Chương 30. Bị thương
Trường đại học A nằm ở khu vực cách khá xa trung tâm thành phố nên việc bắt xe có chút khó khăn. Phải mất gần 20 phút chúng tôi mới bắt được một chiếc taxi. Lúc đến bệnh viện trung ương của thành phố H thì Hàn Tử Quân đã được khám và băng bó xong.
Không ngờ cú ngã đó lại gây hậu quả nghiêm trọng cho Hàn Tử Quân.Tay trái của anh ta chỉ bị chật khớp nhẹ, có mấy vết xước nhẹ đã được xử lý kỹ càng, nhưng thảm nhất là chân phải của anh ta do va đập mạnh dẫn đến gãy xương cần phải bó bột. Để chắc chắn rằng không bị chấn động não gì gì đó bác sĩ yêu cầu anh ta nhập viện để theo dõi thêm.
Lúc này chúng tôi đang ở trong phòng bệnh vip. Hàn Tử Quân chân phải bó bột bị kê gối cao, cánh tay trái được cuốn băng cố định, trên chán còn có một miếng băng cá nhân. Tuy trong tình trạng còn thảm hơn tôi bị chật khớp trước nhưng trên mặt anh ta không hề có chút biểu hiện gì gọi là đau đớn.
- Lần này thật là tức chết mà
Tiểu Dương tức giận đá tủ đựng đồ bên cạnh giường bệnh
-Tiểu Dương, cậu trả tiền viện phí
Hàn Tử Quân nhắm mắt tựa đầu vào tường nói
Tiểu Dương : Lão tam, tôi chỉ là tức giận thay cậu thôi mà. Cậu cũng thấy rồi đấy, ngay từ đầu mình đã nói không thể chơi đoàng hoàng với mấy tên đó. Giờ thì sao? Cậu nhập viện còn bắt mình trả tiền viện phí nữa là sao?
Hàn Tử Quân nhướng mày : Cậu phá hoại của công
Tiểu Dương : ....
Uông Thiệu Minh từ ngoài vào : Mình đã làm thủ tục nhập viện xong rồi
Tiểu Dương hung hăng đi về phía cửa phòng: Trả thì trả, là tiền viện phí thôi mà chẳng lẽ anh đây không trả nổi
Thiệu Minh :Hàn Quân cậu có muốn thuê một y tá chăm sóc riêng không?
Hàn Tử Quân : Không cần
Tiểu Dương bất động trước cửa phòng bệnh
Thiệu Minh hướng Tiểu Dương : Vậy thì tốt, cậu đi thanh toán đi. Tổng cộng 5778 tệ bao gồm tiền phòng và tri phí chữa trị
Tiểu Dương: 5778 tệ? Không phải chứ? Lão đại, cậu có phải cậu nhầm chỗ nào không?
Tôi chóng mặt, tôi thực sự thấy thương hại cho Tiểu Dương. 5778 tệ, gấp hai lần tiền sinh hoạt mà mẹ già cho tôi mỗi tháng
Thiệu Minh : Không nhầm
Tiểu Dương :