Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 67: Chương 67




Cái phụ nhân tự xưng là nương Trần Y Y, chính là mẫu thân ruột của Trần Tú Tú – Trần phu nhân. Trần phu nhân hiện tại so với Trần phu nhân của mấy năm trước thật sự là khác biệt quá lớn. Lớn đến mức Trần Y Y liếc nhìn một cái cũng khó lòng mà nhận ra bà ta.

Trần phu nhân trước kia lúc nào cũng bày ra bộ dáng nhà giàu mới nổi, chỉ hận không thể đeo hết đống vàng bạc trang sức lên người mình. Nhưng mà nay, bà ta lại đang mặc một bộ váy vải thô cũ kĩ, trêи người còn đeo một chiếc tay nải bẩn thỉu, nhìn qua không khác gì một nông phụ sơn dã.

Trần phu nhân trông thấy Trần Y Y đứng sau lưng Thu Quỳ, bà ta liền muốn vòng qua bên người nàng ấy, đi đến trước mặt Trần Y Y. Nhưng Thu Quỳ cũng chẳng phải hạng người dễ nói chuyện, nàng lạnh mặt đưa tay ra ngăn bà ta lại, nói: ” Từ sau khi phu nhân chúng ta quay về phủ tướng quân, mỗi ngày đều có cả đống người đến để nhận thân nhân. Ngươi nói ngươi chính là thân nương của phu nhân chúng ta, nhưng ta thấy ngươi và phu nhân căn bản không có điểm nào giống nhau cả! “

Lời này của Thu Quỳ tuyệt không khoa trương, sau khi Trần Y Y hồi phủ tướng quân không bao lâu, liền bắt đầu xuất hiện các loại thân thích từ trêи trời rơi xuống. Một đống lớn người thật thật giả giả cứ ùn ụt kéo đến, khiến cho gã sai vặt trông coi đại môn của tướng quân phủ cũng hết sức không kiên nhẫn.

Hơn nữa Trần phu nhân tự xưng là mẫu thân ruột thịt của Trần Y Y nhưng bộ dáng lại không giống nàng chút nào. Thu Quỳ nhìn dáng vẻ nghèo túng của bà ta, liền không nhịn được xem bà ta thành kẻ lừa đảo.

Trần Y Y thấy bên cạnh Trần phu nhân không có hai người Trần Bách Sam cùng Trần Tú Tú, lập tức tâm tình đến xem trò vui của nàng cũng bị đánh bay.

Nàng vốn nghĩ nếu như gặp được Trần Tú Tú, nàng phải học theo mấy vai ác trong các bộ phim truyền hình mà trước đây nàng thường xem, hung hăng trào phúng Trần Tú Tú một trận.

Ai biết Trần Tú Tú căn bản không có theo nương nàng ta đến đây, mà những người đi theo bà ta hôm nay đều thực lạ mặt.

Trần phu nhân thấy Trần Y Y quay người, một bộ dáng muốn rời đi ngay lập tức, bà ta liền không còn sức để quản bản thân có hay không đắc tội với người của phủ tướng quân, bà ta vội đẩy Thu Quỳ đang chắn trước mặt mình ra, gấp gáp nắm lấy ống tay áo Trần Y Y.

Khóe mắt Trần Y Y liếc thấy động tác của bà ta, ngay lập tức lui về sau hai bước, sau đó liền nhẹ nhàng tránh thoát cái đụng chạm khiến nàng ghê tởm.

Hạ nhân tướng quân phủ thấy thế cả đám sắc mặt lập tức trắng bệch. Bọn hắn không nghĩ tới phụ nhân này thế nhưng lại lớn gan đến thế? Lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy, lôi lôi kéo kéo tướng quân phu nhân? Vạn nhất khiến phu nhân mất hứng, chẳng phải nô tài như bọn họ cũng phải chịu vạ lây ư?

Gã sai vặt phụ trách trông giữ đại môn phủ tướng quân cả giận nói: ” Làm càn! Người đàn bà chanh chua này là từ đâu tới? Lại dám lôi kéo với phu nhân nhà ta? Muốn chết à? “

Gã sai vặt này là một người bị thọt chân, trước đây hắn từng là thành viên của Huyền Vũ quân, lúc hắn đi theo tướng quân tiêu diệt sơn phỉ, trong một trận càn quét có dùng đến địa lôi, hắn đã vô tình bị dư chấn của vụ nổ đánh rơi xuống vách núi, sau đó núi đá sạt lỡ, hắn bị đá nện đứt một cái chân.

Trận càn quét đó đã khiến Huyền Vũ quân tổn thất nghiêm trọng, Sở Trác liền đem vàng bạc thu được, toàn bộ chu cấp cho những binh sĩ bị thương.

Lúc ấy hắn cũng được chia cho một số bạc lớn, hoàn toàn đủ cho hắn tìm một địa phương nhỏ, sống an lành qua ngày. Nhưng là hắn lại không muốn về nhà nhàn rỗi, liền đến nhờ vả Vân Mộc Hà, cuối cùng cũng tìm được một công việc để làm, đó là trông coi đại môn của tướng quân phủ.

Trong lòng hắn vô cùng sùng bái Sở tướng quân, cảm thấy Sở tướng quân không chỉ tuyệt tình với người khác mà đối với chính bản thân mình, hắn cũng thực nhẫn tâm. Sở tướng quân quả không phải là kẻ tầm thường, vừa nhìn liền biết không phải vật trong ao.

* Vật trong ao: đại ý giống với câu ếch ngồi đáy giếng.

Nếu Sở tướng quân không phải là thân đệ đệ của Nhϊế͙p͙ chính vương, thiên hạ này còn chưa biết sẽ là vật trong tay của nhà nào a? [1]

[1] ý đoạn này là: hiện tại thiên hạ là do Sở Hủ nắm giữ, Sở Trác lại là em ruột Sở Hủ nên không sao. Nhưng nếu Sở Trác ko phải là anh em ruột với Sở Hủ, thì thiên hạ này chưa biết sẽ do Sở Trác hay Sở Hủ làm chủ đâu.

Đương nhiên, không phải hắn không kính trọng cựu tướng quân [2], Nhϊế͙p͙ chính vương có điểm hơn người của ngài ấy, nhưng năng lực của Sở tướng quân lại khiến hắn rung động.

[2] là Sở Hủ, đáng ra nên dùng lão tướng quân ( tướng quân đã già/ đã về hưu) nhưng Sở Hủ còn trẻ, nên mình dùng từ “cựu” để thay thế.

Hắn vĩnh viễn không quên được một màn năm ấy, Sở tướng quân đứng trêи vách núi cheo leo, hoàn toàn không để tâm đến vấn đề an nguy của bản thân, vì tất cả binh lính Huyền Vũ quân mà mở ra cửa sống trong tử lộ. [*]

[*] Chỗ này trong bản cv bị lỗi kí tự, mình chém dựa theo ý truyện.

Đây cũng chính là lí do Sở tướng quân tiếp nhận Huyền Vũ quân chưa đến một năm đã nhận được sự tin phục và kính trọng của một đám tướng sĩ dã tâm bừng bừng.

Trần phu nhân đã không còn là một quý phu nhân vênh váo tự đắc của ngày trước, bị người khác đột nhiên quát lớn vào mặt liền lộ ra vẻ hoảng loạn. Trong lúc bà ta ngây người, Trần Y Y đã thong thả xoay người vào phủ.

Trần phu nhân cùng Trần Tú Tú năm đó đối xử hà khắc với nguyên chủ, khiến tính cách nguyên chủ trở nên vặn vẹo lại ác độc. Sau khi nguyên chủ biến chất lại bị ép gả đến Sở gia, tiếp đó nàng ta lại luôn tìm cách khinh nhục đồ ngốc đáng thương.

Trần Y Y chỉ cần nhớ lại tình cảnh lúc đó liền không cách nào cho bà ta sắc mặt tốt. Nếu không nể tình bà ta đã là lão nhân, nàng thậm chí muốn tiến lên, hung hăng cho bà ta một cước.

Một bên khác Trần phu nhân thấy Trần Y Y sắp rời khỏi, liền nhịn không được tức giận đến mức khóc rống lên. Lúc bà ta đến tràn đầy tự tin, tự cho là mình đã nắm được không ít thóp của Trần Y Y, vốn muốn lợi dụng việc này uy hϊế͙p͙ nàng. Sau đó liền thuận lợi mang theo nữ nhi cùng nhà mẹ đẻ tiến vào tướng quân phủ giàu sang, sống cuộc sống sung túc.

Nhưng mà bà ta không nghĩ tới chính là, cái xú nha đầu Trần Y Y này xưa nay đều hết sức e ngại bà ta, sau khi gặp mặt liền vờ như không quen biết.

Thu Quỳ thấy bà ta ở trước đại môn tướng quân phủ khóc lóc om sòm, lập tức xoay người nói với đám hạ nhân sau lưng: ” Đem lão bà này ném qua một bên! Đừng làm vấy bẩn đại môn của phủ tướng quân. Nếu bọn họ lại dám đến cửa khóc nháo liền không cần khách sáo, cứ hung hăng đánh cho ta! Đánh tới khi bọn chúng không náo loạn nữa mới thôi. “

Hạ nhân tướng quân phủ nghe vậy, lập tức tiến lên kéo lấy Trần phu nhân ném bên lề đường.

Hàng xóm chung quanh thấy thế cũng không có ai lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí cũng không thèm nhìn bọn họ nhiều thêm một cái.

Sau khi Trần Y Y trở về tướng quân phủ, liền có không ít người muốn dùng thân phận là người nhà của nàng đến đây ăn chực uống nhờ, ngay từ đầu còn có người bày tỏ chút ít thái độ, dần dà mọi người ai cũng mặc kệ, không buồn để ý.

Trần phu nhân bị ném trêи nền đất, còn muốn chống người đứng lên đuổi theo đám người phủ tướng quân, nhưng bà ta lại bị mấy người theo sau ngăn cản.

Mấy người này chính là nhà mẹ đẻ của bà ta, vốn cho là có thể đi theo Trần phu nhân nhận thân thích, sau đó nhờ cậy thế phủ tướng quân, ở kinh thành tìm một chức quan nho nhỏ. Lại không nghĩ rằng Trần gia nhị nha đầu lại là một kẻ nhẫn tâm, sau khi trông thấy bọn họ lại làm bộ như không quen biết.

Nhị ca Trần phu nhân nhìn bà ta đang khóc lóc sướt mướt, nói: ” Được rồi, ngươi trước đừng khóc nữa. Nhị nha đầu quả thật lòng dạ ác độc a, bộ dáng lòng lang dạ sói này của nàng không sợ Sở tướng quân nhìn thấy sao? “

Đệ đệ Trần phu nhân nghe vậy nhíu mày: ” Ta nghe nói Sở tướng quân kia cũng không phải là người tốt lành gì, hai năm trước nàng cũng bởi vì bị hắn đối xử vừa thô bạo lại hung ác, thân là nữ tử đang mang thai lại cứ vậy mà bỏ trốn. Nhưng ta nghe nói bụng của nàng cũng thật không chịu thua kém, đã sinh cho Sở tướng quân một nha đầu béo… “

Nhị ca Trần phu nhân: ” Một phụ nhân chỉ sinh được nữ hài tử vô dụng, lại còn thật sự xem mình là nữ chủ nhân của phủ tướng quân? Nếu không phải dung mạo nàng thật khiến lòng người kinh diễm, ta thấy Sở tướng quân chưa chắc đã nhìn trúng nàng. Chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Tú Tú, lấy dung mạo của Tú Tú nhất định có thể mê hoặc Sở tướng quân kia đến thần hồn điên đảo, đến lúc đó chúng ta lại kêu Tú Tú trục xuất nàng khỏi phủ tướng quân. “

Trần phu nhân vốn vừa khóc vừa gào, sau khi nghe ca ca cùng đệ đệ mình nói chuyện, cũng cảm thấy những lời kia rất có đạo lý, Tú Tú nhà bà ta bộ dạng xinh đẹp như thiên tiên, chỉ cần bà ta nghĩ được biện pháp chữa khỏi cho nữ nhi, còn phải sợ xú nha đầu Trần Y Y chỉ biết sinh ra một nữ hài vô dụng sao? “

Trong lúc bọn họ tính toàn làm thế nào để đem Trần Y Y trục xuất khỏi tướng quân phủ, sau đó lại làm tu hú chiếm tổ chim khách, Trần Y Y bên kia lại đang kɧօáϊ hoạt hướng dẫn tiểu nữ nhi của mình tập đi a.

* Tu hú chiếm tổ chim khách: https://vnexpress.net/chim-tu-hu-ba-me-bac-tinh-va-dua-con-sat-thu-3094076.html. Đây là link bài viết với cái tên hết sức ấn tượng: bà mẹ bạc tình và đứa con sát thủ:)))) Đọc cũng hay phết.

Đoàn Tuyết bước đi lảo đảo, giống như một tiểu quỷ mê rượu đã uống đến thỏa thuê. Nàng lúc này quả thật vô cùng hưng phấn, một bên vừa tập tễnh bước đi một bên phách lối đối với Trần Y Y nói: ” Nương a~ ôm một cái ~ a a ~ nương a~”

Tại thời điểm Đoàn béo sắp chạm vào nàng, Trần Y Y liền lui về sau mấy bước. Đoàn béo thấy rõ ràng là nàng cách mẫu thân thật gần a, sao bây giờ lại trở nên xa hơn lúc nãy rồi? Đoàn béo đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức phá lên cười ha ha, một chút cũng không phát hiện nàng bị mẫu thân xấu xa đùa nghịch.

Thang Viên mang theo ba thị nữ đến hỗ trợ phục vụ ở tướng quân phủ, mấy người các nàng trong tay đều có mang theo lồng cơm chỉnh tề, bên trong đều là sơn hào hải vị do các vị ngự trù nổi tiếng trong cung chế biến. Nhiều thức ăn như thế, đều là vương gia sai người vì Đoàn béo mà chuẩn bị.

Thang Viên vừa đến hậu viện liền nghe được tiếng cười đùa từ trong truyền ra, nàng nhịn không được cũng mỉm cười, cước bộ dưới chân lại tăng thêm vài phần. Từ xa nàng đã nhìn thấy Trần Y Y và một đám hầu nữ cùng nhau đùa giỡn với Đoàn béo.

Thang Viên nhịn không được nhớ lại khoảng thời gian trước kia, Trần Y Y cũng dùng thái độ này tâm tình này để bồi nhị gia chơi đùa. Khi đó nhị gia còn thực ngoan, thực nghe lời, thời điểm bị Trần Y Y đùa nghịch, ngài ấy còn chẳng biết cái gì gọi là tức giận, chính là vừa ngơ ngác lại ngốc ngốc nhìn chằm chằm Trần Y Y.

A Viện trông thấy mấy người Thang Viên đến, liền sai người tiến lên nhận lấy lồng cơm, sau đó nàng ấy cười cười, cùng mấy người Thang Viên chào hỏi. Khoảng thời gian này các nàng thường xuyên đến tặng đồ, A Viện đã muốn cùng các nàng quen thuộc.

Thang Viên nhìn về phía Đoàn béo còn đang cười ha ha, sau đó nhìn Trần Y Y bên cạnh, nói: ” Nhị thiếu phu nhân, hôm nay chúng nô tì ngoại trừ đến tặng đồ, còn muốn thỉnh nhị thiếu phu nhân đồng ý cho nô tì đem hai người kia về nhϊế͙p͙ chính vương phủ để xử lý. “

Trần Y Y nghe vậy không tiếp tục trêu đùa Đoàn Tuyết, mà là đem Đoàn béo bế lên, nàng đương nhiên biết hai người trong miệng Thang Viên là ai, liền cười đối với A Viện nói: ” A Viện, ngươi đi mang hai người kia đến đây, sau đó để Thang Viên đem bọn họ dẫn đi. “

Hai người kia chính là Sen Ny cùng Vân Á, các nàng vốn được Sở lão phu nhân chọn đến làm nha đầu thông phòng cho Sở Trác.

Kết quả các nàng cùng Trần Y Y vừa đụng độ, bởi vì quá mức khinh thường kẻ địch nên đã bị Trần Y Y sai quản sự nhốt vào sài phòng của phủ tướng quân. Mặc dù về sau Trần Y Y đã ra lệnh thả các nàng ra, nhưng lại không lập tức đưa các nàng về nhϊế͙p͙ chính vương phủ mà là đem hai tiểu nữ nhân nhỏ bé nũng nịu các nàng đi làm nha hoàn phục dịch ở chuồng ngựa.

Hai cái nha hoàn ở chuồng ngựa chịu khổ gần hai tháng, thật vất vả tiết kiệm ít tiền, sau đó dùng số tiền ấy đút lót để người khác đi liên hệ với người nhà các nàng ở bên ngoài. Người nhà các nàng còn trông cậy vào các nàng phụng dưỡng a, lập tức bỏ ra tất cả vốn liếng nhờ cậy nha hoàn cận thân bên người lão phu nhân, nói tốt giúp các nàng vài lời. Thế nên mới có một màn Thang Viên đến đây đón người a.

Lão phu nhân là người thập phần lương thiện, sau khi được người cố ý đề cập đến bà liền nhớ tới lúc trước bên người mình quả thật có hai người như thế.

Lão phu nhân sở dĩ sai Thang Viên mang người trở về, thứ nhất là lo lắng nếu để các nàng tiếp tục ở lại phủ tướng quân, sẽ không cách nào đối mặt với Trần Y Y – phu nhân tướng quân chân chính. Thứ hai bà cảm thấy hai cái nha hoàn này bộ dáng thật đẹp mắt, có thể lưu lại để tiếp tục hầu hạ bên người bà.

Trần Y Y cũng không có vì chuyện này mà oán thầm lão phu nhân, bởi vì thời điểm lão phu nhân tặng người, bà cũng không biết là Trần Y Y và Sở Trác đã sớm hòa hảo lại như lúc đầu.

Sỡ lão phu nhân thân làm một người mẫu thân, trong vòng hai năm không có ép Sở Trác tục huyền, này quả thật cũng không dễ dàng gì.

Bất quá lão phu nhân là lão phu nhân, hai cái nha hoàn không an phận này Trần Y Y cũng đã giáo huấn các nàng không ít. Ai bảo các nàng lại nhìn trúng nam nhân của nàng, nàng cũng không phải là nữ tử yếu đuối, chỉ biết cắn răng ngậm bồ hòn làm ngọt.

* Ngậm bồ hòn làm ngọt: nuốt đắng cay mà mim cười, ý chỉ phải chịu uất ức mà vẫn cam chịu, không dám đấu tranh, phản kháng.

Đợi cho A Viện mang hai người kia đến, Thang Viên liền nhìn thấy hai nha hoàn vốn dĩ da trắng thịt mềm, nay làn da xỉn màu không ít, dáng vẻ nhìn qua mười phần chật vật. Nàng nhịn không được nhớ lại, lúc trước khi các nàng rời vương phủ để đến phủ tướng quân, bộ dáng hết sức vênh váo tự đắc, nghĩ không ra chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, hai người họ lại không khác gì đám nha hoàn hạ đẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.