Tôi đứng lặng trên bậc thềm cao, hoang mang tột độ, mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn hết lên người tôi. Họ xì xào bàn tán cái gì đó, tôi nghe câu được câu chăng, đại ý nói rằng, chính tôi là thủ phạm đẩy ngã Giai Di, người hiền lành chỉ khẽ rùng mình tặc lưỡi, người độc khẩu mắng tôi là đồ lòng dạ độc ác, vô tâm đáng ghê tớm.
Mọi người chạy lại bao vây lấy Giai Di, tôi không thể nhìn thấy cô ấy, càng không biết cô ấy hiện tại thế nào, máu chảy nhiều như vậy, bị có nặng không. Tôiđứng một mình nơi đây, toàn thân lạnh toát, run rẩy. Ánh đèn chiếu vào mặt tôi, tôi có cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn ánh mắt đang xăm xoi xỉa xói mình.
Tôi không đẩy cô ta, tôi không có làm như vậy...
Tôi mở miệng ra, yếu ớt nói, nhưng trong tiếng huyến náo dưới kia, tiếng nói của tôi nhỏ bé tựa tiếng bay của một con muỗi, tiếng kêu của một con kiến mà tôi. Họ không nghe thấy tôi nói, tôi càng không có cơ hội để biện minh cho chính bản thân mình.
Mấy kẻ nhà giàu vô dụng này ngoài việc xúm xít lại gần, làm cho không khí của Giai Di trở nên thiếu thốn ra, chỉ biết la la hét hét, làm cho không gian đã hỗn loạn lại càng nhốn nháo hơn. Tôi loạng choạng dịch lùi về phía sau, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, không phải tôi làm, người đẩy cô ta không phải tôi, là cô ta tự mình ngã xuống, không can tới tôi nửa phần.
Tôi hoảng loạn đưa tay lên ôm đầu, cuối cùng cũng có một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi, tôi cảm nhận được hơi ấm đó, lại càng tham lam muốn nhận lấy nhiều hơn, vùi đầu vào vai người đó sâu hơn. Đến khóc tôi cũng quên mất phải làm như thế nào, ánh mắt tôi dáo hoảng trợn trừng, hàng mi run run, trong mắt như được giăng một lớp mây mù mỏng. Đầu óc tôi trống rỗng.
Nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ thấy được, có ai đó đang rẽ qua biển người bước tới bên cạnh Giai Di. Cô gái bận bộ váy trắng muốt đang nằm gục trên nền nhà bất động, tự như thiên thần đang ngủ say, lại giống như một con thiên nga bị gãy đi đôi cánh, màu máu đỏ tươi lại làm cho cô ta trở nên càng yêu mị, đẹp đẽ.
Hắn cong lưng xuống, ôm lấy cô gái đang nằm bất động trên sàn, nhẹ nhàng nâng cô ấy nên, bế cô gái bé nhỏ mong manh kia bằng đôi tay vững chắc. Sau đó vội vã quay người rời đi, tôi nghĩ hắn định đưa cô ấy đến bệnh viện, cô ấy bị thương nặng như vậy, vội vã như thế cũng phải thôi, gấp gáp tới nỗi còn không thèm nhìn tôi lấy một cái, ngay cả liếc mắt khinh bỉ cũng chẳng thèm bố thí cho. Hạo Thiên đứng phía sau, nắm chặt vai tôi, vừa như trấn an, lại vừa như muốn đỡ để tôi khỏi ngã xuống.
Đến lúc hai nhân vật chính đã biến mất sau cánh cửa, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi.
Từ phía dưới có một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng vội vã chạy về phía tôi, đuôi mắt còn vương vài giọt nước mắt, nhìn tôi với thái độ căm ghét tột cùng, oán hận, tức giận.
- Chính cô, chính cô đã đẩy ngã con gái tôi. Tại sao cô lại làm như vậy chứ, nó có làm gì sai đâu ,đứa con bé nhỏ của tôi, tại sao cô lại làm như vậy, đồ đàn bà độc ác, đồ vô lương tâm, con gái tôi..nếu như nó bị làm sao, nó có mệnh hề gì thì tôi biết làmn sao bây giờ....- Người phụ nữ này có lẽ là mẹ của Gia Di, bà ta phẫn uất nhìn tôi, lệ lạnh tràn ra nơi khoé mắt, tôi thầm cảm thán, đây đúng là một người mẹ yêu thương con vô ngần, đúng là một người mẹ tốt. Nếu người bị bà ta chỉ mũi mắng mỏ không phải là tôi, tôi sợ chính mình có chung một mối thù như bà ta. Cũng may, phía sau có một vài người đứng ra ngăn cản Viên phu nhân lại, nếu không tôi chắc cũng cũng chẳng còn nguyên vẹn mà lết ra khỏi đây.
Phía dưới cũng đồng tình mắng chửi tôi, tôi không biết tôi đã làm sai cái gì, cớ sao lại miệt thị tôi thậm tệ đến vậy.
- Bà nói cái gì vậy hả?- Nã Nã tức giận hét lên, định xông lên cãi tay đôi với người phụ nữ nọ, cũng may Tuệ Hi ngăn lại kịp.
Cuối cùng, vẫn là Hạo Thiên kéo tôi ra khỏi nơi hỗn loạn đó. Cậu ấy dẫn tôi vào một căn phòng, ấn tôi ngồi xuống một chiếc ghế, nói tôi đợi cậu ấy ở đây, không được đi đâu trước khi cậu ấy quay lại, rồi chạy đi đâu mất.
Tôi ngồi trên ghế, tay run run bấu chặt lấy gấu váy. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, tôi vẫn còn chưa kịp hết bàng hoàng. Nước mắt tôi trào ra, chiếm cứ lấy vùng má, từng giọt từng giọt long lanh rơi xuống như chuỗi hạt ngọc trai bị đứt dây, không sao ngăn lại được. Tôi bưng mặt khóc, phẫn uất, sợ hãi, tuyệt vọng,.. Tất cả những cảm xúc ấy ồ ạt trào dâng.
Trong đầu tôi không ngừng hiện nên hình ảnh bóng lưng thẳng tắp của Y Thần lạnh lùng rời đi. Tôi lại cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó đang xiết chặt trái tim mình.
Một lúc sau, Hạo Thiên quay trở lại, cậu ấy không nói gì, ngồi xuống trước mặt tôi, cầm lấy tay tôi, lúc này tôi mới phát hiện ra, trên tay mình có vài vệt xước, là móng tay của Gia Di lúc nắm lấy tay tôi nhưng không thành, cào cước tay tôi, ứa máu. Vậy mà tôi không nhận ra.
Hạo Thiên xem xét cánh tay tôi một lúc, rồi lấy bông băng thuốc sát trùng băng lại cho tôi. Tim tôi khẽ run, tôi ngước mắt lên nhìn cậu ấy. Khuôn mặt được mái tóc bóng mượt che khuất nửa. Chỉ còn nhìn thấy được sống mũi cao cao và đôi mắt cụp xuống nhìn tay tôi, thoáng nỗi xót xa. Tôi để im cho cậu ấy muốn làm gì thì làm. Xong xuôi đâu đó, Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn tôi
Không nói gì, sau đó cậu ấy kéo tôi đứng dậy, nói 'Về thôi'. Tôi ngoan ngoãn đi theo cậu ấy, dĩ nhiên rồi, tôi còn ở lại đây thêm làm gì nữa?
Đang đi, bỗng dưng điện thoại của Hạo Thiên reo lên, cậu ấy dừng lại, một tay lấy điện thoại trong túi ra, một tay vẫn nắm tay tôi không buông. Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy đưa điện thoại lên tai nghe, khẽ nói:
- Alô, San San à, có chuyện gì không?- là Đình San San, cô bạn ca sĩ bấy lâu nay vẫn luôn theo đuổi Hạo Thiên, tôi im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Không biết ở đầu dây bên kia, San San nói cái gì, mà mặt Hạo Thiên bỗng chốc tối sầm lại. Tôi đứng cách cậu ấy một sải tay, dĩ nhiên không thể nghe rõ San San đang nói gì, điều này làm tôi càng trở nên tò mò hơn.
- Em nói cái gì, San San, nghe anh nói này, đợi anh một lúc nữa, anh sẽ đến... Bây giờ …không được. - Hạo Thiên đánh mắt sang nhìn tôi. Tôi vội vã cụp mắt xuống né tránh ánh nhìn của cậu ấy, cũng không hiểu nguyên do là tại sao, nhưng tôi đoán rằng, San San đang muốn Hạo Thiên đến bên cạnh mình, nhưng Hạo Thiên nói 'không được'. Sau đó tôi nghe thấy tiếng nói nho nhỏ phát ra từ điện thoại của Hạo Thiên, có lẽ San San đang gào to cái gì đó, thế nên tôi không cần áp tai vào điện thoại, nhưng vẫn có thể nghe được. San San có lẽ đã cúp máy, Hạo Thiên gọi tên cô ấy mấy lần, nhưng đường truyền đã gắt hẳn. Cậu ấy nhìn vào màn hình điện thoại, thở dài.
San San yêu Hạo Thiên đã rất lâu, không biết chừng 'hạt giống' đó gieo mầm còn trước cả tôi nữa. Xét cho cùng cũng chỉ là tôi quá may mắn, Nã Nã nói đúng, tôi may mắn hơn hai người đó rất nhiều. Vì được cả Hạo Thiên và Y Thần để ý, có phải vì trước kia tôi được ông trời quá ưu ái, nên bây giờ ông ta muốn lấy lại mọi thứ, cướp lại tất cả, giáng cho tôi một nỗi đau tựa vạn tiễn xuyên tim.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy ngưỡng mộ San San, cô ấy quả là một cô gáitốt, kiên trì, bất chấp mọi khó khắn, dù rằng biết phía trước chỉ là một đám mây xám mịt mờ, vẫn dũng cảm đương đầu tiến bước về phía trước.
Về khoản này cô ấy tài giỏi hơn tôi nhiều, tôi ngoài biết khóc lóc, tỏ ra mình vẫn ổn, thì hoàn toàn chẳng biết làm gì hơn, nếu như hôm nay tôi có thực sự đến phá tan cái buổi lễ đính hôn qủy quái này, xét cho cùng cũng vẫn là có lí do chính đáng, trong mắt một vài người nào đó lại trở thành hành động dũng cảm, biết giành giật lại mọi thứ đã từng thuộc về mình, lại có thể chứng tỏ tình cảm của mình sâu đậm đến nhường nào. Tôi thiết nghĩ, biết đâu nếu như lúc đầu tôi làm như vậy, Y Thần lại hiểu ra, rồi quay trở lại với tôi không biết chừng.
Xong, nếu như tôi thực sự có làm như vậy, thì tiếng xấu của tôi cũng không tự mang một cách oan ức như vậy.
Lúc trước, tôi có vô tình đọc được một bài báo, trên báo đó viết rằng, Hạo Thiên chính là người mà San San để ý, cô ấy dũng cảm tuyên bố với mọi người chuyện đó, dù rằng đối với một cô ca sĩ vô cùng nổi tiếng điều đó không những không giúp ích được gì trong bước đường sự nghiệp San San đi qua, mà còn làm cô ấy trở nên tai tiếng hơn. Ấy vậy mà cô ấy vẫn không để tâm đến, chỉ một mực hướng về Hạo Thiên, tình cảm sâu đậm như vậy, trên đời này mấy ai mà có được. Huống hồ, tôi trước kia cũng đã từng thích Hạo Thiên, nhưng bây giờ nhìn lại, thấy tình cảm nhỏ bé ấy đem so với San San quả thật quá xấu hổ.
Tôi bất giác rụt tay lại, Hạo Thiên không để tâm, thế nên tôi mới có thể rút tay về dễ dàng. Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn tôi, tôi ngẩng mặt lên, nhìn sâu vào mắt cậu ấy.
- Có chuyện gì vậy?
- San San, cô ấy nói muốn bay sang Hàn Quốc...
- Định cư bên đó?- tôi nheo mắt hỏi lại, câu trả lời khiến tôi không khỏi bất ngờ. San San bỏ cuộc, cô ấy đã quá mệt mỏi, quyết định ra đi. Việc này nhìn thoáng qua thì nghĩ San San muốn vứt bỏ tất cả ở lại, muốn đến một nơi khác để tìm kiếm sự bình yên, nhưng, đến cuối cùng vẫn hi vọng, vẫn gọi điện tới Hạo Thiên lần cuối.
Nghe tôi hỏi vậy, Hạo Thiên khẽ gật, trong đôi mắt cậu ấy lộ rõ vẻ hoang mang, lần này đến lượt cậu ấy không dám nhìn vào mắt tôi.
- Cậu đi tìm cô ấy đi.- tôi nhẹ nhàng nói. Hạo Thiên nghe xong câu này, ngạc nhiên nhìn tôi. Xong, lại lắc đầu, kéo tay tôi nói ' tớ đưa cậu về' nhưng tôi nhanh chóng rút tay lại. Lần này cánh tay Hạo Thiên hẫng trong không trung, vẻ mặt tôi không đoán được, ánh mắt này, tôi nhìn không ra, rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ gì. Tôi tiếp tục nói.
- Hạo Thiên, cậu đi tìm cô ấy đi, tớ có thể tự mình về được mà.
Hạo Thiên từ từ rút tay về, khẽ cười nhạt xong lại lắc đầu. Tôi tha thiết nói.
- San San cô ấy rất yêu cậu, cậu không thấy sao? Cậu thế này, tớ chỉ sợ sau này cậu sẽ hối hận. Cậu thấy đấy, cô ấy tốt như thế, yêu cậu bao nhiêu lâu như thế, dành tình cảm cho cậu sâu đậm như thế. Tớ thật sự không sao sánh bằng được, huống hồ, tớ từ lâu đã không còn yêu cậu, tớ không xứng, tớ thực sự không đáng để cậu làm như thế đâu.- tôi ngừng lại một lúc để lấy hơi, ban nãy tốn bao nhiêu sức lực nước mắt để khóc, bây giờ đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp, tôi thực sự rất muốn khuyên nhủ Hạo Thiên, cậu ấy trước giờ đối xử với tôi không chê vào đâu được, tốt tuyệt đối, tôi muốn sau này cậu ấy tìm được một người tốt để yêu, để quan tâm chăm sóc, ngược lại cô gái ấy cũng phải thật tốt, tốt hơn tôi ngàn vạn lần, mà đó lại là San San, tôi không muốn vì tôi mà cậu ấy bỏ lỡ một cô gái tuyệt vời như vậy.
- Cậu cũng đã yêu cô ấy rồi mà. Phải không?- câu trước của tôi chỉ là nghi vấn, câu sau tuy có đặt dấu hỏi chấm, mang ý nghĩa là một câu hỏi nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ đó chính là lời khẳng định. Hạo Thiên thấy tôi nói như vậy, đôi mắt đẹp tựa mặt nước hồ thu, lúc này đang cuộn sóng lưu chuyển một cách rất phức tạp. Tôi lại càng cho rằng mình đoán đúng, tiếp tục nói- Nếu không, khi nãy lúc tớ nói cậu đi tìm cô ấy đi, cậu đã chẳng đắn đo hoang mang. Hạo Thiên, San San thực sự là một cô gái tốt, cậu đã bị cô ấy cảm hoá từ lâu rồi mà chính bản thân cậu cũng không biết. Đừng để sự ngộ nhận này cướp mất của cậu một cơ hội khiến cậu đánh mất đi cô ấy. Đi tìm cô ấy đi. Đi tìm cô ấy đi.- tôi nắm lấy cánh tay Hạo Thiên, nhẹ nhàng khuyên nhủ. Hạo Thiên bỗng trở nên trầm mặc hơn. Có lẽ cậu ấy đang ngẫm nghĩ những lời tôi vừa nói, từ từ hồi tưởng lại.
Phải đợi một lúc lâu sau, cậu ấy mới chậm rãi phát ra năm từ.
- Để tớ đưa cậu về.
Tôi nhíu mày lại, thầm nghĩ tên này đúng là quá cứng đầu cố chấp. Hận sắt không thể luyện thành thép, bao nhiêu công sức bao nhiêu nước bọt tôi bỏ ra để khuyên răn cậu ấy trở nên vô ích. Tôi tức giận định mắng cậu ấy vài câu. Thì Nã Nã từ phía sau chạy lại, hớt ha hớt hải nói:
- Tiểu Phong, cậu đây rồi, tìm mãi- thở lấy hơi xong, cậu ấy lại hoảng hốt nhấc cánh tay tôi lên, ngạc nhiên hỏi- Tay cậu bị làm sao vậy?
Tôi không để tâm lắm đến câu hỏi của Nã Nã, khẽ mỉn cười, đúng rồi, tôi đã có cái cớ để đuổi Hạo Thiên đi.
- Cậu đi tìm cô ấy đi, Nã Nã sẽ đưa tớ về.
- Hả, ai tìm, tìm ai???????- Nã Nã tròn mắt nhìn tôi hỏi, lại tiếp tục bị tôi bơ, tôi kéo tay cô ấy đi trước, không cho Hạo Thiên cơ hội kịp phản ứng hay phản đối cái gì. Đi được vài bước, tôi bỗng dưng dừng lại, quay người lại nhìn, thấy Hạo Thiên vẫn đang chôn chân đứng đó, nơi tôi mới rời đi. Điều này làm tôi hơi thất vọng, nhưng đó lại là một biểu hiện tốt.
Tôi vốn định nói vài câu có cánh, đại loại là chúc hạnh phúc hay sống tốt nhé, nhưng thấy khoảng cách của cả hai đã quá xa, nên đành thôi, miệng tôi mở ra, khẽ nói hai chữ.
- Tạm biệt
Nã Nã dẫn tôi về nhà, trên đường đi liên tục mắng chửi Giai Di thế này thế nọ, tự động bị ngã mà lại nói là do người ta đẩy, vân vân mây mây. Nã Nã nói vậy, tôi biết là cô ấy chỉ đang muốn an ủi tôi mà thôi. Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình, thế nên cho dù Nã Nã có nói cái gì, hỏi tôi cái gì, tôi đều im lặng không muốn nói.
Nã Nã còn bảo là sẽ ở lại với tôi tối nay, quả thật tôi rất cảm kích tấm lòng của cô ấy, nhưng tôi lúc này chỉ muốn được ở một mình, cho nên tôi. Nã Nã nhíu mày nhìn tôi, tôi mệt mỏi nói mình thực sự không sao, cô ấy mới chịu lắc mông ra về. Mở cửa phòng, bật điện nên, tôi lê bước mà toàn thân mỏi rã rời, đành đi vào phòng lấy quần áo đi tắm, tôi thực sự rất mệt mỏi bởi những gì đã xảy ra.
Tắm xong tôi về phòng, nửa nằm nửa tựa vào thành giường, thẫn thờ ngắm nhìn ánh trăng bên khung cửa đến phát ngốc. Xong sau đó thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng, bỗng tôi nghe thấy tiếng đập cửa liên hồi, gấp gáp, hối thúc. Tôi vội vã chạy vào trong nhà vệ sinh, xúc miệng rồi rửa mặt qua loa, cào lại mớ tóc cho gọn gàng, vội vã chạy ra mở cửa. Tôi thầm nghĩ, không xong rồi, có phải người nhà họ Viên đến tìm tôi tính sổ hay không. Dù gì Viên gia cũng là một tập đoàn lớn, hôm qua Viên phu nhân chẳng phải đã rất xúc động sao, còn muốn chạy đến đánh mắng tôi nữa là. Mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng những con người cố chấp đó đâu có chịu ngẫm nghĩ xem xét sự tình cho thấu đáo. Đảm bảo sẽ không bỏ qua cho tôi.
Hay là tôi không mở cửa nữa, mặc kệ họ đứng đó, cứ coi như tôi vắng nhà đi may ra còn tránh được nạn, hôm qua nếu như mọi người không ngăn Viên phu nhân lại, không biết bà ta sẽ làm gì tôi nữa. Đúng là lũ người ngu muội. Tôi thầm rủa, nhưng thiết nghĩ trốn trốn tránh tránh cũng không phải cách hay, biết đâu lại làm liên lụy tới chủ nhà, không khéo bác Cố lại đuổi tôi ra khỏi đây không cho thuê nhà nữa cũng nên. Dám lắm. Trong thành phố đông đúc như thế này, kiếm nhà ở mà giá cả phải chăng đâu có dễ, vậy nên, cứ ra xem xem thế nào.
Tôi mở cửa, còn đang nghĩ không biết Viên phu nhân sẽ dẫn mấy tên đàn ông cao lớn lực lưỡng người bận toàn đồ đen dàn binh bố trận thế nào để bắt tôi. Ai dè vừa mở cửa ra, còn chưa hiểu chuyện gì thì tôi đã bị một cô gái ôm chầm lấy. Mà cô gái ấy ở đây là Bích Như, cô ấy khóc nức nở, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Bích Như khóc, tại sao cô ấy lại khóc, chuyện gì khiến cô ấy trở nên đau lòng như vậy.
- Bích Như có chuyện gì vậy?
Tôi hỏi, nhưng cô ấy không trả lời, vẫn cứ ôm lấy tôi rồi khóc lóc nức nở. Đứng ở ngoài này ai đi qua nhìn vào lại hiểu lầm rằng chúng tôi bị less, tôi nghĩ hay là dẫn cô ấy vào nhà, đợi cô ấy bình tâm trở lại rồi sau đó hỏi rõ gọn ngành mọi chuyện xem thế nào.
Tôi kéo Bích Như vào trong, rồi đóng cửa lại. Bích Như ngồi trên ghế sôpha vẫn khóc hu hu, tôi thấy vô cùng khó hiểu, cực kì tò mò lí do khiến cho một cô gái mạnh mẽ cứng cỏi như Bích Như đây phải khóc là cái gì. Sau một hồi nửa bức ép nửa nài nỉ, cuối cùng tôi cũng có thể khiến Bích Như mở miệng phun ra cái lí do.
Bây giờ tôi mới biết, hoá ra gia đình Bích Như là một gia đình giàu có, không như vẻ bề ngoài của cô ấy, giản dị, đơn giản, khiến tôi không khỏi hiểu lầm cô ấy cũng bình thường như bao cô gái khác, không phải là tiểu thư của Đỗ Gia, không ăn chơi đua đòi, lại một mực giữ gìn khuôn phép cẩn thận. Điều đó cho thấy rằng, ông bà Đỗ đã dạy dỗ con gái rất tốt, không những vậy mà còn hơi 'cổ hủ'. Và chính cái 'Cổ hủ' ở đây đã khiến mọi chuyện nảy sinh theo một chiều hướng tiêu cực. Chính vì còn ảnh hưởng bởi những phong tục nề nếp xưa cũ.
Hoá ra hôm qua cô ấy không đi với tôi được, quả thật là có xích mích với gia đình. Mà trong chuyện này lại liên quan tới Tấn Thành, Bố Bích Như không cho cô ấy qua lại với Tấn Thành, vì hai gia đình không môn đăng hộ đối, ông ấy muốn Bích Như sau này sẽ lấy một người chồng giàu có, sau này chỉ cần ăn rồi chơi, không phải làm nụng vất vả lo âu về việc kiếm tiền sinh sống.
Cái suy nghĩ này của bố Bích Như, xét về một phương diện nào đó thì hoàn toàn thoả đáng, chỉ là ông không muốn con gái mình phải vất vả, điều đó chứng tỏ ông rất yêu thương con gái của mình.
Nhưng nếu nhìn hành động đó bởi một phương diện khác, lại cho thấy rằng hành động quyết định đó của bố Bích Như thật quá vô lí.
Theo như những gì Bích Như kể thì, bố cô ấy bắt cô ấy lấy một người đàn ông khác hơn cô gần chục tuổi, tuy tiền bạc không thiếu, nhưng cô ấy chưa bao giờ biết mặt, nghe đồn còn là một tên biến thái.
Bích Như không chịu, cãi nhau với bố mẹ mình, thế rồi quyết định bỏ nhà ra đi. Mà tôi thì, dĩ nhiên là tôi ủng hộ Bích Như. Tấn Thành rất tốt mà, thông minh sáng dạ, có trách nghiệm và luôn có trí phấn đấu. Hơn nữa không biến thái lại rất đẹp trai.
Bác trai Đỗ thấy con gái mình xưa nay vẫn ngoan hiền thục đức, lễ phép ngoan ngoãn vâng lời. Bỗng dưng vùng lên 'khởi nghĩa' không sốc mới là lạ. Hai vợ chồng ông còn đến tìm mẹ của Tấn Thành nói chuyện. Nói chuyện gì thì tôi không biết, nhưng Bích Như lại thấy hành động đó rất xấu hổ. Liền một mực muốn bỏ nhà đi, thề sống thề chết đời này chỉ lấy mình Tấn Thành, không lấy ai cả.
Mẹ Tấn Thành bị người ta tìm đến xỉa xói, dĩ nhiên cũng không thoải mái cho lắm, thế nên cũng ngăn cấm con trai mình qua lại với đám nhà giàu khinh người kia. Mà Tấn Thành rất yêu mẹ, rất có lí trí, mà lại rất yêu Bích Như, có lẽ chính anh ta cũng hiểu được rằng, mà không, có lẽ cũng vì tự ti về địa vị của bản thân, muốn Bích Như lấy một người đàn ông khác tốt hơn mình để cô ấy có thể có được hạnh phúc. Thế nên cũng nghe lời mẹ, không gặp Bích Như nữa.
Tôi nghe tới đây, muốn rủa tên Tấn Thành kia chết đi được, lại thấy thương Bích Như, cô ấy kể lại tất cả mọi chuyện cho tôi trong nước mắt, xong mệt quá rồi thiếp đi, tôi để cô ấy ngủ trên giường, xong quay lại phòng lấy chăn đắp cho cô ấy. Tôi chỉ có thể làm được có vậy, chứ sức tôi làm sao có thể bê cô ấy vào giường nằm được, mà lôi cô ấy vào thì thật không phải lối.
Tôi nhìn Bích Như khóc mệt rồi say ngủ, nghĩ lại những gì cô ấy phải trải qua, rồi nhìn lại bản thân mình lúc này. Đúng là đều tệ như nhau, tôi ngay cả tư cách để an ủi cô ấy cũng không có. Nỗi đau của tôi với của cô ấy lúc này, ai nhiều hơn ai?
Cả ngày hôm đó tôi không ra khỏi nhà, Bích Như ngủ một mạch đến tối, tôi lay cô ấy dậy, miễn cưỡng nấu vài món ăn đơn giản để hai đứa cùng ăn. Thật ra nếu như Bích Như không ở đây, chắc tôi cũng lười chẳng thèm nấu, nhịn luôn. Nhưng cô ấy ở đây rồi, mình là chủ nhà mà không đối đãi với bạn tử tế thì thật không thoả. Cuối cùng, cơm nước nấu xong, dọn sẵn ra bàn, cả hai đứa ngồi nhìn cũng chẳng buồn ăn, đấy là không nói đồ ăn của tôi lại chẳng ngon, ăn cũng chẳng có hứng
Ngày hôm sau, Bích Như cuối cùng cũng hỏi tôi xem rốt cuộc tôi gặp phải chuyện gì, tôi không khách xáo kể hết cho Bích Như nghe, nhắc đến cái chuyện đau lòng oan uổng đó tôi lại muốn lấy nước mắt rửa mặt. Bích Như nghe xong khuyên nhủ tôi mấy câu, rồi hỏi tôi thế đã đi thăm Giai Di chưa. Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Việc đó thì liên quan gì đến tớ, là cô ta tự ngã, tự mình làm tự mình chịu, tớ không liên quan.- tôi kiên quyết nói. Nhưng thật sự tôi cũng rất lo lắng cho Giai Di,dù gì trong ấn tượng của tôi, Giai Di là một cô bé trong sáng hồn nhiên, muốn đi thăm cô ấy chỉ sợ người khác nói tôi có tật giật mình. Nhưng Bích Như lại không đồng ý với quyết định đó của tôi chút nào. Cô ấy nói cứ đi thăm cô ấy xem sao, biết đâu cô ta tỉnh dậy rồi, hỏi cô ta cho ra lẽ, đằng nào thì tôi cũng không làm gì sai, cứ trốn thui trốn lủi như vậay chẳng khác nào có tật giật mình.
Tôi thật muốn tra lại ý nghĩa của cái câu' có tật giật mình' là như thế nào. Rốt cuộc thì đi hay không đi mới là điều đúng đắn. Như hôm đó cũng vậy, tôi cứ ở nhà có phải hay không, bày đặt cao thượng mà đi chúc phúc cho hai người họ. Dẫn đến sai lầm của ngày hôm nay. Lần này tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ mới được, để bản thân không dấn vào sai lầm, sau này sẽ không phải hối hận.
Cả ngày hôm đó tôi xin nghỉ việc, ở nhà rảnh rỗi suy đi tính lại chuyện có nên đi thăm Giai Di hay không, cuối cùng vừa bị Bích Như ba phần thúc ép bảy phần khuyên nhủ, cùng với trái tim yếu đuối đầy lòng vị tha. Tôi quyết định đi thăm Giai Di.
Chiều hôm đó, tôi mua một ít hoa quả, bắt taxi đến bệnh viện Viễn Hạ- bệnh viên lớn nhất thành phố. Mới đầu tôi cũng có biết ở đâu đâu, trả là hôm qua có đọc được một bài báo có đăng tin thiên kim tiểu thư Viên gia bị tai nạn, thế nên mới biết thôi. Trên đó cũng có đăng cả hình của tôi nữa, phía dưới bài báo có rất nhiều ý kiến bàn luận, tôi không dám đọc, sáng hôm nay tỉnh dậy thì thấy tất cả các bài báo nói về chuyện tối hôm đấy đều đã bị gỡ bỏ. Thế cũng tốt.
Bích Như không đi với tôi, mặc dù tôi có nài nỉ cỡ nào đi chăng nữa. Cho nên bây giờ tôi phải vất vả đi tìm phòng của Giai Di một mình, bệnh viện này lớn quá, tìm mãi mà chẳng ra, vừa đi tôi vừa nghĩ, lúc vào trong đó rồi thì biết làm gì, trù tính mọi chuyện có khả năng xảy ra, chuyện tốt chuyện xấu ra sao rồi cân nhắc xem xem mình nên xử sự thế nào. Tôi đến đau đầu mất, nhưng cuối cùng tôi cũng có thể tìm thấy phòng của Giai Di. Tôi đứng trước cánh cửa trắng toát, hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay nên đẩy cửa, ghé mắt nhìn vào bên trong.
Ban nãy tôi còn nghĩ, bên ngoài phòng bệnh của Gia Di phải có mấy tên cao lớn bận đồ đen toàn tập đứng chỉnh tề bên ngoài, ngăn chặn những vị khách không mời mà đến, như tôi chẳng hạn. Nhưng không hề, bên ngoài này ngoài những bệnh nhân với người thăm bệnh đi đi lại lại ra, tôi hoàn toàn không 'định vị' được kẻ ngăn cản tôi lại. Thế nên, tôi mới có thể dễ dàng đẩy cửa ra như thế, còn chưa kịp thở phào một hơi. Cánh cửa lại bất ngờ đẩy về phía tôi, khiến tôi súyt chút nữa thìngã bật ngửa ra đằng sau, tôi đưa tay lên ôm lấy tim, thảng thốt.
Lúc nhìn thấy người bước ra khỏi phòng bệnh của Giai Di là một cô gái trẻ tuổi thì tôi mới hoàn hồn lại. Cô gái này chớp mắt nhìn tôi, trông hơi giống Giai Di, nhất là đôi mắt. Đôi môi anh đào mở ra, khẽ hỏi tôi.
- Chị là...- cô gái giống Giai Di bỏ lửng câu nói, ngước mắt lên trên ngẫm nghĩ, tôi đoán là cô ấy đang cố nhớ lại cái gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không quen biết cô gái này, trong buổi lễ đính hôn hôm đó không biết rằng có gặp qua lần nào hay không. Nhưng, tôi không biết cô ấy là ai, điều đó không đồng nghĩa với việc cô ấy không biết tôi là ai...- chị tên Tiểu Phong phải không ạ?
Tôi khóc không ra nước mắt, có thể cô gái này đã đọc báo, và đã biết tôi chính là 'thủ phạm' đẩy ngã người thân của cô ấy. Cũng may, cô ta không vác ghế ra đuổi đánh tôi.
Tôi cười gượng, gật gật đầu. Không nằm trong dự đoán, cô gái này lại nhìn tôi mỉn cười, rồi tránh đường cho tôi đi.
- Chị đến thăm chị Giai Di ạ, chị vào đi. Em tên Mỹ Na, là em họ của chị Giai Di.- Mỹ Na có vẻ là một cô bé vô cùng thân thiện. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn canh cánh cảnh giác, biết đâu cô ta dụ tôi vào trong này, sau đó chốt cửa không cho tôi ra, đánh hộ đồng tôi thì sao.
Nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ chân tôi vẫn cất lên để bước vào trong. Điều kì lạ là, tôi cứ nghĩ trong này phải có rất nhiều người ở bên chăm sóc cho Giai Di chứ, người thân bận việc thì không nói làm gì, ít ra cũng phải có vài cô y tá ra ra vào vào nơi đây để tiện chăm sóc chăm sóc chứ. Trong này ngoài Mỹ Na và cô gái quấn băng trắng trên đầu nằm trên giường không ai khác là Viên Giai Di ra, thì không còn ai cả.
Tôi đưa giỏ trái cây trên tay cho Mỹ Nã, cô bé cười rất tươi nói cảm ơn. Tôi hỏi cô ấy tại sao trong này vắng vẻ vậy. Mỹ Na cất đống trái cây (rẻ tiền) của tôi lên trên chiếc bàn cạnh giường bệnh, rót cho tôi một cốc nước, rồi mỉn cười nói.
- Bố mẹ chị ấy có việc bận không vào được, với lại chị Giai Di không thích người lạ, em gần đây rảnh rỗi, thế nên vào đây chăm sóc chị ấy, nhiều người quá cũng ảnh hưởng tới bệnh tình của chị ấy, không tốt chút nào.
Tôi lịch sự đón lấy cốcnước từ tay Mỹ Nã, mặc dù tôi chẳng khát chút nào, phòng bệnh này là phòng vip, rất rộng rãi và đầy đủ tiện nghi.
- Cô ấy thế nào rồi?
- Chị ấy vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói do bị sốc nặng quá, từ bé đến giờ chị ấy nặng nhất là chỉ bị trầy da mà thôi, thế nên có hơi hoảng hốt. Bác sĩ nói tầm chiều nay là tỉnh lại.
Tôi gật gật đầu. Như vậy cũng không được tính là nặng. Im lặng một lúc, tôi lên tiếng.
- À, mà sao em biết chị???
- Hôm đó thấy đấy, lúc đó em đang đi cũng chị Giai Di, em thấy hết, là do chị ấy vướng phải vạt váy nên mới bị ngã, hoàn toàn không phải là lỗi của chị, vậy mà bác Dương lại...em thay mặt bác ấy xin lỗi chị, em cũng đã nói với mọi người biết rồi.
- Không sao, em không cần xin lỗi đâu.- tôi khẽ cười, may thay, cô gái tên Mỹ Nã này thật hiểu chuyện. Chắc đây cũng chính là lí do tại sao họ không đến tìm tôi gây khó dễ, chắc đây cũng chính là lí do tại sao mấy bài báo lá cải ấy lại bị xoá đi nhanh chóng không lí do. Tôi cảm thấy tâm tình thoải mái hơn, cho nên ngồi lại nói chuyện phiến với Mỹ Na một lúc lâu rồi mới quyết định ra về. Mỹ Na là một cô gái vô cùng dễ thương, nói chuyện cũng rất có duyên nữa. Tôi nhìn chiếc đông hồ treo trên tường, thấy đã gần sáu giờ tối rồi thì vội vã đứng dạy cáo biệt.
-Thôi, chị phải về đây, muộn rồi.
- Dạ, sớm vậy ạ, chị ở lại đây chút nữa.
- Thôi, có người còn đang đợi chị ở nhà, bai em.
- Vâng, vậy chỉ về nhé.
Tôi khẽ 'ừ' rồi đứng dậy bước ra khỏi cửa. Chết thật, tôi đi lúc bốn giờ, đi đến đây cũng mấy gần một tiếng, sau đó còn phải chạy đi lượn lại để tìm phòng, rồi ngồi lê đôi mách, cuối cùng khi ra về đã là hơn sáu giờ tối.
Tôi vội vã chạy trên hành lang bệnh viện, Bích Như đang ở nhà, bị tôi vô tình biến thành kẻ trông nhà không biết có nổi giận hay không.
Trời đã tối, trên trời còn có lác đác vài ngôi sao nhỏ. Đường đi trong bệnh viện này vô cùng sạch sẽ và rộng rãi. Hai bên đường được trồng rất nhiều cây xanh, có cây cổ thụ cao lớn lại có cây đương nở hoa đưa hương thoảng qua rất dễ chịu. Đây đúng là một bệnh viện lí tưởng, bởi vì sao, bởi vì không khí trong này rất trong lành. Gió thoảng qua dịu nhẹ, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, mấy ngày qua đối với tôi quả thực rất mệt mỏi.
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy có bóng người quen thuộc đang đi về phía mình, Tôi sững sờ trong giây láy, người đó cũng ngạc nhiên không kém, nhưng vẫn bước đều từng bước về phía tôi.
Tôi rủa thầm, hôm nay đúng là xui xẻo, không gian đang thơ mộng như thế này, tâm tình tôi khó khăn lắm mới khởi sắc một chút. Bỗng dưng lại gặp phải hắn- Y Thần, chẳng khác nào vừa vứt được cục đá nặng ra khỏi đầu, lại vô tình khiến một tảng đá lớn khác đè nặng vào tim. Tôi nhíu mày, nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh mới được, phải,phải...coi hắn như không khí, lờ đi luôn.
Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực thẳng lưng lạnh lùng bước về phía trước. Coi hắn như không khí, coi hắn như không khí...
Lúc đi ngang qua Y Thần, bỗng nhiên hắn kéo tay tôi lôi lại. Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại hoảng hốt giật lùi lại phía sau, vẻ mặt hắn có vẻ rất tức giận. Có phải hắn tức giận vì tôi đã đẩy Giai Di xuống không, ơ, nhưng chuyện đó đâu phải tôi làm, với lại Mỹ Na đã thay tôi giải thích rõ sự việc, không lí gì hắn lại không biết. Với lại, nếu như có thật hắn giận tôi về chuyện đó, sao tối hôm ấy không trút giận luôn đi, hắn không để tâm, hay căn bản khinh thường không thèm nói.
Hay là, hắn tức giận vì tôi lơ hắn đi?
Đa số những lần Y Thần tức giận, tôi đều không rõ lí do, ngay cả lần này cũng vậy.
Tôi giật lùi về phía sau, định rút tay về nhưng không sao rút được, hắn nắm chặt tay tôi không buông.
- Làm..làm cái gì vậy? Thả ra- tôi gằn giọng, cố tình tỏ vẻ giận dữ nhằm dằn mặt hắn.
- Em đến đây làm gì?- hắn nói, giọng nói lâu lắm rồi tôi mới được nghe thấy, tưởng chừng như vọng về từ những kí ức xa xôi. Đột nhiên tôi thấy sống mũi mình cay cay. Thế nhưng tôi đã cố kìm lại được, không khóc, tôi hất hàm nói.
- Tại sao tôi lại không được đến, anh cấm được tôi à, anh là gì của tôi, có quyền gì mà nói?
Câu nói này của tôi khiêu khích hắn thật sự, không hiểu sao khi chọc tức được hắn, tôi lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thần sắc trong đôi mắt hắn càng lúc càng thâm sâu khó hiểu, mặt hắn tối sầm lại, tức giận nhìn tôi. Sau đó, đột nhiên ánh mắt hắn dời xuống phía dưới, tôi tò mò nhìn theo, hắn nhấc tay tôi lên, nhìn vào cái vật tròn tròn thi thoảng lại phát ra ánh sáng màu bạc lạnh lẽo.
- Cái này…
Tôi thất kinh, nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình mà chỉ muốn tự tát vào mặt. Thật ra mấy hôm trước, tôi định tháo nó ra, cất đi, đắn đo suy nghĩ, mãi mà vẫn không đành lòng. Bây giờ thì hay rồi, chẳng khác nào đang tự tát vào mặt mình, bao nhiêu công sức diễn kịch như muối nỏ biển.
- Cái đó...- tôi cũng lắp bắp không nói lên lời. Cuối cùng, tôi hừ lạnh một cái, tháo chiếc nhẫn ở tay mình ra, đưa cho Y Thần.
- Phải rồi, cái này dù gì cũng là của anh mà, tôi thấy nó vô cùng vướng víu, không hợp với tôi chút nào. Tôi còn đeo như vậy là sợ mình tính tình cẩu thả lại làm mất, không có tiền đền lại cho anh. Bây giờ thì hay quá, gặp được anh ở đây, tôi nghĩ mình không cần phải giữ nó thêm làm gì nữa.
Tôi chìa tay ra rất lâu, nhưng xem ra Y Thần không có ý muốn đưa tay ra nhận lấy.
- Đồ tôi đã tặng, không bao giờ có chuyện trả lại.
- Ý anh nói là anh không cần chứ gì.- tôi bị sự chậm trễ của Y Thần làm cho phát bực, hắn không nói gì, tức là đã ngầm thừa nhận. Tôi nhếch môi cười- Được thôi, cái này anh tặng cho tôi, thế nên tôi có làm gì cũng là việc của tôi đúng không?
Y Thần nhìn tôi nhíu mày, như đang muốn đoán xem tôi nói vậy là có ý gì, đang định làm gì. Tôi dĩ nhiên không phải là người thích thách thức tính kiên nhẫn của người khác rồi.
Tôi nhếch môi cười, dơ tay lên, dùng hết sức bình sinh, ném chiếc nhẫn trong tay đi với một lực mạnh nhất có thể, càng xa càng tốt, tốt nhất là biến mất luôn đi. Bao gồm cả tình cảm khờ dại này nữa, bao gồm cả trái tim yếu đuối này nữa, bao gồm cả những kí ức tươi đẹp kia nữa. Tốt nhất là ném thật xa, đừng để tôi nhìn thấy, cũng đừng để tôi nhớ đến.
Chiếc nhẫn được tôi ném đi, tại thành một vệt sáng cong cong đẹp đẽ, như một tia sao băng. Vệt sáng đó biến mất, môi tôi cong lên, nở một nụ cười trào phúng.
Ném quá đẹp...