Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 16: Chương 16: Lửa Giận Mạnh Dịch Nam




Edit: hana

Beta: hana

Cháy , mau dập tắt lửa

Lộ Hiểu Vụ cùng đồng nghiệp công ty ăn xong cơm chiều, mới kéo thân thể mỏi mệt về nhà.

Vừa vào cửa, cô liền nhìn thấy giày da của Mạnh Dịch Nam, anh ở nhà.

Lộ Hiểu Vụ ở phòng khách gọi lớn một tiếng “Em đã về!” Không thấy ai trả lời, Lộ Hiểu Vụ đi về phía trong, khi đi ngang qua thư phòng liếc mắt một cái thấy Mạnh Dịch Nam ở bên trong. Cô cũng không quá để ý đến cơn tức của anh buổi trưa, tiếng chuông cảnh báo trong lòng khẽ rung, nhất định sẽ có phiền toái.

Lộ Hiểu Vụ cảm thấy cơ thể toàn mùi mồ hôi, chun chun mũi, đi vào phòng ngủ, muốn tắm rửa một cái rồi mới quan tâm đến Mạnh Dịch Nam.

Lộ Hiểu Vụ sau khi tắm rửa thoải mái đi ra, ngồi trước bàn trang điểm bôi một chút kem dưỡng da, chậm rãi sấy tóc xong mới đi khỏi phòng ngủ.

Mạnh Dịch Nam còn ở thư phòng? Lộ Hiểu Vụ tiến vào phòng bếp rót một ly nước, chậm rãi đi hướng thư phòng, tựa vào cạnh cửa nhìn Mạnh Dịch Nam, nhẹ nhàng hỏi “Anh có uống nước không?” Không có đáp lại.

Mạnh Dịch Nam ngồi ở da ghế, cả người vùi ở trong đó, nhìn không tới mặt anh, chỉ mơ hồ nhìn thấy đỉnh đầu anh và đôi chân dài lộ ra bên ngoài bàn, còn có chút khói bốc lên, anh thì ra ở nhà hút thuốc? Lộ Hiểu Vụ trừng mắt buồn bực, anh nhất định có chuyện bực mình, bằng không anh sẽ không hút thuốc ở nhà.

Lộ Hiểu Vụ do dự một chút nhưng vẫn là đi qua, làm vợ, hẳn là muốn thay chồng phân ưu giải nạn, phải làm đối tượng cho anh tâm sự.

Lộ Hiểu Vụ chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhìn anh chôn mình trong ghế da, hé ra khuôn mặt đầy hắc tuyến. Lộ Hiểu Vụ trong lòng kêu to không ổn, anh buồn bực không chỉ một chút, lần này phiền toái nhất định thực nghiêm trọng.

“Làm sao vậy? Giận dữ vì chuyện gì?” Lộ Hiểu Vụ chậm rãi cúi đầu, mặt tiến sát lại hỏi hắn. Rất ít nhìn thấy Mạnh Dịch Nam có biểu hiện như vậy, cô vẫn nghĩ đến anh là người không bao giờ lộ rõ vui buồn trên mặt, dù có chuyện gì anh đều yên lặng giải quyết.

Mạnh Dịch Nam mắt vừa nhấc, chậm rãi nhìn thẳng vào khuôn mặt lo lắng của Lộ Hiểu Vụ, trong lòng buồn phiền thoáng có chút giảm bớt, anh không phải là buồn bực chuyện công việc, mà là vì cô!

“Sao em về muộn thế?” Mạnh Dịch Nam quyết định lại cho cô cơ hội, có lẽ chính là chính mình nghĩ nhiều .

“Cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm a.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ đến anh đang trách cô không sớm một chút trở về, trong lòng có chút áy náy.

“Nữ?” Mạnh Dịch Nam vẫn là khống chế không được, đem trong lòng nghi hoặc hỏi ra miệng.

Lộ Hiểu Vụ sửng sốt một giây, thì thào nói,“Ân.” Nhưng chỉ có một giây chần chờ này của cô đủ khiến Mạnh Dịch Nam không tin! Anh cho dù không hiểu cô nghĩ gì nhưng nếu cô nói dối, chỉ cần anh liếc mắt cũng có thể nhìn ra. Cô trong lòng có quỷ.

Lộ Hiểu Vụ bị Mạnh Dịch Nam nhìn thẳng đến khó chịu. Cô thật lòng muốn nói có nam có nữ, nhưng là nghĩ hôm nay tâm tình anh không tốt, nếu biết cô cùng đồng nghiệp nam ăn cơm muộn như vậy, hại anh cả cơm chiều cũng không có người lo, trong lòng lại có chút không thoả đáng, đỡ phải khiến anh lại càng thêm buồn bực.

“Em… hôm nay hơi mệt, em đi ngủ trước.” Lộ Hiểu Vụ cúi đầu nói, nhìn lửa giận bừng bừng của anh tốt nhất là nên để ngày mai đến an ủi anh.

Mạnh Dịch Nam đưa tay, chỉ một động tác đã đưa cô nằm gọn trong lòng hắn, Lộ Hiểu Vụ đứng không vững ngã ngồi trên người anh. A….. tay một giây thả lỏng khiến chén nước trong tay rơi xuống thảm, phát ra một âm thanh đổ vỡ, nước đổ tán loạn lên người Lộ Hiểu Vụ, có chút bỏng.

“Anh làm gì thế?” Lộ Hiểu Vụ vừa định trách Mạnh Dich Nam, vừa ngước mặt lên đã thật mặt anh tối xầm, mặt anh từ từ cúi xuống, ngô…. Lộ Hiểu Vụ còn đang chưa có phản ứng đã bị Mạnh Dịch Nam hôn sâu.

Mạnh Dịch Nam chỉ nghĩ đến chuyện Lộ Hiểu Vụ nói dối mình trong lòng tựa như có cả trăm kg đá, càng trầm càng buồn, cô nhất định là vì người đàn ông đó nên mới nói dối!

Môi vội vàng, tay cuồng loạn như điên cuồng muốn cắn nuốt cô, cô dám ở dau lưng anh thân mật cùng người đàn ông khác! Cô không phải là người phụ nữ hay thẹn thùng, người phụ nữ thuần khiết nhất sao? Sao có thể ở cùng người đàn ông khác, lại có thể tự nhiên, nhẹ nhàng như vậy.

*****

Mạnh Dịch Nam chỉ cần nhớ đến màn anh nhìn thấy lúc trưa thì trong lòng núi lửa lại bắt đầu phun trào.

Mạnh Dịch Nam chậm rãi lái xe qua một ngã tư, nhìn đèn vàng sáng anh chậm rãi dừng xe. Tự nhiên mắt lại thoáng nhìn thấy Lộ Hiểu Vụ đang đứng một mình bên đường cái. Anh còn đang nghĩ mừng thầm vì ngẫu nhiên gặp mặt, lẳng lặng nhìn Lộ Hiểu Vụ, bộ dạng chuyên chú của cô thật đáng yêu.

Nhưng chỉ một giây sau Mạnh Dịch Nam liền nhìn thấy bên cạnh Lộ Hiểu Vụ có một người đàn ông đang cười thẹn thùng, tim anh đột nhiên có một vết nứt, người đàn ông kia là ai? Ánh mắt tức giận lập tức lạnh như băng ngàn năm, chặt chẽ theo dỗi nhất cử nhất động của Lộ Hiểu Vụ.

Người đàn ông kia còn vì cô mở ô, mà cô không có chút nào cự tuyệt, chắc chắn không thể như thế, Lộ Hiểu Vụ rõ ràng là người chỉ cần tiếp xúc với đàn ông mặt đã đỏ bừng, cô sao có thể cùng người đàn ông lạ kia đi gần như vậy!

Mạnh Dịch Nam nhìn Lộ Hiểu Vụ cùng kia người đàn ông kia bước đi song song qua xe mình, Lộ Hiểu Vụ sao có thể chăm chú như thế, sao không nhìn thấy xe của anh, điều này lại càng khiến anh nổi trận lôi đình, cô hoàn toàn chỉ tập trung vào người đàn ông kia.

Mạnh Dịch Nam tức giận ấn còi xe, cũng không nghĩ người đàn ông kia thừa dịp Lộ Hiểu Vụ giật mình hoảng sợ mà đem cô ôm vào trong lòng! Oanh, lửa giận trong lòng Mạnh Dịch Nam phun cao ngút trời. Lộ Hiểu Vụ còn thẹn thùng dựa vào tay người đàn ông kia, cùng nhau bước nhanh qua đường. Chết tiệt, Lộ Hiểu Vụ, em dám để cho hắn ôm em, còn ôm trước mặt anh. {lời tác giả: Lộ Hiểu Vụ sao biết được ngươi ở đấy, ngươi lại không tự động hiện thân a……. hana: tác giả, người muốn bị thịt à… híc}

Mạnh Dịch Nam nhanh chóng gọi điện cho Lộ Hiểu Vụ, kết quả cô nói cô đang đi làm, đi làm mà lại chạy ra giữa đường à, lại còn cùng người đàn ông khác ôm ấp! Ánh mắt Mạnh Dịch Nam đã muốn chuyển xuống âm độ.

Mạnh Dịch Nam vừa tắt điện thoại, nặng nề đưa điện thoại quăng sang bên cạnh, giẫm mạnh chân ga, lao đi! Lộ Hiểu Vụ dám vì người đàn ông khác mà nói đối anh!

*****

Lộ Hiểu Vụ cảm giác có chút đau đớn, anh dùng sức đè cả cơ thể lên cô, răng nanh cắn cô muốn tê dại, thậm chí có chút đau “Dịch Nam.” Lộ Hiểu Vụ có chút hoảng hốt, anh cắn cô đau quá.

Mạnh Dịch Nam cảm giác được kháng cự của cô, trong lòng lửa giận lại nổi lên, nghĩ đến chuyện cô hôm trước kỳ quái, anh mới ôm cô cô đã nhanh chóng có cảm giác như vậy. Mạnh Dịch Nam càng nghĩ càng thấy khả nghi, cô không phải đối với anh có cảm giác, mà là do trong đầu đang nghĩ đến người đàn ông khác mới khiến cô khác thường như vậy! Chỉ nghĩ đến chuyện cô cùng người đàn ông khác có thể tiếp xúc thân mật, trong lòng lửa giận không ngừng tăng lên, giận dữ!

Miệng, tay không ngừng tăng thêm lực, Lộ Lộ, em như thế nào có thể cười như thế với người đàn ông khác, cười vui vẻ như thế, tuyệt đối không thể! Em chỉ có thể cười tươi như thế với mình anh!

Lộ Hiểu Vụ khó lay lay vai anh, anh điên rồi? Anh không phải đang hôn mà là đang không ngừng cắn cô bằng răng nanh, khiến môi cô đau đớn, thập chí còn bắt đầu xâp nhập đến lưỡi cô.

“Đau quá, buông em ra.” Lộ Hiểu Vụ rốt cục không chịu nổi thấp giọng kêu lên, anh tâm trạng không tốt cũng không nên lấy cô ra để xả chứ!

Mạnh Dịch Nam cươờ cười, dán mặt vào cô, chậm rãi ma sát “Một lát sẽ không đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.