Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 50: Chương 50: Ba từ hữu hiệu




Dịch: …

Beta: Hana

Nhà họ Lộ, Lộ Hiểu Vụ đang giúp mẹ chuẩn bị bữa tối thì Mạnh Dịch Nam gọi điện thoại đến đây.

“Cái gì?” Lộ Hiểu Vụ vừa nghe sửng sốt, Mạnh Dịch Nam như thế nào đột nhiên tìm sổ đỏ bất động sản? Mạnh Dịch Nam ở trong điện thoại cũng chưa nói rõ ràng, chỉ nói có việc muốn làm nên cần tìm sổ đỏ bất động sản ngay. Trong nhà thì mọi giấy tờ chứng từ đúng là bình thường đều do Hiểu Vụ cất, cho nên anh tìm không thấy.

“Em có rảnh về được không? Anh cần gấp.” Mạnh Dịch Nam ở đầu kia điện thoại có chút không kiên nhẫn .

Lộ Hiểu Vụ do dự nửa ngày mới mở miệng “Em nói cho anh chỗ, anh thử tìm xem, hẳn là có thể thấy” Mạnh Dịch Nam cũng không vui “Em không thể trở về một chút sao?” Giọng của anh tệ hơn. Lộ Hiểu Vụ nghĩ anh có khả năng thật sự là có việc muốn làm nên đành phải đồng ý.

Lộ mẹ thấy Hiểu Vụ thay đổi quần áo để ra ngoài liền hỏi cô đi đâu? Hiểu Vụ nói Dịch Nam cần sổ đỏ, cô về nhà tìm cho một lát nữa sẽ trở lại.

Hiểu Vụ chào rồi liền gấp gáp về nhà.



Khi vào nhà chợt nghe trong thư phòng có tiếng người nên Hiểu Vụ mang theo túi vào thư phòng. “Tìm được rồi sao?”

“Không có.” Mạnh Dịch Nam buồn bực ngẩng đầu, lại cúi đầu tiếp tục tìm.

“Không có ở chỗ này.” Hiểu Vụ giữ chặt tay anh. Dịch Nam nghi hoặc nhìn phía cô, sổ đỏ không để thư phòng thì cô có thể để chỗ nào nhỉ?

“Ở phòng ngủ ý.” Hiểu Vụ xoay người bước ra khỏi thư phòng đi vào phòng ngủ. Dịch Nam đi theo phía sau cô.

Hiểu Vụ mang một cái ghế mới chuẩn bị đứng lên trên. Dịch Nam chạy nhanh giữ chặt cô rồi tự mình trèo lên “Ở chỗ này?”

Hiểu Vụ gật gật đầu để anh mở ra ngăn trên cùng tủ quần áo, sau đó nói cho anh từ giữa một tấm chăn bông lấy ra một cái túi plastic. Dịch Nam rút ra túi thuốc màu, ánh mắt bất giác có chút kinh ngạc, cô thật đúng là giấu ở đây.

Hiểu Vụ tiếp nhận túi plastic túi rồi ra hiệu bảo anh xuống dưới. Sau đó ngồi ở bên giường, lấy trong túi ra các loại chứng từ sổ sách, xổ ra một loạt sổ sách chứng từ bất động sản. Dịch Nam trong lòng cười khẽ, nếu Hiểu Vụ không nói cho anh, phỏng chừng anh tìm tới ba ngày cũng không chắc có thể tìm được.

“Cần cái này làm gì?” Hiểu Vụ cẩn thận nhìn anh, có chuyện gì mà phải dùng đến sổ đỏ bất động sản?

“Chính là muốn xem một chút, căn hộ của chúng ta cụ thể diện tích lớn bao nhiêu?” Mạnh Dịch Nam mở sổ đỏ ra lật đại khái vài lần, liền gấp lại đặt ở một bên.

“Muốn lấy đi làm thế chấp sao?” Hiểu Vụ ngẫm lại vẫn là không ổn, nếu là thế chấp thì chừng này đâu đủ cho việc lớn.

“Cũng không phải.” Mạnh Dịch Nam khẽ cong khóe miệng cười nhìn cô. Hai ngày nay cô ngủ cũng không tốt, mắt hơi có viền khẳng định là do hai bé con quấy. Còn anh ngủ không tốt, lại hoàn toàn là bị cô ép buộc.

Hiểu Vụ bị anh nhìn thấy có chút khẩn trương thì cúi xuống nhìn anh cất giấy chứng nhận nhà đất cẩn thận xong, sau đó lại đưa cho anh trả lại chỗ cũ.

Hiểu Vụ từ dưới nhìn lên trên lưng anh càng có vẻ thấy dáng cao lưng rộng, hai ngày này anh có khỏe không? Liệu có phải đã quen không có cô ở bên người chăng? Mạnh Dịch Nam đóng cửa ngăn tủ trên lại rồi đột nhiên xoay mặt nhìn về phía cô. Hiểu Vụ đang nhìn thẳng về phía anh thì vừa vặn bị bắt gặp. Cô vội vàng hạ mắt, nhanh chóng che dấu bối rối trong lòng. Mạnh Dịch Nam chưa nói gì, cứ xuống ghế rồi đem ghế trở về vị trí cũ.

Hiểu Vụ nhẹ nhàng cười “Không có việc gì nữa thì em …… em về nhà mẹ em.” Nói xong gần như bỏ chạy mà bước ra cửa phòng ngủ.

“Lộ Lộ, trong nhà không còn kem đánh răng.” Âm thanh trầm thấp của Dịch Nam từ tốn vang lên đằng sau cô.

Lộ Hiểu Vụ cứng người kêu qua loa a một tiếng liền xoay người đi vào phòng tắm. Nhìn trên giá chậu rửa mặt một đôi ly, đó là cô lúc trước đã chon cặp ly đáng yêu hình thỏ con, một cái màu hồng, một cái màu xanh. Cô đi qua đi lấy ra kem đánh răng, quả nhiên đã hết bóp không ra. Cô mở cửa tủ đồ phía sau lấy ra một tuýp kem đánh răng mới, mở hộp lấy ra đặt ở bên đôi ly. Cô ngước mắt lên thì thấy trong gương Mạnh Dịch Nam đứng ở cạnh cửa, Hiểu Vụ mặt hơi hơi đỏ hồng, anh vẫn đứng ở cạnh cửa xem mà chưa lên tiếng.

Mạnh Dịch Nam chậm rãi đến gần cô, Hiểu Vụ khẩn trương xoắn hay tay “Không có việc gì nữa…… em đi đây.” Không đợi cô nói xong, Dịch Nam đã duỗi hai tay ôm cô vào trong ngực, ép cô vào chậu rửa mặt .

“Vì sao không về nhà?” Âm thanh mờ ám trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô. Cả người Hiểu Vụ run lên, sau gáy đột nhiên cảm thấy lành lạnh, anh…… Anh đã biết.

“Không có gì, là Đinh Đinh Đang Đang cần mà ……” Hiểu Vụ cố gắng ổn định giọng nói run run.

“Anh cũng cần em.” Dịch Nam buông ra một chút, cúi đầu gần sát bên mặt cô mang đến hơi thở ấm áp.

Trái tim Hiểu Vụ đột nhiên căng thẳng, hô hấp bị anh tới gần làm cho rối loạn, sự căng thẳng ở trong lòng chậm rãi tăng lên. Từng chút từng chút làm tăng thêm nhịp đập tim, cô cố gắng đưa ánh mắt nhìn đến phía sau anh, ý đồ tìm vật gì đó có thể làm cho mình tỉnh táo lại. Cô không nên bị anh ảnh hưởng. “Cũng vài ngày nữa.”

Tay Dịch Nam đột nhiên xiết chặt, lắc cánh tay cô đến đau. Cô bất mãn giương mắt trừng trừng nhìn anh, “Đau.”

“Lộ Lộ, em lại dỗi vì cái gì?” Mạnh Dịch Nam hỏi thẳng.

Hừ, mình giận dỗi vì cái gì anh cũng không biết sao? Lộ Hiểu Vụ trong lòng thấy buồn, xịu mặt không hé răng.

“Phương Thì Tranh?” Mạnh Dịch Nam suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ đến Hiểu Vụ bắt đầu dỗi là từ sau khi đến công ty anh. Hơn nữa ngoại trừ Phương Thì Tranh thì cô không lý do để ý chuyện khác.

Lộ Hiểu Vụ ngẩng phắt đầu trừng anh liếc mắt một cái. Hừ, quả nhiên trong lòng có quỷ mới có thể vừa mở miệng liền nhắc tới Phương Thì Tranh, hai người khẳng định có vấn đề.

“Em giận dỗi cô ấy làm gì, không xinh đẹp như em, không trẻ như em, lại càng không dịu dàng như em.” Mạnh Dịch Nam khóe miệng có một chút nụ cười tiềm tàng.

Tốt, lại đem cô ta ra so sánh với mình. Hẳn là trong lòng anh thực sự nghĩ tới. Lộ Hiểu Vụ trong lòng tức giận dùng sức muốn đẩy anh ra “Sao anh không nói cô ta khá thông minh!”

“Ừ, làm việc thì không tồi.” Mạnh Dịch Nam hơi vuốt cằm tỏ vẻ tán thưởng, tay không hề buông. Điệu bộ ghen của cô thật đáng yêu.

Lộ Hiểu Vụ cong đôi môi nhìn vẻ mặt thưởng thức của anh, lửa giận bốc lên hung hăng cấu vào cánh tay anh, vậy thì đi mà tìm cô ta.

Mạnh Dịch Nam bị đau buông tay đang ôm cô. Lộ Hiểu Vụ dùng sức đẩy tay anh ra rồi chạy khỏi phòng tắm. “Hiểu Vụ,” Dịch Nam nhanh chóng đuổi theo.

Hiểu Vụ vọt vào thư phòng, xách ba lô lên định đi ra ngoài.

Mạnh Dịch Nam dang ngang tay chẹn cả khung cửa “Hiểu Vụ, Hiểu Vụ, đừng tức giận .”

Hiểu Vụ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, “Tránh ra.” Nhìn anh mà tức, lại còn dám trước mặt cô khen ngợi Phương Thì Tranh. Được đó Mạnh Dịch Nam, thì ra trước mặt cô thì đối diện mỹ nữ không thèm nhìn cũng đều là giả mạo, còn sau lưng cô liền mắt nhìn theo, trong lòng tưởng nhớ! Nam nhân thiên hạ quả nhiên cũng vậy thôi!

Mạnh Dịch Nam nhìn lửa giận trên mặt cô càng lúc càng vượng thì không bực mà còn cười, gương mặt anh tuấn dần dần sáng ngời. Nhưng nụ cười đó ở trong mắt Hiểu Vụ lại như lửa đổ thêm dầu, anh đang cười cô!

Hiểu Vụ dùng sức muốn đẩy tay anh ra thì lại bị cánh tay anh vừa khép lại ôm cô vào trong ngực, lưng tựa vào cạnh cửa trên tường. Miệng của anh dán đến bên tai, hơi thở ấm áp gây rối loạn bên tai cô, vừa tức lại ngứa. Hiểu Vụ không cam lòng ra sức giãy, miệng càng không ngừng kêu la, “Mạnh Dịch Nam, buông ra.”

“Lộ Lộ, anh thật là cao hứng.” Âm thanh Mạnh Dịch Nam ngọt ngào kề sát bên tai cô, làm dịu đi sự loạn nhịp mãnh liệt trong lòng cô, anh cao hứng cái gì?

“Em rốt cục cũng chịu quan tâm đến anh.” Âm thanh nặng nề mang theo nỗi vui sướng cùng hưng phấn nào đó, ngực anh hơi hơi phập phồng, tay thì vuốt lưng cô .

Lộ Hiểu Vụ cong đôi môi nhỏ nhắn “Em đâu rảnh mà quản anh.”

“Không có em, anh làm sao bây giờ ngay cả kem đánh răng tìm khắp mà không thấy.” Tay ngang hông xiết lại kéo cô vào sát trong lòng anh, môi anh dọc theo bên tai cô chậm rãi hướng về phía trước “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Lộ Hiểu Vụ trong lòng khó chịu, dở khóc dở cười. Cô không hợp rồi, đi mà tìm một người nào đó. Tìm người càng thông minh càng có khả năng, có thể trông nom anh suốt đời càng tốt. Thật có lỗi, cô tự nhận làm không được. “Không có em anh cũng rất tốt.”

“Làm sao mà tốt được, em xem hốc mắt anh đều thâm ba vòng, tối hôm qua không ngủ nổi.” Mạnh Dịch Nam nâng tay cô lên xoa quanh mắt, giọng điệu hạ xuống. Cô mặc kệ anh, cố ý lạnh nhạt với anh.

“Không phải là anh có trợ lý thông minh có năng lực sao? Để cho cô ấy giúp anh mua thuốc ngủ là được!” Lộ Hiểu Vụ rút tay ra vuốt tóc, đều là anh tự tìm .

Mạnh Dịch Nam ngửi thấy mùi vị dấm chua thì trong lòng lại mừng rỡ muốn cười, nhưng trên mặt vẫn là biểu hiện cực kỳ ủy khuất “Trợ lý cũng không phải vợ anh, sao có thể tùy tiện sai khiến được.” Ai da, Mạnh Dịch Nam này rõ ràng là người ta chưa nhắc đã tự khai.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng bốc hỏa xém chút nữa nổ tung “Anh lấy cô ta làm trợ lý không phải để có thể tùy tiện sai khiến à.” Lộ Hiểu Vụ căm tức bùng lên, ra sức đẩy tay anh rồi lao ra khỏi phòng.

Mạnh Dịch Nam cười rồi nhanh chống đuổi theo, hai tay dùng sức ôm một cái bế cả người cô lên. Lộ Hiểu Vụ tức giận tay chân cùng sử dụng đánh loạn, cầm lấy ba lô đập lên vai anh, “Thả em xuống, thả em xuống.” Người này chính là vô lại, rõ ràng trong lòng nghĩ tới người khác, nhưng lại ôm chặt cô không tha định hưởng đủ mọi thứ phúc sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Lộ Hiểu Vụ kêu la inh ỏi đá tứ tung. Nhưng Mạnh Dịch Nam sao lại dễ dàng buông cô ra.

Ác, một trận hoa mắt chóng mặt, Lộ Hiểu Vụ cảm giác toàn thân xương cốt đều phải bị rã rời. Cô bị Mạnh Dịch Nam nặng nề đặt cô lên ghế sô pha, cả người anh đè ở trên người cô, hai tay cô bị anh một tay nắm chặt, đưa lên đỉnh đầu.

“Mạnh Dịch Nam, anh hỗn đản.” Lộ Hiểu Vụ thẹn quá thành giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngay cả cổ đều nhuộm thành màu hồng.

“Lộ Lộ” Dịch Nam cười càng tươi hơn nhẹ lướt qua môi cô “Anh cùng Phương Thì Tranh không có gì.”

“Hừ.” Lộ Hiểu Vụ quay mặt, có làm gì thì sẽ chủ động nói cho cô sao? Lời hay ai mà không nói, khi Chung Bình dụ dỗ nữ sinh kia còn nói tình yêu vĩnh viễn là nữ sinh đó mà!

“Lộ Lộ, vì người ngoài mà em giận dỗi anh, thật oan uổng cho anh.” Môi Mạnh Dịch Nam hạ xuống, áp sát vào cô, mặt dán vào mặt cô, quấn quít lấy cổ cô, phả hơi nóng vào gáy cô.

“Đứng lên đi.” Cô còn chưa hết tức đây này, ai đồng ý cho anh đè cô nặng như vậy.

“Lộ Lộ, anh chỉ muốn em, vẫn chỉ cần một mình em.” Anh khẽ nâng người lên, ngón tay duỗi ra điểm đến là cô ngực, để ở trên bộ ngực đang cấp tốc phập phồng của cô. Ánh mắt thâm trầm sâu thẳm, khóe miệng một chút cười.

Cô tim đập loạn nhịp, hơi chút có chút mềm lòng. Nhưng trong đầu lập tức lại nghĩ tới ánh mắt của Phương Thì Tranh kia nên sắc mặt lại cứng rắn “Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác, còn không biết là ai thường xuyên đưa mỹ nữ về nhà đâu.” Nghĩ đến Phương Thì Tranh có khả năng nhân say rượu dựa vào trong ngực anh, nồi dấm chua trong lòng không ngừng sôi sùng sục. Đại sắc lang, nhìn thấy mỹ nữ yêu thương nhung nhớ thì liền tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng)!

“Khi nào vậy?” Mạnh Dịch Nam hai hàng lông mày nhíu chặt, kẻ nào trước mặt Hiểu Vụ nói huyên thuyên, ngày mai phải đuổi việc. Chỉ toàn phá hư hạnh phúc gia đình của anh thôi!

“Hừ, là số lần nhiều lắm không nhớ được đi.” Lộ Hiểu Vụ nghiến răng nghiến lợi, nhìn suy tư bộ dáng của anh chính là đại biểu có làm bộ, nếu không thì sao không một mực phủ nhận.

“Em là chỉ lần trước trong tiệc rượu công ty? Cô ta nói say nhờ anh đưa, nhưng anh chỉ đưa cô ấy xuống lầu rồi nhờ tiểu Ngô của công ty đánh xe đưa cô đi về.” Mạnh Dịch Nam nghe đã ngửi thấy mùi vị dấm chua, vừa buồn cười vừa tức giận nên nhanh chóng giải thích.

Lộ Hiểu Vụ liếc mắt, cho dù không phải tự mình anh đưa thì cũng thuyết minh là mỹ nữ có tâm với anh, anh đã sớm biết “Cô ấy thích anh.”

“Nữ nhân viên công ty anh đều từng thầm mến anh.” Mạnh Dịch Nam trầm thấp cười, không cho là đúng. “Anh lại chỉ yêu vợ của mình.”

Lộ Hiểu Vụ vừa nghe nửa câu đầu thì tức giận đến ánh mắt trừng lên định phát tác, nhưng nghe nửa câu sau thì cơn tức liền dừng lại chỉ yếu ớt thốt lên “Anh biết rõ người khác thích mình mà vẫn còn lại cho người ta cơ hội.”

“Rốt cuộc anh không thể đổi tất cả nữ nhân viên công ty nữ thành nam giới, đám đàn ông độc thân đó sẽ nhảy lầu.” Mạnh Dịch Nam nhìn cô cong cớn cái miệng nhỏ nhắn thì động lòng, nhịn không được cúi đầu xuống trộm hôn một cái.

“Cô ta …… ánh mắt cô ta nhìn anh cùng người khác không giống nhau.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ mà tức anh ách, Phương Thì Tranh dựa vào cái gì dùng cái loại ánh mắt đó nhìn cô, chính mình dù sao cũng không như cô ấy, như thế nào cũng là vợ cái con cột của Mạnh Dịch Nam nha! Càng nghĩ càng giận, khẳng định là Mạnh Dịch Nam nuông chiều. Bằng không, Phương Thì Tranh biết rõ anh đã kết hôn thì làm gì còn có thể có loại ánh mắt ai oán như thế được.

Lộ Hiểu Vụ cảm giác trước ngực một trận lay động, Mạnh Dịch Nam đang cười nhẹ, rốt cục không ngừng cười lớn hơn, đột nhiên hung hăng ôm cô, dùng sức mà hôn “Cô ta là em họ của Triệu Trường Duyên.” Cô có thể làm thư ký của anh chẳng qua bởi vì có quan hệ họ hàng với Trường Duyên.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng rung động kinh ngạc, hoài nghi trừng mắt nhìn anh, chậm rãi tiêu hóa lời nói của anh.

Mạnh Dịch Nam hơi chút buông cô ra, “Lúc trước, khi anh về công ty cổ phần Tuấn Thành, Trường Duyên vì kiềm chế anh nên cố ý an bài Phương Thì Tranh đảm đương chức trợ lý cho anh. Cô là rất được việc, nhưng chuyện cô ta vì anh họ mình làm thì anh há có thể hoàn toàn không biết sao. Cô ấy chỉ là một trợ thủ, không hơn.”

Hiểu Vụ ngây ngốc thất thần nhìn anh, anh cùng Triệu Trường Duyên không phải hợp tác với nhau sao? Vì cái gì Triệu Trường Duyên muốn tìm người theo dõi anh? “Triệu Trường Duyên vì sao phải làm như vậy?”

“Tuấn Thành từ đầu là của một mình Triệu Trường Duyên, anh lúc trước chủ yếu phụ trách tiêu thụ, chủ yếu khách lớn đều là anh đưa đến. Triệu Trường Duyên vì muốn giữ anh, cũng vì trong tay anh có khách lớn nên cho anh có cổ phần. Lúc ấy anh cảm thấy điều kiện rất tốt nên đồng ý. Nhưng anh ta lúc ấy lo lắng, sợ anh lại đột nhiên mang theo khách hàng rời đi thì anh ta liền hết đường xoay xở. Khi anh thay Triệu Trường Duyên tranh đấu giành thiên hạ, anh ta vẫn là thực tín nhiệm anh. Nhưng mà khi giang sơn lớn mạnh, Triệu Trường Duyên bắt đầu đề phòng anh. Cho nên, tuy rằng cho anh có cổ phần thì vẫn an bài một Phương Thì Tranh, danh nghĩa là trợ lý, kỳ thật chính là giám thị anh. Nhưng mà công ty không ngừng lớn mạnh, ở khắp nơi cả nước đã thiết lập 10 chi nhánh làm việc. Triệu Trường Duyên mới từ từ tín nhiệm anh, đem càng nhiều quyền lợi phân cho anh. Hiện tại, anh đã có được 45% cổ phần công ty, cùng Triệu Trường Duyên cũng coi như cùng ngồi cùng ăn.”

“Anh ta không tín nhiệm anh thì anh trả lại cho anh ta làm?” Hiểu Vụ nghĩ Dịch Nam biết rõ Phương Thì Tranh là cơ sở ngầm của Triệu Trường Duyên, anh để làm chi rồi còn chịu cơn tức này, chính mình ra đi không phải là được rồi sao.

“Đổi thành anh thì anh cũng sẽ làm như vậy. Triệu Trường Duyên chẳng qua theo góc độ thương nhân khôn khéo mà lo lắng. Dù sao cái anh cần cũng đều đã được.” Dịch Nam nhìn mắt cô hơi giận thì liền an ủi, nhẹ nhàng hôn hôn mí mắt cô. Vợ yêu à, có nên nguôi giận không? Thì ra, dụ dỗ vợ yêu không chỉ có nói êm ái dễ nghe, còn phải dùng cách khác nhau nữa.

“Nhưng Phương Thì Tranh rõ ràng thực sự thích anh, cô ấy như thế nào lại giúp đỡ Triệu Trường Duyên làm như vậy?” Lộ Hiểu Vụ không nghĩ ra, thích một người thì làm sao lại nhẫn tâm hại anh ấy? Cô đã bắt đầu khúc mắc với dụng ý của Phương Thì Tranh, ngoại trừ là cô gái này thực sự thích chồng của mình. Ai, tiểu bạch thỏ ơi, thực không phải dễ dàng dụ dỗ được!

“Cho nên nói lòng của phụ nữ như đáy biển mò kim. Trên đời này, ngoài mẹ anh thì em là cô gái duy nhất mà anh có thể tín nhiệm.” Dịch Nam thâm tình liếc mắt một cái, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm đôi môi của cô. Nụ hôn nóng bỏng của Mạnh Dịch Nam thiêu cháy mạch suy nghĩ của cô, làm cô rối loạn đã quên truy vấn anh về khả năng của cô ta. Anh dùng âm thanh gần như giọng nam trầm thì thầm nhẹ giọng “Anh yêu em, Lộ Lộ, chỉ yêu em!” Anh không cần người khác làm cái gì, chỉ hy vọng Lộ Lộ có thể hiểu được lòng anh. Ngoài cô ra, ai anh cũng không cần!

Trong lòng Lộ Lộ đột nhiên giật thót, khi ba chữ kia vang lên lọt vào trong tai liền cảm giác thực sự như thế chăng, thì ra một bụng đầy dấm chua liền ào ạt bị dòng hạnh phúc nào đó đảo ngược cuốn đi. Phụ nữ quả nhiên đối với ba chữ này hoàn toàn không có năng lực chống đỡ. Đơn giản, anh yêu em giống như mang theo ma lực vô biên khiến cho một chút hoài nghi trong lòng cô hoàn toàn bị phá hủy, tan rã. Trái tim cô vui sướng cười đến như bóp nghẹt lại, lời thề mà anh cũng không dễ dàng nói ra giống như trước giờ bị niêm kín, chỉ nằm sâu thẳm dưới chỗ êm ái nhất của đáy lòng. Dịch Nam, anh không thể gạt em!

Không lừa em, không lừa em, anh nhất định yêu em thật tốt. Mạnh Dịch Nam trong lòng đầy đắc ý ôm vợ yêu đang mềm như bún quyết định yêu một trận đến nơi đến chốn.

……

Khi một hồi chuông du dương vang lên, trong phòng khách vẫn đan xen tiếng thở hổn hển khác nhau, bầu không khí mờ ám đầy phòng trong nháy mắt bị quấy nhiễu. Hiểu Vụ khó khăn mở đôi mắt mê loạn mới phát hiện hai người quần áo đã xốc xếch đang quấn quýt si mê ở trên ghế salon, đệm dựa đều bị gạt rơi trên tung tóe trên mặt đất. Hiểu Vụ gắng ngẩng đầu đang chôn ở trước ngực xấu hổ nói “Điện thoại, …… Điện thoại của em.”

“Đừng để ý nó, một hồi nói sau.” Dịch Nam không hề định ngừng lại, tiếp tục cắn cắn bộ ngực trắng nõn của cô.

“Không …… muốn” Lộ Hiểu Vụ gian nan đẩy đầu của anh ra, hơi thở hỗn loạn “Là …… Trong nhà .” Nhất định là mẹ gọi điện thoại tới đây nói cô lát nữa trở về. Ưm…… A…… Một cơn tê dại mãnh liệt tràn khắp toàn thân, anh lại còn nhay nhay đùi trong của cô.

Điện thoại tiếp tục vang lên không ngừng, hai người tiếp tục quấn quýt si mê rồi lại quấn quýt si mê, cùng nhau liên tu bất tận.

Đến lúc giữa đường Hiểu Vụ bị Mạnh Dịch Nam ôm vào phòng tắm, khóe mắt không cẩn thận liếc qua dấu ấn loang lổ trên ghế salon thì toàn thân trong nháy mắt đỏ rực. Cô giờ phút này mới phát hiện muộn mằn chính mình lại không kháng cự để mặc anh hoạt động ở trên ghế salon! Cô xác định chính mình lại trúng bẫy của Mạnh Dịch Nam.

Đêm đó, Mạnh Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ đi đến nhà cha mẹ nhận hai đứa nhỏ về.

Thế giới của hai người rốt cục lại hài hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.