Em Của Ngày Ấy

Chương 8: Chương 8: Khi em vắng nhà, tôi đã rất buồn




Editor: Lăng

Sau khi mời Lâm Ninh Ninh một bữa cơm tối, liền tiễn anh ta ra xe của bạn anh ta, lúc tạm biết anh ta còn lịch sự ôm tôi một cái, cũng biểu thị lần sau đến thành phố A nhất định sẽ lại tới tìm tôi.

Tôi cũng vui vẻ đáp lại: “Được thôi.”

Ánh mắt của anh ta vượt qua tôi nhìn về người đang đứng sau lưng tôi, tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta nhưng lại không biết anh ta nhìn Lục Tuệ hay là Hiểu Lê nữa.

Sau khi quay đầu, Lâm Ninh Ninh muốn nói lại thôi nhìn tôi mất hai giây, sau đó lại nở một nụ cười.

Tôi nghi hoặc: “Sao vậy?”

Anh ta lắc đầu lắc đầu, khoát tay nói dừng với hai người đi sau tôi, vỗ vỗ vai tôi: “Tạm biệt.”

Tôi nói: “Tạm biệt.”

Có lẽ sau lời tạm biệt này của anh ta thì cũng không gặp lại nữa, cuộc đời của tôi có quá nhiều bạn bè như vậy. Bởi vì nhất thời hứng thú yêu thích mà thân thiết với người quen sơ, lại bởi vì thời gian của hai người bận rộn, rảnh rỗi không giống nhau mà càng lúc càng xa, nhưng chúng ta vẫn sẽ thường nhớ thương đối phương, khi nhìn thấy một sự vật nào đó liên quan tới đối phương thì sẽ nhớ tới người đó, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, à thì ra tôi còn có một người bạn như vậy.

Không hiểu sao tự nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy, xem ra sau khi cơm nước no nê thì con người dễ dàng đúc kết được điều gì đó

Hiểu Lê sau khi tham gia náo nhiệt liền về nhà, tôi và Lục Tuệ cùng nhau về lại tiệm. Hôm nay thời tiết rất tốt, tối nay có rất nhiều khách nên đột nhiên có chút bận không kịp trở tay.

Lục Tuệ khó có dịp ghé qua tiệm tôi, tôi vốn muốn để em ngồi chơi vọc máy vi tính nhìn xem tivi các kiểu, nhưng em ấy lại cứ thích làm nhân viên và giúp tôi gọi món.

Em ấy thích thì để em ấy làm, tôi ở trong quầy làm vỏ bánh crepe hơn một tiếng đồng hồ, hầu như là không thấy bóng dáng Lục Tuệ, đợi đến khi nguyên liệu trong tay làm gần hết, thì Tiểu Mạnh đột nhiên tiến đến nói với tôi: “Chị Hứa Thu, Tuệ Tuệ rất được khách hàng ưa chuộng nha.”

Cô ấy nói xong thì cười, lấy máy đánh trứng đi ra ngoài.

Tôi bỏ dụng cụ sang một bên, rửa tay sơ rồi bước ra ngoài, vừa mới ra khỏi phòng bếp đã thấy Lục Tuệ đứng cạnh cái bàn gần cửa sổ ở tầng một, bàn đó có hai nam hai nữ đang ngồi, Lục Tuệ cúi đầu cùng bọn họ nói cái gì đó.

“Bốn người kia đã ngồi gần một tiếng đồng hồ rồi, cứ cách mười phút liền gọi một lần, hơn nữa nhất định phải là Tuệ Tuệ đến, người khác đi qua liền không chịu.” Tiểu Mạnh đứng bên cạnh tôi giải thích.

Tôi gật đầu tỏ ra hiểu rõ, cởi tạp dề trên người rồi đi qua đó.

Còn chưa tới bên kia thì đã thấy chàng trai ngồi bên tay trái Lục Tuệ hỏi: “Có thể thêm Wechat không em gái.”

Lục Tuệ rất sảng khoái, cúi đầu chỉ vào menu trên tay cậu ta: “Anh chọn cái này, cái này, cái này và cái này nữa, tôi liền cho anh Wechat.”

Lục Tuệ vừa nói dứt lời, ba người bạn cùng bàn đồng thời vỗ tay lên.

Trong đó một người nói: “Chọn đi, em gái người ta cũng mở miệng đến vậy rồi.”

Có lẽ vì không bỏ mặt mũi được nên cậu trai đó liền nói: “Được.”

Lục Tuệ nói “Tốt”, sau đó liền viết tài khoản Wechat lên giấy rồi đặt lên bàn.

Thoạt nhìn thì xử lý rất là thành thạo điêu luyện nha, hại tôi trước khi đến còn nghĩ chắc Lục Tuệ sẽ bị chọc ghẹo tới mức rơi nước mắt, sau đó ríu rít gọi tôi cứu nguy.

Em ấy cầm giấy note quay đầu lại, khi nhìn thấy tôi thì thoáng ngẩn người.

Tôi đi cùng em tới quầy bar, thấy em đưa giấy ghi món cho Tiểu Mạnh, Tiểu Mạnh phì một tiếng, bật cười: “Tuệ Tuệ, em thật lợi hại.”

Cái này tới tới đi đi, bàn của cậu trai kia chỉ một người mà gọi hơn mười món.

Tuệ Tuệ nói chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chàng trai kia đã hỏi tuổi của em, trường học, có bạn trai hay không, mà chỉ vỏn vẻn những tin tức này đã giúp Lục Tuệ đã từ chỗ cậu ta đổi lấy mấy món trà bánh đắt nhất trong tiệm.

Trọng điểm là, tin tức Lục Tuệ cho không có một câu nào là thật.

Tôi nghe xong cũng nhịn không được mà cười vài tiếng, nói đùa: “Bạn học ơi, tốt nghiệp xong tới làm nhân viên cho chị nha?”

Bạn học Lục rất phối hợp: “Được.”

Mới trò chuyện mới một lúc mà chuông ở bàn cậu trai kia lại vang lên.

Lục Tuệ nhìn thấy số bàn, vô cùng tự giác cầm lấy sổ tay chuẩn bị đi qua, còn tôi vì để thuận tiện hóng hớt mà cũng đi theo.

Lục Tuệ mở miệng hỏi: “Lần này định gọi món gì?”

Anh chàng chống đầu mắt nhìn Lục Tuệ, hỏi: “Món gì thì em sẽ làm bạn gái của tôi?”

Cậu ta vừa nói xong thì đám bạn của cậu ta, cùng đám thanh niên ở hai bàn sát vách đột nhiên reo hò lên, Lục Tuệ lúc này quay đầu nhìn tôi một chút.

Tôi tiến lên nhận lấy sổ tay trong tay em, kéo tay em lùi về sau một chút, còn tôi thì đứng chắn trước em, nhìn cái thằng nhóc đang trêu trọc em, nói: “Gia đình, địa chỉ, tên tuổi, lương một năm nói một chút tôi nghe xem.”

Cậu ta lại nhìn tôi, hỏi: “Chị là Hiểu Lê?”

Tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ: “Hiểu Lê?”

Lục Tuệ cười cười, còn le lưỡi với tôi.

Tôi quay đầu nhìn cậu trai kia, nói: “Tôi là bố Hiểu Lê.”

Cậu ta cười sảng khoái, đột nhiên khách sáo, trong vô cùng thành khẩn, nói: “Chị chắc là chị của Hiểu Lê đúng không, em rất thích Hiểu Lê.”

Tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ: “Em thích cậu ấy thích sao?”

Lục Tuệ nói: “Không thích.”

Tôi nhún vai, nhìn nam sinh trước mặt: “Hiểu Lê không thích cậu.”

Cậu ta buông tay, chỉ vào đồ trên bàn: “Vậy thì không được nha, em đã gọi nhiều đồ đến vậy rồi.”

Tôi nghe xong liền nở một nụ cười vô cùng hoàn mỹ, nhìn cậu ta nói ra từng chữ một: “Cám ơn ngài.”

Người đứng xem lập tức cười rộ lên, xung quanh có người liếc nhìn bên đây mấy lần, đột nhiên xen vào: “Bà chủ à, em gái của cô xinh đẹp thế này sao trước đây chưa từng dẫn đến?”

Tôi nói: “Em tôi còn phải đi học, không rảnh.”

Anh ta lại chuyển sang người khác, nhìn Lục Tuệ nói: “Sau nay em gái thường xuyên đến đây nha, chị gái sẽ làm ăn tốt hơn nữa đó.”

Lục Tuệ đáp: “Được.”

Còn vở kịch bên này nhờ vào việc tôi chủ động giảm giá cho bàn nam sinh đó mà kết thúc. Gần 12 giờ, sau khi đóng cửa thì tôi và Lục Tuệ đi về nhà, trên đường về nhà tôi đột nhiên nghĩ tới những việc vừa phát sinh, bèn nổi tính hiếu kỳ hỏi Lục Tuệ một câu: “Yêu đương gì chưa?”

Hiển nhiên Lục Tuệ bị tính tò mò của tôi làm cho giật mình, đầu tiên là phát ra một tiếng nghi ngờ: “Cái gì?” Hai giây sau đó mới trả lời: “Không có.”

Tôi nói: “Em năm nay 21, qua mấy tháng nữa đã 22 rồi, yêu đương không cần che giấu, có người thích hợp thì có thể nói trước cho chị, chị cũng có thể quan sát giúp em.”

Em không có thái độ gì mà nhìn về phía trước, nhàn nhạt ồ một tiếng.

Đã nói tới những này, tôi lại cảm giác chỉ khuyên vài câu thì còn chưa đủ, mấy phút sau ta lại nói tiếp: “Không còn nhỏ nữa, có yêu ai thì có thể thử một chút.”

Sau khi nói xong thì tôi lại cảm thấy không đúng.

Thái độ hiện tại của tôi đối với Lục Tuệ hoàn toàn là tâm thái của một người lớn, tôi đột nhiên lý giải được suy nghĩ của mẹ tôi khi bà lải nhải những lời kia với tôi lúc tôi vừa tốt nghiệp.

Bà là thật tâm muốn nói, mỗi một câu đạo lý bà đều cảm thấy nên nói cho tôi nghe, muốn tôi ghi nhớ trong lòng.

Mà tôi cũng thực tình không hề muốn nghe, cũng cảm thấy mỗi câu của bà đều là đánh rắm.

Hiện tại tôi đột nhiên trở thành người như bà ấy, nhưng lại chưa thể rũ bỏ đi tôi của quá khứ để trở thành trường bối.

Vì vậy không đợi Lục Tuệ trả lời, tôi lại nói tiếp: “Thôi em tự xem đi, chị không nói nữa.”

Em ấy lại ồ một tiếng.

Không bao lâu trong xe lại đổi sang bài mới, tôi nghe em hỏi: “Chị thì sao?”

Tôi nhất thời không có kịp phản ứng, hỏi: “Chị sao?” Vừa nói xong thì tôi liền hiểu em ấy hỏi gì.

Tôi cười tiếng: “Chị ấy à.”

Tôi nhìn những chiếc đuôi xe sáng đèn ở phía trước, rồi dừng lại trước đèn đỏ.

Tôi nói: “Chị không yêu đương.”

Ơ, lời này sao cảm thấy đặc biệt ngây thơ ghê, rất có cảm giác sau bị người khác tổn thương liền nhìn thấu hồng trần, cảm thấy mệt mỏi nên không còn coi trọng tuổi trẻ đau đớn đó nữa.

Thật ra tôi chỉ muốn biểu đạt là tạm thời tôi chưa muốn yêu thương thôi.

Tôi rất bận, cứ thế mà bắt đầu một mối quan hệ mới thì có không có trách nhiệm lắm, tôi thường xuyên đi công tác mua đồ, ít lâu nữa còn dự định mở thêm chi nhánh. Nếu mấy ngày trước, Trịnh Dục Tiệp và tôi chia tay trong hòa bình, thì tôi còn cố gắng nghĩ về một chút sai lầm của bản thân.

Nhưng mà ông trời lại rất tốt với tôi, để cho tôi bị cắm sừng, để tôi không mắc bất cứ sai lầm nào.

Ha ha.

Lục Tuệ sau khi nghe tôi nói xong quả nhiên liền tỏ vẻ đau lòng mà nhìn tôi, mà câu tiếp theo của em cũng làm người ta đau theo.

Em hỏi: “Chị vẫn chưa vượt qua được sao?”

Tôi nói: “Vẫn ổn mà.”

Đèn đỏ chuyển xanh, tôi chờ xe phía trước di chuyển rồi cũng chậm rãi lăn bánh theo, vì tránh cho Lục Tuệ tiếp tục nói về chủ đề đau lòng này, tôi hỏi: “Em thu dọn hết chưa?”

Em ấy nói: “Không có gì nhiều.”

Tôi lại hỏi: “Khi nào thì em về?”

Hỏi xong tôi lại ồ một tiếng: “Ngày 15, em nói rồi mà nhỉ.”

Em ấy “Dạ” một tiếng, không biết là khách sáo hay là cười lạnh. Nhưng mà tiếng “Dạ” này đã thành công dừng chủ đề đó lại.

Dù đó là đau đớn cùng không đau không ngứa, cái nào càng có thể để cho tình cảm ấm lên.

Ngày hôm sau, bởi vì Lục Tuệ có tiết buổi sáng nên em ấy đã đến trường từ sớm.

Rõ ràng lúc Lục Tuệ ở nhà cũng không hề ồn ào náo nhiệt, có nhưng khi em vừa đi thì trong nhà đột nhiên liền trở nên yên tĩnh.

Tôi đi đến ban công tưới nước cho hoa, lại vào phòng bếp nấu một bình nước, sau đó lại xếp quần áo, cuối cùng tự khiến bản thân mình buồn ngủ bèn trở về phòng ngủ.

Lúc dậy thì vừa hay đến giờ cơm, bèn ở nhà nấu một gói mì, ăn xong lại tới cửa tiệm.

Thật ra tôi tuyển nhiều nhân viên như vậy là muốn để cho mình không phải động tay động chân, tất nhiên bình thường tôi cũng không làm gì, trừ phi là bận đến mức tôi phải nhúng tay vào.

Dù sao cũng là bà chủ mà, bà chủ thì phải ra dáng cho giống bà chủ chứ.

Không cần làm việc, chỉ cần gác chân chờ lấy tiền, đây vốn là sinh hoạt trong mơ của tôi.

Cho nên nhiệm vụ hàng ngày của tôi là cứ ngồi đó, bọn họ thấy tôi sẽ không không dám lười biếng, nói chuyện với khách hàng cũng sẽ nhẹ nhàng mà không mất bình tĩnh.

Ba giờ chiều, khi tôi vừa xem được nửa tập phim thì cửa tiệm kêu lên một tiếng “Leng keng” rồi mở ra, tôi thấy mọi nguoif đồng thanh hô “Hoan nghênh quý khách” bèn ngẩng đầu lên, chỉ thấy là một cô gái để tóc mái đang đi tới.

Bởi vì ngược sáng nên tôi không thể đoán được tuổi của cô ấy, tôi thấy cô ấy đi thẳng tới quầy bar, sau đó Tiểu Mạnh liền hỏi: “Xin chào, quý khách cần gì ạ?”

Cô ấy nhìn màn hình rồi chọn đồ uống, vừa lúc tính đeo tai nghe tiếp thục xem phim thì đột nhiên nghe thấy cô ấy hỏi một câu: “Chị Giản Hứa Thu có ở đây không ạ?”

Tiểu Mạnh đầu tiên là sững sờ, sau đó mới chỉ tay về phía tôi.

Cô gái thấy tôi lập tức nở nụ cười, nụ cười này ngọt tới mức làm tôi lập tức muốn tuyển cô ấy vào làm nhân viên của tiệm tôi.

Cô ấy bước đến gần tôi, tôi ngẩng đầu lên cười với cô ấy, hỏi: “Cô tìm tôi?”

Cô ấy gật đầu ba cái, hưng phấn nói: “Nhìn thấy người thật, em rất vui nha.”

Tôi nghi hoặc: “Cô quen tôi sao?”

Cô ấy gật đầu: “Chị gái à, em là Tuyết Lê đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.