Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 42: Chương 42: Có thể vì anh làm gì?




Edit + beta: Tiểu Mót & Hana

Lộ Hiểu Vụ chăm chú nhìn chằm chằm máy vi tính gõ chữ, tuy rằng tay trở nên đau, mắt đã muốn loạn, nhưng là cô không có ý định dừng lại. Giờ phút này, cô vô cùng vô cùng cần phải chú tâm vào một chuyện, bằng không, cô sẽ rất khó chịu. Bởi vì, từ lúc tỉnh dậy vào sáng sớm, cô đã thấy rất hối hận!

Tác dụng của rượu vang kéo dài tới tận sáng hôm sau, cảm giác đầu tiên của cô là đầu đau nhức. Sau khi đứng dậy, cô mới giật mình, cả người đau nhức mới là bệnh trạng thật của mình, cô…….Đến nỗi không dám nhìn những dấu tích hồng hồng trên người cô, cô không muốn sống nữa!

Ký ức như máy chiếu phim ùa về trong đầu cô, Lộ Hiểu Vụ nhớ lại từng chút một, mặt cứ từ từ đỏ lên, …..cô hoàn toàn sa đọa, lại có thể để anh làm như vậy, cứ triền miên như thế cho khi trong mộng.

Mạnh Dịch Nam thỏa mãn cười, giống như mèo bổ nhào vào cá, liếm, gặm, sau đó còn cố ý liếm liếm móng mèo, trong ánh mắt của anh tất cả đều là thỏa mãn.

Lộ Hiểu Vụ thật hy vọng tối qua tất cả đều là say, say đến mức không thể dùng đầu óc lý giải việc mình làm càn, đáng tiếc là không được, cô còn nhỡ rõ từng chi tiết một, thậm chí anh ở bên tai cô nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, cô đều nhớ rất rõ!

Đến công ty, ánh mắt hai sắc nữ kia nhìn cô, cũng làm cho cô “như đứng đống lửa, như ngồi đống than” Lộ Hiểu Vụ cảm giác mình như người trong suốt, bị Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình triệt để nhìn thông suốt, bởi vì, nhìn kiểu cười của bọn họ đã nói cho cô biết, những hành vi cô làm tối qua bọn họ đều biết.

Aiz, Lộ Hiểu Vụ cảm thấy thật buồn bực! Cô là người như thế nào, làm sao bây giờ lại biến thành như vậy! Chẳng lẽ những hành vi của Mạnh DịchNamcô nhìn quen mắt rồi dần dần tập thành thói quen, thấy nhưng không thể trách sao? Cô làm sao tối qua lại nghe lời anh nói, mặc vào thật đúng là chết mà, nội y kẹo đáng ghét! Lộ hiểu Vụ một bên trừng mắt nhìn máy tính một bên căm giận thấp giọng rủa, nhất định là do rượu vang đáng giận kia, cô mới có thể say như vậy.

Kỳ thật tối hôm qua thật sự rất chật vật, cuối cùng khi hai người dính như kẹo tách ra, trên giường đã “một mảnh hỗn độn” , Mạnh Dịch Nam đi pha nước ấm, đem Lộ hiểu Vụ ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, anh mới đem khăn trải giường, gối, chăn thay đổi sạch sẽ hoàn toàn. Mạnh Dịch Nam vốn định đem hai người đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, kết quả, nhìn Lộ Hiểu Vụ hương vị ngọt ngào mê người, Mạnh Dịch Nam lại nhịn không được mạnh mẽ trìu mến một phen. Lộ Hiểu Vụ đã mệt không còn sức chống đỡ lại, chỉ có thể mặc cho anh làm bậy. Cô chỉ biết là, khi cô trở về làm tổ với ga giường mùi cỏ thơm mát, cùng với chiếc gối cũng là lúc ngủ thiếp đi.

……

Hiện tại, Lộ Hiểu Vụ đột nhiên có điểm không biết nên đối mặt thế nào với Mạnh Dịch Nam, tối hôm qua không hẳn là do anh một mực cưỡng cầu, mà chính là do cô chủ động lựa ý hùa theo, là cô khát vọng được anh ôm. Cô cần chút ít thời gian để lắng đọng cảm xác của mình.

Làm việc nhanh, cô gọi điện thoại cho Minh Quyên, muốn hẹn cô buổi tối gặp nhau. Kết quả Minh Quyên nhận được điện thoại, có chút chần chừ, nói là buổi tối đã có hẹn.

Lộ Hiểu Vụ vừa nghe khẩu khí của Minh Quyên, liền hiểu ngay, đành phải mỉm cười nói hẹn lần sau gặp mặt. Cúp điện thoại, Lộ Hiểu Vụ không khỏi ngẩn ngơ đứng lên, muốn tìm một người tâm sự cũng khó vậy sao, cô thật sự thất bại, không thể tìm được một đối tượng để thổ lộ.

Lộ Hiểu Vụ đấu tranh cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là gửi cho Mạnh Dịch Nammột tin nhắn, nói cô và chị họ có việc, tối nay mới về. Chỉ một chốc sau, Mạnh Dịch Namgọi điện thoại ngay lại hỏi, “Có muốn anh đi đón em không?”

“Không cần, cũng không muộn lắm đâu.” Lộ Hiểu Vụ cưỡng chế nội tâm thất thường, nhẹ giọng trả lời.

Mạnh DịchNamngừng lại một chút, không gò ép cô, dập máy.

Lộ Hiểu Vụ cúp điện thoại, liền lâm vào trạng thái trống rỗng. Nghe được thanh âm của anh, cô không khỏi tâm hoảng ý loạn, có loại cảm giác kỳ diệu bỡ ngỡ nảy sinh trong lòng cô. Cô lần đầu tiên cảm thấy thanh âm nặng nề của anh dễ nghe như vậy, từng câu từng chữ dán vào tai truyền hơi thở vào chấn động lòng cô, cô nhớ anh, nhớ bộ dạng cười xấu xa của anh, bộ dáng thâm tình, những đường cong như bản vẽ khắc sâu vào trong đầu cô, bộ dáng của anh quả thật rất tuấn tú. Cô nhớ anh, nhưng lại sợ găp anh.

…….

Sau khi tan tầm, vào thang máy, bộ dáng Lộ Hiểu Vụ vẫn thất hồn lạc phách như cũ. Xuống đến tầng một, Lộ Hiểu Vụ từ từ bước ra khỏi thang máy.

Cô không biết chính mình bị làm sao vậy? Trong lòng đều là bóng dáng Mạnh DịchNam, nhưng đầu óc lại do dự không biết nên làm thế nào để đối diện với anh. Cô lâm vào giữa những mâu thuẫn của bản thân mình, rốt cuộc là nên buông tha những giáo điều của mình, phối hợp cùng Mạnh DịchNamđiên cuồng yêu. Hay là vẫn tiếp tục giữ thói quen rụt rè, chống cự lại khiêu khích và cám dỗ của Mạnh DịchNam.

Giữa lúc cô đang bối rối, phía sau có một thanh âm gọi cô, “Lộ Hiểu Vụ.”

Lộ Hiểu hoảng sợ, quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Hạo đang ở phía sau cô, cô ngây người.

“Đang nghĩ cái gì vậy? Tôi gọi cô mấy tiếng rồi mà không thấy phản ứng lại.” Cảnh Hạo cười khẽ, Lộ Hiểu Vụ lại đang bối rối cái gì vậy?

“Chào anh, Cảnh quản lí.” Lộ Hiểu Vụ xấu hổ cười mỉa, cô nào có nghe thấy anh gọi.

“Làm sao vậy? Hôm nay ông xã không rảnh đến đón cô à?” Cảnh Hạo nhìn ra phía ngoài, nhìn biểu tình buồn bực của cô chẳng lẽ là do ông xã không tới.

“Tôi………” Lộ Hiểu Vụ vừa định nói, đột nhiên nghẹn lại, trong não chớp lên một tia suy nghĩ ngắn ngủi.

“Làm sao vậy? Có tâm sự à?” Cảnh Hạo nghiêng đầu nhìn Lộ hiểu Vụ. Cô rất ít khi tỏ vẻ rầu rĩ như vậy.

“Không có việc gì đâu.” Lộ Hiểu Vụ chối bỏ rất nhanh, đầu càng lắc kịch liệt. Cảnh Hạo cũng không tin, “Nếu cô không ngại, tôi vui lòng làm một nửa công dụng của máy ghi âm, chỉ nghe vào chứ không ra.” Anh mỉm cười nháy mắt mấy cái.

Lộ Hiểu Vụ cau mày nhìn anh, lời này hình như đã nghe qua ở đâu? Ahhhh, là anh lấy trộm lời của cô, lần trước anh thất tình, cô đã an ủi anh như vậy. Lộ Hiểu Vụ trong lòng buông lỏng, khóe miệng nhếch một tia cười khổ, khi nhìn thấy nụ cười khổ của cô anh cười lạnh nói.

“Tôi không muốn thiếu nợ ân tình của người khác.” Cảnh Hạo lạnh nhạt mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa. Cảnh Hạo từ lần trước thất tình tìm cô nói chuyện đều muốn đền đáp lại cô, nhưng cô đều cự tuyệt.

“Cảnh quản lí, không cần khách khí như vậy, kỳ thật tôi cũng không làm được gì.” Lộ Hiểu Vụ cụp mắt xuống, mỉm cười cự tuyệt.

“Làm sao vậy? Sợ ông xã ghen hả? Nếu không thì cũng mời anh ấy đến, lần trước còn chưa mời được anh ấy ăn cơm.” Cảnh Hạo nhìn cô, vẻ mặt chăm chú.

“Không, không cần khách khí như vậy.” Lộ Hiểu Vụ nhớ đến Mạnh DịchNam, trong lòng lại có cảm giác khác thường. Cô nói với Mạnh Dịch Nam là cùng Minh Quyên đi ra ngoài, nếu bây giờ gọi cho anh, anh nhất định sẽ biết cô đang nói dối.

“Cô cứ như vậy mới chính là khách khí.” Cảnh Hạo nhìn ánh mắt vài đồng nghiệp đi ra từ thang máy, đều kỳ quái liếc mắt nhìn họ. Lộ Hiểu Vụ cũng nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đồng nghiệp, mặt hơi đỏ lên, đứng ở chỗ này thật xấu hổ.

“Đi thôi, đừng lo lắng, đêm nay không phải chỉ có mình cô với tôi, còn có cả chị họ của cô.” Cảnh Hạo vỗ nhẹ vai cô, mọi người đã đi bộ ra ngoài tòa nhà.

Lộ Hiểu Vụ hơi sửng sốt, Minh Quyên cũng đi, chẳng lẽ Minh Quyên và Cảnh Hạo vốn đã có hẹn? Lộ Hiểu Vụ nghe vậy đành phải đi theo.



Ngồi ở trong xe Cảnh Hạo, Lộ Hiểu Vụ mới tìm lại được đầu mối. Thì ra, đối tượng mà đêm nay Minh Quyên có hẹn chính là Cảnh Hạo, cô vẫn là nên tìm một chỗ cho riêng mình, cô không muốn làm bóng đèn. “Cảnh quản lí, sau khi qua cầu anh để tôi xuống đi.”

Cảnh Hạo cười cười, liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn về phía trước, “Tâm tình không tốt thì đừng ở một mình.”

Lộ Hiểu Vụ ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, anh nhìn thấu cô, “Tôi không sao.”

“Không có việc gì thì cùng nhau ăn bữa cơm đi. Chị họ cô muốn báo thi vào MBA, tôi gặp cô ấy là để đưa thư.” Cảnh Hạo mỉm cười giải thích nguyên nhân hẹn gặp Minh Quyên.

Lộ Hiểu Vụ vừa nghe liền hiểu được, Minh Quyên có ý đối với Cảnh Hạo. Như vậy cũng tốt, Minh Quyên giỏi giang cùng với Cảnh Hạo sáng suốt rất xứng đôi.

“Chị họ tôi học rất giỏi.” Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng cười.

“Không sai, ngay cả mồm miệng cũng rất lợi hại.” Cảnh Hạo cười nhẹ lắc đầu.

“Chị họ tôi rất thiện lương, đối với người khác tốt lắm, thật ra chị ấy dịu dàng.” Lộ Hiểu Vụ vừa nghe thấy anh nói chị họ không tốt, liền vội vàng biện bạch hộ chị họ, cô không hy vọng Cảnh Hạo có ấn tượng xấu với chị họ.

Cảnh Hạo vừa nghe xong, nhìn cô cười cười, không lên tiếng.

“Chị họ rất thông minh, cũng rất chăm chỉ, làm chuyện gì cũng tích cực chủ động, không giống tôi, trong lòng không có chí lớn.” Lộ Hiểu Vụ một bên khen ngợi Minh Quyên, một bên cười khổ, nhìn bản thân mình thật tồi tệ, công tác không có tiền đồ, ngay cả cuộc sống gia đình cũng hỏng bét, chính mình cũng không rõ là mình muốn gì? Cô thật sự rất thất bại.

Cảnh Hạo nhìn nghiêng sang khuôn mặt cô ba giây, hờ hững cười. “Làm người đơn giản tốt hơn.”

Lộ Hiểu Vụ trong lòng nhảy dựng lên, anh cho rằng Minh Quyên không đơn giản? Trong lòng cô nóng nảy, khẩn trương giải thích, “Chị họ cũng không phức tạp, chỉ là khi trải qua nhiều việc, nhìn thấu đáo vấn đề hơn, nhưng tâm tư thật sự rất đơn thuần.”

Cảnh Hạo cười không nói gì, im lặng lái xe.

Dọc đường đi, Lộ Hiểu Vụ khoe với Cảnh Hạo chị họ rất tốt, trong lòng cờ đợi hai người có kết quả. Thông qua vài lần ở chung, cô cảm thấy nhân phẩm của Cảnh Hạo không tệ, khôn khéo, bình tĩnh thận trọng, lại rất hài hước, là đối tượng xứng với Minh Quyên nhất. Hơn nữa cô cũng mơ hồ cảm nhận được Minh Quyên có ý đối với Cảnh Hạo, đương nhiên cô phải cố gắng tác hợp.



Rất nhanh, chiếc xe dừng lại tại một chuỗi khách sạn lớn.

Lộ Hiểu Vụ theo Cảnh Hạo vào khách sạn, xa xa đã nhìn thấy Minh Quyên đứng lên.

Minh Quyên vừa nhìn thấy Cảnh Hạo, liền đừng lên, vung tay về phía anh. Mà khi cô phát hiện Hiểu Vụ sau lưng Cảnh Hạo, cô ngây ngẩn cả người, biểu tình cứng lại một giây, nhưng nháy mắt khôi phục bình thường.

“Hiểu Vụ.” Minh Quyên hướng Hiểu Vụ cười xán lạn chào hỏi.

Hiểu Vụ bị cô kéo lại, tựa vào bên người cô, ngọt ngào gọi một tiếng, “Chị họ.”

Minh Quyên đưa mắt nhìn Cảnh Hạo, trên mặt anh thủy chung lộ vẻ mỉm cười, “Hiểu Vụ buổi tối nay rảnh, tôi mời luôn cô ấy đến, hai người các cô có thể cùng ăn với nhau.” Khẽ nháy mắt, dáng vẻ tươi cười không thay đổi.

Minh Quyên nhìn cô, cười cười, “Đúng vậy, dù sao thêm một người ăn cũng không sao cả.” Nói xong, kéo Hiểu Vụ ngồi bên cạnh mình.

….

Ba người một bàn đồ ăn, bắt đầu dùng bữa.

Trên bàn cơm đại đa số là Minh Quyên cùng Cảnh Hạo nói chuyện, Lộ hiểu Vụ yên lặng làm người nghe, mỉm cười nghe hai người tranh cãi đấu với nhau, trong lòng rất thoải mái, hai người thật thích làm oan gia, càng tranh giành càng trò chuyện, không ai nhường ai.

Cảnh Hạo thỉnh thoảng nhìn về phía Lộ Hiểu Vụ không lên tiếng, hỏi tình trạng ở công ty của cô một chút. Lộ Hiểu Vụ đều trả lời đơn giản, đem đề tài dẫn đến trên người Minh Quyên, cô thích xem bọn họ nói chuyện.

Nhìn bộ dáng họ nói chuyện phiếm., Lộ hiểu Vụ bất tri bất giác thất thần, nghĩ đến cô và Mạnh DịchNamrất ít khi có tình cảnh khắc khẩu đấu võ mồm như vậy, tâm không khỏi lạnh đi, bọn họ có vấn đề như vậy đều là do cô tạo thành! Không nói cũng không sẵn lòng bày tỏ, mỗi lần đều đem gút mắc trong lòng thắt lại, cô giống như là rùa lui vào trốn trong mai, thật hối hận. Người như cô có phải không nên được hưởng hạnh phúc? Có lẽ cung Ma Yết của cô luôn có bất an ẩn núp, mới có thể nghi ngờ cảm giác mãnh liệt của Mạnh Dịch Nam dành cho cô không phải là hạnh phúc! Bởi vì, cô là người theo chủ nghĩa bi quan, hạnh phúc cũng nghi ngờ không phải sự thật.

Từ nhỏ, cô đã cảm thấy hạnh phúc là một loại cảm giác xa xỉ không thể có được. Ở trong một gia đình có giáo dục, cô cũng không bao giờ dám hy vọng xa vời đến yêu một người, bởi vì tuổi dậy thì của cô chưa bao giờ được hưởng cảm giác yêu đương. Có thể nói, cô cho rằng nếu may mắn, cô có thể kết hôn cùng với một người yêu mình, cô cũng không cần nhất định phải yêu người kia. Cô cuối cùng kết hôn, cùng một người xa lạ sống bình thản cả đời. Cô đã tập thói quen cam chịu số phận, ngay cả kết hôn thông qua người khác, cô cũng sẽ cam chịu.

Mà Mạnh Dịch Nam là một chuyện xấu, anh xuất hiện đập tan những tính toán của cô trước kia, anh xuất sắc như vây, hoàn mỹ như vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã ngập tràn đủ loại bất an. Có điểm giống như nàng Lọ Lem được cô tiên gõ cây gậy, đặt cô vào lòng một chàng hoàng tử, những điều tốt đẹp nhưng lại giống như mộng ảo càng khiến cô hoài nghi, lo lắng một ngày hoàng tử sẽ phát hiện ra cô chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng bản chất thật bên trong chỉ là một cô bé lọ lem. Đến ngày đó, anh sẽ lặng yên mà rời xa cô, cô sở dĩ sợ anh điên cuồng yêu cô vì cô cảm thấy, nếu anh chỉ cảm thấy hấp dẫn bởi cơ thể cô, một ngày kia nhuỵ rữa hoa tàn thì liệu có thể còn yêu cô, cô sợ một ngày nào đó anh chán ghét cô mà sẽ rời đi.

Cô là người thuộc cung Ma Yết, hơn nữa cung Ma Yết vốn là người có tính bi quan, cô sợ hãi một khi đã tiến vào sẽ không thể quay trở lại, mà hiện tại, càng ngày cô càng bị Mạnh Dịch Nam ảnh hưởng, thậm chí ngay cả cảm giác mãnh liệt về chuyện thân cận da thịt cũng dần dần hấp dẫn cô, cô lại hay đột nhiên nhớ đến anh, nhớ đến anh là trong lòng lại lên men.

Mà cô lại không biết làm thế nào để báo đáp anh!

….

“Hiểu Vụ, Hiểu Vụ!” Lộ Hiểu Vụ bị mấy tiếng gọi liên tục kéo trở về thực tại, ngẩng đầu nhìn thì đã thấy Minh Quyên đang lườm mình.

Lộ Hiểu Vụ xấu hổ cười cười, Cảnh Hạo không thấy đâu.

“Em nghĩ gì thế?” Minh Quyên lo lắng khẽ vuốt trán cô.

Lộ Hiểu Vụ lắc đầu, cô quả thật đêm nay muốn tìm Minh Quyên tâm sự, nhưng hiện tại cô lại không thể nói thành lời.

“Em … và em rể lại có chuyện gì vậy?” Minh Quyên rất nhạy cảm, Hiểu Vụ cả buổi ủ rũ cô đã nhìn thấy hết, cô cùng Mạnh DịchNam lại có vấn đề gì đây?

“Bọn em tốt lắm, thật đấy.” Lộ Hiểu Vụ thở sâu, có lẽ mọi người nhìn hôn nhân của cô đều nói là cô có vấn đề.

“Hiểu Vụ, đêm nay… xin lỗi em, chị cũng không nói với em chị hẹn Cảnh Hạo.” trên mặt Minh Quyên lộ một tia áy náy.

Hiểu Vụ mỉm cười, cầm tay Minh Quyên “Chị và Cảnh Hạo khi nào thì thân thiết như vậy?”

“Chị… chẳng qua là có mấy việc muốn nhờ anh ta giúp thôi a.” Minh Quyên đỏ mặt.

“Anh ấy ũng là người tốt, chị nên cố gắng nắm chắc.” Hiểu Vụ thật tâm chúc phúc.

“Anh ấy… lúc nóng lúc lạnh a.” Minh Quyên khẽ cắn môi, có chút ảo não. Hiểu Vụ nhìn vẻ mặt phức tạp của chị họ, nghĩ đến lời nói của Cảnh Hạo lúc trên xe, khẽ an ủi Minh Quyên “Đàn ông ngoài mặt luôn tỏ ra lạnh lùng, chỉ cần trái tim ấm là được.” Cô cho rằng Cảnh Hạo cũng có ý với Minh Quyên, bằng không sẽ không thường xuyên gặp gỡ với Minh Quyên.

“Thật sao?” Minh Quyên có chút nghi hoặc nhìn về phía cô.

Lộ Hiểu Vụ dùng sức gật đầu “Chị phải thật tự tin, anh ta cũng là người xứng đáng.”

Minh Quyên nhìn ánh mắt chân thành của Hiểu Vụ, chậm rãi nở nụ cười.

…..

Cơm nước xong, Lộ Hiểu Vụ cự tuyệt chuyện Cảnh Hạo muốn đưa cô về, kiên trì muốn anh đưa Minh Quyên về, chính mình sẽ đi taxi về.

Đẩy cửa nhà, phòng khách im lặng, trong thư phòng có chút ánh sáng le lói, Mạnh DịchNamở trong thư phòng.

Lộ Hiểu Vụ thay dép, đi đến cửa thư phòng, mỉm cười với Mạnh Dịch Namđang ngồi sau bàn “Em đã về.”

Mạnh Dịch Namngẩng mặt lên, thâm tình nhìn cô, từ từ đứng dậy đi về phía cô, đau lòng khẽ vuốt khuôn mặt cô “Em sao thế? Bộ dạng mệt chết đi?”

Trái tim Lộ Hiểu Vụ run rẩy, anh luôn dễ dàng nhìn ra sự yếu ớt của cô, cô hơi nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh “Em cũng hơi mệt thôi. ” Nói xong xoay người đi về phía phòng ngủ.

Mạnh DịchNamnhìn theo bóng dáng cô, trong lòng trỗi dậy một cảm giác bất an, đi theo cô vào phòng ngủ.

Lộ Hiểu Vụ cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, giặt sạch một cái khăn mặt sau đó mới đi ra.

Mạnh Dịch Namdựa vào bàn trang điểm, vừa thấy cô đi ra liền tiến đến ôm lấy cô “Em sao vậy?” Trên mặt cô buồn bực khiến anh không thể thoái mái được, anh không muốn cô không vui vẻ.

“Dịch Nam.” Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng dựa vào trong lòng anh, thanh âm mềm mại như bay trong không khí.

“Uh?” Mạnh DịchNam tay ôm chặt hơn, thanh âm của cô như lộ ra một cảm giác bất lực, làm sao vậy?

“Chúng ta…” Thanh âm của cô khiên tâm tình của anh căng thẳng, cô có tâm sự, chẳng lẽ là do tối qua anh phát hoả quá mạnh mẽ, khiến cô gái bảo thủ của anh bắt đầu tự tra tấn bản thân? Tay Mạnh DịchNam không tránh khỏi xiết chặt hơn.

“Chúng ta sinh con đi!” Thanh âm của cô cuối cùng cũng chậm chạp nhẹ nhàng rơi vào nội tâm anh, giật mình, thân thể anh cứng đờ.

Đôi tay nhỏ bé của Lộ Hiểu Vụ chậm rãi ôm lấy eo anh, cô muốn vì anh sinh con, vì người mình yêu sinh con chính là điều duy nhất cô có thể làm.

End chương 42.

MBA: Thạc sĩ quản trị kinh doanh (tiếng Anh: Master of Business Administration - MBA)[1] là bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, thu hút nhiều người ở một phạm vi rộng trong các ngành học có tính học thuật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.