Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 40: Chương 40: Ấm lên, chuyện xấu






Cuối mùa thu là lúc thành B xinh đẹp nhất. Bầu trời xanh thẳm, khiến cho lòng người cực kỳ thoải mái. Hôm thứ hai khi Giang Thiệu đi làm, mỗi người đều có thể cảm nhận được biến hóa của anh.

"Giang đội, anh có chuyện gì vui kể ra mọi người cùng đi nhậu."

Buổi trưa ở phòng ăn mấy cảnh viên ngồi vây quanh một cái bàn cùng nhau dùng cơm, có người nhiều chuyện bắt đầu ồn ào lên. Giang Thiệu cười, "Chuyện này không thể nói."

Cảnh viên Giáp: "Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, tôi đoán xem, sắp thăng chức rồi sao?"

Giang Thiệu lắc đầu. Cảnh viên Ất: "Trúng số độc đắc?"

"Cậu lại càng không đáng tin." Cảnh viên Bính cười nhạo, "Là phụ nữ à?"

Giang Thiệu mím môi không nói. Mọi người nhìn nhau, cùng nhau nhíu mày trăm miệng một lời. "Chính là phụ nữ!"

Nghê Hiểu vẫn cúi đầu ăn cơm không nhịn được, "Tại sao lại là phụ nữ?"

"Không thông minh, đối với một người đàn ông mà nói không có gì quan trọng hơn ba thứ, sự nghiệp, tiền bạc và phụ nữ, cô là cảnh sát mà năng lực phân tích nhỏ nhoi này cũng không có."

Nghê Hiểu nghe vậy đập đôi đũa cái pằng, "Tục tằng." Sau đó đứng dậy đi.

Cảnh viên Giáp: "Đối với phụ nữ, có chuyện gì có thể ảnh hưởng tâm tình cô ấy? Dáng ngoài?"

Cảnh viên Ất: "Tiền bạc."

Cảnh viên Bính: "Nam nhân."

". . . . . ." Tầm mắt của mấy người bỗng chốc đồng loạt liếc về phía Giang Thiệu vẫn không lên tiếng. Giang Thiệu cầm khăn giấy lau miệng, "Lo ăn đi, đừng có cả ngày nhiều chuyện như phụ nữ."

Tả Trí theo đường dây bên ngoài xong trở về đã sớm qua giờ cơm, nên ăn mì ăn liền và tra tài liệu. Giang Thiệu đi ngang qua phòng làm việc của anh, gõ cửa.

"Vào." Tả Trí cho là thuộc hạ nên cũng không ngẩng đầu. Một cái hộp cơm đặt ở trên bàn anh, anh liếc mắt một cái cũng biết người đến là ai, để nửa gói mì ăn liền xuống, vươn chiếc đũa ra ăn cơm.

"Vụ án buổi chiều hôm kia có chút manh mối, điều tra từ người yêu của người bị hại thì rất nhanh sẽ tra ra." Anh vừa ăn vừa báo cáo. Giang Thiệu gật đầu, "Cậu và Trần Dao như thế nào?"

"Vẫn là như vậy."

"Đứa bé đâu?"

"Hai ngày trước đã lén tôi bỏ đi." Tả Trí nói như gió nhẹ nước chảy, nhưng tay nắm đũa của anh lại siết chặt. Giang Thiệu nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, "Cận Thanh cũng từng. . . ."

"Cái gì?"

Giang Thiệu hít một hơi thuốc lá, "Đã từng mang thai đứa bé của tôi."

Tả Trí dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn về phía anh. Giang Thiệu giật giật khóe miệng, "Lúc tôi biết rõ thì cô ấy đã bỏ đi rồi." Anh còn chưa kịp mừng rỡ đã lâm vào trong sự đau đớn vô tận. "Cô ấy nói đó là ngoài ý muốn, thật ra thì cô ấy biết đó là do tôi cố ý khiến cô ấy mang thai. Tôi và cô ấy chính là xảy ra vấn đề từ lúc đó, không, phải nói là luôn tồn tại vấn đề, nhưng chúng tôi đều hết sức tránh né thôi."

"Vấn đề gì? Hạ Thanh Văn?"

Giang Thiệu cười, giống như đang nói chuyện của người khác. "Cô ấy đối với tôi, từ đầu chí cuối đều là chấp nhận, cho đến khi Hạ Thanh Văn xuất hiện, cho đến khi cô ấy ngoài ý muốn mang thai con của Hạ Thanh Văn, lần này thật sự là ngoài ý muốn."

Tả Trí là một người thông minh, Giang Thiệu chỉ nói mấy câu, anh suy nghĩ một chút liền hiểu rõ đúng sai. "Anh ở bên Diệp Tiểu An để giúp cô ấy trả thù tôi hay là để trả thù Cận Thanh?"

"Có quan trọng không?" Giang Thiệu hỏi ngược lại, trả thù chẳng qua là lý do giữ lại Diệp Tiểu An lúc đó, "Tôi chỉ không muốn bị chuyện của tôi và Cận Thanh bức mình điên khùng, dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ duy nhất tôi yêu trong 29 năm qua, ngay cả nhẫn kết hôn tôi cũng chuẩn bị xong rồi."

"Cho nên Diệp Tiểu An thành công cụ tiện tay chữa thương của anh? Bởi vì cô ấy dễ bị gạt, cô ấy không đấu lại anh." Tả Trí hừ cười, "Tôi khốn kiếp, nhưng anh cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu."

Giang Thiệu tắt thuốc: "Đừng so sánh tôi với cậu, tôi nghiêm túc với cô ấy."

"Nghiêm túc lợi dụng cô ấy để quên Cận Thanh, nghiêm túc lợi dụng cô ấy để chứng minh anh không có Cận Thanh cũng được, rất cao thượng?"

"Thời gian có thể chứng minh rất nhiều thứ." Giang Thiệu cảm thấy không cần thiết giải thích cái gì với Tả Trí, rất nhiều chuyện phải tự mình nhận ra mới có thể hiểu. "Là của cậu thì sớm muộn cũng trở về bên cạnh cậu, không phải của cậu thì có cầu cũng không được, nếu như cậu luôn không rõ mình muốn cái gì, tôi tin Trần Dao sẽ luôn luôn kiên trì ly hôn. Chuyện của cậu tôi cũng có trách nhiệm nhất định, ban đầu không nên mặc cậu dùng hôn nhân để đặc cược, tùy tiện đùa giỡn tình cảm của hai người phụ nữ."

Tả Trí không lên tiếng.

Giang Thiệu đứng dậy rời đi, trước khi đi lại nói một câu. "Diệp Tiểu An chưa bao giờ có lỗi với cậu, là tôi say rượu mất lý trí xem cô ấy là Cận Thanh, dù tôi dừng lại kịp thời, nhưng việc này anh em có lỗi với cậu, mà tôi và cô ấy bắt đầu chân chính là sau khi cậu không cần cô ấy."

Sau khi Giang Thiệu đi, Tả Trí vẫn lâm vào trong trầm mặc lâu dài chưa tỉnh hồn lại, chính mình cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong đầu hỗn độn. Hình như hai người phụ nữ rời xa anh đều do một tay anh tạo thành.

Anh không muốn từ bỏ Trần Dao, lại vẫn canh cánh Diệp Tiểu An trong lòng. Cuộc sống, tình cảm và quan hệ với người nhà của anh đã sớm vô cùng hỗn loạn. Nếu như thời gian có thể cho anh đáp án như lời của Giang Thiệu, như vậy phải bao lâu mới có thể cho anh hiểu tim của mình.

Lúc Tả Trí đang rối rắm, tình cảm của Giang Thiệu và Diệp Tiểu An lại nhanh chóng ấm lên. Tả Trí đã từng nói, Diệp Tiểu An là một người phụ nữ mang đến cho người ta cảm giác của tình yêu đầu. Mà anh càng ngày càng cho rằng không chỉ như thế.

Giang Thiệu bận rộn vụ án suốt mấy ngày mấy đêm, nên đều ăn ở ở sở cảnh sát, rốt cuộc phá án xong kéo thân thể mệt mỏi trở lại, tắm rửa xong bò lên giường nhưng không ngủ được. Trong một căn phòng khác, Diệp Tiểu An nằm trên bàn làm việc, đeo tai nghe, ngậm viết, tay trái tay phải chia ra cầm vài cây bút vẽ màu sắc khác nhau, chuyên tâm vẽ tranh.

Giang Thiệu chợt ngã lên giường dọa cô giật mình, tháo tai nghe ra tiến tới bên cạnh anh cười hì hì dính lên. "Anh đã về rồi! Ngày mai anh phải đi kiểm tra đó."

Giang Thiệu hôn cô hai cái rồi ôm hông của cô gối đầu ở trên người cô, trong chốc lát Diệp Tiểu An liền bị đè khó thở, uốn éo muốn bò ra ngoài như con cá chạch. Giang Thiệu siết chặt cánh tay nhắm mắt lại nói: "Ôm một lát thôi, anh rất cố gắng ngủ nhưng không ngủ được, đầy trong đầu đều là vụ án."

Diệp Tiểu An từ chối, rút một cái tay ra xoa bóp đầu của anh. "Em chỉ phục vụ cho anh một khúc hát ru thôi." Không đợi anh đồng ý Diệp Tiểu An đã mở miệng hát.

"Trăng cao gió mát yên tĩnh, lá cây che song cửa sổ, dế kêu rít rít, giống như tiếng đàn. . ."

Giọng hát nhẹ nhàng mềm mại của cô và cái tay nhỏ xoa huyệt thái dương của anh làm lòng của Giang Thiệu dần dần bình tĩnh lại, khúc hát kết thúc anh không khỏi bật cười. "Khúc hát ru xưa vậy, sao em biết được?"

"Khi còn bé mẹ luôn hát cho em nghe, bà hát rất hay, còn biết vẽ tranh, là cô giáo vỡ lòng của em!"

Lần đầu tiên Giang Thiệu nghe cô nói tới người nhà, tình cảm tự hào trong đó không lời nào có thể miêu tả được. "Hiện tại bà ở đâu?"

"Em cũng không biết bà ở đâu, bà ấy đã rời đi từ lúc em còn rất nhỏ. Anh của em nói bà ấy đi tìm người yêu của bà ấy, trưởng thành rồi em mới biết bà ấy và ba em căn bản không phải vợ chồng, chưa từng đăng ký và luôn chia giường ngủ."

Không biết là chữ nào trong lời nói của cô khiến Giang Thiệu trầm mặc ngắn ngủi, tiếp theo nghiêng người che lên người cô. Diệp Tiểu An giữ lại cái tay đang cởi nút áo cô, "Anh làm gì thế! Lại không thành thật, không phải buồn ngủ sao!"

Giang Thiệu kéo hai tay nhỏ của cô lên đỉnh đầu, tiếp tục cởi y phục cô ra. "Vận động thch1 hợp có lợi cho giấc ngủ."

"Vậy anh đi hít đất đi. . . ."

"Được, làm trên người em." Giang Thiệu nở nụ cười xấu xa, lưu loát cởi sạch đồ của cô, vừa trêu đùa cô vừa động tình hôn cô. "Có phải em đã tới cái kia không?" Thấy cô đặt vài bịch băng vệ sinh trong toilet.

"Ừ." Cô gật đầu.

"Khi nào kết thúc?"

"Ngày hôm qua."

Giang Thiệu nhất thời hưng phấn, "Mấy ngày không gặp có nhớ anh không?"

"Ưmh. . . . Nhớ." Hơi thở của cô rất nhanh trở nên rối loạn, gương mặt hồng hồng.

"Nhớ? Là chỗ này? Chỗ này? Hay là. . . . . ." Nụ hôn của anh từ môi của cô đến trước ngực của cô, sau đó tách chân của cô ra chậm rãi đẩy dục vọng vào. "Hay là nơi này?"

Cảm giá không mặc "áo tấn công" thật là mất hồn không gì sánh kịp. Động tác của anh rất nhanh trở nên hung mãnh, mà Diệp Tiểu An sớm quên vấn đề của anh. . . .

"Vận động trước l1uc ngủ" của Giang Thiệu kéo dài từ bốn giờ chiều đến mười giờ tối, sau đó thoả mãn ôm Diệp Tiểu An thoi thóp một hơi ngủ.

Hôm sau thời tiết cực tốt, Giang Thiệu cả đêm không mơ gì tỉnh lại trong tiếng chim líu lo, Diệp Tiểu An đang vùi ở trong ngực anh ngủ say như động vật nhỏ. Anh chưa bao giờ có thói quen ngủ nướng, nhưng sau khi ở bên cô lại thường bỏ qua thời gian tập thể dục buổi sáng, ôm cô đến khi cô tỉnh lại.

Hôm nay phải đi kiểm tra, Giang Thiệu rón rén rời giường tắm thật thoải mái, rồi gọi điện thoại kêu đồ ăn ở ngoài. Lúc kêu đồ thì phát hiện máy vi tính của Diệp Tiểu An chưa tắt nên đứng yêu nhìn.

Những thư mục tên "Tả Tiểu Trí vô địch số X" trước kia hiện tại đã đổi tên thành thư mục tài liệu bình thường. Giang Thiệu nhướng mày, nghĩ đến cái gì nên động động con chuột, điều tra tài liệu Giáp bị giấu. Không ngoài dự đoán quả nhiên là bản thảo chuyên mục 《 Ám Chiến 》 của cô.

Giang Thiệu nhìn mấy hình ảnh, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thân thể hơi nóng lên, chiến sĩ nhỏ cũng hơi ngẩng đầu. Quay đầu lại xem xét cô gái có tướng ngủ khó coi trên giường, âm thầm oán thật là người không thể xem bề ngoài, cần xem bao nhiêu "Phim tài liệu" mới có thể có cảnh giới này.

. . . . . .

Chuông cửa vang, Giang Thiệu khoác áo sơ mi đi mở cửa. Chàng trai đưa thức ăn đến nhìn thấy vết móng tay trên người anh liền sợ run lên sau đó mím môi trộm vui mừng. "Anh, có chừng mực nhé."

Giang Thiệu cười yếu ớt kín đáo đưa cho cậu hai tờ giấy lớn rồi vỗ vỗ đầu của cậu. "Anh biết rõ."

Diệp Tiểu An bị mùi thơm của thức ăn kêu tỉnh, từ chối thật lâu mới hé mở mắt. Giang Thiệu thần thái sáng láng nằm nghiêng ở bên cạnh cô chống đầu nhìn cô, siết chặt khuôn mặt nhỏ mềm của cô. "Dậy đi heo nhỏ, mặt trời đã đốt đến mông, tới lúc ăn rồi."

Diệp Tiểu An còn buồn ngủ nên vẫn chưa tỉnh táo lắm. Vừa muốn bộc phát cơn giận lúc rời giường thì tầm mắt nhìn phải những vết cào nông nông sâu sâu kia, những ký ức nóng bỏng tối hôm qua đột nhiên xông tới, đầu óc nổ tung lập tức rúc vào trong chăn. Vừa động liền thấy có chuyện, xương cốt cả người đau nhức như bị gỉ, hơn nữa giữa hai chân còn như bắt lửa.

Giang Thiệu cũng biết cô sẽ phản ứng thế này, cúi xuống hôn cô qua lớp chăn. "Đừng thẹn, gạo nấu thành cháo bao nhiêu lần rồi."

Thấy cô bất động, Giang Thiệu duỗi tay vào chăn kéo cô ra ngoài hôn rồi lại hôn. "Đừng ngủ nữa, dậy ăn một chút gì rồi theo anh đi kiểm tra."

"Tự anh đi đi, ai nói đi với anh." Diệp Tiểu An bụm mặt, cự tuyệt thật nhanh. Tên cầm thú này lăn qua lộn lại trước trước sau sau từ trong ra ngoài ăn sạch sẽ bằng đủ cách, mỗi lần cô cảm thấy mình sắp bị anh giết chết thì anh lại có lòng tốt chừa cho cô một hơi. Qua nhiều lần cô mới biết không giết chết cô là để dự bị cho lần sau.

"Lại bắt đầu kiểu cách." Giang Thiệu không để ý tới sự cự tuyệt của cô, vừa mổ hôn cổ cô vừa nói. "Em lên giường của anh rồi thì hãy ngoan ngoãn làm người của anh, không nghe lời đàn ông thì em sẽ bị dọn dẹp đấy."

"Anh từ cổ đại xuyên đến à? Ngủ chung liền đính ước sao?"

"Em cảm thấy chưa đủ thì chúng ta ngủ thêm mấy lần, còn nhiều thời gian, đừng có gấp."

"Em mới không có ý này!" Diệp Tiểu An xấu hổ đẩy anh, nhưng hơi sức giống như con kiến lay cây. Tay Giang Thiệu từ từ đi xuống, giọng nói chợt nhỏ đi. "Em cứ nằm lỳ trên giường anh thì anh sẽ cho rằng em đang ám hiệu gì đó đấy."

". . . . . ."

Diệp Tiểu An cởi áo ngủ ở trong phòng tắm, từ trong kính nhìn đến thân thể bị anh giày vò đến mức "Thê thảm không nỡ nhìn" của mình thì thiếu chút nữa khóc lên. Lúc tắm không tự giác nhớ đến khi hai người chơi trò chơi trong bồn tắm tối qua, nhất thời trên mặt bốc lửa. Bồn tắm ghê tởm! Giang Thiệu ghê tởm!

Tắm thoải mái xong vẫn không thể hóa giải sự đau nhức trong cơ thể.

Giang Thiệu thay quần áo xong ra ngoài thì nhìn thấy Diệp Tiểu An đang cầm hộp cơm ăn như hổ đói liền đi vào phòng bếp rót ly nước cho cô, láy hạt cơm dính trên má cô, cười. "Anh còn chưa em ăn no?"

Phụt ——

Diệp Tiểu An nhịn không được phun cơm ra đầy người Giang Thiệu, trải qua mấy ngày thân mật vô cùng với Giang Thiệu, cô phát hiện mình càng ngày càng có thể nghe hiểu ý ẩn trong lời nói của anh.

Giang Thiệu thở dài, cam chịu đi vào thay bộ quần áo khác.

Diệp Tiểu An chọn cái áo len mỏng cao cổ và quần màu tím, chỉ có như vậy mới có thể che lại chứng cớ gây án của Giang Thiệu. Giang Thiệu đi lấy xe xong đợi nửa buổi ở dưới lầu mới nhìn đến thấy một vật nhỏ lông lá màu hồng đào kì kèo mè nheo ra ngoài, anh không biết lúc Diệp Tiểu An đi bộ thì hai chân đang run rẩy.

Dọc theo đường đi Giang Thiệu luôn vừa lái xe vừa liếc cô qua kính chiếu hậu, Diệp Tiểu An nhìn nhìn gương không có phát hiện gì khác thường, ngạc nhiên hỏi anh. "Sao anh cứ nhìn chằm chằm em thế."

Lúc đèn đỏ thì Giang Thiệu chồm lại gần hôn cô một cái, "Anh phát hiện hình như em đẹp hơn sau một đêm."

Diệp Tiểu An hừ hừ, "Không phải anh nói em chỉ có vẻ đẹp bên trong sao?"

Giang Thiệu xoa xoa đầu cô làm cho một nhúm tóc đùn lên, "Hiện tại em trong ngoài đều có, dĩ nhiên anh vẫn thích bên trong của em nhiều hơn."

"Tại sao?"

"Thứ nhất, anh không phải người trông mặt mà bắt hình dong, thứ hai, ừ, 'bên trong' của em làm anh cảm thấy rất tuyệt."

Diệp Tiểu An nghẹn đỏ mặt, quả quyết đeo cái mắt kính già dặn của cô lên, cắn răng nghiến lợi mắng: "Anh con mẹ nó quá lẳng lơ!"

Giang Thiệu không thể ức chế cười lên, thật là càng ngày càng thích cô gái kỳ cục lại thích kiểu cách rồi lại thân thiết đến đáng thương này.

Kết quả kiểm tra làm tbác sĩ rất hài lòng, anh khôi phục tốt vô cùng.Tay phải linh hoạt không kém trước kia bao nhiêu. Diệp Tiểu An còn vui vẻ hơn anh, từ bệnh viện ra ngoài cứ kêu la kiếp sống nha hoàn rốt cuộc giải phóng.

Quan trọng là cô rốt cuộc có thể sống độc lập, Diệp Tiểu An len lén liếc anh, hi vọng đến lúc đó anh sẽ không phản đối.

Qua mấy ngày, Diệp Tiểu An nhớ tới lần Cảnh Thiên gọi điện thoại đến liền đề nghị trở về nhà họ Giang xem một chút, Giang Thiệu do dự một chốc vẫn đồng ý.

Xe lái vào đại viện, Diệp Tiểu An nhìn một hàng kia đứng hàng giống nhau màu sắc Tiểu Lâu tâm tình hết sức phức tạp. Đây là lần thứ hai cô vào khu này, nhớ tới lần đầu bị buộc tới chỗ này thì khóe miệng không khỏi mím lại.

Một bàn tay to chợt che trên tay nhỏ xoắn xuýt của cô, Giang Thiệu không nói gì, thậm chí cũng không nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy. Cô hít sâu một hơi, trong lòng bình tĩnh lại.

Sắp đến nhà họ Giang thì Diệp Tiểu An tinh mắt nhìn thấy phía trước có một chiếc xe Cayenne màu trắng đang đậu. "Ah, đó không phải là xe của anh sao?"

Giang Thiệu nhìn thấy sớm hơn cả cô, cười cười. "Trí nhớ của em còn rất tốt."

"Tất nhiên, anh chạy xe đó đẹp hơn xe cảnh sát rách nát nhiều!"

"Xe cảnh sát có thể đi, xe đó lại không thể." Trong lúc nói chuyện xe đã dừng lại, đối mặt cửa chính nửa mở của nhà họ Giang, Diệp Tiểu An thấy áp lực rất lớn, vội vàng móc gương trang điểm ra từ trong túi xách soi trái soi phải. Giang Thiệu xách đồ chờ ở bên cạnh, "Có phải có cảm giác con dâu xấu gặp cha mẹ chồng hay không?"

Anh nói chưa dứt lời, thì thoáng chốc mặt mày Diệp Tiểu An đã nhăn lại: "Em cảm thấy rất lúng túng, ba anh luôn cảm thấy em là người khởi xướng chia rẽ con trai và con dâu tương lai của ông ấy, lúc đó em còn chống đối ông ấy, ưmh, em sẽ không bị đánh ra ngoài chứ, hay là anh tự vào đi, em ở bên ngoài chờ anh. . . ."

Giang Thiệu chống cửa xe, bị cô trêu chọc mắc cười, "Lần trước đâu có cảm thấy em sợ ông ấy. Với lại chút bản lãnh bảo vệ người phụ nữ của mình thì anh vẫn có, lần đó là cha anh không biết chân tướng mới có thể đối xử với em như thế, hiện tại ông ấy mà dám."

Diệp Tiểu An nháy mắt mấy cái, trong lòng vui vẻ xuống xe, khéo léo đi theo phía sau anh. Giang Thiệu đi hai bước quay đầu lại, "Mau tiến lên, đừng đi phía sau như người hầu."

"Vậy anh đi chậm một chút đi, chân em không có tí sức lực nào cả." Diệp Tiểu An vừa nói ra khỏi miệng liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, lời nói không có tiền đồ như vậy cô cũng nói được. Xem đi, tên khốn này quả nhiên cười vô cùng hả hê đáng ăn đòn.

Giang Thiệu đẩy cửa vào nhà, kêu hai tiếng không ai trả lời. Anh đi thông qua cửa sau nhìn ra thì thấy Giang Chấn đang đánh Thái Cực trong sân, Cảnh Thiên đội mũ che nắng thật to, đứng trong nhà trồng hoa tỉ mỉ chăm sóc những loài hoa cỏ không danh quý nhưng vẫn được bảo dưỡng kỹ càng.

Hai vợ chồng tự làm việc của mình ai cũng không để ý ai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hết sức hài hòa.

"Giang Chấn, đem cây xẻng nhỏ bên kia đến cho em." Cảnh Thiên nhỏ nhẹ nói. Giang Chấn thu quyền, khom lưng nhặt lên xẻng nhỏ dính bùn trên đất bước vào vườn hoa, ngồi chồm hổm xuống cùng xới đất tu bổ với bà.

Diệp Tiểu An đợi một lát ở trong phòng khách, tay vòng trên bờ môi nhẹ giọng hỏi. "Nhìn cái gì thế?"

Giang Thiệu xoay tay lại vuốt vuốt tóc của cô, kéo cô trở lại phòng khách. "Em xem tivi đi, anh vào phòng bếp xem một lát."

"Vậy không hay lắm, để em giúp anh đi." Diệp Tiểu An nói xong vén tay áo lên.

"Tài nghệ của em giữ lại tàn phá một mình anh được rồi, chớ trả thù xã hội."

Diệp Tiểu An xấu hổ cong miệng lên, "Vậy anh còn sống chết muốn em chăm sóc anh, tự làm khổ à?"

"Anh là cảnh sát nhân dân, vì an nguy của nhân dân chỉ có thể hy sinh mình."

Lời này có ý gì chứ, tinh thần "xả thân" của anh làm cho trái tim Diệp Tiểu An ấm áp, cảm giác ở trong đó có phương thức biểu đạt tình cảm đặc biệt của Giang Thiệu, nói không chừng từ lúc đó đã bắt đầu thích cô rồi.

Trên thế giới này không có chuyện gì tốt đẹp hơn việc biết người bạn yêu cũng yêu bạn, Diệp Tiểu An cắn đốt ngón tay mừng thầm.

Sau lưng chợt truyền đến một tiếng ho khan mạnh mẽ, Diệp Tiểu An hồi hộp trong lòng, xoay người lại nhìn quả nhiên thấy Giang Chấn đang chắp tay đứng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lấp lánh. Một loại cảm giác bị áp bức vô hình đập vào mặt, cô không tự chủ đứng nghiêm ngay ngắn.

"Bác Giang."

Giang Chấn nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, trả lời không nhanh không chậm: "Lại gặp mặt rồi Diệp tiểu thư."

"Gọi cháu Tiểu An được rồi ạ." Diệp Tiểu An lúng túng không thôi. Giang Chấn đi vòng qua ngồi xuống ghế sa lon chính, liếc nhìn cái túi lớn trên khay trà, Diệp Tiểu An lập tức đẩy đồ đến trước mặt ông.

"Đây là đồ Giang Thiệu cố ý mua cho ngài và dì."

"Mua nhiều đồ như vậy làm cái gì? Trở về nhà mình chứ đâu phải la cà nhà ai." Giang Chấn gật đầu một cái ra hiệu cô ngồi xuống, "Diệp tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi hả?"

"24."

"Làm công việc gì?"

"Vẽ tranh cho người ta." Diệp Tiểu An ngoan ngoãn trả lời, trong lòng nghĩ ông ấy không phải sớm điều tra cô rồi sao. . . .

"Nghề chính là gì?"

Diệp Tiểu An mím môi cười, "Đó chính là nghề nghiệp của cháu."

"Nghề nghiệp hoạ sĩ?"

"Ưmh, xem như thế đi." Cô xin lỗi nắm tóc. Không ngờ Giang Chấn cười hai tiếng ha ha. "Cháu và dì Cảnh đều thích vẽ, rãnh rỗi hai người có thể hàn huyên một chút."

"Nói em cái gì thế?"

Cảnh Thiên cười nhẹ nhàng đi vào từ sân sau, nhìn thấy Diệp Tiểu An trên ghế sa lon, nhất thời ngẩn ra, nụ cười cứng ở trên mặt.

Diệp Tiểu An nhìn thấy Cảnh Thiên thì kinh ngạc nhảy dựng lên từ trên ghế salon, không dám tin nhìn chằm chằm mặt bà để quan sát. Cử động kỳ quái của hai người khiến Giang Chấn cau mày, "Hai người xảy ra chuyện gì?"

"Con là Tiểu Diệp Tử?" Cảnh Thiên che môi, trong mắt có ánh lệ.

Đôi mắt Diệp Tiểu An đỏ lên nghẹn ngào nói không ra lời.

Lúc này Giang Thiệu từ phòng bếp ra ngoài, vừa muốn nói gì thì nhìn thấy Diệp Tiểu An và Cảnh Thiên như thế, suy nghĩ nhanh chóng xoay tròn ở trong đầu.

Hồi tưởng thời điểm Cảnh Thiên đến nhà bọn họ, chính là ở độ tuổi mà Diệp Tiểu An kể với anh.

Anh hơi đổi sắc mặt, không trùng hợp như vậy chứ. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.