Em Của Ngày Ấy

Chương 24: Chương 24: Đếm ngược ngày ngả bài




Editor: Lăng

Ngày mà chi nhánh mới khai trương thì bạn bè năm châu bốn biển lũ lượt tặng lẵng hoa, thậm chí có những người bạn nhàn rỗi liền tới ăn nhờ ở đậu, cảnh tưởng vô cùng đồ sộ chỉ có một lần.

Thật ra tôi không nghĩ lại có nhiều người như vậy, tôi còn không tuyển đủ nhân viên nữa. Nên ngày hôm sau, lầu trên lầu dưới của tôi gần như là thất thủ.

Trên đường về, tôi cẩn thận suy nghĩ một chút.

Tiểu Mạnh tạo liên kết rồi Hiểu Lê chia sẻ, Tuyết Lê chia sẻ, Lục Tuệ cũng chia sẻ. Tôi không biết rốt cuộc là ai có lực kêu gọi mạnh mẽ đến vậy, nhưng xét thấy người tới đều là người trẻ tuổi học sinh sinh viên, nên công lao này có lẽ tôi sẽ quy cho Lục Tuệ và Tuyết Lê.

Mà trùng hợp là, tôi mới nghĩ xong chuyện này thì Tuyết Lê liền nhắn tin cho tôi. Nói hôm nay cô ấy có tiết học, nhưng đã kêu gọi rất nhiều bạn bè ghé qua tiệm mới của tôi, hỏi tôi là có khen thưởng không.

Cô còn nói là bạn bè đều rất khen ngợi, còn đính kèm ảnh chụp tin nhắn nữa.

Tôi cho xe dừng hẳn, cúi đầu gõ chữ.

Tôi: Muốn thưởng gì nào?

Tuyết Lê: Tháng sau có mộ bộ phim mới, em rất muốn đi xem, chúng ta cùng nhau xem bộ phim đầu tiên nhé?

Tôi: Được.

Tôi: Chị mời em.

Dùng một bộ phim điện ảnh đến giải quyết xong một ân tình, đối với tôi mà nói vẫn là rất vui nha. Sau khi tán gẫu cùng Tuyết Lê xong thì đột nhiên nhớ tới sáng nay Hiểu Lê nói với tôi một tin về Tiểu Hòa Hòa.

Cô ấy nói fans hâm mộ Tiểu Hòa Hòa gần đây lại gây nhau với một độc giả của tiểu thuyết nào đó.

Nguyên nhân rất đơn giản, một độc giả của tiểu thuyết nào đó đã làm video về tiểu thuyết trên một trang web nào đó, dùng bản cover của Tiểu Hòa Hòa làm nhạc nền. Kết quả là phần bình luận dưới bài hát của Tiểu Hòa Hòa toàn là bình luận về tiểu thuyết này, khiến cho fans của Tiểu Hòa Hòa bất mãn, thế là fans hâm mộ Tiểu Hòa Hòa liền móc mỉa ngoài sáng trong tối móc mỉa vài câu, dẫn đến liền cãi vã.

Chuyện này nói cho bạn biết, người phụ nữ đã lập gia đình không cần làm việc tên Hiểu Lê rất là nhàm chán.

Câu chuyện này phải cần nhảy qua nhảy lại giữa ba bên mới hiểu được. Vậy mà cô ấy có thể đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ ràng sáng tỏ cho tôi, thật sự là không dễ dàng mà.

Nhưng về sau, khách dần dần đông hơn, tôi quên mất rốt cuộc Hiểu Lê có kể tiếp cho tôi không nữa.

Vì vậy tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin Wechat cho cô ấy.

Tôi: Chuyên bên Tiểu Hòa Hòa đến đầu rồi?

Quả nhiên việc này có thể khơi dậy phản ứng mạnh mẽ của Hiểu Lê, tôi mới vừa gửi chưa được mấy giây, thì dưới đoạn chat lập tức hiện thị đối phương đang nhập tin nhắn...

Trong quá trình chờ cô ấy trả lời, thang máy đã lên tầng lầu nhà tôi, tôi mở cửa vào rồi thay giày xong, thì thấy cô ấy đã nhắn được mấy chục tin rồi.

Hiểu Lê: Không thể không nói.

Hiểu Lê: EQ của Tiểu Hòa Hòa rất cao.

Hiểu Lê: Lúc hai bên đang cãi nhau căng thẳng.

Hiểu Lê: Thì đột nhiên cô ấy theo dõi vị tác giả kia

Hiểu Lê: Sau đó chủ động đăng trong vòng Weibo của tác giả kia.

Hiểu Lê: Hỏi là cuốn nào đó dự định ra ngoại truyện sao? Rất thích.

Hiểu Lê: Cuốn sách đó là cuốn bị cắt ghép đó.

Hiểu Lê: Sau đó tác giả kia cũng đáp lại.

Hiểu Lê: Nói cám ơn vì đã thích, ngoại truyện còn đang cố gắng viết!

Hiểu Lê: Theo tao thấy, thì fans của tác giả đó không nhiều bằng Tiểu Hòa Hòa

Hiểu Lê: Trời uiii~

Hiểu Lê: Người bạn nhỏ này

Hiểu Lê: Thích ghê luôn á.

Tôi thản nhiên xem hết một đoạn lớn này, nội tâm không chút gợn sóng, vậy nên tôi trả lời cô ấy là: Vậy là tốt rồi. Đọc truyện tại [ TRUMtruyen . O RG ]

Hiểu Lê chẳng qua là muốn thổ lộ hết, tôi có trả lời cô ấy như thế nào thì cũng không quan trọng, tôi vừa gửi tin nhắn thì cô ấy lại thả cái icon cười haha, sau đó lại chia sẻ một ca khúc.

Hiểu Lê: Ca khúc Tiểu Hòa Hòa mới, ủng hộ chút nè.

Tôi: Ok

Tôi: Mày còn nhớ rõ Tiểu Hòa Hòa là hát cover à??

Hiểu Lê: Ahihi, có trách thì trách gần đây cô ấy có nhiều tin quá thôi

Hiểu Lê: Nhưng là trọng yếu nhất vẫn là @ vô hạn giỏi văn, đều ở Tấn Giang văn học thành (PR tý đó mà – Mễ Nháo Nháo said)

Hiểu Lê: Cô ấy và chị bé kia không hề có chút tiến triển nào

Tôi: Mày quan tâm ghê

Hiểu Lê: Fan mama mà, không có cách nào khác.

Đọc xong tin nhắn của cô ấy, liền nằm sấp trên ghế sô pha trong phòng khách, không muốn nhúc nhích một chút nào. Tôi nằm một lát, thì lấy điện thoại ra xem link bài hát mà Hiểu Lê gửi cho tôi, sau khi nhấn vào thì tự động chuyển đến âm nhạc phần mềm.

Nghe mười mấy giây xong cũng không thấy có điểm gì tương tự như like hay hit trên bảng xếp hạng, vì vậy lại quay lại trang chủ của bài hát.

Trúc Ngôn Nhất Hòa.

Tôi nhìn thêm mấy giây, muốn nhớ kỹ tên cô ca sĩ hát cover này.

Nhưng hình như tôi đã nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi, tôi nhắm mắt lại nghe ca khúc. Tiếc là nghe hết một bài vẫn như cũ không thể nghĩ ra nguồn gốc của sự quen thuộc này.

Giọng hát của Tiểu Hòa Hòa đúng là rất ngọt ngào, cẩn thận nghe thì còn hơi giống giọng Lục Tuệ. Tôi đột nhiên nhớ tới vấn đề mà mẹ tôi hỏi tôi mấy ngày trước, tôi nghĩ giọng Lục Tuệ dễ nghe như vậy, thì hẳn hát cũng sẽ không tệ lắm, hẳn là sẽ không giống như tôi, ngũ âm không được đầy đủ.

Tiệm mới mở mới được có mấy ngày, thì Tết Trung Thu mà ban công tác mong chờ sắp đến, mà tôi cũng thành công tuyển thêm mấy nhân viên trước Tết Trung thu. Sau khi hứa hẹn tăng gấp đôi tiền tăng ca trong dịp lễ thì tôi liền mừng khấp khởi mà chuẩn bị đi về nhà.

Bởi vì sẵ lái xe nên tôi đã đồng ý đón hai người đồng hương ở cùng thành phố, chở hai người họ về nhà. Trước khi tới trường đón Lục Tuệ, thì tài xế tôi đây đã chạy hơn nửa thành phố A, chỉ vì đón hai người bạn của tôi đó.

Trần Vân và Tuệ Bình là bạn học hồi cấp ba của tôi, lúc ấy thành tích của chúng tôi xêm nhau, đều là hạng chót. Vậy nên đã kéo dài hơi tàn cái tình bạn vô cùng kỳ lạ này, cũng do thành tích của chúng tôi vô cùng ổn định, cho tới bây giờ chỉ dừng chứ không tiến, dẫn đến tình bạn của chúng tôi vẫn rất bền chặt.

Năm ngoái lúc bạn bè tụ họp, ba đứa chúng tôi vẫn kiên quyết ngồi chung một chỗ, sau khi xem xét tình trạng của bả1n thân, chúng tôi bày tỏ sự hài lòng với bản thân và hiện trạng của những người khác chưa có gia đình..

Trần Vân sau khi mở cửa sau thì ném túi vào rồi chui vào sau, Tuệ Bình theo sau, cũng ném túi vào nhưng không chui vào, mà là mở cửa phụ rồi ngồi vào ghế phó lái.

Tôi nhìn mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là khởi động xe.

Có hai cô ấy nên trong xe náo nhiệt rất nhiều, không hổ là học sinh kém lúc trước khi đi học sẽ bị giáo viên điểm danh phê bình mà, bây giờ trình độ nói chuyện của bọn họ vẫn không hề kém năm đó một chút nào.

Sau khi lên xe việc đầu tiên là kể với tôi chuyện trốn việc, lại nói tới chuyện đêm qua gặp được người nổi tiếng ở quảng trường, sau đó lại nhiều chuyện về tổng giám đốc của các cô ấy, nói chuyện vô cùng hòa hợp.

Sự náo nhiệt này đi theo tôi đến tận cổng trường của Lục Tuệ, từ xa tôi đã thấy em đứng dưới một góc cây. Mà mặt em lại nhìn về hướng tôi, tôi đoán là hẳn em ấy cũng nhìn thấy tôi, thậm chí có thể tưởng tượng là em nhìn tôi mà cười nữa.

Sau khi xe dừng lại, mắt Tuệ Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, tò mò hỏi một câu: "Sao lại dừng ở chỗ này? Còn muốn đón người nữa à?" Không đợi tôi trả lời thì cô ấy đã giữ dây an toàn, còn nói: "Bạn nào ấy? Có quan trọng không? Mình ngồi ghế phó lái nữa được không vậy? Mình bị say xe."

Cô ấy vừa nói là say xe thì đúng lúc Lục Tuệ từ bên ngoài mở cửa phụ ra, có lẽ là Lục Tuệ không ngờ tới là có người, mà Tuệ Bình cũng sững sờ ngay tại chỗ.

"Tuệ Tuệ à." Tuệ Bình nhìn em rồi đột nhiên cười một tiếng.

Lục Tuệ ngoan ngoãn gật đầu: " Chào chị Tuệ Bình."

Tuệ Bình cúi đầu tự giác tháo giây an toàn ra: "Em ngồi đi, chị ngồi phía sau."

Tôi phì cười một tiếng.

Được chiều chuộng thì khác hẳn mà.

Sau khi Tuệ Tuệ lên xe thì hai vị nữ đồng chí ngồi ở phía tiếp tục lải nhải chủ đề vì tôi mà gián đoạn, cuối cùng tiếng trò chuyện xen lẫn với tiếng nhạc trong xe ngược lại trở thành nhạc nền.

Lục Tuệ ngoan ngoãn ngồi im, đem túi sách đặt ở trên đùi, hôm nay em ăn mặc cũng rất đơn giản, áo phông cộng với quần tây denim, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng.

Tôi dùng con mắt còn lại nhìn em hết một lượt, chợt nhớ tới một chuyện.

"À." Tôi quay đầu nhìn em một cái rồi lại quay lại: "Chị có mua cho em một cái váy đó, gửi về nhà mẹ chị rồi, mấy ngày nay em về thì có mặc được nó rồi."

Em lấy một viên kẹo từ trong túi ra, quay đầu nhìn tôi: "Sao đột nhiên lại mua váy cho em?"

Tôi trả lời: "Bữa trước đang lướt xem đồ trang trí thì thấy đường link đầu tiên, nhìn qua trông có vẻ rất đẹp nên liền mua luôn. Lúc chuyển phát nhanh gọi điện cho chị thì chị mới phát hiện là chị ghi sai địa chỉ."

Lục Tuệ ồ một tiếng, ném viên kẹo vào trong miệng, lại từ trong túi lấy ra một viên ý hết, lay lay tôi: "Ăn không?"

Tôi lắc đầu.

Tiếc là một phút sau, tôi ngửi thấy mùi dứa từ phía Lục Tuệ thế là tôi lại thèm ăn nên nói: "Cho chị một viên với."

Lục Tuệ khẽ cười, cúi đầu lấy kẹo từ trong túi ra, thuận theo đường răng cưa mà xé rồi đưa tới bên miệng tôi.

Tôi hé miệng thì em liền phối hợp bóp vỏ kem, viên kẹo màu vàng óng liền nhảy vào miệng tôi. Trong nháy mắt toàn là mùi quả dứa, tôi khép miệng lại, không khéo lại ngậm cả ngón trỏ của em vào giữa môi.

Tôi dừng mấy giây, mới hiểu được mà lui về sau một chút. Đầu lưỡi ở trong miệng vẽ nửa vòng trên mép viên kẹo, bứt rứt nở một cười, dùng thái độ bình thường mà nói: "Rất ngọt, còn gì không, cho hai đứa đằng sau với."

Vừa dứt lời thì tay Lục Tuệ đã thu về, em "Ừ" một tiếng, từ trong túi xách nắm một mớ rồi đưa ra phí sau.

Hai bà chị phía sau bị Lục Tuệ cắt ngang lập tức đem đem chủ đề câu chuyện chuyển lên người em.

Tuệ Bình: "Tuệ Tuệ bao nhiêu rồi ta?"

Lục Tuệ: "Đại học năm tư ạ."

Tuệ Bình: "Thực tập chưa?"

Lục Tuệ: "Vẫn chưa ạ."

Mới hai câu mà các cô ấy đã nhịn không được, trực tiếp đi vào chủ đề.

Tuệ Bình: "Có bạn trai chưa?"

Lục Tuệ: "Không có ạ."

Tuệ Bình: "Có ngắm được anh nào chưa?"

Lục Tuệ cười: "Không có ạ."

Trần Vân nghe hai người này một hỏi một đáp, đột nhiên vỗ một cái lên tay Tuệ Bình, trách cứ: "Dì già cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, có phiền không?"

Tuệ Bình trừng mắt với cô ấy: "Cậu không muốn biết à, mình chỉ quan tâm một chút xem Tuệ Tuệ như thế nào thôi."

Sau khi hai người đó lầm bầm thêm vào câu thì đột nhiên hết sức ăn ý đến gần ghế ngồi của tôi, Hai tay Trần Vân đặt hai tay lại vai ghế, giả vờ ho hai tiếng, hóng hớt nhiều chuyện mà hỏi: "Hứa Thu à, mình có thể hỏi vài câu về chuyện của cậu và Trịnh Dục Tiệp không?"

Tôi nhướng mày: "Cậu hỏi đi."

Cô ấy nói: "Nghe nói là hai người chia tay rồi."

Tôi gật đầu: "Chia tay."

Cô ấy hỏi bâng quơ: "Vì sao?"

Tôi nói: "Tính cách không hợp, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi."

Cô ấy phì cười: "Chính thức chưa?"

Tôi thoáng quay đầu nhìn cô ấy một chút: "Cậu mau nói là cậu đã nghe được cái gì đi." Tôi nghĩ nghĩ rồi bổ sung: "Sợ là cậu đã biết hết rồi."

Cô ấy vươn tay bóp nửa centimet không khí, híp mắt: "Nghe được một chút xíu à, cô ta và Cao Trạch Kiến là thật hay giả?"

Tôi nói: "Thật."

Tuệ Bình cùng Trần Vân đồng thời "Wow" một tiếng, trăm miệng một lời trách cứ: "Không biết xấu hổ!"

Tôi bật cười.

Tuệ Bình nói: "Lúc mình biết chuyện này liền chặn Cao Trạch Kiến ngay và luôn, thằng cha này thật là buồn nôn, bụng đói ăn quàng mà, người yêu của bạn bè mà cũng nạy ra được."

Khi Tuệ Bình lòng đầy căm phẫn phát biểu xong đoạn văn này thì đột nhiên Trần Vân yếu ớt nói với cô ấy: "Làm sao bây giờ, mình vẫn chưa chặn nữa." Cô ấy cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi một chút: "Hôm qua mình còn xem vòng bạn bè của anh ta, thấy anh ta đăng ảnh cười với Trịnh Dục Tiệp, nói là Tết Nguyên Đán kết hôn."

Tôi ồ lên.

Tuệ Bình đang phẫn nộ thì lập tức bị thay thế bằng sự kinh ngạc, cô ấy lập tức giật lấy điện thoại của Trần Vân, nhấn vào vòng bạn bè của Cao Kiến Trạch.

Vì vậy năm phút tiếp theo, tôi vô cùng bình tĩnh mà nghe hai người sau lưng phun đủ loại từ ngữ ra khỏi miệng.

"Trời ơi, xấu qua đi đi."

"Trang điểm kiểu này à."

"Trịnh Dục Tiệp mù rồi hay gì."

"Gã mập vl, sao mập lên quá vậy."

"Tấm này cười mà như khóc ấy."

...

Tính cách thay đổi vận mệnh, tính cách thay đổi cái nhìn của mọi người đối với bạn, thật là đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.