Em Của Ngày Ấy

Chương 36: Chương 36: Khi tình yêu bền chặt




Editor: Lăng

Cái cảnh gặp lại người yêu cũ trong phim truyền hình và tiểu thuyết vậy mà cũng ứng nghiệm trên người tôi, khiến tôi cảm thấy cuộc sống của tôi gần đây thật sự là rất muôn màu muôn vẻ. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không có gì kỳ lạ cả, tôi tự nhận là cuộc sống bình thường của tôi đã có rất nhiều chuyện lạ xảy ra.

Chỉ việc mẹ Lục Tuệ để lại cho em 300 vạn thôi cũng đã đủ để tôi dùng góc nhìn của mình viết thành một quyển sách, tên sách là «Truyện của Lục Tuệ», có thể kèm cả tranh minh hoạ tên «mèo Lục Tuệ» rồi đấy.

Cho nên chuyện tôi tự bẻ cong mình, rồi chuyện bị bạn gái năm năm cho đội nón xanh, rồi chuyện come out thành công, cùng chuyện đang nắm tay cùng người yêu mới thì lại gặp người yêu cũ và người yêu mới của người yêu cũ thì cũng không hiếm lạ gì.

Trước khi gặp phải Trịnh Dục Tiệp, thì tôi và Lục Tuệ đang quan sát tủ lạnh.

Thật ra quan sát tủ lạnh chỉ là hình thức thôi, cũng giống như khi bạn mua thứ gì đó thì đều thích thao tác nó vậy, cứ như là dù có đoán đúng nhưng vẫn phải làm thì trong lòng thoải mái.

Tôi và Lục Tuệ hết mở cửa tủ lạnh rồi lại kéo ngăn tủ ra, còn nhìn mức tiêu thụ điện được dán trên tủ lạnh và những lưu ý khác mà không thể nhớ liền được

Cứ như thế, người yêu cũ của tôi và người yêu mới của người yêu cũ của tôi liền xuất hiện.

Đối diện nhau, cả hai bên đều thấy nụ cười của cả hai dần tắt mất, khung cảnh lúng túng đến mức cả nhân viên tư vấn cũng phát ra tiếng cười haha đầy chật.

Ánh mắt Trịnh Dục Tiệp đầu tiên là nhìn về tủ lạnh bên tay tôi, rồi lại nhìn khuôn mặt của tôi, cuối cùng thì đưa mắt nhìn về phía mười ngón tay đang đan vào nhau của tôi và Lục Tuệ, sau đó lại nhíu mày.

Cô ta dùng hai giây để biểu diễn quá trình phức tạp này, cuối cùng thì trên mặt cô ta lộ ra một biểu cảm cũng có thể gọi là đặc sắc đó.

Thật ra tôi muốn vờ như là không thấy bọn họ lắm. Mục đích ban đầu của bọn họ cũng khác với chúng tôi, gặp thoáng qua rồi không ai để ý tới ai là kết quả tốt nhất, nhưng cái thằng cha mặt dày bên người cô ta thì lại không nghĩ thế.

Cao Trạch Kiến: "Trùng hợp quá Hứa Thu nhỉ, đến mua tủ lạnh à?"

Tôi miễn cưỡng "Ừ" một tiếng.

Cái gã Cao Trạch Kiến này trong ấn tượng của tôi thì.... Không đúng, tôi căn bản là không có ấn tượng gì với anh ta cả, chỉ là một người bạn học chung cấp ba, hôm Tết không biết là được người bạn nào thông báo rồi tham gia vào cuộc họp mặt riêng của chúng tôi.

Sau khi tôi và Trịnh Dục Tiệp chia tay thì một người bạn của Cao Trạch Kiến từng tới tìm tôi. Nói xin lỗi tôi, nói lẽ ra không nên dẫn anh ta đến buổi họp mặt, nếu không thì đã không xảy ra những chuyện đó. Sau đó còn bảy tỏ với tôi, Cao Trạch Kiến người này vốn rất thật thà, cậu ta cũng không biết vì sao anh ta sẽ làm chuyện như vậy.

Cao Trạch Kiến là bên yếu thế nhất trong mối quan hệ này, thấy tôi vẫn cứ thờ ơ mà vẫn giữ thái độ như gặp khách hàng, gã cười rồi nói: "Tôi quen quản lý ở đây, cậu nhìn trúng cái nào thì nói với tôi, tôi giúp cậu giảm giá."

Dáng vẻ khúm núm của anh ta còn quá đáng hơn cả nhân viên tư vấn đứng ở bên cạnh, không chờ tôi trả lời là không cần, thì Lục Tuệ đứng cạnh tôi đột nhiên đứng trước mặt anh ta.

Lục đại tiểu thư tài đại khí thô, hơi nhếch khóe miệng lên, vô cùng không khách sáo mà nói: "Không cần, chúng tôi có tiền."

Cao Trạch Kiến lúng túng ha ha hai tiếng: "Hai người...."

Anh ta nói xong thì kéo Trịnh Dục Tiệp rời đi, nhưng đi được hai bước thì đột nhiên Trịnh Dục Tiệp dừng lại. Cô ta quay người lại nhìn tôi đầy thô lỗ, dùng dáng vẻ muốn mắng người mà nói: "Giản Hứa Thu, Tết Nguyên Đán em sẽ kết hôn với Trạch Kiến, em sẽ gửi thiệp cưới cho chị."

Tôi thờ ơ ồ lên: "Không đi."

Lục Tuệ ở phía sau tôi lại bổ sung thêm: "Không nên nghe lời tuyên thệ của người ngoại tình và kẻ thứ ba."

Vẻ mặt của hai người bọn họ phải nói là rất khó coi, mà nhân viên tư vấn bên cạnh họ vội che giấu vẻ mặt kinh ngạc đầy đặc sắc kia.

Sau khi chờ bọn họ khuất khỏi tầm mắt thì tôi và Lục Tuệ bàn việc đổi sang cửa hàng khác. Bởi vì vừa nãy đã xem cái tủ lạnh tương tự nên lần này đã nhanh chóng mua nó. Tôi thanh toán rồi điền địa chỉ trong tâm trạng vui vẻ, khi quay đầu nhìn Lục Tuệ thì lại thấy em có vẻ không vui lắm.

Tôi cấn kỹ hóa đơn trong túi, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Em cười nhạt: "Không có gì."

Tôi đoán thử: "Gặp gặp bọn họ nên em không vui?"

Em nắm cổ tay tôi: "Cũng bình thường, chỉ là cảm thấy Trịnh Dục Tiệp bỏ chị rồi tìm một gã đàn ông như thế..."

Tôi nói đùa: "Thế nào, em còn mong cô ta quay lại tìm chị lại sao?"

Lục Tuệ vội la lên: "Không phải."

Tôi đặt tay lên vai em, để em hơi dựa vào tôi: "Thôi nè, chị còn không ngại thì em để ý cái gì, cô ta muốn tìm loại người gì thì cũng không liên quan gì tới chúng ta cả."

Còn một khoảng thời gian nữa thì tủ lạnh mới giao đến, tôi bị Lục Tuệ kéo ra khỏi cửa hàng gia dụng rồi kéo tôi đi về phía trung tâm thương mại.

Chưa được mấy phút thì em lại kéo tôi tới chỗ cửa hàng giường nệm, tôi đi sau em, nhìn em quan sát xung quanh thì thì tôi nhịn không được màhỏi: "Chị còn chưa có ý vào ở mà, mấy thứ này không cần mua vội."

Lục Tuệ lắc đầu phủ định: "Tới cũng tới rồi, chúng ta mua một lần luôn."

Tôi lập tức bị thuyết phục.

Lại đi vài bước, đột nhiên em dừng lại bên chiếc giường bốn bộ (chăn ga gối đệm), tôi thuận theo ánh mắt của em cũng nhìn về phía giường, trên giường có một cái chăn, trên cái chăn đó còn có hai đóa hoa hồng đỏ chọt.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt: "Không, không thể nào."

Lục Tuệ quay đầu bật cười: "Em không có lúa như thế."

Em nói rồi vỗ vỗ giường: "Chị có nhớ không, nhà dì cũng có loại ga giường này nè. Lúc ấy ga giường trong nhà không đủ dùng nên dì cầm cái này đến cho hai đứa mình, khi đó chị tỏ ra rất ghét nó đó."

Tôi gật đầu: "Nhớ kỹ chứ."

Tôi đâu chỉ có ghét bỏ, lần đó khi mở cửa nhìn thấy đầy giường màu đỏ, quả thực muốn nôn mà. Sáu năm trước tôi vẫn là một cô bé non nớt đó, sao có thể chịu đựng được sự kết hợp màu sắc như thế được, cho nên ngày đó tôi đã tranh cãi với mẹ để đổi đó.

Đương nhiên là mẹ tôi cũng không để ý đến tôi rồi, hơn nữa còn buông lời, yêu có ngủ hay không.

" Khi đó dì nói, sớm muộn gì chị cũng sẽ phải ngủ trên chăn mền như thế Mấy ngày khi kết hôn nhất định phải ngủ, như thế thì mới hạnh phúc được."

"Đúng rồi, sau đó không phải chị vẫn ngủ sao." Tôi cười nhìn em: "Khi đó chị còn sợ em ghét bỏ đây, mấy đứa trẻ như em hẳn là càng ghét hơn chị rồi."

Lục Tuệ lắc đầu: "Không đâu, mấy ngày đó em ngủ rất ngon."

Ngược dòng tìm hiểu lại thì khi đó em đã thích tôi rồi, thế thì... Tôi đi qua một chút, tủm tỉm nhìn em: "Ngủ ngon?"

Lục Tuệ cắn môi quay đầu nhìn tôi, có vẻ hiểu rõ là tôi muốn hỏi cái gì, sau đó lại cúi đầu bật cười: "Khi đó còn nhỏ mà, không nghĩ quá nhiều. Khi dì nói sau này chị sẽ kết hôn thì em cũng nghĩ là chị sẽ kết hôn, cho nên đã nghĩ nếu trước khi chị kết hôn thì cũng đã từng ngủ cùng em trên loại chăn mền đó, liền thấy rất thỏa mãn, nên không hề chê tý nào."

Tôi nhìn em bật cười, đưa tay sờ sờ cằm em: "Thật đáng yêu."

Nói xong tôi vỗ vỗ chăn mền bên cạnh: "Nếu không thì, mua lại?"

Tôi bóp chăn: "Chất liệu rất thoải mái, mua rồi tối nay bọn mình ngủ luôn."

Lúc tôi nói câu trên thì trên mặt em vẫn lộ ra vẻ không muốn, nhưng chờ tôi nói câu sau thì em chợt thả lỏng, có hơi mở miệng nhưng lại không nói gì, mấy giây sau lại ngậm lại.

Tôi cười: "Đùa đó, quá xấu."

Cuối cùng chúng tôi chọn một bộ bốn kiện mà cả hai cùng thích, lái xe tới Tây Phong Thoại rồi mới đến nhà mới sau.

Ảnh Lâm Ninh Ninh chụp cho chúng tôi cũng đã đến, sau khi chúng tôi đến Tây Phong Thoại liền thấy một cái hộp lớn trong cửa tiệm.

Mở ra thì thấy bên trong có mấy khung hình, còn có album ảnh, tất cả đều là ảnh của tôi và Lục Tuệ. Chúng tôi lấy từng loại ra, sau khi xem hết thì tôi gọi điện cho Lâm Ninh Ninh.

Bên kia rất nhanh đã bắt máy, khi tôi mở miệng thì mới phát hiện trong lời tôi chưa đầy ý cười: "Nhận được rồi nha, cảm ơn anh, trả cho bọn tôi nhiều ảnh như vậy."

Lâm Ninh Ninh: "Khách sáo gì chứ, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh không in và ảnh hậu trường vào email cho cô."

Tôi nói: "Được chứ."

Lâm Ninh Ninh ở bên kia lại cười cười, hỏi: "Tuệ Tuệ đang ở cạnh cô sao?"

Tôi gật đầu: "Đang ở đây a, sao vậy?"

Lâm Ninh Ninh đột nhiên hỏi: "Hai người hiện tại sao rồi?"

Tôi hỏi thăm dò: "Sao rồi là sao?"

Lâm Ninh Ninh: "Không có gì, lúc tôi chụp ảnh thì nhìn em ấy rồi lại nhìn cô, ha ha ha, không có gì không có gì."

Tôi hiểu đại khái ý tứ của anh ta rồi, vì vậy sau khi thấy anh ta ấp úng thì trả lời: "Chúng tôi ở bên nhau rồi."

Anh ta cũng không kinh ngạc lắm, chỉ ồ lên, cười nói: "Chúc mừng nha."

Nhìn qua thì Lục Tuệ có vẻ rất thích ảnh chụp lần này, lúc lái xe về nhà mới thì em im lặng không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía trước. Chờ chúng tôi đậu xe xong thì em cầm bộ bốn món rồi tiện thể còn mang hai khung ảnh theo.

Trong thang máy, tôi nhìn đồ trong tay em, hỏi: "Em mang cái này lên làm gì?"

Em nói: "Bày biện đó."

Tôi cười: "Chị không ở đây, xếp vào thì sẽ bám bụi đó."

Em lại nói: "Kệ luôn."

Thang máy rất nhanh đã tới nơi, chúng tôi đi ra rồi tôi lấy chìa khóa mở cửa, do lâu rồi không vào, nên cửa mới mở ra thì làn bụi ập thẳng vào mặt, tôi huơ huơ trong không trung hai lần rồi trực tiếp đi vào.

Sau khi đi một vòng trong phòng khác, thì tôi sờ miếng chống bụi, thở dài: "Chờ đến lúc chuyển vào thì dọn vệ sinh không dễ đâu."

Lục Tuệ vừa từ ban cầu đi vào, nghe tôi nói thì lại hỏi: "Chị tính khi nào nào thì chuyển vào?"

Tôi buột miệng: "Chờ mẹ em về đã."

Em ngẩng đầu nhìn tôi một chút, cúi đầu không trả lời.

Tôi cũng không có ý định tiếp tục chủ đề này, nếu nói chúng tôi ở bên nhau là một giai đoạn mới trong cuộc sống, thì khi mẹ em về sẽ là một giai đoạn mới trong cuộc sống của chúng tôi, hơn nữa còn là một giai đoạn mà chúng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nữa.

Chúng tôi dứt khoát tránh nó để khỏi làm mất cảnh đẹp ý vui này.

Giường cũng không cần phải trải, tôi ném đồ vào tủ quần áo xong thì cầm khăn tay lau sạch một cái ghế rồi đưa cho Lục Tuệ, cũng tự lau cho mình một cái.

Tôi ngó nhìn trần nhà, hỏi: "Chỗ này thế nào?"

Em gật gật đầu: "Rất tốt, em cũng thích phong cách trang trí nữa."

"Trang trí là chị giám sát từng bước một đó." Tôi thở dài: "Hồi mới mua chị còn trông chờ em sẽ giúp chị một tay đó."

Ai biết là sau này ngay cả đề cập cũng không dám đề cập đâu chứ.

Em ra vẻ vô tội mà le lưỡi với tôi.

Không lâu sau thì tủ lạnh của tôi cũng giao đến nhà, nhân viên đẩy tới chỗ tôi nói xong liền vội vàng rời đi, chờ phòng khách yên tĩnh lại lần nữa thì đột Lục Tuệ nói: "Mai em phải về trường rồi."

Tôi dẹp mớ xốp trên đất, ừ một tiếng: "Em về nhà cũng lâu rồi mà."

Em nói tiếp: "Có thể phải đợi đến cuối tuần sau mới về lại được."

Tôi gật đầu, bỏ hết rác vào thùng giấy, ừ một tiếng.

Em lại nói: "Chúng ta sẽ không gặp nhau trong năm ngày đó."

Lúc này tôi mới nghiêm túc quay đầu lại nhìn em.

Tôi đặt tay tôi lên bàn tay đang đặt trên đầu gối của em, giơ lên, ngón tay xoa xoa vài cái trên khớp xương mu bàn tay em: "Năm ngày sẽ trôi qua nhanh thôi, chị ở nhà chờ em."

Dù em đã cố gắng tỏ ra là trưởng thành, nhưng vẫn là đứa bé như cũ, là một đứa bé cần được dỗ dành.

Vứt rác xong thì chúng tôi ra ngoài ăn bữa cơm xong rồi liền về nhà. Tiểu Mạnh gửi hóa đơn tháng trước trong tiệm cho tôi, em thấy tôi bận thì tự mình rửa trái cây rồi về phòng.

Chờ tôi kiểm tra đối chiếu xong rồi tắm rửa xong xuôi thì đã gần 11 giờ, cả tối nay em đều ở trong phòng không có bước ra.

Thật ra lúc trước chúng tôi ở chung cũng là như thế, nhưng bây giờ tự nhiên lại có chút khó chịu khó hiểu, thỉnh thoảng tôi sẽ vô thức mà nhìn về phía phòng em một chút.

Sấy tóc xong thì tôi về phòng, nằm trên giường một hồi, lại đi ra ngoài rót một ly nước uống xong. Cuối cùng ngây ngốc một lát rồi mới quyết định đi tìm em.

Cửa gõ hai lần thì em liền mở ra, đã thay đồ ngủ rồi, cũng vừa sấy tóc xong, xõa tóc đứng ở cửa, nhìn tôi mà hỏi: "Sao vậy?"

Trong lòng tôi ho khan một hồi rồi mới hỏi: "Muốn ngủ chung với chị không?"

Ban đầu em hơi sững sờ, sau đó lại không tự chủ được mà cười, mặt mày vui vẻ nhìn tôi: "Được chứ."

Thật ra tôi không nắm chắc phương thức ở chung với em lắm. Theo lý mà nói thì người yêu với nhau ôm ôm hôn hôn ngủ ngủ cũng rất bình thường nha, nhưng dù sao tôi vẫn lo là tiến triển quá nhanh thì sẽ khiến em thấy không thích ứng.

Nhưng mà nghĩ lại thì có phải chúng tôi chưa từng ngủ chung đâu, khi em đến nhà mẹ tôi thì ngủ chung đấy thôi, thật ra việc này cũng không cần bận tâm lắm.

Cũng may là biểu hiện của em đều nằm trong dự đoán của tôi, tôi nhìn em quay lưng về phía tôi đi lấy gối mà trong lòng thở dài một hơi.

Trước đó, tôi đã tìm Hiểu Lê để kể hết những nỗi lo trong lòng mình, cô ấy ở đầu kia chế giễu tôi là quá để ý tới Lục Tuệ, cũng nói là không cần phải nghĩ nhiều đến thế. Tình nồng thì ôm, tình nồng thì hôn, tình nồng thì ngủ thôi, tình nồng thì lại làm thôi, ai mà không phải là người chứ.

Sau khi tôi theo em về phòng, thấy em đã ngoan ngoãn cất điện thoại để chuẩn bị cẩn thận đi ngủ, thì tôi tắt đèn vén chăn lên chui vào.

Có lẽ là hôm nay em rất mệt, hôm qua ngủ trễ mà hôm nay lại ít nghỉ ngơi. Nên tôi nằm xuống chưa được vài phút thì em đã hô hấp đều đặn ngủ thiếp đi.

Còn chưa tới giờ tôi buồn ngủ nên tôi còn tỉnh táo lắm, rèm cửa phòng tôi cũng không có tốt bằng phòng em, vẫn có một chút ánh sáng xuyên qua được, tôi nhẹ giọng gọi em một lần, đợi rất lâu mà em cũng không trả lời thì tôi chắc chắn là em ngủ rồi.

Em nghiêng người đối mặt với tôi, tôi giật giật, nhích tới gần em hơn, gương mặt của em liền cách tôi càng ngày càng gần.

Tôi đưa tay dùng ngón trỏ vuốt nhẹ hàng mi thật dài của em, lại lấy một lọn tóc sau lưng em đặt lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt rồi đặt trên ngực em.

Tôi lại sờ sờ cằm em mấy lần, đột nhiên, như bị mà mê hoặc mà hôn lên môi em một cái.

Rất mềm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.