Chương 36. Leo núi (3)
Khi tôi mơ màng thoát khỏi giấc mơ kỳ quái kia, thì chợt giật mình nhận ra tôi đang dựa vào vai người nào đó ngồi bên cạnh, chiếc áo khoác màu đen được đắp gọn gàng trên người của tôi.
Điều làm tôi kinh hãi hơn nữa là tay phải của tôi bị tay của Hàn Tử Quân nắm chặt, đặt trên chân anh ta, nhưng được chiếc áo khoác dài đen che nên bên ngoài sẽ không nhìn thấy gì.
Tôi căng thẳng, cố gắng giữ nguyên tư thế để Hàn Tử Quân phát hiện mình đã tỉnh. Trong đầu tôi không ngừng tính toán xem làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh này.
Cứ như vậy mà tỉnh dậy thì sẽ không tránh khỏi ngượng ngùng. Mà sau đó phải nói cái gì đây?
-'Vai của anh thật là êm, ha ha'
Chậc, không được, không được, như vậy càng làm không khí thêm ngượng ngùng
Hay là giả vờ như không biết gì, mơ màng tỉnh dậy, rút tay ra vươn vai. Rồi giả ngốc nói
-' Trời hôm nay thật đẹp, a'
Cái này cũng không được, nhỡ đâu anh ta lại nói mấy câu đại loại như
-'Bầu trời hôm nay rất âm u'
Hay gì gì đó chặn họng tôi còn thảm hơn
Chẳng lẽ cứ phải giữ nguyên tư thế này chờ đến khi xe dừng sao.
Tư thế này thực sự rất mỏi mà,