Trò chơi trong tụ họp vốn là như vậy, không kịp chuẩn bị. Sau khi tôi cầm xúc xắc rồi lắc hai lần, thì mấy người bạn đang chơi điện thoại cũng đột nhiên bu lại, nói là bọn họ rất nhàm chán, vậy là tất cả mọi liền tham gia trò đổ xúc cắc này.
Tuệ Bình lúc này cũng đổi một ca khúc rất high, cùng với âm thanh đổ xúc xắc của mọi người, bầu không khí đột nhiên lại nóng lên một cách khó hiểu.
Tôi sợ Lục Tuệ nhàm chán, trực tiếp giao cái trò này cho em chơi, thua thì tính cho tôi, nhưng Lục Tuệ vô cùng lợi hại, mười mấy trận liền mà chưa từng thua trận nào.
Loại trí tuệ cùng vận khí cùng tồn tại này kiểu gì cũng sẽ bị người khác hâm mộ cùng ghen ghét, cuối cùng thì mọi người cũng ý thức được Giản Hứa Thu này từ nãy đến giờ cũng chưa uống một ly nào liền nhao nhao bắt đầu hợp lực đối phó Lục Tuệ.
Vì vậy đã tạo ra một cảnh là dù bọn họ có lắc gấp đôi thì cũng phải mở ra xem xúc xắc của tôi cho bằng được, theo từng bài hát của Tuệ Bình, bầu không khí thẳng tới cao trào.
Bên kia đánh bài cũng không đánh, tất cả đều tới tham gia náo nhiệt.
Rốt cục, dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người thì Lục Tuệ đã đổ xúc xắc ra ngoài, tôi bị phạt hai ly rượu.
Hình phạt này khiến tất cả mọi người ở trong phòng đều reo hò lên, biểu cảm trên mặt cứ như là lấy được đơn hàng lớn trị giá mấy triệu vậy.
Trông Lục Tuệ cũng rất vui vẻ, em xấu hổ lè lưỡi với tôi. Sau khi tôi uống hết một chén rượu, thì có ý muốn giúp tôi uống hết một ly khác nhưng bị tôi ngăn lại.
Nếu đêm nay mà em bắt đầu uống rượu thì chỉ sợ mấy anh chị ở đây sẽ không bỏ qua cho em ấy mất, uống tới mức ngã gục luôn mất.
“Không được, mình uống nhiều quá rồi, chúng ta đổi trò khác đi đi.” Cậu bạn thua nhiều nhất nói xong thì nấc nhẹ một cái, nói tiếp: “Chúng ta chơi thật hay thách đi.”
Vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc: “Hả?”
Tuệ Bình đang hát thì giơ micro lên miệng cậu ta với vẻ mặt không thể tin nổi, nói: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Cậu ta nói lại: “Thật hay thách!”
Cậu ta nói xong, có lẽ cũng thấy mình hơi buồn cười nên đã cầm lấy micro từ tay Tuệ Bình, nhỏ giọng giải thích: “Tối nay mình có dẫn một cô bạn đến.” Cậu ta nói xong thì chỉ về phía nhà vệ sinh, lúc này chúng tôi mới nhận ra là mới có một cô gái vào đó, cậu ta còn nói: “Mình đang theo đuổi cô ấy, cô ấy có hơi xấu hổ. Cho nên mình muốn chơi trò này với cô ấy để nói ít câu với cô ấy, các cậu giúp mình một chút.”
Chúng tôi nghe xong thì hiểu rõ ồ lên vài tiếng.
Loại chuyện tác hợp cho người khác này, tôi nghĩ là toàn bộ nhân loại đều thích làm làm, vậy nên toàn bộ mọi người trong phòng đề vứt bỏ vẻ mặt ghét bỏ hồi nãy, đột nhiên nhảy cẫng reo hò lên.
Cách chơi rất đơn giản, rút một là bài, người điểm cao nhất hỏi người điểm thấp nhất một câu hỏi.
Mười mấy phút sau, dưới sự gian lận điên cuồng của chúng thôi thì cậu bạn này đã thành công hỏi về ấn tượng đầu tiên của cô gái ấy với cậu ta, rồi bây giờ cô ấy có cảm giác gì với cậu ta, cô ấy thấy có khả năng phát triển với cậu ta không, cả một loạt vấn đề.
Đương nhiên, những câu hỏi này cũng không hoàn toàn là do cậu ta hỏi, lâu lâu chúng tôi cũng sẽ không để cô ấy rút lá bài nhỏ nhất, nhưng những câu hỏi của người khác đều là đả tương du [1].
[1]: Đả tương du: Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, “con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi”, ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý “tôi không liên quan tới chuyện này”, tương đương với từ ““. Trong điện ảnh, cũng được gọi là “mua nước tương“. (Wikipedia)
Mấy phút sau đó, tôi lại biến thành đả tương du.
Tôi rút được con 3 liền trực tiếp đặt lên bàn, chờ vị huynh đài có lá cao nhất hỏi tôi. Lần đầu tiên tôi chơi một trò như vậy nhưng lòng tôi vô cùng bình tĩnh không hề lo lắng một chút nào, còn có thể đứng ngoài quan sát nhiều chuyện nữa nên tôi tỏ ra rất dễ chịu.
Người lấy được lá cao nhất là một chàng trai, sau khi nhìn sơ qua tôi thì thả lá bài lên bàn, nhìn tôi nói: “Hứa Thu à, cho cậu một câu hỏi đơn giản, cậu nói xem nụ hôn đầu của cậu là dành cho ai.”
Tôi không chút do dự: “Trịnh Dục Tiệp.”
Dường như là trong dự đoán của mọi người nên mọi người sau khi nghe xong thì trên mặt không chút gợn sóng nhao nhao lấy bài trên bàn xóc lại, ngược lại thì Lục Tuệ ngồi cạnh tôi lại sửng sốt nửa ngày, sau đó mới giật mình mà ném bài ra ngoài.
Tôi nghi ngờ nhìn em một cái, hỏi: “Sao vậy?”
Em cúi đầu cười nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Đến vòng khác, rút trúng con 3 là Trần Vân, cô ấy cũng vô cùng hào phóng mà nhìn người rút được lá to nhất, vung tay lên: “Hỏi đi.”
Người cầm lá bài lớn nhất kia cười nhìn Trần Vân một chút: “Cậu bao lớn?”
Trần Vân: “31.”
Chàng trai kia cười tiếng: “Mình không có hỏi cái này.”
Đám con gái chúng tôi đầu tiên là sững sờ, sau đó lại ghét bỏ mà gào lên một tiếng, cái gì có thể ném được đều ném qua đó.
Hỏi vòng ngực ấy mọi người.
Tôi kéo Lục Tuệ qua, chỉ vào chàng trai kia nói: “Uống rượu đi, có con nít ở đây mà.”
Sau khi cậu ta xấu hổ nói vài câu xin lỗi liền nhận mệnh mà nâng cốc uống hết. Một lượt chơi mới lại bắt đầu, nhưng rất không may, Lục Tuệ rút được ba, tôi rút được lá to nhất.
Tôi cầm lá bài quay đầu nhìn em, suy nghĩ hồi lâu, nói thầm: “Hỏi em gì đây ta...”
Đám đông vây xem nghe thế liền nhao nhao tư vấn cho tôi.
“Hỏi thử em ấy thích mẫu đàn ông nào.”
“Hỏi thử em ấy có yêu đương chưa.”
“Hỏi em ấy từng được người khác tỏ tình chưa.”
“Hỏi em ấy có từng nhận được thư tình chưa.”
...
Tôi dở khóc dở cười, trong lúc đối mặt nhìn em thì cảm giác là em có chút chờ mong.
Tôi nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có người thích chưa?”
Em ấy nhẹ nhàng chớp mắt, không hoảng loạn mà nhìn tôi, trả lời: “Có.”
Tôi dừng một chút, nở một nụ cười trên môi rồi lấy lại bài từ trong tay em, nghe Tuệ Bình ở bên cạnh kích động: “Tuệ Tuệ có người thích rồi à, lần sau mà đến lượt em ấy thì mọi người nhớ hỏi tên nha.”
Tôi ha ha hai tiếng để tỏ ý đáp lại.
Đương nhiên, trò chơi này không phải bạn cứ muốn là được.
Tôi nhớ kỹ mặt sau của lá 3 bích, tôi nghĩ có lẽ Lục Tuệ cũng đã nhớ kỹ nó, nhiều lần tôi thấy em sắp chạm đến nó nhưng cuối cùng lại lướt qua.
Cuối cùng, dưới sự giật dây của mọi người thì cậu bạn khởi xướng trò chơi rốt cuộc cũng đưa ra câu hỏi then chốt cho nữ chính, có đồng ý quen cậu ta hay không.
Sau khi nữ chính cuối đầu nói đồng ý xong thì toàn hiện trường sôi trào lên, cảnh tượng này có thể so với cảnh cầu hôn thành công đó. Một số người lập tức hiểu ý chọn bài “Hôm nay em phải gả cho anh”, sau đó phải đưa nam nữ chính tới trước màn hình, để bọn họ hát một bài.
*Bài ở trên đó mấy~
Một cuộc tụ họp nho nhỏ đã tạo nên một sự kiện lớn nên mọi người đều tỏ ra rất hài lòng, sự hài lòng này thể hiện ở chỗ Trương Cảnh Phong không hề nhíu mày mà gọi thêm một két bia.
Vừa nãy đánh bài thì lại đánh bài, chơi mạt chược cũng tụ lại y vậy, mà tôi ngay từ đầu đã bị kéo đi đổ xúc xắc, lúc này cũng mang theo Lục Tuệ hành nghề cũ, về lại trạng thái vui vẻ bình yên của đời thường.
Nhưng lần này Lục Tuệ hơi không góp sức, cũng có lẽ là nhóm cáo già này đã đoán được cách chơi của Lục Tuệ, cũng có thể là nhóm cáo già này muốn liên thủ đối phó tôi nên chưa được mười trận mà em đã thua sáu trận rồi.
Sau khi liên tục uống vài ly rượu thì tôi gần chịu hết nổi rồi.
Ván trước mới vừa uống xong thì Lục Tuệ lại bị bên đối diện làm nhảy ra.
“Không đủ! Hứa Thu, uống đi, hai ly.”
Tôi ngửa đầu cười ra tiếng, khoát tay với mọi người: “Mình không được rồi, đổi cái khác được không.”
Bọn họ cũng không làm khó tôi, suy nghĩ rồi nói: “Nếu không thì Tuệ Tuệ hát một bài đi, bọn mình chưa nghe Tuệ Tuệ hát bao giờ.”
Tôi nghe xong thì nhướng mày, đột nhiên cũng vô cùng mong đợi nhìn Lục Tuệ, hỏi: “Hát không?”
Tôi cũng muốn nghe lắm đó.
Nhưng em có vẻ không thích lắm.
Tôi cười nhạt.
Tôi hiểu nổi khổ của em ấy, có lẽ em cũng giống tôi ngũ âm không được đầy đủ, kiểu trừng phát công khai này thật sự là chết người mà.
Vậy nên tôi nấc một cái, cầm bình rượu trên bàn tính rót vào ly không tiếp, nhưng mới rót một nửa thì đột nhiên Lục Tuệ đè tay tôi xuống, lấy mất bình rượu rồi đặt lên bàn.
Em nở nụ cười ngọt ngào, nhìn các anh các chị rồi nói: “Để em hát.”
Anh giai yêu thương em ấy nghe vậy xong thì lập tức chạy chậm đến bục hát, trực tiếp cắt ngang bài hát của Tuệ Bình, cầm lấy micro trên bàn rồi hỏi: “Tuệ Tuệ hát bài gì nào?”
Tuệ Bình đang ngồi trên ghế ở trước màn hình nghe được câu này, khuôn mặt vốn đang tức giận lập tức sáng bừng lên, trực tiếp đưa micro cho Lục Tuệ.
Lục Tuệ cầm micro nói: “Có bài “Trường học nhỏ” không ạ?”
Đại ca ca theo âm thanh tìm mấy chục giấy, trả lời: “Có.”
Lục Tuệ cười cười, đột nhiên cầm micro lên quay đầu nhìn ta, ý cười vừa nãy vẫn chưa tắt, mặt mày vui vẻ cười với tôi, trong lúc chuyển bài lặng yên này thì nhỏ giọng nói: “Bài hát “Trường học nhỏ” này tặng cho Giản Hứa Thu.”
Không tìm được bản full