Đây là Diệp Tiểu An lời đã từng nói với Giang Thiệu.
Hiện tại cô không ngừng thôi miên mình, cố gắng quên những gì nghe được trong đoạn ghi âm, nhưng ngón tay lại không chịu khống chế cứ bấm nút nghe lại trong máy ghi âm.
—— Cận Thanh đã từng mang thai con của ta. . . . . .
—— Anh và Diệp Tiểu An ở chung vì trả thù tôi thay cô ấy, hay là vì giúp mình trả thù Cận Thanh?
—— Có quan trọng không? Tôi chỉ không muốn để chuyện của tôi và Cận Thanh bức mình điên khùng, cô ấy dù sao cũng là người phụ nữ duy nhất tôi yêu 29 năm qua, tôi ngay cả nhẫn kết hôn cũng chuẩn bị xong.
—— Cho nên Diệp Tiểu An thành công cụ chữa thương của anh, bởi vì cô ấy dễ gạt gẫm, cô ấy không đấu lại anh.
Đứa bé.
Trả thù.
Người phụ nữ yêu duy nhất.
Công cụ chữa thương.
. . . . . .
Đầy trong đầu Diệp Tiểu An đều là mấy câu nói đó, mấy cái từ đó. Nghe một lần thì trong lòng lại đau một lần, càng đau lại càng nhịn không được nghe lầnt thứ nữa. Cho đến khi từ từ, trái tim không còn tri giác, thì cũng không còn thấy đau mấy nữa.
Cô tự giam mình ở trong căn phòng không mở đèn, bóng tối giống như cái vỏ của cô. Giống như núp ở trong vỏ thì tất cả chỉ là ảo giác của cô, có thể tự nói với mình đây không phải là thật.
Trong đầu xơ cứng, Diệp Tiểu An cảm thấy khát nước, sờ soạng đi đến phòng bếp rót ly nước uống ừng ực hết.
Trong nháy mắt lạnh lẽo rót vào tim phổi, cô không khỏi rùng mình một cái, sau đó chậm rãi dựa vào hộc tủ ngồi chồm hổm xuống ôm chặt mình.
"Không có việc gì đâu Tiểu An, không phải anh ấy đã nói sẽ tốt với cô, muốn yêu thương cô cưng chiềucô chăm sóc cô sao? Không phải đã nói muốn quên mất quá khứ bắt đầu lại sao? Không phải đã nói từ nay về sau tất cả chỉ vì Diệp Tiểu An sao?"
Hốc mắt đau đớn muốn chết, Diệp Tiểu An cắn các đốt ngón tay chịu đựng, khống cho nước mắt rớt ra. "Anh ấy đã nói sẽ không khiến cô hối hận vì đi theo anh ấy, không thể không tin tưởng anh ấy. Hình là cái gì ghi âm là cái gì, khích bác ly gián rõ ràng như vậy mà cô lại chịu thua."
Anh từng nói cô phải tin tưởng anh, như vậy cô nên tin, hơn nữa phải tin.
. . . . . .
Cùng lúc đó ở dưới lầu, Giang Thiệu nhìn thấy Cận Thanh thiếu chút nữa không dám nhận.
Cô là người phụ nữ cực kỳ chú trọng hình tượng, luôn triển lộ ra hình dáng không thể bắt bẻ của mình trước mặt mọi người. Mà giờ khắc này người phụ nữ anh nhìn thấy lại là tóc dài tán loạn hai mắt ảm đạm hình dung gầy gò quần áo dơ dáy bẩn thỉu.
Càng làm cho anh cảm thấy chói mắt chính là màu đỏ sậm ở nơi vạt váy và cổ tay của Cận Thanh.
Nhưng Giang Thiệu chỉ đứng tại chỗ không có lên tiếng, Cận Thanh mất hồn mất vía nhào vào ngực anh khóc lên. "Làm thế nào, em nên làm thế nào, Giang Thiệu anh giúp em đi. . . ."
Giang Thiệu lạnh nhạt, không có đẩy cô ra cũng không còn ôm cô. "Không phải tôi đã nói tôi không giúp được em sao, em buông tôi ra trước đi."
Cận Thanh kháng cự lắc đầu, nước mắt chảy rất nhiều, thấm ướt áo sơ mi của anh. "Cả anh cũng không giúp em thì em không biết còn có thể tìm ai."
"Chúng ta đã chia tay, thanh toán xong rồi em không nhớ à?" Thấy cô còn chưa buông tay, Giang Thiệu không thể làm gì khác hơn là kéo cổ tay cô. Nhưng Cận Thanh nắm chặt áo anh không thả, "Giúp em đi mà, bọn họ muốn em bỏ đứa bé, em không thể không có đứa bé, em van anh Giang Thiệu, em van anh. . . ."
Trên mặt gầy gò của Cận Thanh trải rộng nước mắt, ngước đầu nhìn anh, ánh mắt kia giống như nói cho anh biết, anh chính là hi vọng của cô, nhưng đối với anh thì lại xa lạ khiến người ta thấy buồn cười.
Giang Thiệu chậm rãi mở miệng, cười như không cười. "Cầu xin? Đây là lần đầu tiên từ trong miệng em nghe được từ này. Xin lỗi anh không thể, đây là chuyện của em và Hạ Thanh Văn, em không nên tới tìm anh."
Dứt lời Giang Thiệu khéo léo dùng sức giật tay của cô ra, xoay người chuẩn bị lên lầu. Cận Thanh không dám tin anh sẽ tuyệt tình như vậy, lau nước mắt đuổi theo kéo anh. "Em biết rõ anh hận em, em biết rõ lúc này tới tìm anh là em không biết xấu hổ, nhưng bây giờ em không tìm được anh ấy, nhà họ Hạ dùng thủ đoạn khiến em không cách nào liên lạc được, Giang Thiệu. . . . . ."
"Đủ rồi Cận Thanh, em có Hạ Thanh Văn của em, tôi có Diệp Tiểu An của tôi." Giang Thiệu giơ tay lên lau nước mắt của cô, vuốt vuốt tóc của cô, nhưng không còn tràn đầy cưng chiều như trước. "Xảy ra chuyện gì cũng phải học đối mặt, chúng ta bây giờ cả bạn bè cũng không phải, tôi không muốn khiến Diệp Tiểu An hiểu lầm tôi và em có tình cảm chưa dứt gì."
Giang Thiệu từ ví tiền móc ra mấy tờ giấy lớn cho cô, "Về sớm đi, tất cả mọi người đang tìm em."
Cận Thanh siết tiền chảy nước mắt nhìn chằm chằm anh, ném mạnh tiền lên không trung. "Bị bọn họ tìm được thì con của em sẽ không còn! Giang Thiệu, người có lỗi với anh là em, nhưng đứa bé vô tội."
Cô nói xong liền quỳ xuống, Giang Thiệu không ngờ cô sẽ có hành động vậy liền vội đỡ cô. Cận Thanh nắm lấy quần anh, vẻ mặt quyết tuyệt, hình như giờ phút này tự ái liêm sỉ đều không cần. "Chỉ một lần thôi, sau này có giữ được đứa bé hay không em cũng sẽ không đến phiền anh nữa, van anh . . ."
Trái tim Giang Thiệu giống như bị đập một quyền nặng nề, lập tức nghẹn lại.
"Van anh."
". . . . . ."
"Van anh."
". . . . . ."
"Không cho Diệp Tiểu An biết, em chết cũng sẽ không nói ra, Giang Thiệu, anh xem như thương hại em, bố thí cho em. . . ."
". . . . . ." Bỗng dưng, Giang Thiệu cười, cười cực kỳ khổ sở. Cô không biết, mỗi một câu cô nói đều như rắc muối lên vết thương của anh. Một người phụ nữ kiêu ngạo thế, từ trước đến giờ luôn khinh thường anh, lại vì một người đàn ông khác, vứt bỏ tất cả tự ái nhân cách cầu xin anh, cầu xin anh giúp cô bảo vệ con của họ.
Cận Thanh biết hàm nghĩa trong tiếng cười của anh nhưng đã không để ý thêm được, đôi môi mím chặt giống như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
. . . . . .
Một đêm kia Giang Thiệu trở về không quá muộn, lúc về đến nhà thì nhìn thấy giầy của Diệp Tiểu An ở cửa trước, chạy đến phòng cô lại không thấy cô, nhưng lại thấy cô núp dưới chăn mỏng trên giường mình.
Giang Thiệu thở phào thật dài, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống đất. Anh không có mở đèn, cởi quần áo nằm xuống, rón rén từ phía sau ôm cơ thể cô vào trong ngực, khẽ quyến luyến vuốt ve cô.
Rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ của cô.
"Cô nhóc xấu xa này, lúc anh lo lắng em lại đang ở nhà ngủ ngon, điện thoại di động cũng không mở."
Diệp Tiểu An kháng nghị cọ xát, lật người chui vào trong lòng anh. "Về rồi?"
Trong thanh âm của cô mang theo tiếng khàn khàn buồn ngủ mông lung, hơi thở ấm áp phất vào ngực anh từng đợt, mang đi đau đớn nơi đó giống thường ngày.
"Ừ, đã về." Có thứ gì đó ngọ nguậy trong trái tim tràn đầy chua xót của Giang Thiệu. Mặc kệ đã trễ, cô gái ngốc nghếch đơn thuần luôn quan tâm anh và thế giới nhỏ của anh, chưa từng oán hận.
Nơi có cô thì luôn ấm áp, loại cảm giác này khiến anh càng tham luyến.
Giang Thiệu phóng túng cảm giác trong lòng, nhẹ nhàng hôn cô, Diệp Tiểu An miễn cưỡng hừ hai tiếng cuối cùng đôi tay dần dần ôm cổ của anh, nhẹ nhàng đáp lại. Nụ hôn càng ngày càng sâu, Giang Thiệu cởi áo ngủ của cô chậm rãi tiến vào cô. . . . . .
Trong bóng tối, cô khó nhịn trằn trọc than nhẹ, bất lực chìm chìm nổi nổi. Anh hung mãnh xuyên vào trong cơ thể cô, không biết đó là cho hay là khẩn cầu.
Ánh mắt của Diệp Tiểu An cực kỳ tỏa sáng ở trong bóng tối, Giang Thiệu cúi người in cánh môi nóng bỏng lên mí mắt cô. "Tiểu An, gọi tên anh. . . ."
"Giang Thiệu. . . . . ."
"Nói yêu anh."
". . . . . ."
"Ngoan, nói cho anh nghe." Giang Thiệu xoa thân thể của cô, kiên nhẫn dụ dỗ, sức lực gia tăng lần nữa, tựa như muốn hoàn toàn xông vào trong lòng của cô.
Diệp Tiểu An bị anh đụng đến khó có thể chịu đựng, tất cả khoái cảm thông qua mạch máu rót vào trong lòng, sau đó hóa thành nước mắt chua xót từ trong mắt trào ra.". . . Em yêu anh. . . . ."
Không biết vì sao, Giang Thiệu nghe ba chữ này thì trong lòng lại không ức chế được đau đớn, ôm cô thật chặt muốn cô thật manh.
"Tiểu An, em có nguyện ý. . . . lấy anh không?"
Diệp Tiểu An hình như không nghe rõ, cắn môi nức nức nở nở, trên trán rỉ ra mồ hôi mỏng, sợi tóc dính ở phía trên có chút ý loạn tình mê, dáng vẻ rất mê người. Giang Thiệu bị từng trận co rút của cô ép cho sắp không thở nỗ, giữ chặt hông của cô khởi xướng tấn công mạnh liên tiếp. . . .
Nến đỏ màn ấm.
Cơ thể rõ ràng là vui vẻ, nhưng lại mang theo sự đè nén không thể nói rõ.
Diệp Tiểu An rốt cuộc cũng không thể trả lời, mà Giang Thiệu cũng không còn hỏi nữa.
. . . . . .
Mấy ngày nay Nghê Hiểu luôn giả bộ vô ý nhìn lén Giang Thiệu, hình như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt anh. Không biết lần thứ mấy bị anh nắm vừa vặn thì Giang Thiệu mới không thể không hỏi: "Em có lời gì muốn nói thì cứ thoải mái đi, đừng suốt ngày nhìn chằm chằm tôi như trộm thế."
"Em phiền anh à?" Nghê Hiểu vô vị nhún vai.
"Vậy thì không có, nhưng ảnh hưởng không tốt." Giang Thiệu không thích các thuộc hạ lén lút nghị luận Nghê Hiểu cùng anh hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mấy cái kia bát quái.
"Cũng đúng, em thế nào cũng đâu có ảnh hưởng tới anh."
"Tôi cho là lần đó chúng ta nói toạc ra hết rồi." Giang Thiệu bất đắc dĩ than thở, đổi lấy ánh mắt tức giận của Nghê Hiểu. "Sao anh không thể tốt với em một chút chứ? Dù xem em là em gái của anh thì cũng đừng tỏ vẻ thế này chứ, không chịu thì em không để cho anh nghỉ đâu."
Giang Thiệu xem đồng hồ đã qua giờ tan sở, "Em cứ ở đó đi, tôi không rãnh chơi trò anh trai em gái nhàm chán với em, tan việc liền mau về nhà đừng ở chỗ này tốn thời gian."
"Em ở đâu cũng tốn thời gian, đều là cô đơn một mình." Nghê Hiểu hừ lạnh quay mặt đi. Người đàn ông này có phải vĩnh viễn không hiểu lời như thế đả thương người khác cỡ nào không, thật khiến cô khó chịu. "Tối nay em hẹn bạn đến câu lạc bộ quý tộc độc thân, đợi lát nữa sẽ đi."
"Em cứ chơi trò khùng điên đi." Giang Thiệu nhìn cũng chưa từng nhìn cô đã cầm chìa khóa xe đi. Nghê Hiểu tự giễu cười khổ với bóng lưng của anh: em có điên khùng cũng chỉ vì anh.
Giang Thiệu vốn định trực tiếp lái xe về nhà, lúc chờ đèn đỏ thấy một hàng học sinh tiểu học đi trên đường cho người đi bộ thì không khỏi nhớ tới Cận Thanh. Nghĩ ngợi chốc lát vẫn quay xe lại đường đến chung cư Tử Kinh.
Cận Thanh nghe được tiếng động ở cửa thì nhất thời khẩn trương. Giang Thiệu mở cửa đi vào liền nhìn thấy dáng vẻ phòng bị của cô, đặt đồ ăn lên khay trà rồi không muốn ở lại nữa.
"Những thứ đồ này đủ cho em ăn mấy ngày rồi, phòng này tôi đã bảo Hi tử sang tay rồi, chủ phòng trước mắt không có ở thành phố B, nên em cứ ở đây một thời gian, tôi có thể làm chỉ có vậy thôi, những thứ khác tôi không thể ra sức."
Thấy anh muốn đi, Cận Thanh vội vàng gọi lại anh. Vẻ mặt Giang Thiệu lạnh nhạt, "Còn có chuyện gì?"
"Là Tiểu An nghịch ngợm, ngày mai tôi tìm người đến xử lý."
Cô gật đầu một cái, nghe ra Giang Thiệu rất cưng chiều Diệp Tiểu An, những thứ đó từng là của riêng cô. "Khu vực này tốt, giá tiền bán phòng ốc không tệ chứ?"
"Đúng vậy, gấp mấy lần lúc mua trước kia, không ngờ kiế được một khoản." Nơi này vốn do anh chuẩn bị để ngày sau kết hôn với Cận Thanh, anh đã trút ra quá nhiều tình cảm. Hình như Cận Thanh cũng nghĩ đến điểm này, lúc nhìn vòng quanh phòng ốc đã không còn quen thuộc thì trong lòng dấy lên chút buồn bã. "Nếu như không phải em có lỗi với anh, nơi này cũng sẽ không biến thành như vậy. . . ."
Giang Thiệu giật giật khóe miệng, "Tốt vô cùng, ít nhất khi tôi kết hôn vẫn trong sạch."
Sắc mặt Cận Thanh hơi tối lại, khó chịu cúi đầu.
"Tôi đi trước." Giang Thiệu không muốn ở lại thêm giây nào nữa, cảm thấy vậy thật có lỗi với Diệp Tiểu An. Nhưng anh vừa mở cửa ra, Cận Thanh lại nhẹ nhàng ôm chặt hông của anh từ sau, mặt dính vào trên lưng của anh, mệt mỏi vô cùng nhắm mắt lại.
Con người thật tiện, yêu cô thì cô không yêu, khi cô yêu thì lại không cách nào có được tình yêu của anh. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng toàn thế giới chỉ có Giang Thiệu có thể cho cô loại cảm giác an toàn này, bởi vì sâu trong đáy lòng Hạ Thanh Văn luôn có một góc nhỏ cô không chạm tới.
Thân thể Giang Thiệu cứng đờ, sắc mặt trầm xuống. "Buông tay."
"Giang Thiệu. . . . Thật xin lỗi."
"Không cần, buông tay."
"Nhìn tình cảm trong quá khứ, có thể giúp em. . . . Tìm anh ấy không?" Cận Thanh cắn răng, gian nan nói ra.
Tay nắm tay cầm cửa của Giang Thiệu bỗng dưng buộc chặt, đột nhiên xoay người lại đẩy cánh tay cô ra. "Trong bụng cô có đứa bé của người khác còn bảo tôi đi tìm cha đứa bé? Thật nghĩ tôi là Giang Thiệu mà cô nói ra yêu cầu gì cũng thỏa mãn vô điều kiện à? Cầu xin cô tỉnh táo chút!"
Cận Thanh không biết anh sẽ có phản ứng lớn thế này, không có chú ý bị anh vô tình đẩy lảo đảo, cái bụng nhô cao đụng vào tủ giày ngay cửa. . . .
Cô ôm bụng phát ra tiếng rên rỉ khổ sở, Giang Thiệu tự biết mình quá sức, không thể làm gì khác hơn là đỡ cô. "Cảm thấy thế nào?"
Đang lúc ấy thì điện thoại di động của anh vang lên, móc ra xem, chân mày liền nhíu chặt.