Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 16: Chương 16




Trước đi khi Trần Y Y đưa Sở Trác đi ra ngoài, liền cảm nhận được một vài ánh mắt kỳ quái đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Loại cảm giác có người đứng sau lưng này giống như gai làm Trần Y Y thập phần không thoải mái.

Nàng vừa rồi còn mới suy đoán những người này có phải hay không là người hại Sở Trác năm đó.

Nàng nhưng không có nghĩ đến, mình đang suy nghĩ cái gì thì cái đó liền đến.

Trần Y Y nhìn thoáng qua những người đang chắn trước mặt mình.

Một nam tử trêи mặt đầy tàn nhang dùng đôi mắt nhỏ của hắn ta, cười tủm tỉm liếc nhìn Thang Viên một cái, bộ dạng hoàn toàn không đem nàng để vào trong mắt.

Hắn nói:” Tiểu nha hoàn này ngươi sợ cái gì. Bây giờ là ban ngày ban mặt, chúng ta chẳng lẽ lại dám cướp người hay sao?”

Bọn hắn cũng không dám công khai cướp người, dù sao đây cũng là con dâu của Sở gia.

Bất quá không dám cướp người cũng không đại biểu cho bọn hắn không dám đùa giỡn.

Ngay cả quả ớt nhỏ Sở Minh Yến, bọn hắn cũng dám tiến lên trêu chọc vài câu.

Cái người như nhị thiếu phu nhân Trần Y Y, bọn hắn cũng không có gì phải lo lắng.

Nhất là phu quân của nàng vẫn chỉ là một tên ngốc.

Thang Viên nhìn người trước mặt cà lơ phất phơ, nhịn không được ở trong lòng hừ một ngụm.

Người kia nghiêng người hướng tới Trần Y Y nhìn, chỉ cảm thấy một mỹ nhân như nàng phối hợp cùng tên ngốc Sở Trác này quả thật là đáng tiếc.

Người nam tử có đôi mắt nhỏ dáng vẻ có chút lo lắng, rất muốn kéo tiểu nha hoàn đang cản trở hắn ra để đi giữ chặt lấy tay nhỏ như ngọc của Trần Y Y.

Người đứng bên cạnh nam tử có đôi mắt nhỏ thấy dáng vẻ của hắn ta không có tiền đồ như vậy, liền đưa tay kéo hắn ta lại.

Người kia nói nhỏ bên tai nam tử mắt nhỏ cái gì đó, hắn ta lúc này mới nhớ tới chính sự.

Hắn trong lòng nghĩ đến ” Nay Sở gia cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, đợi cho bọn hắn một thân liên thủ liền đem toàn bộ việc làm ăn Sở gia nuốt chửng.

Đến lúc đó bọn hắn có thể cướp Trần Y Y cùng Sở Minh Yến về làm tiểu thϊế͙p͙.

Vừa nghĩ như thế, nam tử mắt nhỏ nhịn không được cười đắc ý.

Gần đây Trần Y Y đi lại ở bên ngoài cả ngày, thấy khuôn mặt nhỏ tựa như yêu tinh của nàng, làm hại trong lòng bọn họ ngứa ngáy đến khó có thể nhịn được.

Mấy người bọn hắn gia thế cũng không tệ, là thiếu gia ăn chơi nổi danh ở trong thành.

Tại lúc bọn hắn còn nhỏ đã làm không ít chuyện xấu.

Có một lần bọn hắn theo dõi tiểu cô nương trong một gia đình có hoàn cảnh bần hàn, vài cái tiểu tử choai choai đem người ngăn ở ngõ nhỏ, trước mặt mọi người đối với tiểu cô nương lăng nhục, nhục mạ, bạo hành.

Nếu không phải lúc ấy Sở Trác đi ngang qua, nói không chừng tiểu cô nương sẽ chết.

Tiểu cô nương vì không muốn đi theo bọn ác bá này, liền bị một người trong số đó cắt mất đầu lưỡi.

Sở Trác thấy vậy dưới cơn tức giận liền cắt đứt ngón tay của người kia.

Nghĩ tới những chuyện cũ năm xưa, Trần Y Y càng xác định thêm mấy người này cùng Sở Trác có thù.

Mà năm đó Sở Trác xảy ra chuyện, khẳng định là cùng bọn người kia khó tránh khỏi có liên quan.

Nghĩ như vậy Trần Y Y hơi giương mắt lườm bọn hắn.

Rất nhanh nàng đã tìm được cái người nam nhân bị Sở Trác cắt đứt ngón tay.

Đây là một nam nhân cao gầy, mặt có chút vàng, đáy mắt thật sâu có chút quầng thâm.

Hắn mặt dù đi cùng những người khác, nhưng ánh mắt không có dừng trêи người Trần Y Y, mà là như có điều gì suy nghĩ đánh giá Sở Trác.

Đồn đãi bên ngoài Sở Trác gầy như que củi, bộ dạng như không còn được sống không được bao lâu nữa.

Nhưng là khi hắn nhìn đến Sở Trác, mặc dù người vẫn gầy yếu như cũ, lại hoàn toàn không có dáng vẻ như người sắp chết.

Hắn đi theo bọn người kia tới, vốn là muốn nhìn thấy bộ dạng của Sở Trác mà cảm thấy thống kɧօáϊ.

Nhưng Sở Trác thời khắc này, rõ ràng đã là một tên vừa ngốc vừa điên, nhưng như cũ hắn so với người bình thường vẫn chỉnh tề diễm lệ hơn.

Một loại cảm giác không nói nên trong nháy mắt từ trong lòng tên kia tràn ra, hắn ta đột nhiên muốn tiến lên xé nát mặt Sở Trác.

Cũng bởi vì khuôn mặt này, tất cả mọi người bất công với hắn ta, đều cho rằng Sở Trác ưu tú hơn.

Nhưng trong mắt hắn ta, Sở Trác cùng lắm chỉ tên tiểu bạch kiểm có bộ dạng đẹp mắt mà thôi.

Nghĩ như vậy, hắn tự chủ không được hướng chỗ Sở Trác đi đến.

Mà Sở Trác vẫn như cũ đứng nhu thuận bên người Trần Y Y, hắn giờ phút này hoàn toàn không phát giác được nguy hiểm đang tới gần.

Hắn chỉ là ngơ ngác nhìn Trần Y Y, tựa như mọi thứ xung quanh không có quan hệ gì với hắn.

Ngay lúc tên kia vươn tay về phía Sở Trác, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cách lớp quần áo khoát lên tay của hắn ta.

Hắn ta nhất thời hoảng sợ sau khi lấy lại tinh thần đã nhìn thấy Trần Y Y, đang mỉm cười dùng đôi mắt đẹp mà nhìn hắn.

Đôi mắt nàng đen nhánh như ngọc, nhìn qua giống như một vũng đầm sâu không thấy đáy.

Đôi mắt nàng dường như có một cơn lốc vô hình, hấp dẫn trái tim và tâm hồn của những người nhìn nàng.

Người nam nhân kia bị loá mắt bởi khuôn mặt quá mức xinh đẹp trước mắt.

Không đợi cho hắn kịp phản ứng, liền cảm giác được cánh tay nhỏ trêи tay mình tựa như đang tăng thêm khí lực.

Trần Y Y nghiêng người một chút đối mặt với hắn, ở góc độ mà chỉ có mình hắn mới thấy được, lộ ra một nụ cười âm lãnh.

Trần Y Y:” Ngươi nghĩ muốn đối với phu quân ta làm cái gì? ”

Hắn ta bị biểu cảm kỳ quái của Trần Y Y doạ sợ, vừa định mở miệng nói chuyện thì cánh tay hắn liền truyền đến một trận đau đớn.

Loại đau đớn này giống như cảm giác năm đó hắn bị cắt đứt ngón tay.

Hắn lập tức khuôn mặt tràn đầy dữ tợn bắt đầu kêu rêи, đồng thời dùng sức đẩy Trần Y Y ra.

Trần Y Y thuận theo một hướng ngã xuống, hoàn mỹ diễn xong vở kịch bị người ta đụng ngã.

Kỳ thật nếu Trần Y Y không muốn thả tay ra, lấy khí lực của người kia căn bản không thể đẩy nàng ra.

Nhưng nàng hiện tại là một nữ tử nhu nhược, một cái kiều nữ đi hai bước cũng phải thở hổn hển.

Người chung quanh không biết chuyện gì đang xảy ra?

Chỉ biết tên Hứa Tam gia kia đột nhiên phát điên, đem nhị thiếu phu nhân Sở gia đẩy ngã một phen.

Mấyclaw, người đi cùng tên Hứa tam gia này, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ mà nhìn hết thảy những gì xảy ra trước mắt.

Bọn hắn chỉ nhìn thấy mỹ nhân như hoa Trần Y Y, dùng cánh tay nhỏ kéo tay tên Hứa tam gia lại.

Lúc đó bọn hắn nhịn không được cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen ghét, ai biết sau đó trong nháy mắt tên Hứa tam gia lại đột nhiên nổi điên, đem tiểu mĩ nhân nũng nịu đẩy ra.

Thang Viên thấy Trần Y Y bị ngã văng ra ngoài, nhanh chóng chạy đến dìu nàng dậy.

Lúc này Thang Viên mới phát hiện, Vân Bích đi cùng bọn họ, không biết từ lúc nào đã không nhìn thấy nữa?

Hứa Tam gia dùng lực xoa mạnh cánh tay của mình, mặt đầy phẫn nộ nhìn Trần Y Y nói:” Ngươi cái tiện nhân, thế nhưng lại dám làm tổn thương bổn đại gia? ”

Trước đó cái tên nam nhân mắt nhỏ kia đã vươn tay giữ chặt tên Hứa tam gia đang nổi giận.

” Hứa tam gia, ngươi làm cái gì vậy, tiểu cô nương người ta chỉ kéo ngươi một chút, ngươi không chỉ có đem người ta đẩy ra, còn vu oan người ta đả thương ngươi. ”

Hứa tam gia lúc này đang choáng váng đầu, nghe được bằng hữu thế nhưng lại giúp đỡ tiện nhân Trần Y Y kia, cơn giận của Hứa tam gia đột nhiên trở nên dữ dội hơn.

Hắn ta đột nhiên thoát khỏi cánh tay đang dữ chặt của người kia, mặt mày dữ tợn mắng:” Ngươi thế nhưng lại giúp đỡ tiểu tiện nhân kia, ta liền xem ngươi là cái người vì sắc đẹp mà quên bằng hữu ”

Nam nhân mắt nhỏ bị mắng không thể giải thích được, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Mặc dù hắn chính là người vì sắc đẹp mà quên bằng hữu, nhưng là từ miệng bằng hữu hắn mắng ra, làm cho hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.

Mà hắn thì cũng không cố tình thiên vị ai, hắn nhìn thấy thật sự là Hứa tam gia đẩy người ta.

Những người khác thấy hai người sắp xảy cãi vả, nên họ liền nhao nhao vào khuyên ngăn.

Chính là không biết khuyên như thế nào, lại thêm mấy người kia bắt đầu cãi nhau.

Mà lúc này viện binh Vân Bích đã trở lại, nàng có chút không hiểu được tình huống hiện tại. Ngay tại lúc Vân Bích muốn mở miệng hỏi thăm tiểu thư nhà mình, đã nhìn thấy Trần Y Y không biết từ lúc nào lôi kéo Sở Trác chân như bôi trơn mà chuồn đi.

Thang Viên thời điểm đuổi theo hai người trước mặt, cũng không quên quay đầu gọi Vân Bích chạy nhanh lên, đám người bọn họ nhanh chóng chuồn mất.

Trêи mặt tròn vo của Thang Viên lo sợ mấy người kia sau lấy lại tinh thần, sẽ lại tiếp tục tới dây dưa.

Trần Y Y lôi kéo Sở Trác hướng về Sở gia mà chạy, vừa chạy vừa không biết suy nghĩ cái gì?

Mà thời điểm nàng đang thất thần, không cẩn thận một cước dẫm lên một tảng tròn vo.

Trần Y Y không có chút phòng bị nào, thiếu chút nữa thì mặt đã muốn chạm đất.

May mắn người sau lưng dùng sức kéo nàng lại, bằng không … Nàng liền …

Không đợi cho Trần Y Y tiếp tục suy nghĩ, liền đột nhiên nghe thấy Thang Viên đang rưng rưng nước mắt kinh hô lên tiếng.

Thang Viên ” Nhị gia, nhị gia, người có làm sao vậy?”

Ngày thường Thang Viên là một nữ tử nhu nhược, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lần này đột nhiên giọng nói trở nên kinh thiên động địa.

Đem Trần Y Y, Vân Bích, cùng đám ” Cứu binh ” Vân Bích mang tới đều choáng váng nhảy dựng lên.

Liền ngay cả vài người đang đi qua, cũng bị doạ giật mình.

Không đợi Trần Y Y lấy lại tinh thần, Thang Viên, Vân Bích, cùng đám ” cứu binh ” kia đã nhanh chóng vây quanh Sở Trác.

Trần Y Y sơ suất không có đề phòng, đã bị đám người kϊƈɦ động không thôi này đẩy ra ngoài.

Nàng ngây người nhìn cái ót của những người này, có chút sững sờ mà nhìn thoáng qua tay mình.

Nàng vừa rồi kém chút nữa đã ngã một phát, sau đó bị người bên cạnh kéo một cái, mà người bên cạnh nàng cũng chỉ có Sở Trác.

Cho nên … Cái người bên cạnh kia = Sở Trác?

Trần Y Y sau khi suy nghĩ cẩn thận phản ứng đầu tiên không phải là vui sướиɠ mà là … Xong, xong thật rồi, muốn bị bắt lại đi thiêu chết.

Ngay tại lúc Trần Y Y nghĩ muốn hay không nhân lúc rối loạn này trực tiếp chạy trốn.

Liền nghe thấy giọng nói tràn ngập thất vọng của Vân Bích ” Nguyên …. nguyên lai … Vẫn không có tốt hơn sao?

Trần Y Y nghe vậy nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đưa tay lau mồ hôi lạnh trêи trán.

Nàng liền nghĩ, thân làm vai phụ siêu cấp bi kịch trong tiểu thuyết, Sở Trác làm sao có thể hết ngốc?

Nguyên lai là do chính mình sợ bóng sợ gió một trận a.

Một cái hạ nhân Sở gia nhìn thấy Thang Viên khóc, lên tiếng ăn ủi ” Nhị gia mặc dù không khỏi bệnh, nhưng đối với thế giới bên ngoài đã có phản ứng, điều này nói rõ nhị gia đang từng chút chuyển biến tốt lên.

Thang Viên ngươi cũng không cần quá thương tâm, nói không chừng nuôi dưỡng nhị gia thêm một đoạn thời gian, nói không chừng nhị gia liền khỏi bệnh. ”

Thang Viên nghe vậy cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, gần đây nhị gia xác thực đang từng chút tốt lên.

Vừa nghĩ như thế, Thang Viên lập tức nở nụ cười.

Thang Viên vui vẻ đối với mọi người nói ” Nhanh, nhanh đi báo cho đại tiểu thư, đồng thời đi mời một vị đại phu đến, đây chính là thiên đại hỉ sự của Sở gia chúng ta ”

Hai cái hạ nhân cao hứng đi tới cửa hàng tìm Sở Minh Yến, một cái hạ nhân quay về Sở giá trước, một cái hạ nhân khác nữa lại vẻ mặt ngây ngô cười đi tìm đại phu.

Trần Y Y bất đắc dĩ nhìn bọn họ, rất muốn nói bọn họ không cần phí công tốn sức, khỏi bệnh là không thể nào, cả đời này cũng không thể khỏi bệnh.

Đợi cho đám người Sở gia vui vẻ rời đi. Một người lén lút thậm thụt từ bên trong cửa hàng đi ra.

Người này không ai khác chính là cái gã sai vặt bên cạnh Cố công tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.