Em Của Ngày Ấy

Chương 52: Chương 52: Chờ em




Editor: Lăng

Tôi nghĩ chúng tôi có thể ngắm nhìn cảnh trời đêm thì đúng là do trời cao ban ân mà. Sau vài lần tôi liên tục xác nhận xem em có say hay không thì rốt cuộc em cũng mất kiên nhẫn nói với tôi là em đã sớm tỉnh táo rồi, mà tôi nghe thế thì mới yên tâm.

Cái này nếu là say mơ màng rồi bị tôi làm, nói êm tai thì là say rượu mất lý trí, nói khó nghe thì là say rượu làm càn rồi.

Mặc dù tôi biết là em sẽ không kiện tôi, nhưng chuyện này mà nói ra thì không dễ nghe chút nào. Đặc biệt là Hiểu Lê, nếu để cho cô ấy biết Lục Tuệ sau khi say bị tôi làm thì việc đầu tiên cô ấy sẽ nói tôi là cầm thú, thứ hai sẽ nói tôi là thụ.

Thật ra khi quen Lục Tuệ thì đúng là trên giường tôi thường xuyên là thụ. Nhưng không biết là vì sao nữa, ở chung một bầu không khí với bạn nhỏ thì tôi lại không muốn thừa nhận mình là thụ lắm.

Vậy nên tôi cũng chạy theo trào lưu, phủ nhận.

(Có thể ý của Hứa Thu ở đây là các bạn trẻ có thói quen phân công/ thụ, và luôn tự hào khi là công nên Hứa Thu không muốn nhận là thụ và theo trào lưu “phủ nhận“.)

Cho nên sau lần tra tấn này, cộng thêm việc xuống lầu ăn cơm, lại gặp phải cảnh tắc đường trên đường, cuối cùng thì gần mười giờ mới tới nơi.

Tôi chỉ có thể cảm ơn ánh đèn đường vẫn chưa tắt, còn có cả những bác gái múa ở quảng trường và những người già đi tản bộ, tôi nắm tay Lục Tuệ thong thả đi lên lầu.

Lục Tuệ vừa đi vừa hỏi tôi: “Bây giờ chị thích leo núi không?”

Tôi nghĩ nghĩ: “Cũng bình thường, không thích nhưng không bài xích.”

Lục Tuệ gật gật đầu: “Sau này chúng ta tìm cơ hội leo lên một ngọn núi đi.”

Lúc em nói thì chúng tôi đã đi tới lầu ba, tôi lui lại một chút, đứng cạnh người em rồi hỏi: “Chúng ta đã cùng nhau leo núi, em còn nhớ không?”

Việc này xảy ra vào năm đầu tiên Lục Tuệ được tôi dẫn về nhà, năm đó có một ngọn tháp trong thị trấn vừa được tu sửa xong, thế là người dân biết được tin tức liền nhao nhao đi lên tòa tháp đó vào mùng một, bao gồm cả bố tôi.

Khi đó cũng không phải là bố tôi kéo cả nhà cùng đi, là tôi tiện đường kéo Lục Tuệ đi cùng, mới chỉ đi qua một ngọn đồi thôi mà tôi suýt chút nữa là mất nửa cái mạng, lúc lên tới đỉnh thì bị mấy người bố tôi chế giễu.

Tôi: “Khi đó chị đã thề là đời này sẽ không bao giờ leo núi nữa.”

Em cười: “Khi còn bé phát lời thề cũng không nghĩ gì hết, khi em còn bé cùng đã từng thề rất nhiều?

Tôi hiếu kì: “Thề gì thế?”

Em dừng một chút, trả lời: “Không có gì, rất ngây thơ.”

Có lẽ là sợ tôi truy vấn nên em lập tức chuyển đề tài: “Em chụp cho chị tấm hình nha.”

Tôi gật đầu, sau đó đi đến chỗ mép tường cách đó chừng ba mét, dựa vào rồi đưa tay lên.

Em chụp mấy tấm rồi cười nói: “Có thể bớt quê mùa được không.”

Tôi lập tức bỏ tay xuống: “Thói quen.”

Em nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích, nhìn mái nhà bên kia, đừng nhúc nhích mà, cười một chút, nhìn tay em nè, nhìn lên bầu trời, đừng nhìn như vậy, nhìn tay em này.” Sau mấy chục tấm thì tôi nghe em nói: “Tốt.”

Em chụp từ xa đến gần, lúc này đã cách tôi rất gần. Tôi dùng mắt khóa chặt em, lại vô thức quay đầu về phía em, vừa mới quay đầu thì bỗng nhiên em xích lại gần rồi hôn lên môi tôi.

Chỉ một chút liền rời đi, sau đó tôi thấy em bỏ điện thoại xuống.

“Chụp ảnh động.” Em cúi đầu thao tác vài lần.

“Được rồi.”

Tôi nghi hoặc: “Cái gì được?”

Em đưa điện thoại qua cho tôi rồi nhất nút home, hình ảnh ở trên đúng là hình tôi đang nhìn vào màn hình.

Em nói: “Chị ấn vào màn hình đi.”

Tôi ấn xuống một cái, không có phản ứng gì.

Em nói: “Dùng sức kéo đi.”

Tôi kéo thử thì đột nhiên màn hình bắt đầu chuyển động, chính là cảnh tôi vừa mới bị em hôn một cái, tôi ngơ ngác nhìn tấm ảnh động kia.

Em mỉm cười nhìn gò má của tôi: “Chơi vui không?”

Tôi gật đầu, cũng lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho em: “Chị cũng muốn.”

Bà dì tò mò này xem Lục Tuệ thao tác một hồi, rất nhanh chóng đã cài đặt xong hình nền, tỏ vẻ hết sức hài lòng, cũng cầm điện thoại chơi lại nhiều lần.

Lục Tuệ ở bên cạnh bật cười: “Sao chị sống như đồ cổ quá vậy.”

Tôi lắc đầu: “Oan uổng, chị quả thật không biết tính năng này.” Tôi quay đầu nhìn em: “Chị nào có nhiều thời gian rảnh rỗi mà nghiên cứu tính năng mới của điện thoại chứ.”

Lục Tuệ qua loa ừm ừm hai tiếng: “Sau này chuyện này giao cho em, em dạy cho chị.”

Tôi gật đầu, nói tiếp: “Cho nên.” Tôi nhìn vào mắt em: “Chị vẫn còn hơi tò mò không biết khi còn bé em đã phát lời thề ngây thơ gì?”

Em thoáng kinh ngạc, chỉ vào sau lưng tôi: “Đài phun nước.”

Em lại thành công đổi chủ đề lần nữa, tôi quay đầu, quả nhiên thấy một đài phun nước cách đó không xa phun nước lên theo giai điện từ bờ sông.

Đài phun nước cũng được coi là danh lam thắng cảnh của thành phố này, nghe nói cứ cách một giờ lại phun một lần, tôi cúi đầu nhìn điện thoại, quả nhiên là đúng mười giờ.

Thứ này nhìn lâu chũng chán, lúc này người ít nên càng thấy cô đơn, chúng tôi vừa ngắm vừa đi, không lâu sau tôi thấy bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi, bỗng nhiên tôi buông ra, sau đó lại đan mười ngón tay vào nhau.

Em lấy khác thường liền cúi đầu nhìn một chút.

Tôi nói: “Lần trước khi em uống say đã hỏi chị một nguyện vọng đó.”

Em: “Sao?”

Tôi nắm tay nhấc lên: “Em muốn cùng chị nắm tay như thế này, em có nhớ không?”

Em tỏ vẻ bối rối khiến tôi biết là em đã quên, quả nhiên, em nhớ vài giấy rồi lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”

Tôi cười.

Em hỏi: “Lúc đó chị thích em rồi sao?”

Tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc đầu: “Không biết.”

Em lại hỏi: “Chị thích em từ khi nào?”

Tôi vẫn lắc đầu: “Không biết.”

Lúc trước tôi vẫn nghĩ rằng tôi coi em là em gái, vẫn luôn gán những cảm xúc kỳ lạ của mình là tình thân. Sau này mới phát hiện, chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Lục Tuệ lại hỏi: “Em sẽ giả thiết, nếu như em không có thích chị, nhưng vẫn làm những việc này với chị, cuối cùng lại quen người khác thì chị có khổ sở không?”

Đầu óc tôi không theo kịp: “Em không thích chị mà còn làm những chuyện này chuyện kia với chị sao?”

Tôi lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra lúc xế chiều.

Em lắc đầu: “Không phải, em nói là chuyện em làm trước khi chúng ta quen nhau.”

Tôi ngẩn người: “Trước khi quen nhau em đã làm gì với chị?”

“Em cúp học về nhà với chị, tới tiệm giúp đỡ, ám chỉ với chị là em cũng thích con gái, giúp chị làm fanpage, giúp chị thiết kế văn phòng, hỏi chị thích gì rồi còn tặng quà cho chị, còn chụp ảnh thân mật với chị, hát cho chị nghe...”

“Được được.” Tôi ngắt lời em, cười nói: “Bị em nói ra thì đúng là hơi nhiều thật.”

Tiểu tiết thì rất khó mà nghĩ kỹ được, hóa ra khoảng thời gian đó Lục Tuệ đã làm nhiều chuyện như vậy

Em nghiêng đầu nhìn tôi: “Chị nghĩ rằng em làm nhiều như vậy chỉ đơn giản là muốn củng cố tình thân giữa chúng ta thôi sao?”

Tôi hỏi lại: “Vì sao lại không có khả năng này?”

Lục Tuệ bị tôi hỏi như vậy thì mím môi suy nghĩ, sau đó lại gật đầu: “Đúng là có khả năng này thật.”

Tôi cười, nhún vai: “Nhưng chị lại không chịu nổi những lời nói mập mờ của em, những lời đó thường xuyên đánh thẳng vào tim chị đó.”

Nhưng sau đó tôi lại choáng váng đem toàn bộ sự mập mờ này chuyển về một suy nghĩ tích cực khác.

Lục Tuệ lại vòng về chuyện ban đầu: “Cho nên nếu em làm những chuyện này, cuối cùng lại quen người khác thì chị có thể chấp nhận không?”

Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu: “Có thể.”

Tôi nói xong lại cười cười, giải thích: “Em nói xem, điều kiện tiên quyết là em không thích chị, có thể em sẽ quen người khác, nói rõ là em thích người đó nên chị chắc chắn sẽ chúc phúc.”

Nói không thoải mái thì đạo đức giả quá, nhưng rồi cũng sẽ qua thôi.

Em lại giả thiết: “Vậy nếu như chúng ta đã quen nhau, như bây giờ đi, em nghe lời mẹ chia tay với chị với chị thì chị có chấp nhận không?”

Tôi đưa ra tình huống sẽ xảy ra: “Chị níu kéo?”

Em lắc đầu: “Giữ lại vô dụng, quyết tâm muốn chia tay.”

Tôi gật đầu: “Có thể.”

Em lại hỏi: “Chị sẽ... sẽ trách em, sẽ hận em sao?”

Tôi lắc đầu: “Không đến mức đó đâu, em có suy nghĩ của riêng mình, em vui là được rồi.”

Em lại đưa ra giả thiết tiếp: “Nếu như, không có bất kỳ người nào cản trở, đơn giản chỉ là em không yêu chị nữa, sau khi em tiếp xúc với chị thì lại phát hiện chị không giống như em tưởng tượng lắm, thế là nói lời chia tay.” Em nói xong thì nghĩ đến câu hỏi tôi vừa đặt ra: “Chị níu kéo cũng vô dụng, chị sẽ hận em sao?”

Nói thật, tôi đã từng nghĩ tới chuyện này, cho nên vấn đề này tôi có thể lập tức trả lời ngay: “Sẽ không.”

Em hỏi: “Vì sao? Em khốn nạn như thế mà.”

Tôi cười: “Coi như là em trải qua đoạn tình cảm đó, sau này lại chọn người chững chạc hơn, thì không nên nghĩ nhiều hay cảm thấy đối phương là người như thế nào.”

Em lại hỏi: “Vậy nếu như em có việc còn quay lại muốn chị giúp đỡ thì sao?”

Tôi nghĩ nghĩ: “Giúp chứ, em không cần phải xấu hổ đâu.”

Đứa trẻ tự tay mình nuôi lớn, có đau cũng muốn cưng chiều mà.

Lúc này đột nhiên tôi hiểu vì sao mẹ của những kẻ ngang ngược kia lại lặp đi lặp lại sự dung túng, dù sao cũng là có tình cảm mà.

Em lại hỏi: “Nếu sau tất cả chuyện này, em quen người khác rồi lại thấy họ không tốt, lại quay đầu tìm chị đòi quay lại thì chị sẽ đồng ý sao?”

Tôi cười: “Cái này phải suy nghĩ kỹ một chút, chị không có rẻ mạt như vậy nha.”

Nói thì nói thể, nhưng lấy thái độ của tôi đối với Lục Tuệ bây giờ thì tôi nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện này thì chỉ cần em giả vờ đáng thương một chút, thì nói không chừng tôi sẽ thỏa hiệp ngay đấy.

Em nói: “Vậy chị sẽ trách em sao? Từ nay không để ý tới em nữa.”

Tôi lại lắc đầu: “Sẽ không.”

Em bật cười: “Cho nên em làm gì thì chị đều sẽ tha thứ sao?”

Tôi nghĩ nghĩ, thật ra thì muốn lắc đầu, bởi vì tôi nghĩ nếu như em giết bố mẹ tôi gì gì đó thì nhất định là tôi sẽ không tha thứ. Nhưng giả thiết này thì có vẻ soi mói quá.

Vậy nên tôi gật đầu: “Không chênh lệch lắm đâu.”

Em cười nhạt một tiếng: “Giản Hứa Thu thật tốt.”

Tôi nhướng mày: “Em nói giả thiết nha, không chừng là chị nói bậy đây này.”

Em nghiêng đầu nhìn tôi: “Nói bậy thì là nói bậy đi.”

Nói thật, cảnh đêm của thành thị chỉ đẹp trong một giây thôi, sau khi xem xong thì liền tẻ nhạt vô vị. Tôi cảm thấy, tiết mục vui nhất đêm nay chính là đoạn tướng thanh * nổi tiếng tên là “Giả thiết” của chúng tôi.

*Một loại hài kịch nói của TQ.

Em mà không hỏi tôi thì tôi cũng không biết là tôi vĩ đại như vậy đâu.

Đúng là đối với Lục Tuệ thì tôi đặc biệt dung túng. Có lẽ tôi đã mắc bệnh của những bà mẹ mà ai cũng ghét, trong lòng cất giấu câu nói kia: “Con tôi sao lại làm chuyện này được, nhất định là mấy người nhầm rồi.”

Tuệ Tuệ của tôi tốt nhất thế giới.

Ha ha ha, thật buồn nôn.

Đêm khuya lúc về thì tôi mới phát hiện Lục Tuệ đăng ảnh của tôi trên Weibo em. Tấm đó là tấm tôi chưa kịp nhìn, là lúc tôi đứng cách ba mét rồi nở nụ cười nhìn vào máy ảnh, bên cạnh dái tôi vừa hay có một ánh đèn đường, cực giống một chiếc hoa tai lấp lánh.

Đây có lẽ là lần du lịch thoải mái nhất của tôi, sau một đêm náo loạn thì ngủ thẳng tới 12 giờ trưa hôm sau, rửa mặt rồi trực tiếp phóng về nhà, trực tiếp phá vỡ kế hoạch.

Hôm nay Lục Tuệ mặc đồ của tôi, do hôm qua em không kịp về nhà nên tôi mang thêm nhiều đồ hơn.

Áo quần của tôi mang trên người em cũng rất hợp, tuy chỉ là màu sắc đơn giản lạnh lẽo, nhưng mặc lên người em lại thường xuyên có hương vị khác.

Sau khi trở về, tôi trực tiếp chở em tới dưới lầu nhà em, em tay không rời đi, tay không về nhà, đồ mua trên đường đều đặt trong vali tôi.

Sau khi em tháo dây an toàn thì mãi không chịu xuống xe, cuối gần như là nghẹn ngào gọi tên tôi, em nói: “Chúng ta chia tay một thời gian đi.”

Đột nhiên lại như thế khiến đầu óc tôi trống rỗng, nhíu mày em: “Cái... cái gì?”

Em hơi thở dài: “Trong khoảng thời gian này em định nói chuyện đàng hoàng với mẹ. Em không biết có được hay không nhưng em muốn thử xem.” Em nhìn tôi rồi nắm tay tôi: “Chúng ta chia tay một thời gian, không được liên lạc với em, chị đợi em tìm chị nha.”

Tôi nghi hoặc: “Em nói chuyện với mẹ thì sao phải chúng ta phải tạm chia tay?”

Hình như em biết tôi sẽ hỏi như vậy nên lập tức trả lời: “Chị không liên lạc với em thì em sẽ phát huy tốt hơn chăng?”

Em đưa tay lên đặt trên mu bàn tay tôi, có vẻ không muốn nói điều này với tôi, nhưng lại mở miệng: “Em không muốn làm chị khó xử, bên mẹ em để em giải quyết cho.”

Tôi hỏi: “Em muốn làm gì?”

Nàng cười nhạt một tiếng, giống như là an ủi ta: “Yên tâm, em sẽ không làm điều ngu ngốc đâu.”

Tôi: “Chị...”

Em ngắt lời tôi, tới gần rồi hôn lên môi tôi: “Chờ em, biết không? Không được thích người khác đâu đó.”

Tôi nhíu mày: “Không phải, rốt cuộc em...”

Em mím môi nhìn tôi rất nghiêm túc, không nghe tôi nói gì nữa, cũng không quay đầu lại mà mở cửa xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.