Editor: Lăng
Bởi vì phải qua lại giữa hai bên nên gần đây Lục Tuệ rất bận rộn.
Buổi sáng thì đi làm bình thường, giữa trưa thì thường xuyên tới ăn một bữa cơm cùng tôi, nhân tiện nghỉ trưa ở đây. Đến chiều thì tôi sẽ chở em đi làm, có đôi khi bị kẹt xe, biến con đường chỉ mất 10 phút đi bộ lại phải mất 20 phút lái xe mới đến.
Sau đó đến tối thì tôi lại chở em về ăn cơm cùng bố mẹ.
Cứ thế suốt một thời gian, rốt cuộc cũng đến ngày bố mẹ em xuất ngoại.
Thời tiết hôm nay rất tốt, mà con rể tôi đây từ sáng đã đến dười lầu nhà em để tỏ ý muốn đưa bọn họ ra sân bay.
Mặc dù tôi không tiếp xúc với họ nhiều, nhưng ít nhiều vẫn nhìn ra được việc cha mẹ Lục Tuệ đã xem tôi như người một nhà.
Đóng cửa xe, sau khi Lục Tuệ ngồi xuống ghế phó lái thì lấy bánh mì và sữa bò từ trong túi ra bắt đầu ăn, tôi quay qua nhìn rồi khởi động xe, hỏi em: “Vẫn chưa ăn sáng sao?”
Em còn chưa kịp trả lời tôi thì Thích Hồng Vũ ở phía sau đã nói: “Đúng vậy, sáng sớm gọi rồi mà không chịu dậy, gần đi thì mới dậy đánh răng.”
Tôi bật cười: “Em ấy đã quen việc nằm lì rồi, nếu như tối ngày trước ngủ trễ một chút thì hôm sau có thể ngủ thẳng tới giữa trưa.”
Thích Hồng Vũ nói một câu thấm thía: “Đúng vậy.” Cô ấy còn bổ sung thêm một câu: “Quản nhiều, hơn hai mươi tuổi, thân thể chịu không nổi cái khổ đó.”
Cô ấy còn nói: “Hứa Thu, về sau em có ăn sáng thì cũng phải kêu con bé dậy để ăn chung đó.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Thế là thời gian kế tiếp, chúng tôi lấy chuyện “Hơn hai mươi tuổi đã không còn trẻ nữa” làm chủ đề, mở một cuộc hội thoại nhỏ, cô một câu tôi một câu, ý muốn để cho bạn nhỏ Lục Tuệ này bắt đầu lo việc dưỡng sinh.
Tôi cứ nghĩ là loại chủ đề này thì tôi có khá nhiều lời để nói, không hề nghĩ tới việc tôi mới mở đầu vài câu, thì phần còn lại toàn để Thích Hồng Vũ bao hết.
Từ thân thể khỏe mạnh cho tới gia đình hạnh phúc, từ dân sinh cho tới quỹ ngân sách, từ văn minh cho tới thể dục, cách nói chuyện cực kỳ giống quản lý tiếp thị cũ của tôi.
Nếu không phải tôi biết việc mẹ em ra nước ngoài mấy năm nay thì tôi thậm chí đã nghi ngờ việc cô ấy gia nhập vào đường đây đa cấp, hoặc là cuối cùng sẽ hỏi tôi có muốn mua bảo hiểm không đấy.
Lúc đưa bọn họ vào thì cuối cùng Thích Hồng Vũ cũng nói ra câu nói quan trọng đầu tiên của ngày hôm nay
“Hứa Thu à, hàng năm bọn chị sẽ về thăm hai đứa, hai đứa phải sống thật tốt đó.”
Tôi gật đầu: “Được ạ.”
Cô ấy còn nói: “Năm nay sắp xếp một chút, hai đứa đến nước Mỹ rồi chị dẫn hai đưa đi chới.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Cô ấy còn nói: “Đúng rồi, hôm qua Tuệ Tuệ có tâm sự với chị chuyện đăng ký kết hôn. Mặc dù ở trong nước không có hiệu lực pháp lý nhưng chị vẫn rất muốn hai đứa đi đăng ký kết hôn.”
Tôi kinh ngạc.
Cô ấy cười cười, nhìn Lục Tuệ một chút, hơi lúng túng nói: “Việc này hai người cũng không cần quan tâm, chờ chị tìm hiểu kỹ rồi hai đứa dành thời gian xuất ngoại, có lẽ mất chừng mười ngày để làm việc này.”
Cô ấy ra vẻ như thế mới yên tâm, mím môi vỗ vỗ vai của tôi.
Tôi cảm thấy, có lẽ cô ấy sợ tôi sẽ bỏ rơi Lục Tuệ.
Nếu như tôi thật sự bỏ rơi Lục Tuệ, thì Lục Tuệ khó mà ở trong nước được nữa. Cho nên căn cứ theo quan điểm này, thì tôi không thể bỏ rơi em được.
Nói gì vậy! Đương nhiên là bởi vì tôi yêu em rồi.
Thế là tôi gật đầu: “Dạ, chờ chị tìm hiểu xong thì bọn em liền qua.”
Cô ấy lại nghĩ không còn gì để nhắn nhủ nữa, cô ấy lại nói thêm vài câu với Lục Tuệ, cuối cùng thì nắm tay chồng bước vào.
Trên đường trở về, Lục Tuệ vẫn luôn yên lặng không nói gì, tôi lái xe hơn mười phút, mới nhận ra có lẽ đây không chỉ là trạng thái thường ngày của em mà có lẽ cũng là vì mẹ em.
Thế là khúc ngoặt, sau khi xe ổn định thì tôi đưa tay chạm vai em, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Mẹ đi nên buồn sao?”
Em cúi đầu xuống, nhìn ngón tay của mình: “Một chút xíu.”
Tôi cười rồi lại đưa tay tới, em vô cùng phối hợp nghiêng đầu tới, tôi xoa đầu em: “Không phải mẹ em đã nói nếu rảnh thì tới thăm bà ấy sao.”
Em “Ừ” một tiếng.
Tôi thu tay lại: “Hôm qua em đề xuất chuyện kết hôn với mẹ mà sao không nói cho chị biết vậy?”
Lục Tuệ thở dài một hơi, giọng điệu vô cùng sa sút: “Thật ra em luôn muốn tìm cơ hội để cầu hôn chị.”
Em tỏ vẻ trách cứ: “Mẹ em thật là, em đã nói với bà ấy là đừng nói cho chị rồi.”
Tôi ồ lên, đột nhiên hiếu kì: “Em muốn cầu hôn chị như thế nào? Khí cầu pháo hoa hoa hồng quỳ gối xuống?”
Lục Tuệ cười: “Cũng không phải chỉ có nhiêu đó.”
Em ngẩng đầu nhìn đường: “Ít nhất thì cũng phải là để em tự nói.”
Tôi nghĩ nghĩ, có lẽ cũng hiểu đại khái cô gái này để ý chuyện gì.
Tôi nhớ khi học đại học có một lần bạn cùng phòng đã bí mật tổ chức sinh nhật cho tôi bất ngờ, nhưng trước khi họ đem bánh sinh nhật lên lầu thì việc này đã bị một người bạn cùng phòng khác tiết lộ bí mật.
Đương nhiên, tôi cũng vờ như không rõ chuyện gì, đón nhận sự kinh hỉ giành cho tôi.
Sau đó mọi người đều biết việc này, biểu cảm của người bạn tạo bất ngờ có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Lục Tuệ bây giờ tương đương với người bạn cùng phòng tạo bất ngờ kia, thậm chí tôi còn tự ý suy đoán, hôm qua rõ ràng 11 giờ rưỡi thì em đã chúc tôi ngủ ngon, nhưng hôm nay lại thức dậy quá trễ.
Có lẽ trước khi ngủ thì lại nghĩ chuyện này?
Tôi cười cười: “Chị coi như không biết? Em cứ chuẩn bị phần em.” Tôi lại nghĩ lại: “Coi như biết cũng được, em vẫn cứ lưu lại để làm chị bất ngờ đi.” Tôi gật gật đầu, lại bổ sung: “Coi như là một hình thức PR đi, ngược lại thì chị lại càng mong đợi hơn đó.”
Lục Tuệ bật cười: “Giản Hứa Thu, chị quá biết dỗ dành người ta rồi đó.”
Tôi cảm thán: “Bạn gái mà, không thể không dỗ dành.”
Dù sao Lục đại tiểu thư muốn chuyển tới ở với tôi thì việc đi siêu thị là vẫn phải đi.
Đã tới rồi thì dứt khoát mua mới hết cho em luôn, em nói là kỳ thực tập của em cũng sắp kết thúc rồi, tháng sau sẽ đi làm chính thức. Còn nói là quen biết được mấy người đồng nghiệp mới, nhưng không có ai là người cùng trường hay bạn cùng phòng, lại nói cơm ở căn tin rất bình thường, không ngon như tôi làm.
Tôi ồ lên.
Xét thấy có đôi khi tôi sẽ chê em quá phiền nên không để em vào buổi trưa, thế là tôi đã nói: “Vậy sau này giữa trưa đều tới tìm chị đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Quả nhiên em không hề ngại phiền, nói: “Được.”
Tôi thuận miệng nói một câu: “Hi vọng là em có thể kiên trì.”
Em nghe thế thì hỏi tôi: “Vì sao không thể?”
Đối với loại chuyện nhất thời mới mẻ hứng phấn này thì tôi thấy nhiều rồi, được ba phút nhiệt tình, thậm chí còn cảm thấy kiên trì cả đời còn được.
Loại tình huống này thường tồn tại trong học tập, thể giục, giảm béo và yêu đương.
Tình huống này của Lục Tuệ, cùng rất tương tự với những cái kể trên. Tất nhiên, bạn nhỏ này đã nói có thể thì tôi đây cũng tạm thời coi như em làm được đi.
Nếu em không kiên trì được thì cũng không phải chuyện to tát gì.
“Không sao cả.” Tôi đẩy xe đẩy tôi khu vật dụng hàng ngày: “Em chọn đi.”
Em mua khăn mặt, bàn chải đánh răng, khăn tắm, không chỉ mua một phần mà còn mua cho tôi luôn. Tôi yên lặng đi sau lưng em, nghe em nói em muốn đem đồ của tôi đổi mới luôn, mọi người cùng nhau dùng mới.
Em đặc biệt thích dùng đồ đôi với tôi, thế nên những thứ này đều nghe theo em.
Lúc mua hương liệu thì thì em chọn hai loại hoa, tự mình ngửi xong thì đặt hoa hồng dưới mũi tôi, bỗng phía trước vang lên một tiếng “A” đầy ngạc nhiên.
Tôi và Lục Tuệ đồng thời quay đầu lại, tôi nhìn người đang đi tới, tỏ vẻ không biết rồi liếc nhìn Lục Tuệ.
Nhưng có vẻ như Lục Tuệ cũng không biết.
Đã làm bà chủ thì tôi vẫn nở một nụ cười tươi rồi chào hỏi.
Là một cô gái có vẻ không lớn lắm, có lẽ là sinh viên, sau khi tôi chào lại thì cô ấy lập tức đẩy xe tới
“Là Tiểu Hòa Hòa cùng chị bé Hứa Thu sao?”
Khi cô ấy nói thế thì tôi và Lục Tuệ liền hiểu rõ.
Còn không chờ chúng tôi thừa nhận thì cô ấy đã ngầm thừa nhận hét lên một tiếng: “Thật trùng hợp thật trùng hợp, may mà hôm nay em đến siêu thị đó. Lúc đầu em không có ý đi siêu thị, nhưng mà kem đánh răng hết rồi, em biết hai người đều thành phố A nhưng gần đây thi cuối kỳ nên không có thời gian đến Tây Phong Thoại. Trước đó cũng có ghé qua một lần rồi, tiếc là cả hai người đều không có mặt. Ôi, hạnh phúc quá.”
Tôi và Tiểu Hòa Hòa: “Ha ha ha ha.”
Giữ vững nụ cười.
Cô em này lại kích động: “Tiểu Hòa Hòa em thích chị lắm đó, từ cấp 2 đã nghe chị hát rồi.”
Rốt cuộc tôi cũng bật cười một tiếng, chạm vai Tiểu Hòa Hòa: “Người ta học cấp 2 thì đã nghe em hát rồi đó.”
Có vẻ cô ấy biết vì sao tôi cười nên vội vàng khoát tay: “Không phải ý này, Tiểu Hòa Hòa cũng chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi.”
Cô ấy nói xong lời này thì nuốt nước bọt, ngây ngô cười một tiếng, đột nhiên đặt tay lên tim: “Em... em, em nói có hơi lộn xộn, nhưng do em vui quá.” Cô ấy lại ồ lên: “Cái kia, em là Mi Hầu Đào ở trong nhóm đó, Tiểu Hòa Hòa chị ấn tượng không?”
Tiểu Hòa Hòa ở dưới ánh mắt mong đợi của cô ấy đã nói: “Có.”
Tôi cười, ngửi túi huân y thảo trên tay kia của em, hỏi: “Nhóm của các em là nhóm hoa quả sao?”
Mi Hầu Đào nghe thế lập tức vui vẻ nói “Đúng vậy, nhóm em có Bình Quả, Tuyết Lê, Dữu Tử rồi cả Tây Qua nữa.”
*Mi Hầu Đào là cây sổ, quả sổ. Tây Qua là dưa hấu.
Tôi lại nở nụ cười, cầm hai túi thơm trên tay ném vào xe đẩy.
Cô em Mi Hầu Đào này nhìn sơ qua thì có vẻ không có năng lực xã giao gì, nói xong câu mở đầu thì cũng không biết nói gì nữa, cũng có hơi lúng túng, chỉ cười ngây ngô si ngốc ngắm Tiểu Hòa Hòa.
Thân là người đại diện, thế là tôi tiến lên.
“Tuệ Tuệ, em ký tên cho cô ấy đi.”
Mi Hầu Đào điên cuồng gật đầu: “Được được.”
Ký tên xong thì cũng không còn việc gì, tôi nghĩ Mi Hầu Đào cũng không tiện để Tiểu Hòa Hòa hát cho cô ấy nghe đâu, vì vậy sau khi Lục Tuệ nói vài câu cảm ơn vì đã yêu thích xong thì chúng tôi tạm biệt rồi tách ra.
“Idol nhỏ nha.” Lúc chia tay xong thì tôi kép tay em, trêu chọc.
Lục Tuệ cười một tiếng, đột nhiên đổi chủ đề: “Giữa trưa để em làm cơm đi.”
Tôi sửng sốt: “Sao đột nhiên lại muốn nấu cơm?”
Cô ấy cười: “Hôm qua lấy thực đơn trong nhóm nên hôm nay nấu cho chị ăn.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Có vẻ là là nghiêm túc chuẩn bị, đến khu rau củ thì Lục Tuệ lấy điện thoại ra, tôi nhìn thử thì thấy trên đó có đầy đủ nguyên vật liệu.
Tôi đi sau lưng em rồi nhắn Wechat cho Hiểu Lê luôn.
Tôi: Nhóm của bọn mày có phải đều là trợ công hết không vậy?
Hiểu Lê rất nhanh đã trả lời lại: Mày nói nhóm của Tiểu Hòa Hòa sao?
Hiểu Lê: Lần trước sau khi thấy Ninh Mông được tặng bao lì xì thì chỉ cần Tiểu Hòa Hòa vừa xuất hiện, mọi người liền điên cuồng cho ý kiến.
Hiểu Lê: Hôm nay em ấy muốn làm gì cho mày?
Tôi: Cầm menu, muốn làm cơm
Hiểu Lê: Hôm nay là cái này à
Hiểu Lê: Càng bất ngờ
Hiểu Lê: Chị bé chờ xem đi nha
Hiểu Lê: Tao sẽ không tiết lộ đâu
Hiểu Lê: Mày không biết em ấy đã mong được ở thế giới hai người bao lâu rồi đâu
Hiểu Lê: Chuyện muốn làm với mày không những không lặp lại mà dài đến tận tháng sau đó.
Hiểu Lê: Ha ha ha tao không nói nhiều nữa
Hiểu Lê: Dù sao mày cũng nên chờ mong đi
Hiểu Lê: Tao ở trong nhóm chờ gặm đường nha
Tôi: Được
Hiểu Lê: Giản Hứa Thu!
Tôi:???
Tôi: Sao
Hiểu Lê: 【