Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 8: Chương 8: Thời gian tươi đẹp








Phượng đã nở đỏ rực trên cành, như những ngọn lửa cháy hừng hực dưới ánh nắng như thiêu như đốt của mùa hè.

Thi thoảng lúc tan trường, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên lại có thể thấy từng chiếc lá li ti đang gieo mình trong gió, phía xa là ánh tà dương dần tàn. Cánh hoa đỏ như máu, trải đầy khắp sân trường , mỗi bước chân lại khiến cả bụi lẫn hoa cùng bay lên rồi lại đáp xuống.

Mùa phượng nở, mùa chia li.

Thấm thoáng đã ba năm cấp ba trôi qua rồi, tôi mải vùi đầu vào sách vở trong những buổi học cuối mà chẳng để ý đến ngày mình xa trường đang cận kề.

Trong vô số những hoạt động làm gắn bó thêm tình bạn, tôi lại chẳng mấy bận tâm. Quyết tâm của tôi rất lớn, sức tôi học không phải là quá giỏi, chỉ miễn cưỡng coi là được. thế nhưng tôi nhất định sẽ thi vào Thanh Khê cho bằng được.

Không biết có phải là do muốn được thấy sao băng hay không.

Hay là do tôi không muốn thất hứa với một người nào đó. Hẹn là sẽ gặp nhau tại nơi mà ngày ngày có thể nhìn thấy nhau, ngày ngày có thể cười đùa. Không phải chia li, không phải xa mặt cách lòng.

Bao lâu rồi, tôi cũng chẳng nhớ nữa, cũng không buồn tính toán xem chúng tôi đã xa nhau bao lâu rồi. Hồi ấy tôi đã quyết định sẽ vứt bỏ hết những niệm, những thứ xúc cảm mơ mộng mà ngọt ngào ấy ra khỏi trí óc. Ngay cả hình bóng dịu dàng ân cần ấy nữa, cũng nên quên sạch đi thôi. Ấy vậy mà thi thoảng, hình bóng ấy lại ùa về, chỉ một chút thôi như nhắc nhở, tôi đã từng yêu Hạo Thiên rất nhiều, đã từng có một mối tình đầu khiến tất cả những cô gái cùng trang lứa khác phải ghen tị.

- Phúc Tự, cậu xem dùm mình bài này với.- tôi lại phải nhờ cậu bạn học giỏi Lí nhất lớp để nhờ vả, lần thứ n rồi đấy. Đây là đề bài của trung tâm ôn thi đại học, chiều nay tôi có ca học ở đó, mấy ngày trước mải mê ôn Toán quá nên quên khuấy đi mất. đến lúc nước tới chân mới nhảy.

Mà cũng không hẳn là quên không làm đâu, một phần cũng là vì tôi học không được môn này, lúc nào cũng phải rất vất vả vã cả mồ hôi ra mới làm xong được một bài Lí trong bộ đề thi của Thanh Khê các năm trước. Toan định nhờ Tấn Thành làm hộ, nhưng phải đợi tới chủ nhật tôi mới được gặp gia sư của mình, nên đành nhờ Phúc Tự vậy.

Cậu ấy không phải là học sinh giỏi Lí nhất lớp, mà cái vị trí đứng đầu đó lúc nào cũng thuộc về Vương Y Thần, thứ hai sẽ là Hạo Thiên. Nếu như là trước kia, tôi chỉ cần nói với Hạo Thiên một câu, cậu ấy nhất định sẽ vô cùng hào hứng giảng bài cho tôi. Nhưng bây giờ cậu ấy đã cách tôi cả nửa vòng trái đất rồi, dù tôi có cánh bay đi, hay có cánh cửa thần kì của đoraemon đi chăng nữa, chưa chắc tôi có thể tự nhiên mà bảo cậu ấy dạy tôi học bài. Tôi cũng không hiểu tại sao nữa, cũng ngăn cấm việc mình suy nghĩ quá nhiều.

Vương Y Thần thì càng không thể rồi, tôi thề rằng từ lúc quen biết nhau tới giờ cậu ta chưa bao giờ giảng bài hay dạy học cho bất kì ai khác, vậy mà không hiểu sao, bọn con gái lớp tôi lại rất thích hỏi bài cậu ta. Dẫu biết hỏi nhiều cũng vô ích, cậu ta cũng chẳng thèm trả lời lấy một câu, thế nên lâu dần lại chuyển sang hỏi bài Hạo Thiên.

Tôi cũng tuyệt đối sẽ không hạ mình hỏi bài tên kiêu ngạo đó đâu, tôi đang cố gắng tự mình học tập thật tốt để thi vào trường đại học mà mình hằng mơ ước kia mà. Việc đi ngắm sao băng rơi cũng không phải là động lực thúc đẩy tôi nhiều cho lắm, sau này khi có bạn trai mới rồi, tôi nhất định sẽ mè nheo bạn trai mình dẫn tôi đi ngắm sao băng rơi.

Phúc Tự lại bắt đầu giảng bài cho tôi nghe,cậu ta nói rất nhiều, hoàn toàn là những câu nói thừa thãi, tôi toàn phải sàng lọc ra rồi tự kết hợp lại những lời giải mốt chốt mới hiểu được. Cậu ấy học giỏi thì có giỏi thật, nhưng lại không biết cách diễn đạt sao cho ngắn gọn và đúng ý, ngay cả trong bài thi cậu ấy cũng làm một cách dài dòng và hay bị mất điểm trình bày.

Đôi lúc tôi không hiểu, Phúc Tự lại phải nói lại từ đầu, lâu dần, nhiều lần như vậy, cậu ta đâm cáu với tôi. Mắng tôi là đồ chậm tiêu, tôi phản bác lại vài câu, rồi lại cất tập vở đi không thèm hỏi bài cậu ta nữa. Rồi không lâu sau đó lại hỏi tiếp, lại giảng, lại cãi vã, rồi lại bực tức bỏ về chỗ ngồi.

Trình độ của cậu ta, tôi không có ý kiến. nhưng cách giảng dạy thiếu kiên nhẫn này tôi thề rằng sau này Phúc Tự nhất định sẽ trở thành một ông thầy giáo khó tính cho mà xem- cậu ta ước mơ trở thành giáo viên đó. Còn thua xa Hạo Thiên.

Hôm nay lại thế nữa rồi đấy, tôi vứt quyển sách cái bịch xuống ghế, khiến cho Nã Nã đang phồng mồm nhai khoai chiên phải nghiêng người né đi, nhìn tôi như muốn hỏi, cậu định giết người à.

- Sao vậy, lại cãi nhau nữa à? Tên Phúc Tự quả thật quá kiêu căng rồi- Nã Nã bĩu môi, dơ ngón giữa lên chĩa về phía Phúc Tự, cái miệng chu chu ra, cái má hơi phồng phồng, điệu bộ trông thật buồn cười.

Tôi nhún vai, không nói gì.

- Tưởng mình ngon lắm chắc, chỉ giỏi hơn người ta một chút xíu, biết một chút xíu thôi mà. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Tiểu Phong, tại sao cậu lại phải hỏi bài cái tên vừa đáng ghét vừa đáng khinh kia chứ hả. Hắn đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm cái nỗi gì? Phải bà đây á, là ăn đòn từ lâu rồi, cái mặt rõ là đáng ghét, tưởng mình giỏi hơn ai….- Nã Nã cứ ngồi bên cạnh tôi nói luôn hồi, khiến tôi còn tưởng người ngây thù chuốc oán với Phúc Tự là Nã Nã cơ đấy. Ai trong lớp này chẳng biết cô bạn mũm mĩm này không ưa gì cậu ta, suốt ngày đuổi đánh nhau khắp lớp học, khắp sân trường đấy thôi.- Này Này, sao cậu không nói gì thế hả, để hắn cứ tự cao tự đại như thế sao? Đến tớ còn tức thay cậu nữa là.

Thật ra tôi cũng không để bụng lắm chuyện này, dù sao tôi còn phải hỏi bài cậu ta dài dài mà. Nếu bây giờ đột nhiên nổi quặng, nhảy vô tát tát đấm đấm hắn vài phát, bồi thêm mấy cú đá đá vào mông. Tôi đảm bảo sau này, khi con tôi đi học, không may động phải Phúc Tự dạy học, hắn thể nào cũng đá đít con tôi ra khỏi lớp.

- Thôi đi Nã tiểu thư, bạn tưởng ai cũng bà chằn như bạn chắc- Giang Ly lên tiếng trêu chọc.

- Á à cái con nhỏ này, muốn đánh nhau đấy phải không?

- Bộ tớ nói không đúng sao?

- Dĩ nhiên là không đúng rồi, tớ vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, từ trước tới giờ ai mà không biết.

- Ê, Nã Nã kia, xuống đây đê, cậu đừng có trèo cao quá như thế được không? Tớ sợ cái cây nhỏ bé này không chịu đựng được sức nặng của cậu đâu, xuống đê, xuống đê- Giang Ly giả bộ ngó lên trần nhà, vẫy vẫy tay như đang gọi ai đó.

Nã Nã tức giận hét lên:

- Con nhỏ này, chết với bà.

Giang Ly nhanh chóng chuồn ra khỏi cửa lớp, Nã Nã xắn tay áo rượt theo sau.

Sau một hồi quác quác với nhau, rốt cuộc hai bạn trẻ cũng rủ nhau đi nơi khác để thanh toán, cũng may, nếu mà hành sự ngay tại nơi này. Tôi sợ đầu mình sẽ nổ tung vì ồn ào mất.

Mệt mỏi quá đi à…

Tôi gục đầu xuống mặt bàn, định đánh một giấc. Nhưng chợp mắt chưa được bao lâu, bỗng tôi giật mình ngồi thẳng dậy, có ai đó đập xuống bàn tôi. Bộ chán sống rồi sao, không cho bà đây được ngủ?

Tôi đang định lên tiếng tìm thủ phạm, bỗng thấy một tờ giấy, quay qua quay lại, chỉ thấy các bạn trong lớp đang chúi đầu vào nhỏ to gì đó, có người cũng đang làm bài tập giống tôi,…

Và bóng dáng Y Thần vừa khuất sau cánh cửa lớp.

Ủa, sao tôi phải quan tâm hắn ta làm gì nhỉ?

Tôi mở tờ giấy ra xem, nhìn hồi lâu mới nhận ra đây chính là lời giải trong bài  Lí vừa rồi tôi nhờ Phúc Tự làm hộ, còn kèm theo các lời chỉ dẫn vô cùng chi tiết.

Óa há há…. Ai lại tốt bụng như vậy chứ? Chẳng lẽ Phúc Tự thấy tôi nghe không hiểu nên ghi ra giấy để cho tôi tự nghiền ngẫm. Phải, mà cũng chẳng phải, chữ Phúc Tự xấu hơn nhiều, nói còn không xong, chẳng lẽ lại có thể ghi được chi tiết ngắn gọn và súc tích như này ư?

Sau một hồi học hỏi các thàm tử Sherlock Holme, tôi cũng đoán ra được chủ nhân của tờ giấy này.

Là Vương Y Thần, ngạc nhiên chưa. Chắc là hắn thấy tôi với Phúc Tự cãi cọ nhau trong khi giảng bài sôi nổi  quá, ảnh hưởng tới việc hắn ngủ gật trong lớp, thế nên mới giúp tôi đây mà. Chứ đang không tự dưng hắn tốt bụng như thế, trời đảm bảo mưa to.

Tôi không suy nghĩ gì thêm, nhìn chăm chăm vào tờ giấy, suy ngẫm. Thật sự là rất dễ hiểu.

….

- Này, chốc về ở lại trực lớp nha, hôm nay đến bàn cậu đó.- Dưỡng Doanh, cô bạn bàn trên quay xuống nói với chúng tôi.

Lớp chúng tôi có quy định rằng mỗi ngày một bàn trực nhật, lúc trước tôi và Hạo Thiên bị phạt trực nhật một tháng liền, thời hạn đã sớm kết thúc. Mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu, hôm qua là bàn Dưỡng Doanh và Tiểu Hạ, hôm nay tới tôi và Nã Nã.

Vừa nghe cô bạn bàn trên nói dứt câu, Nã Nã mặt mày đã nhăn dúm cả lại như quả táo tàu khô:

- Sao lại như thế chứ? Hôm nay là sinh nhật Y Thần mà. Tớ còn phải đi làm tóc, make up, rồi chọn váy áo, làm gì có thời gian để làm mấy cái chuyện vô bổ đó chứ- Nã Nã bực dọc nói.

- Nã Nã à, nhưng đây là luật lệ cô giáo đưa ra, cậu cần nhiều thời gian để chuẩn bị trang điểm và make up thật kĩ lưỡng , cái này tớ có thể hiểu mà..- Dưỡng Doanh biểu hiện thái độ đồng cảm sâu sắc.

- Dưỡng Doanh, chỉ có cậu là chị em tốt của tớ thôi, sao hả, định ở lại trực nhật cùng sao người chị em?- Nã Nã hai mắt sáng ngời.

- Cậu bị ngu á? Con nhỏ Dưỡng Doanh nó nói móc mà cũng không biết, ý nó nói là người như cậu phải cần thời gian nhiều gấp đôi bình thường mới có thể trở nên xinh đẹp, à không trở lên bình thường như bao con người bình thường khác.- Giang Ly cười khà khà

- Đúng là thừa thịt thiếu não- Đằng Nam ngồi bàn kế bên cũng chen vô nói một câu, khiến Nã Nã tức tới nỗi mặt mũi đỏ bừng bừng,  nếu bây giờ có một quả trứng với một cái chảo, tôi sẽ đập quả trứng cho nên cái chảo không khéo còn có thể làm cho trứng chín thơm phức luôn.

Cả lũ cùng cười nghiêng ngả…

- Mấy người được lắm, dám chọc ghẹo bổn cô nương- Nã Nã hét lên.

- Nã Nã em làm sao vậy?- cô giáo quay xuống.

- Dạ, thưa cô, không có gì ạ- Nã Nã đáp lại,hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt lên bảng, lén cơn tức giận, giả bộ đang chăm chỉ học bài.

Tôi dám cá với các bạn, kiểu gì ra chơi, Dưỡng Doanh, Giang Ly, Đằng Nam cũng sống không nổi với con qủy satan Nã Nã. Cũng may tôi không tham gia.

Còn vấn đề tại sao lại phải chuẩn bị, tại sao lại phải quan trọng hóa vấn đề lên như vậy hả?

Bởi vì hôm nay là sinh nhất lần thứ 18 của Vương Y Thần, cũng là lần sinh nhật đầu tiên cậu ta tổ chức tại ngôi biệt thự lớn nhất của mình, mời tất cả mấy nghìn học sinh trong trường, bao gồm cả các giáo viên, các bạn học sinh có thể đem ai theo tùy thích.

Là mấy nghìn người đấy ạ…

Cả cái biệt thự của nhà cậu ta thì phải to bằng cả cái lâu đài. Riêng cái sân thôi cũng đủ cho mấy cái máy bay hạ cánh, có cả đài phun nước, bể bơi, một vườn toàn hoa hồng, hoa ly, hoa tulip,..đủ thể loại. Tôi vẫn chưa có cơ hội được chiêm ngưỡng, chỉ nghe mấy bạn nữ nhỏ to với nhau.

Dĩ nhiên ai cũng muốn đi, ai cũng muốn lựa chọn quần áo đầu tóc làm sao cho mình trở lên lộng lẫy kiêu xa, gây nhiều sự chú ý, mà là sự chú ý của nhân vật chính thì càng tốt.

Thế nên mọi người mới cần phải đắn đo chọn lựa xem hôm nay mình cần diện những gì, có người còn chuẩn bị những thứ này từ mấy tháng trước, mấy tuần trước.

Ai ai cũng rộn ràng vui tươi hơn hẳn.

Nã Nã vẫn mang bộ mặt đưa đám, tôi đành lên tiếng:

- Chốc nữa tớ ở lại thôi cũng được, cậu cứ về trước đi.

Thấy tôi nói như vậy, đôi mắt to tròn của Nã Nã ánh lên sự vui mừng phấn khích không thể dấu vào đâu, xong rồi lại cụp xuống, e dè nhìn tôi

- Như thế đâu có được, để cậu lại một mình tớ thấy áy náy lắm, Nã Nã vốn là một cô gái tốt bụng mà. Thôi, chốc nữa ở lại một lúc cũng chẳng sao, chị em mình cùng nhau trực nhật xong rồi đi cũng chưa muộn.

Tôi khẽ ừ một tiếng.

Cuối giờ, khi mọi người đã về hết, chúng tôi cầm chổi với hót rác quét sạch cái lớp như ổ chuột này, rồi giặt khăn lau, lau bảng, lau bàn ghế giáo viên, kê lại bàn ghế cho gọn gang ngay ngắn. Khóa cửa rồi ra về.

Mấy việc này hồi trước tôi làm suốt, lâu dần cũng quen, ấy vậy mà Nã Nã cứ than lên than xuống, mọi thứ hầu như đều do một tay tôi quét dọn. Tôi cũng chẳng thấy có vấn đề gì cả, Nã Nã một phần là do có ngoại hình quá cỡ lên không tiện cho việc vận động, hai là gia đình cũng khá giả, bố mẹ đều làm nhân viên công chức, nhà có người giúp việc. Ít khi phải động tay động chân tới những việc lặt vặt trong nhà.

- Phù, mệt chết mất- Nã Nã đưa tay lên lau mấy giọt mồ hôi trên trán, cái miệng chu chu ra, thở phì phò. Tôi khẽ cười, lấy thìa khóa ra định khóa cửa lớp lại thì cô ấy lại giật lấy, cười nhe nhởn- để tớ khóa cửa cho, cậu mang chổi với hót rác xuống nhà kho nhé. Hì , chỗ đấy vắng hoe à, tợ sợ lắm, nhe nhe…

- Ờ, được.- tôi gật đầu, cảnh cáo- nhớ đợi tớ rồi về đấy, không được về trước đâu.

Nói rồi tôi một mình xuống dưới nhà kho để cất đồ. Nhà kho được xây tách biệt với mấy dãy lớp học, có phần hơi vắng vẻ bởi ít ai lui tới, chỉ dùng để cất chổi, bàn ghế hỏng hóc ,bóng thể dục, xà ngang và một vài dụng cụ khác không dùng tới nữa.

Trông có vẻ hơi hoang sơ làm tôi liên tưởng tới nhà ma trong mấy bộ phim kinh dị mà Lăng Di hay xem. Hồi trước lúc bị trực nhật tôi cũng không hay tới đây cho lắm, hầu như toàn đi cùng Hạo Thiên hoặc một mình cậu ấy tới cất chổi, còn tôi ở lại khóa cửa lớp giống như Nã Nã lúc này. Rồi mới đợi nhau dưới dãy lớp học rồi cùng ra về.

Nhớ lại những kỉ niệm đó, tôi lại thấy lòng mình chợt thắt lại.

Không nghĩ ngợi linh tinh gì thềm, tôi đi sâu vào bên trong, xem nào, chổi thì cất ở đâu nhỉ?

A , ở chỗ kia còn có mấy cái khác, chắc là để ở đó đây mà.

Tôi đặt hai cái chổi ngay ngắn cùng với những cái khác, đặt cái hot rác xuống cạnh bên.

Xong, về thôi.

‘ Cạnh…rầm’

Tôi giật mình quay lại, đơ ra vài giây, rồi chạy vội ra cửa.

Cửa đóng lại rồi.

Tôi ra sức đẩy.

- Này có ai không? Mở cửa ra…

Tôi đập liên tiếp vào cánh cửa inox kêu lên mấy cái, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai mở cửa cho tôi. Dường như tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài đó. Ngỡ là mấy bác bảo vệ, Tôi lại ra sức đập cửa, hét lên.

- Này, ai ngoài đó đấy, trong này vẫn có người mà, mở cửa, mở cửa ra….

Tiếng bước chân đột ngột dừng lại, rồi lại tiếp tục bước tiếp.

Tôi còn chưa kịp mừng rỡ thì bị dội ngay một gáo nước lạnh. Tôi bị nhốt rồi.

Tôi dám cá là họ đã nghe thấy tiếng tôi kêu cứu, vậy mà vẫn tuyệt nhiên bước đi. Tôi bị hãm hại, rõ ràng khi nãy tôi để cửa mở rất rộng, vì cánh cửa nhà kho rất đăc biệt, không cần khóa, chỉ cần hai cánh cửa chập vào nhau thì chẳng ai mở ra được nếu như không có chìa khóa.

Ai mà lại muốn hại tôi như vậy?

Muốn nhốt tôi ở trong này cả đêm nay sao?

Tôi ra sức đập cửa kêu cứu, vì biết đâu được cũng có những học sinh nán lại để trực nhật như chúng tôi. Nã Nã chắc vẫn đợi tôi ở cổng trường, từ đây ra cổng trường cũng xa, nhưng chỉ cần tôi hét to hơn là được rồi, biết đâu cậu ấy biết tôi bị nhốt ở đây, rồi gọi bảo vệ tới cứu thì sao.

Nhưng vô vọng, không biết tôi đã hét bao nhiêu câu, đập bao nhiêu phát vào cánh cửa, đáp lại tôi vẫn chỉ là khoảng không lặng im. Không biết bao nhiêu lâu sau đó, đến khi đã mệt lử, tôi mới ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển, trái tim đập mạnh liên hồi.

Giờ này…, chắc chẳng còn ai nữa đâu, xung quanh tôi dần bao chùm bởi một sắc màu u tối. Tôi vội trèo lên mấy cái bàn, đẩy cánh cửa sổ ra, ánh tà dương còn xót lại hắt vào bên trong, làm cho không gian bớt u tối đi một chút. Ở lại cũng được thôi, miễn sao có ánh sáng, tôi không phải một mình trong bóng tôi là được. Các bạn biết đấy, tôi sợ ma…

Loay hoay tìm mãi tôi mới thấy cái công tắc, mừng rỡ bật lên thì lại không thấy bóng đèn sáng.

Chắc ai đó đã dập cầu dao xuống rồi, sao số tôi lại đen đủi như vậy chứ???

Điều đáng bực nhất chính là, tôi không mang theo điện thoại, trưa nay vì mải đọc truyện trên mạng quá nên hết pin, lúc đi học tôi cũng quên khuấy mất, không cầm điện thoại theo.



Tôi hiện giờ đang nằm trên một cái thùng giấy được đập bẹp lại, đầu gối lên cặp sách, đưa ánh mắt ‘tuyệt vọng’ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh trăng khuyết một nửa. Cũng may có ánh sáng nhàn nhạt từ ánh trăng hắt vào, nên tôi mơ hồ có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh. Tôi chỉ cầu cho làm sao đêm nay trôi qua thật nhanh. Nơi đây đừng có chuột gián, ma mảnh, mặc dù không có chăn nệm ấm áp cũng được, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi.

Tôi đi ngủ vậy, dẫu sao mấy ngày nay tôi toàn thức khuya dậy sớm để học bài, cũng không có nhiều thời gian để ngủ, hôm nay ngủ bù.

Nghĩ vậy nhưng tôi không tài nào ngủ được, mắt cứ mở thao láo nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi lung tung, không biết giờ này mẹ và Lăng Di đã ăn cơm chưa, không thấy tôi về liệu có lo lắng mà kiếm tìm khắp nơi không? Nã Nã và các bạn tối nay không biết sẽ có bộ dạng ra sao nhỉ, không biết bữa tiệc hoành tráng mà bao nhiêu người mong đợi có những gì nhỉ, có đẹp đẽ và lộng lẫy như trong phim hay không?...

Cứ mải mê suy nghĩ như vậy, tôi chìm dần vào trong giấc ngủ.



Sáng hôm sau là chủ nhật, cái số tôi sao mà nó nhọ thế cơ chứ?

Cũng may tôi cũng được một bác bảo vệ thả ra khi đang còn đương giấc nồng, bác ấy có việc nên mới đến trường vào ngày chủ nhật.

Mẹ rất lo lắng cho tôi, cũng phải thôi, tóc tai tôi bù xù, quần áo bẩn mặc trên người cả đêm qua chưa thay, bụng đói meo mốc..

Về tới nhà

Tôi nhảy ngay vào bàn ăn cơm, ăn lấy ăn để, ăn xong lên tắm rửa vừa đúng lúc Tấn Thành đến, mẹ tôi nói với hắn rằng hôm nay cho tôi nghỉ học, đã quá, thế là được nghỉ học, không biết là lời hay là lỗ đây?

Chiều hôm đó, Nã Nã rủ tôi đi ăn trà sữa, tôi đi liền, cả hai đứa cà kê hết quán này tới quán nọ bên lề đường.

- ….cậu không biết đâu, nhà cậu ý phải nói là cao thật cao, to thật to, đẹp ơi là đẹp. Đi từ cổng vào tới nhà cũng cần phải đi xe nữa đấy, đi bộ chắc là gãy giò luôn . Ăn uống thì thôi rồi luôn, bày la liệt cơ man nào là bánh trái hoa quả, món Tây món Tàu đủ cả . Bánh ga-to thì 18 tầng, cao gất ngưởng, nhìn đẹp lắm luôn á, tớ nhìn là biết ngay loại bánh vừa ngon vừa đắt tiền. Đài phun nước cao lắm, có cả đèn nên nhìn như cột nước bảy sắc cầu vồng đẹp mê li .Có bao nhiêu là người, hot boy có, hot girl có, nói chung ai cũng rực rỡ xinh đẹp, diện váy áo như công chúa hoàng tử, nhìn mà tủi thân kinh khủng. À, hôm đấy tớ mặc bộ váy này này, nhìn thế nào ? Đẹp không?- Nã Nã sau một hồi thao thao bất tuyệt, liền rút điện thoại ra, mở album ảnh ra cho tôi xem, cô ấy mặc một chiếc váy ren hoa màu đen, xòe bồng bềnh bên dưới, tóc búi lên gọn gàng, trông thon gọn và rất đáng yêu. Phía sau là chiếc bánh gato 18 tầng, tầng dưới to nhất xong càng lên cao càng nhỏ, trang trí vô cùng đẹp mắt.

- Đẹp quá- tôi khẽ thốt lên.- Không biết là đang khen Nã Nã hay là khen cái bánh.

- Ừ, dĩ nhiên rồi- Nã Nã vênh mặt lên tự đắc, tôi cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, cúi xuống hút một ngụm trà sữa cái ‘rột’

- À mà nè, sao hôm qua cậu trốn chỗ nào mà tớ không thấy vậy? Hay là lại tay trong tay cùng với chàng nào trong bữa tiệc nên quên mất bạn hiền rồi đầy?

- Làm gì có- tôi khẽ thở dài, nhớ lại chuyện tối qua đúng là quá xui xẻo mà- hôm qua lúc đi cất chổi, tớ bị nhốt trong nhà kho, cả buổi tối ở trong đấy luôn, tới tận sáng hôm sau mới được thả về với thiên nhiên, làm gì có thời gian tay trong chân với chàng nào, nghĩ tầm bậy tầm bạ.

- Hả? Bị nhốt trong nhà kho á?- Nã Nã ngạc nhiên hỏi, miệng há to tới nỗi có thể đút vừa một cái bánh bao nhân thịt.

Tôi gật đầu xác nhận.

- Ăn ở thế nào mà lại….- Nã Nã bỏ lửng câu nói.

- Hừ, bạn bè thế đấy.

- Mà hôm qua cậu bị nhốt trong đấy thật hả?

-Ừ, tớ nói điêu cậu làm gì?

- Thế có thấy cái gì bất thường không?

- Ý cậu là sao?

- Cậu không biết gì à, ở đó người ta chả đồn ầm lên là có ma còn gì, hồi trước có một nữ sinh treo cổ tự vẫn trong đấy…- giọng cậu ấy thì thào như đang kể chuyện ma.

- Á….- tôi vội hét lên, mọi người trong quán quay ra nhìn chúng tôi, cũng may Nã Nã kịp thời đưa tay ra bịp cái miệng của tôi lại.

- Có ….có ma …treo cổ á?- sống lưng tôi lạnh buốt, mồn miệng cũng lắp bắp theo.

Nã Nã gật đầu, tôi nuốt nước bọt cái ực, nhớ lại những gì  tối qua, tuy không có gì xảy ra vẫn không khỏi khiến tôi dùng mình.

Lại tưởng tượng tới cảnh nếu như tôi gặp ma thật đi, chắc không biết nên chạy đi đâu để chốn mất. Đúng là một đêm kinh hoàng.

Chúng tôi lượn lờ mấy vòng trong siêu thị, rồi đến công viên giải trái, rồi ai về nhà lấy.

Thật ra tôi cũng có chuẩn bị quà cho Y Thần mừng ngày sinh nhật hắn. Cuối cấp rồi, tôi cũng định đi dự, nhưng do hôm qua bị nhốt trong nhà kho lên không thể tặng quà cho hắn được.

Đằng nào thì cũng mua quà rồi, tôi không tặng để đấy cũng chả để làm gì, thế nên tôi quyết định hôm nay đưa cho hắn

Nhác thấy bóng dáng Y Thần ở đằng xa, tôi đứng ở hàng lang đợi hắn đi qua rồi đưa luôn, vào lớp đưa thể nào cũng ồn ào một phen cho mà xem.

Cậu ấy đi ngang qua người tôi, ánh mắt hững hờ như không thấy tôi, xem tôi như không khí.

- Vương Y Thần.- tôi gọi với theo.

Cậu ta đứng lại, nhưng không quay người , mà chỉ ngoảnh mặt lại với tôi.

Không nói gì, để tôi tự tiếp tục.

Tôi do dự, tay nắm chặt túi bóng đựng quà.

Đắn đo một lúc, tôi vẫn không nhúc nhích, cái thái độ này, thật có muốn tặng cũng không tặng nổi. Tôi sợ hắn không nhận, hoặc nhận rồi vứt đi, lúc đấy tôi chắc chẳng biết chui đầu vào đâu. Nhà hắn giàu có như thế, có cái gì thiếu đâu mà phải tặng nữa, có tặng hắn cũng chẳng cần.

- Có chuyện gì không?- hắn hết kiên nhẫn chờ đợi, lạnh lùng buông một câu.

Tôi khẽ thở hắt ra, nắm chặt tay, ngước mắt lên nói:

- …Không có gì…

Hắn bước thẳng vào lớp, lạnh nhạt quá.

……..

Tôi ngẩng đầu lên, ngay vào cái khoảng khắc vô tình đó, đập vào mắt tôi là một chùm hoa phượng vỹ đỏ rực. Ánh nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá, cánh hoa tung lên, gió thoảng qua chao liệng trong không trung. Một mùi hương thoang thoảng đâu đây, những chiếc lá nhỏ li ti khẽ xoay mình trong gió.

Chùm hoa rơi xuống...

Giống như một tiểu thiên thần diện bộ váy màu đỏ rực đang xà vào lòng tôi, cùng muôn vàn cánh hoa khác.

Tôi ngơ ngác, bất giác đưa tay lên đỡ, cả chùm hoa to đùng đỏ rực như những đốm lửa nhỏ được tôi ôm ngọn trong lòng bàn tay.

Chưa đầy năm giây sau...

Cả đám con gái lớp tôi sâu vào dành giật lất từng bông hoa đỏ thắm ấy.

Vì sao hả! Vì đây là hoa mà Y Thần hái mà. Hắn đang ngồi vắt vẻo trên cây, thấy tôi ngẩng lên, khẽ cười, nụ cười còn đẹp và tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời phía sau lưng hắn.

Tôi ngẩn ngơ, trái tim khẽ run lên.

- Thầy dám thị tới kìa, chạy đi…- không biết ai đó đã kêu lên như thế, mọi người chạy rất nhanh tản đi đâu đó, tôi vẫn còn đơ ra chưa kịp hoàn hồn, Y Thần leo từ trên cây xuống, kéo tay tôi cùng chạy, thế nhưng cả hai lại đều bị bắt được.

Đấy là cây phượng to nhất của trường, cứ mùa hè là nở cơ man bao nhiêu là hoa toàn hoa, đẹp lắm.

Hoa đẹp như vậy, là học trò, ai mà chẳng muốn cầm một chùm phượng để ngắm nhìn để ngẩn ngơ, không hiểu Y Thần cá cược cái gì cả mấy tên con trai trong lớp. Thua. Nên phải leo lên cây hái phượng cho lũ con gái.

Tôi vô tình đi ngang qua, tôi có làm gì đâu nhỉ?

 Thế mà lại bị bắt mới sợ, cuối năm rồi còn gì, cãi lại thì bị bảo là bướng, mà không nói gì thì lại bị coi là không còn gì để bào chữa.

Tôi bị phạt đứng tấn, tay bê một cái ghế lên đầu, đứng một tiếng ngoài hành lang. Cùng với hung thủ của vụ án, Y Thần.

Tôi ức tới nỗi chẳng nói được cái gì, không biết cái mặt khó coi ra làm sao mà Y Thần, hắn ta cứ cười mãi. Tôi nhắm mắt để kìm nén cơn giận giữ trong lòng, bình tĩnh… bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, cái ghế này mà phang vào đầu ít nhất cũng phải nằm viện mấy tháng đấy.

- Hoa đâu?

- Gì hoa?

- Tôi hái vứt xuống đó, cậu chẳng cầm còn gì?- cầm cái đầu nhà cậu, tôi thật muốn nói thế quá.

- Bị người ta cướp hết rồi.

- Ờ

Không hiểu hắn ‘ờ’ cái gì, tôi cũng chẳng quan tâm nữa, im lặng chịu phạt. Ôi thôi cái thân tôi, chân và lưng mỏi sắp gãy ra đến nơi rồi đây này. Thật là quá đáng quá đi, cái này thì có được coi là đang bạo hành học sinh không nhỉ?



Thời gian thoi đưa, nhắm mắt mở ra chưa gì đã tới ngày thi đại học rồi, tôi mang theo một tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng trong lòng.

Mẹ và Lăng Di đưa tôi đi thi, sáng hôm nay dạy rất sớm, đủ thời gian để ăn uống lo nê chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, thế mà đi suốt dọc đường, mẹ cứ hỏi tôi có quên cái gì không? Có đói không? Có cần đi vệ sinh không? Rồi thì vào phòng thi phải thế này thế nọ, cố gắng làm bài thi đạt kết quả tốt nhất có thể….

-……nhớ là lúc không làm bài được hãy nhắm mắt lại, úp mặt xuống bàn và ngừng suy nghĩ về bài thi 15 giây, hít thở sâu, đều đặn, để đầu trống rỗng và thanh thản, sau đó, từ từ mở mắt ra và bắt đầu làm bài tiếp. Không cần quá quan tâm tới thời gian con cứ từ từ thôi, bài dễ làm trước, bài khó làm sau…..

Đến nơi thì gặp Tấn Thành, hắn đứng dưới một cái cây bên lề đường vẫy vẫy tay, nhà hắn cũng gần đây mà, hắn cũng đến để dặn dò tôi vài câu:

- Thế nào rồi?

- Thế nào là thế nào ạ?

- … - hắn nhìn tôi cười bất đắc dĩ, rồi nói tiếp- những gì tôi dạy em đã nhớ kĩ cả chưa?

- Ờ thì cũng tạm ổn...- tôi trả lời đại khái, cũng không để ý đến câu chuyện đang nói về đề tài gì, nói chung bây giờ tôi chẳng muốn tiếp chuyện gì hết á. Mồ hôi đã rịn ra đầy cả tay rồi.

- Thôi, dẫu sao cũng chúc em thi tốt.

- Cảm ơn thầy.

Tôi vào trường trong ánh mắt đầy lo âu và kì vọng của mọi người. tôi liếc mắt nhìn xung quanh, có rất nhiều các bạn khác như tôi, xem ra họ còn căng thẳng hơn cả tôi nữa, điều đó cũng khiến tôi trở nên vững tin hơn phần nào.

Kì thi kết thúc…



Một tháng sau…

Có giấy báo về.

Tôi bóc phong thư ra, run run cầm tờ giấy trên tay, dè dặt liếc qua từng dòng chữ…

tôi khẽ run, trái tim cũng đập thịch một cái thật mạnh.Tôi nhảy cẫng lên, không kìm được niềm vui sướng.

Ha ….ha…ha…

Rốt cuộc sau bao nhiêu tháng ngày vất vả, tôi cũng được toại nguyện.

Tôi đỗ rồi…

Hạo Thiên, tớ đỗ vào Thanh Khê rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.