Chương 26. Ngã xe
Giáo sư Quế Hồng sau một bài giảng dài 2 tiếng đồng cuối cùng cũng rủ lòng từ bi tha cho chúng tôi
Lưu Ly vừa cất sách vào túi vừa nói với tôi
-Tiểu Đình, cậu cùng mình đi mua sắm đi?
Tôi nhớ lại lần trước cùng cô ấy đi mua sắm sợ hãi từ chối
-Mình phải đến phòng tự học rồi
-Đến đó làm cái gì? Để hôm khác đi, hôm nay cùng mình đi mua sắm. Nghe nói hôm nay có mẫu mới đó.
-Mình có hẹn rồi. Thôi mình đi đây. Tạm biệt! Mua sắm vui vẻ
Tôi đứng dậy, nhanh chóng chạy khỏi giảng đường
Bởi vì phòng tự học dãy nhà phía nam khá xa nên tôi đạp xe đến đó. Dãy nhà phía nam là nơi vốn dành cho sinh viên mọt sách đến, vì nơi này rất yên tĩnh. Tôi vừa đạp xe đến dãy nhà phía nam thì đã nhìn thấy Hàn Tử Quân ngồi ở ghế đá. Tôi dựng xe đạp đi đến trước mặt Hàn Tử Quân
-Xin lỗi, giáo sư nhắc nhở hơi lâu khiến anh phải đợi rồi
Hàn Tử Quân đứng dậy, anh ta đứng xoay lưng về phía mặt trời. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta nhưng anh nắng chói chang làm tôi không nhìn ra biểu cảm của anh ta
Anh ta bất ngờ nói
-Không sao, lần sau không đến muộn là được
lần sau? lần sau là sao?
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh ta nhưng khi chạm vào đôi mắt đen láy trong suốt kia thì tim bỗng đập nhanh dữ dội, tôi vội cúi đầu xuống thò tay vào túi lục tìm chiếc thẻ đưa cho Hàn Tử Quân
-Thẻ của anh
Một phút trôi qua, Hàn Tử Quân mới đưa tay cầm chiếc thẻ. Khi ngón tay mang theo hơi lạnh của anh ta chạm nhẹ vào tay tôi làm tôi giật mình rụt tay lại
-Vậy tôi đi về đây, tạm biệt
Tôi xoay người bước đi, chưa đi được 4 bước thì anh ta bỗng lên tiếng
-Tôi muốn đến thư viện
Tôi nghi hoặc xoay người nhìn anh ta
Anh ta nói vậy là có ý gì?
Hàn Tử Quân bước đến gần tôi tiếp tục nói
-Hôm nay tôi không đi xe
Anh ta muốn đi nhờ xe của mình sao?
Cái tên ăn nói khó hiểu tiếp tục phát biểu
-Nơi này lại cách thư viện rất xa
Tôi không thể tiếp tục nghe anh ta lảm nhảm liền kích động nói
-Tôi cho anh đi nhờ là được chứ...
Lúc này tôi mới hối hận nhận ra rằng mình...bị trúng kế rồi. Hàn Tử Quân mỉm cười nhìn tôi như đang nói
Là do cô tự nói đấy
A a a sao mình lại kích động như vậy. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hàn Tử Quân cực kỳ tao nhã nói
-Cám ơn
Rồi anh ta đi đến chỗ xe của tôi
-Đi thôi
Tôi khóc không ra nước mắt thôi thì đã đâm lao thì đành phải theo lao vậy
Tôi ấm ức leo lên xe cho anh ta chở đi
Nhưng mà cũng không tệ nha. Ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống chúng tôi, từng cơn gió mát mùa thu thổi ngang qua, còn có hương nước hoa thoang thoảng từ người Hàn Tử Quân. Tôi nhìn bóng lưng cao thẳng đang nhàn nhã đạp xe phía trước bỗng cảm thấy hình như cảm giác cũng không tệ.
Khoan đã, mình đang nghĩ cái gì thế này? Chẳng lẽ mình thích anh ta? Không phải chứ? Không thể nào? Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi a a. Chắc chắn là do cảm giác thôi, độ miễn dịch với trai đẹp bao năm của mình đâu mất rồi
-Á
Tôi đang cố gắng chấn tĩnh bản thân mình thì bỗng xe phanh gấp, cả người tôi theo quán tính mà nghiêng về phía trước đụng phải tấm lưng rắn chắc của Hàn Quân
Hàn Quân dừng xe quay lại nhìn tôi lo lắng hỏi
-Có sao không? Vừa nãy có một con chó chạy ngang qua nên tôi mới phanh gấp. Cô không sao chứ?
Tôi xoa chiếc mũi đang đau đớn vì sự cố va chạm vừa rồi, cố gắng gượng cười nói
-Không sao, không sao
-Xin lỗi, tiểu mao thật không hiểu chuyện đã làm phiền hai người rồi. Thành thực xin lỗi, xin lỗi
Một cô gái búi tóc hai bên ôm theo một chú chó đứng trước chúng tôi cúi đầu bối rối nói xin lỗi
-Không sao, không sao đâu
Tôi xuống xe đi đến bên cạnh cô gái nói
Nhưng cô gái này không hề nhìn tôi mà lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đằng sau tôi rồi lại hốt hoảng nhìn tôi nói
-Hay là hai người đi đến bệnh viện mình sẽ trả tiền viện phí
À, hóa ra là muốn bắt chuyện với soái ca vậy thì đừng hòng nha
Tôi đứng trước Hàn Tử Quân chắn tầm nhìn của cô ta, rồi cực kỳ khách khí từ chối
-Thực sự không cần đâu, chỉ là va chạm nhẹ thôi. Chúng tôi có việc gấp phải đi đây, tạm biệt.
Nói xong tôi ngồi lên xe, cái tên Hàn Tử Quân cũng cực kỳ phối hợp đạp xe đi luôn. Đi được một đoạn tôi quay lại nhìn thì thấy cô gái vừa ôm con chó nhìn vô cùng hiền lành kia đang dậm chân phình phịch, mặt mũi vì tức giận mà đỏ lên trừng mắt nhìn tôi chằm chằm hận không thể nuốt sống tôi luôn. Thật là quá dã man, quá tàn bạo, quá vô nhân đạo mà.
Tôi quay đầu không nhìn nữa thở dài Đúng là khiến cho con gái thay đổi cũng chỉ có soái ca mà thôi
Hàn Tử Quân nghe tôi thở dài cười nói
-Sao vậy?
Tôi tức giận nói
-Còn sao nữa, nếu không phải do anh sao? Suýt nữa thì tôi gãy cả mũi
-Ha, vì sao lại là lỗi của tôi? Còn ở đó mà giả bộ ngây thơ
-Nếu không phải vì anh thì người ta cũng không phải nhọc công nghĩ ra một kịch bản công phu điệu nghệ đó
-Vậy sao? Vậy xem ra tôi cần phải tạ lỗi với cô rồi, tôi mời cô ăn cơm thế nào, hử?
Nhắc đến cơm trưa bụng tôi bỗng ồn ào kêu lên. Phải ha, cũng đến giờ cơm trưa rồi còn gì. Nhưng mà để anh ta mời sao ? Không được, nếu không cẩn thận bị người khác nhìn thấy hiểu nhầm thì sao. Đúng rồi, nếu anh ta cứ đèo mình như thế này đến thư viện thì không phải mình sẽ chết chắc sao. Nghĩ vậy tôi bỗng rùng cả mình
-Không cần, mà đến kia cũng gần đến thư viện rồi, anh xuống xe đi bộ đi. Tôi có hẹn với bạn rồi
Hàn Tử Quân không nói gì, tôi đang lo lắng không biết có phải anh ta không nghe thấy hay không thì anh ta bỗng kít phanh dừng xe. Tôi giật mình không rõ chuyện gì, mặt lại tiếp tục yêu thương cái lưng của anh ta
-Cô đây là đang luyến tiếc tôi sao?
Hàn Tử Quân xoay người nhìn tôi cười nói
luyến tiếc cái đầu nhà mi a cái mũi của ta hu hu . Tôi ngẩng đầu định nói thì nhìn thấy vẻ mặt đang cười của anh ta bỗng hai má nóng lên, cơn đau ở mũi cũng giống như biến mất, tôi cứ như vậy trợn trừng mắt nhìn anh ta cười
-Cô sao vậy? Bị sốt cao? Sao mặt lại đỏ lên như vậy?
Hàn Tử Quân bị tôi nhìn chằm chằm liền hiếu kỳ hỏi
Tôi giật mình, theo bản năng đưa tay lên ôm má muốn làm cho cơn nóng ở hai bên dịu xuống
Hàn Tử Quân lo lắng xuống xe: Chẳng lẽ bị sốt thật, trời nắng như vậy sao không đội mũ
Anh ta đưa tay chạm vào trán của tôi, bàn tay mát lạnh đặt lên trán làm tôi giật mình hoàn hồn xuống xe đứng tránh xa anh ta. Chiếc xe đạp suýt đổ vì động tác của tôi may mà Hàn Quân kịp giữ lại
-Cô làm sao vậy?
-Tôi...tôi...
Tôi ấp úng không biết nói gì, tôi nhìn chiếc xe được dựng chân chống rồi lại nhìn Hàn Tử Quân đang lo lắng đi đến chỗ tôi. Đầu tôi chỉ kịp hiện ra một chữ CHẠY
Cứ như vậy, tôi hành động luôn. Chạy đến chỗ chiếc xe nhảy lên phóng đi
Hàn Tử Quân bị bất ngờ trước hành động của tôi
-Nè , đồ ngốc , cô chưa gạt chân chống
Tôi dường như không nghe thấy cái gì chỉ cắm đầu đạp, đến chỗ rẽ bỗng rầm một nhát. Vâng tôi rất vinh hạnh ngã xe đạp. Do chân chống chưa được gạt quét xuống lề đường xe mất thăng bằng đổ xuống tôi kịp phản ứng nhảy ra khỏi xe nhưng khuỷu tay trái do chống xuống đất bị xước da chảy máu
Hàn Tử Quân vội chạy đến hốt hoảng đỡ tôi dậy
-Sao lại không cẩn thận như vậy? Tôi đã nói là chân chống chưa có gạt mà cô không nghe sao hả?
Hàn Tử Quân tức giận nói
Tôi chỉ có thể mím môi chịu đau không lên tiếng , nhưng nước mắt không biết vì sao cứ chảy ra
Hàn Tử Quân thấy tôi khóc cũng lúng túng không biết phải làm gì lớn tiếng nói
-Khóc cái gì? Đồ ngốc cô rốt cuộc là khóc cái gì?
Tôi ấm ức cố kìm chế nhưng không được nước mắt cứ chảy lại thỉnh thoảng nấc lên một cái
Hàn Tử Quân càng thêm lúng túng, giọng nói cũng hạ thấp xuống
-Đau lắm sao
Anh ta bỗng cầm lấy tay tôi thổi phù phù động tác có chút trúc trắc giống như.. giống như đang dỗ trẻ con vậy. Tôi muốn rút tay ra , nhưng do động tác này khiến vết thương lại càng chảy máu
Hàn Tử Quân tức giận nhìn tôi nói
-Làm cái gì vậy?
-Tôi... tôi...
Hàn Tử Quân bỗng bế bổng tôi lên theo kiểu bế công chúa trong truyền thuyết nhưng kiểu bế này có vẻ chẳng thoải mái chút nào.
Tôi lúng túng muốn thoát ra thì anh ta thấp giọng nói, giọng điệu mười phần uy hiếp
-Nằm im, tôi đưa cô đến phòng y tế
Tôi rụt người lại im lặng để anh ta bế
Cứ như vậy, anh ta bế tôi đến phòng y tế để lại chiếc xe đạp bị đổ chổng ngược bánh quay vòng vòng
-A a a, làm ơn nhẹ một chút, nhẹ một chút a
Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của tôi vang vọng khắp phòng
Hàn Quân không kiên nhẫn nói
- Cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi cô có cần phải thế không
-Tôi cũng đâu có muốn vậy, anh cứ thử như vậy đi thử xem a a a nhẹ chút, nhẹ một chút a
-Không phải là do cô cứ cắm đầu cắm cổ mà đạp còn kêu ai hả
-Tôi... a
Bác sĩ, y tá đau đầu ôm tai nói
- Xong rồi
Tôi như được giải thoát cúi đầu nhìn cái tay bị băng bó như chân heo mà đau khổ trong lòng
Hàn Tử Quân: Có cần phải tiêm thuốc chống nhiễm trùng không ạ
Tôi vội la lên: không cần, không cần tiêm thuốc.
Tôi rất sợ tiêm nha
Hàn Tử Quân lườm tôi
Bác sĩ lau mồ hôi trên trán nói
-Cũng không cần phải tiêm...
Tôi: Đúng vậy, không cần. ..
Hàn Quân nheo mắt nhìn tôi, tôi vội câm miệng
Bác sĩ tiếp tục: Chỉ cần không để vết thương chạm vào nước, tránh ăn những đồ cay nóng,...
Hàn Tử Quân : Cảm ơn bác sĩ
Bác sĩ : Không có gì, không có gì
Tôi thì thầm: Đương nhiên là không có gì. Tôi mới là người phải mất một khoảng tiền mà
Hàn Tử Quân liếc mắt
Tôi tiếp tục câm nín
Sau khi hào phóng trả tiền giúp tôi, tôi cùng Hàn Quân đi ra khỏi phòng y tế
Tôi cười hi hi ha ha nói
-Ha ha, biết vậy nghe lời cô gái kia đến bệnh viện khám có phải tốt không
Hàn Tử Quân liếc mắt, tôi tiếp tục giả câm
-Đã nhớ những gì bác đi dặn dò chưa
Đương nhiên là phải nhớ, ông ta nhiệt tình thế cơ mà. Thực sự tôi không rõ là do ông ta vốn nhiệt tình với nghề hay ông ta có vấn đề về giới tính nữa
Nghĩ vậy thôi chứ tôi làm sao dám nói gì, chỉ nhẹ giọng nói
-Nhớ rồi
-Vậy thì nhớ làm theo...
Dạ, anh có độ lải nhải bằng mẹ già nhà tôi rồi đó
-Triệu Nhã Đình?
-Hả?
-Cô rốt cuộc có nghe tôi nói cái gì không?
-Có tôi vẫn đang nghe đây
-Hừ
Đến căn tin, Hàn Quân bảo tôi đợi ở ngoài còn anh ta vào trong một lúc rồi đi ra cầm theo một phần cơm
-Cô mau cầm về ký túc xá rồi ăn đi. Tôi có việc gấp phải đi, tối nhớ mở máy
Nói rồi anh ta xoay người đi.
Tôi ngơ ngác nhìn phần cơm trong tay
.....
- Tiểu Đình, cậu chỉ đi hẹn thôi mà sao lại mang về một chân giò què về là sao?
Lưu Ly nhìn cánh tay trái của tôi nói
-Mình không cẩn thận ngã xe
Lão đại: Ngã xe, cái đầu heo nhà ngươi rốt cuộc để làm cái gì? Chỉ đạp xe quanh trường mà cũng què là sao?
Lão tứ : Lão tam, cậu mua cơm suất hạng nhất luôn, bị ngã muốn bồi bổ sao?
-Cái đầu nhà ngươi sao lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn là sao?
Tôi thất thiểu ngồi xuống bàn ăn cơm. Hôm nay thật là xui xẻo mà hết gặp chó cản đường, rồi lại ngã xe. Khoan đã , hình như mình quên gì đó thì phải. Ngã xe, đúng rồi xe của mình, xe của mình
Tôi đứng bật dậy, ba người kia sửng sốt nhìn tôi nói
-Sao vậy?
-Xe của mình a
Tôi vội chạy đến chỗ trưa nay ngã
..........
Ngoại truyện
Rất lâu, rất lâu sau khi hai người đã yêu nhau. Buổi sáng của một ngày xấu trời Nhã Đình bỗng hỏi Hàn Tử Quân
- Có phải ngày trước anh cố tình phanh xe gấp để em đụng vào lưng anh không?
Hàn Quân vẻ mặt miễn bàn luận nhưng má có chút đỏ
-Mau trả lời, mau trả lời
Im lặng
.....
-Được rồi, không hỏi anh vấn đề này nữa. Vậy em hỏi anh có phải anh cố ý làm mất xe của em không?
Lần này Hàn Tử Quân biết không thể tiếp tục im lặng đành nói
-Không phải
-Vậy tại sao cứ như vậy bỏ mặc xe của em ở giữa đường, lúc đó anh có thể để em ngồi xe rồi đèo đi được mà
Im lặng một chút Hàn Tử Quân mới lên tiếng, kèm theo mặt hơi hồng hồng
-Tại vì lúc đấy không kịp nghĩ gì
Nhã Đình nheo mắt nhìn cười tươi
-Hóa ra anh chàng luôn bình tĩnh trong mọi tình huống cũng có lúc không thể suy đoán chính xác nha. Vậy nói đi lúc đấy anh có cảm giác giác gì mà không thể suy nghĩ hử?
- Nặng
???
- Lúc đó bế em anh cảm giác mình đang bế một con heo thực sự
Một đàn quạ bay qua, không khí lãng mạn bị phá vỡ...