Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 48: Chương 48: Nữ Trợ lý xinh đẹp!




Edit: Lâm Lâm

Beta: Hana

Sáng sớm ngày hôm sau, Hiểu Vụ bị tiếng khóc của Đang Đang đánh thức. Cô vội chạy ngay xuống giường, vọt tới bên giường hai bé con. Cả hai bé đều đã tỉnh.

“Dịch Nam, Dịch Nam, Anh dậy đi.” Hiểu Vụ cuống quýt gọi, Mạnh Dịch Nam vẫn còn ngủ.

Hiểu Vụ ôm Đang Đang đến bên cạnh Mạnh Dịch Nam, Dịch Nam giật mình tỉnh lại, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt “Để làm gì?”

“Mau dậy đi, Đang Đang đang khóc.” Hiểu Vụ vỗ nhẹ Đang Đang, sau đó tay mò xuống cái khố của nó, quả nhiên, tã giấy đã nặng trịch. Mẹ chồng nói hai bé thường hay tè dầm vào buổi tối, cô có thể dùng tã cho đứa bé, nhưng buổi sáng phải dậy sớm thay tã, nếu không thì bé sẽ không thấy thoải mái.

“Anh mau đến bế Đinh Đinh, tã của thằng bé chắc cũng ướt sũng rồi.” Hiểu Vụ vừa nói vừa ôm Đang Đang vào phòng vệ sinh.

Dịch Nam buồn bực, đem khăn tắm buộc ngang eo, đi đến ôm Đinh Đinh như ôm một món đồ chơi vào phòng vệ sinh.

Chỉ nghe thấy trong phòng vệ sinh, tiếng trẻ con khóc, rồi tiếng nước xả, tiếp đến là âm thanh luống cuống tay chân rầm rầm. Một trận ầm ĩ, sau rốt cục hai đứa trẻ mới ngừng khóc.

Hiểu Vụ nhìn Dịch Nam chật vật, nhịn không được nở nụ cười “Người nhà anh có phải tinh lực ai cũng dư thừa không, sao cả giường lớn giường nhỏ đều mạnh mẽ như vậy?” Đang Đang nhìn Đinh Đinh bên cạnh, nhất thời hưng phấn, hai bé vừa được thay tã lại giương tay đanh nhau, thật làm cho Hiểu Vụ mệt muốn chết.

Mạnh Dịch Nam sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, ánh mắt gian tà nhìn Hiểu Vụ.

“Cười cái gì?” Hiểu Vụ nhìn anh không hiểu ý cười của anh, không khỏi khó chịu.

“Xem ra chắc em đã biết, thể lực của anh rất tốt đi?” Dịch Nam quay đầu lại, dán tại bên tai nàng, cúi đầu nói nhỏ.

Hiểu Vụ lập tức ý thức được mình nói sai, mặt nháy mắt biến hồng, ngay cả bên tai cũng như bốc hơi nước, này cô không có ý đó mà.

Dịch Nam nhìn Hiểu Vụ ngượng ngùng, trong lòng lại vui sướng, hung hăng cắn mặt Hiểu Vụ một cái rồi mới ôm Đinh Đinh đặt lên giường.

Hiểu Vụ xụ mặt xuống, thật không đứng đắn! Mặt cúi xuống lại thấy Đinh Đinh ở trên giường mút tay kinh ngạc nhìn mình, làm mặt cô lại đỏ hơn, trời ạ, lại làm cho bé con nhìn thấy.



Trước bữa ăn sáng, Mạnh Dịch Nam ở trên giường chơi đùa với hai tiểu quỷ nói với Hiểu Vụ : “Hôm nay theo anh đến công ty đi.”

A? Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn anh, đi đến công ty anh, cô chưa từng đi qua, hiện tại lại mang theo hai đứa nhỏ cùng đi, như vậy có được không?

“Bằng không em ở nhà sẽ rất mệt với hai tiểu quỷ này a. Đến công ty, ít nhất cũng có anh ở bên a.” Dịch Nam nắm tay Hiểu Vụ, cười thật tươi.

“Được rồi.” Hiểu Vụ do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đồng ý.

Sau khi ăn sáng, chuẩn bị một số đồ dùng cho hai bé, Mạnh Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ mỗi người ôm một bé đi ra khỏi nhà.

Đi xuống lầu, Hạ quản lý lễ phép chào hỏi “Mạnh Tiên sinh, Mạnh Mạnh phu nhân, chào buổi sáng.” Sau đó vừa thấy bọn họ mỗi người ôm một đứa bé thì không khỏi kinh ngạc “Đây..”

“Là cháu của tôi.” Mạnh Dịch Nam khóe miệng cười, nhẹ nhàng trả lời. Viên quản lý khẳng định tưởng con của anh. Quả nhiên, Viên quản lý vừa nghe, trên mặt liền nở nụ cười “Thật giống Mạnh tiên sinh nha…”

Vô nghĩa, đều là người mang họ Mạnh a. Mạnh Dịch Nam cười gật gật đầu, không lên tiếng, ôm Hiểu Vụ hướng ra bãi đỗ xe đi tới.

Dọc theo đường đi, hai bé con thật ko an phận, nhưng hiện tại Hiểu Vụ lại có tuyệt chiêu – hát. Chỉ cần hai đứa nhỏ bắt đầu nghịch là cô bắt đầu hát, hai bé đúng là rất thích hát, khẳng định hai bé sau khi lớn lên chắc cũng là người có duyên với âm nhạc. Dịch Nam mở nhạc trong xe, Hiểu Vụ hát theo.

…….

Đến công ty, Mạnh Dịch Nam dừng xe vào chỗ, rồi cùng Hiểu Vụ mỗi người bế một đứa bé đến công ty.

Mạnh Dịch Nam cùng một người khác cùng lập một công ty thương mại, chủ yếu quản lý các loại dầu bôi trơn trong và ngoài nước cùng nhập khẩu thiết bị linh kiện. Hiểu vụ bình thường rất ít khi hỏi thăm công việc của chồng, mà Dịch Nam ở nhà cũng rất ít kể chuyện công ty, có việc gì thì đều ở trong phòng làm việc. Cho nên, tuy rằng đã kết hôn, cô hôm nay vẫn là lần đầu tiên đến công ty anh.

“Đây là công ty của anh.” Dịch Nam chỉ vào tấm biển nổi bật của công ty, khoe với Hiểu Vụ, Công ty trách nhiệm hữu hạn Tuấn Thành.

Lễ tân nhìn thấy Mạnh tổng, chạy nhanh ra đón “Chào buổi sáng Mạnh Tổng.” Sau đó ngầng đầu lên mới nhìn thấy đứa nhỏ trong tay cùng một nữ nhân bên cạnh cũng đang ôm một đứa nhỏ khác, trên mặt sửng sốt, ngây dại, vị này…. Nên xưng hô thế nào a? Cuối cùng vẫn là chào “Xin chào!”

Hiểu Vụ bị người ta nhìn thì ngượng ngùng, hồi lâu mới đáp lại “Xin chào.”

“Đây là vợ của tôi.” Dịch Nam ôm Hiểu Vụ đi vào công ty.

Lúc đó người lễ tân sợ run một hồi lâu, mới hoàn hồn, chạy nhanh vào công ty, nhìn Mạnh tổng ôm vợ vào phòng quản lý.

Nhất thời, cửa công ty liền mở toang. Người phụ nữ này…. Chính là vợ của Mạnh tổng, trời ạ, tuổi trẻ thanh khiết, thấy thế nào cũng chỉ 20 tuổi, kia trong tay họ đều có ôm đứa trẻ… hoàn toàn là cùng một khuôn đi ra với Mạnh tổng.

Các nhân viên nữ trẻ ở công ty đều tan nát cõi lòng, Mạnh tổng đã có con lớn như vậy.

….

Mạnh Dịch Nam đóng cửa, rồi giúp Hiểu Vụ ngồi trên sopha, hai bé con đã muốn không ngồi yên, leo xuống khỏi sô pha, lắc lắc lắc lắc liền lôi kéo tay muốn xem xét mọi thứ trong phòng.

“Mọi người trong công ty đều giật mình a.” Hiểu Vụ vuốt nhẹ quần áo trên người, nghĩ đến việc vừa trải qua khi nãy, này mọi người như vậy nhìn chằm chằm vào cô, giống như cô là người ngoài hành tinh.

“Đúng vậy, không nghĩ tới vợ anh như vậy trẻ trung xinh đẹp a.” Dịch Nam uống nước, dựa ngồi bên người cô, tay khoát lên vai cô.

“Vậy bọn họ nghĩ em là bộ dáng gì?” Hiểu Vụ đỏ mặt cười, anh thật không biết xấu hổ, nào có ai lại khen vợ mình như vậy.

“Không biết.” Dịch Nam vuốt mặt cô khẽ nói “Dù sao thì chỉ có anh mới có thể biết được vợ anh đẹp như thế nào.”

Hiểu Vụ ngượng ngùng đẩy anh ra, chú ý hình tượng, nơi này là công ty, anh không sợ người khác nhìn thấy sao? Hiểu Vụ đi qua nhìn chung quang văn phòng của anh, đơn giản thanh thoát, thể hiện chủ nhân giỏi giang quyết đoán, nội tâm trầm ổn. Trong lòng Hiểu Vụ không khỏi nghi hoặc, không biết cấp dưới nghĩ gì về anh?

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng đập cửa mạnh, Manh Dịch Nam nghiêm mặt, trầm giọng nói “Mời vào”

Một cô gái trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, đầu tiên là nhìn đến Lộ Hiểu Vụ sau bàn làm việc, cùng trước bàn là hai đứa trẻ, sau đó mới là sô pha, nơi Mạnh Dịch Nam đang ngồi, cô gái kia sắc mặt biến chuyển, nhanh chóng vững vàng. “Mạnh tổng, chín giờ có một cuộc họp, Triệu tổng bảo tôi báo cho anh.”

Mạnh Dịch Nam nghe xong gật đầu “Đã biết.”

Cô gái kia bước ra đến cửa còn vụng trộm liếc nhìn Hiểu Vụ một cái, vừa lúc Hiểu Vụ cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người đối diện một giây, sau đó cô ấy rời bước đi ra.

Hiểu Vụ trong lòng cười khẽ, cô gái này sẽ không là cô thư ký xinh đẹp mà Chung Bình nhắc đến chứ? Trang sức đơn giản, búi tóc tao nhã, đôi khuyên tai trân châu tinh xảo đeo trên tai, mặt thì đánh phấn rất nhẹ, trông tươi mát thanh lịch, dáng người cao gày, thật là một mỹ nữ.

Tuy rằng cô rất ít hỏi thăm chuyện công ty của Dịch Nam nhưng ngẫu nhiên khi đi cùng bạn bè Dịch Nam cũng sẽ ít nhiều nghe được một số chuyện, nói rằng năm đó Mạnh Dịch Nam chưa kết hôn, không biết đã có bao nhiêu con gái trẻ trong công ty muốn hiến thân, đáng tiếc anh lại lựa chọn cô, không biết đã làm nát trái tim bao thiếu nữ.

Dịch Nam nhìn Hiểu Vụ thản nhiên tươi cười, liền đi qua ôm cô “Em suy nghĩ gì thế?”

“Không có gì ạ.” Hiểu Vụ xoay người khỏi cái ôm của anh, đi qua ngồi xổm bên cạnh hai bé con, cùng với hai bé vui vẻ nghiên cứu bồn hoa ở góc tường.

Dịch Nam đi qua, từ sau lưng ôm cô “Cô gái khi nãy là trợ lý của anh, Phương Khi Tranh.”

Hiểu Vụ cười không ra tiếng, bắt đầu kiên nhẫn lấy vật gì đó ra khỏi tay bé con. Anh làm gì mà phải vội vàng giải thích, cô chưa nói cái gì mà.

Dịch Nam thấy cô không lên tiếng, xoay mặt nàng lại đối diện với anh “Em giận sao?”

Hiểu Vụ khẽ nhăn mặt “Công ty anh không ít người đẹp a.” Ngay ngoài cửa là cô lễ tân, vừa rồi nhìn đến vài người, tiếp đến lại là Phương Khi Tranh, người người đều xinh đẹp không sai, được Chung Bình để mắt tới thì cũng chỉ có thể là mỹ nữ.

“Công ty anh cũng có nhiều người dễ nhìn.” Dịch Nam nhìn cô, trong lòng cười trộm, không thể tưởng tượng được Hiểu Vụ nói chuyện cũng có thể như vậy. Có điều, anh thích.

“Có ý tứ gì?” Hiểu Vụ nhất thời không hiểu được nghi hoặc nhìn anh “Nam nữ phối hợp, làm việc không phiền luỵ” Mạnh Dịch Nam trộm nuốt nước bọt, nháy mắt mấy cái “Nhưng bên trong lại có thể bình ổn lòng người.”

Lộ Hiểu Vụ nghe xong không khỏi nở nụ cười, anh lý luận gì chứ, có bao nhân viên nam thì sẽ có bấy nhiêu nhân viên nữ đến phối hợp? Đây chính là lời lẽ sai trái.

“Em xem, anh chính là dư thừa cái khoản kia, hoàn hảo anh chính mình giải quyết” Dịch Nam nhìn cô, trong lòng nghĩ tốt nhất là làm cho Hiểu Vụ ghen, gây sự đi.

………..

Thùng Thùng, có tiếng đập cửa, Hiểu Vụ cùng Dịch Nam đứng lên, xoay người nhìn phía ngoài cửa.

Phương Khi Tranh tiến vào “Mạnh tổng, đẫ đến giờ họp.”

“Được.” Dịch Nam gật đầu, xoay mặt nhìn Hiểu Vụ “Hiểu Vụ, em cùng bé con ở trong này, anh lát sẽ trờ lại.”

Hiểu Vụ mỉm cười, gật gật đầu.

Dịch Nam cầm theo tài liệu, cùng Phương Khi Tranh rời đi.

Hiểu Vụ cùng hai bé con ngồi ở trên sô pha, lôi đồ chơi mang từ nhà đến. Thỉnh thoảng sẽ có cô thư ký tiến vào hỏi cô có cần gì không, cô luôn mỉm cười lắc đầu.

Qua hơn một giờ, Mạnh Dịch Nam họp xong mới trở lại văn phòng. Văn phòng đã biến thành chiến trường đồ chơi, nơi nơi đều là đồ chơi, mà Hiểu Vụ đi sau hai đứa bé, trán đầy mồ hôi.

Dịch Nam bỏ bản tài liêu xuống, đau lòng đi qua lau mồ hôi cho cô “Em mệt không” Hiểu Vụ đỏ mặt lắc đầu “Không sao ạ.”

Dịch Nam buông cô ra, đem hai bé con ôm đặt ở trên ghế sô pha, ngón tay chỉ chỉ “Đinh Đinh, Đang Đang không được nghịch, các cháu xem các cháu làm cho cô mệt. hiện tại ngoan ngoãn ngồi xuống, có nghe không?”

Hai đứa nhỏ bị Dịch Nam gầm nhẹ, liền sợ hãi nhìn phía Hiểu Vụ, Hiểu Vụ chạy nhanh đến cạnh chúng, vuốt đầu, trừng mắt nhìn Mạnh Dịch Nam “Anh không được dọa bọn nhỏ.”

Dịch Nam cười khẽ “Anh là đang dạy bọn nó.”

Đúng lúc này có nhân viên gõ cửa tiến vào, Dịch Nam nói mời vào.

Người vào là một người đàn ông, ước chừng lớn tuổi hơn so với Dịch Nam, Hiểu Vụ không biết.

“Triệu Đài Duyên, đối tác của anh.” Mạnh Dịch Nam giới thiệu.

Triệu Đài Duyên nhìn Hiểu Vụ cười “Đây là em dâu đi, kết hôn có gặp qua một lần, có lẽ không nhớ rõ.”

Hiểu Vụ mỉm cười cố nhớ lại, xác thực không nhớ được, chính là mơ hồ có chút nhìn quen mắt,.

“Này… là con hai người?” Triệu Đài Duyên nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha rất giống Dịch Nam, ngây người, A Nam khi nào có con rồi? Còn dám giữ bí mật, công tác làm tốt được như vậy? Đều đã lớn mới lôi ra.

“Là con của anh trai, chúng em trông bọn nó vài ngày.” Dịch Nam đi qua vỗ nhẹ vai anh. Anh với Hiểu Vụ vừa mới kết hôn không bao lâu, sao có thể nhanh như vậy được.

“Ha Ha, anh cũng là hỏi thôi.” Triệu Đài Duyen tươi cười “Hai em cũng nên nhanh có đi a, sinh đôi một cặp, tốt nhất là sinh long phượng thai.”

Dịch Nam hướng Hiểu Vụ cười khẽ, mắt nháy mắt, chúng ta sẽ cố gắng hơn nữa.

Hiểu Vụ xấu hổ đến cúi đầu, không dám nhìn bọn họ. Bên canh Đinh Đinh không cam lòng bị bỏ qua, ngã đến lòng Hiểu Vụ, dùng sức ôm một cái. Hiểu Vụ vội đem Đinh Đinh ôm vào trong ngực, nhẹ giọng trách.

Triệu Đài Duyên nói với Mạnh Dịch Nam “Vừa nhìn đã biết em dâu là hiền thê lương mẫu.”

Dịch Nam cười cười không nói, đó là đương nhiên, ánh mắt của ta có thể nhìn sai sao? Hiểu Vụ tuyệt đối là một hiền thê lương mẫu.

Triều Đài Duyên nó chuyện một chút rồi ra ngoài.

Hiểu Vụ cho Đang Đang uống sữa, Đinh Đinh lại một bên làm loạn, đem sữa đổ lên người Hiểu Vụ, vạt áo bị ướt một chút.

“Tiểu quỷ lại muốn bị đánh?” Dịch Nam làm bộ muốn kí đầu Đinh Đinh, Đinh Đinh vội co rụt lại, trốn sau Hiểu Vụ.

Hiêu Vụ ngăn lại Dịch Nam, trừng mắt nhìn anh “Không được đánh trẻ con.” Dịch Nam bất đắc dĩ gật gật đầu, buông tay xuống. Hiểu Vụ buông Đinh Đinh ra, giao cho Đang Đang cho Dịch Nam, cô đi phòng vệ sinh rửa sạch một chút.

“Bảo Phương trợ lý đưa em đi.” Dịch Nam đối cô nói.

Hiểu Vụ đi ra khỏi văn phòng, nhìn đến Phương Khi Tranh đang ngồi ở ngoài “Xin hỏi, toilet ở đâu nhỉ?”

Phương Khi Tranh đứng dậy, mỉm cười nói “Để tôi dẫn đường.” Nói xong liền cùng với cô đi xuyên qua đại sảnh, hướng ngoài cửa đi đến.

Đi vào cuối hành lang, Hiểu Vụ gật gật đầu “Tôi tự đi được rồi.”

Phương Khi Tranh cười khẽ “Vậy tôi đi về trước.”

“Cảm ơn.” Hiểu Vụ nói xong liền đẩy cửa toilet vào.

Hiểu Vụ nhìn vào gương, rửa sạch áo, lại dùng khăn tay lau lau mất một hồi, rồi sau đó đi vào buồng nhỏ cá nhân.

Đột nhiên, nghe được bên ngoài có người bước vào, chỉ chốc lát, nghe được hai người đang nói chuyện.

“Đó là Vợ của Mạnh tổng sao? Mình xem không giống lắm.”

“Mình cũng nghĩ là không giống.”

Hiểu Vụ lỗ tai căng lên, Vợ Mạnh tổng, không phải là mình sao?

Hai người kia tiếp tục nghị luận.

“Bạn xem cô ấy trẻ tuổi như vậy, lại ôm hai đứa bé. Nên sẽ không là….” Giọng nữ còn chưa dứt liền cười, người kia cũng cười theo “Có khả năng, dù sao công ty cũng không có người gặp qua vợ của Mạnh tổng, nói không chừng Mạnh tổng ở bên ngoài kim ốc tàng kiều, vợ cả chưa ra tay đó thôi.” Nói xong, hai người khanh khách nở nụ cười.

Hiểu Vụ mặt vừa nhíu, này những người này sao có thể sau lưng nói xấu ông chủ. Tuy rằng công ty cô cũng có nhóm sắc nữ chuyên tác quái sau lưng ôngc hủ, nhưng là chưa bao giờ vượt quá phận như thế này, sao lại nói ông chủ bên ngoài có vợ bé chứ! Hiểu vụ buồn bực không thôi.

“Bạn xem mặt Phương Khi Tranh hôm nay sao? Ha ha, kia mới thật phấn khích, phỏng chừng cô ta hôm nay sẽ buồn bực đến không muốn ăn cơm. Cô gái bên cạnh Mạnh tổng so với cô ta càng tuổi trẻ xinh đẹp, xem cô ta còn dám kiêu ngạo, nếu kiêu ngạo Mạnh tổng cũng sẽ không yêu cô ta.”

“Chính là nghe nói lần trước tiệc rượu, cô ta còn cố ý uống rượu say, bắt Mạnh tổng phải đưa cô ta về nhà.” Hai người thấp giọng nói đến nửa ngày mới chịu rời đi.

Hơn nửa ngày, Hiểu Vụ mới ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương bĩu môi. Hừ, Mạnh Dịch Nam, anh dám vụng trộm đưa cô trợ lý xinh đẹp của anh về nhà.

Hiểu Vụ dùng sức rửa sạch tay mới rời buồng vệ sinh.

…..

Dịch Nam vừa thấy Hiểu Vụ trở về, liền nhìn cô kêu la “Sao em đi lâu như vậy? Hai tiểu quỷ này nghịch muốn chết.”

Hiểu Vụ thở sâu, mỉm cười một cái, rồi đi qua ôm lấy Đinh Đinh, ngọt ngào nói “Em đã nói bé con ở chỗ này quấy nhiễu anh làm việc đi. Vừa vặn mẹ gọi em về nhà, anh đưa em về nhà mẹ, buổi tối lại đến đón đi.”

Mạnh Dịch Nam mắt nhíu lại, mẹ vợ như thế nào biết Hiểu Vụ nghỉ làm? “Mẹ gọi em qua?”

“Vâng, mẹ cùng ba nghe nói trong nhà có hai bé con, cao hứng vô cùng, kia cho em mang chúng về cho mẹ nhìn một cái.” Hiểu Vụ híp mắt, thủy chung cười.

Ba mẹ vợ thích trẻ con, Dịch Nam ngẫm lại, cũng không cảm thấy có gì không ổn, liền gật gật đầu “Anh đưa em đi, buổi tối tan tầm anh qua đón.”

Hiểu Vụ gật gật đầu, ôm Đinh Đinh đứng một bên nhìn Dịch Nam thu thập đồ cho bọn trẻ.

Hiểu Vụ theo dõi anh sắp đồ, trong lòng rầu rĩ không vui. Mạnh Dịch Nam, anh rốt cục còn bao nhiêu tâm sự em không biết?

Mạnh Dịch Nam thu thập tốt mới đem Đang Đang ôm vào ngực, Hiểu Vụ thì ôm Đinh Đinh ra khỏi văn phòng. Phương Khi Tranh vừa thấy bọn họ đi ra, vôi đứng dậy “Mạnh tổng.”

“Tôi đưa vợ về nhà, có việc gì thì gọi di động cho tôi.” Mạnh Dịch Nam nói xong ôm Hiểu Vụ rời đi.

Hiểu Vụ nghiêng đầu, nhìn đến Phương Khi Tranh đang thẳng tắp nhìn theo bóng dáng bọn họ, ánh mắt sâu xa. Hiểu Vụ đột nhiên cảm thây trong lòng có một cảm giác phiền muôn không ngừng tăng lên. Thì ra, Mạnh Dịch Nam rất có duyên với phụ nữ! Hừ, vậy anh việc gì phải biểu hiện ngoài cô ra những cô gái khác đều không không giống, Mạnh Dịch Nam, anh đúng là đồ xấu xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.