Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 82: Chương 82




Đoàn béo vừa cất tiếng thì xung quanh đột nhiên trầm lắng hẳn,sắc mặt Liễu Tuệ Tuệ cùng Liễu Hàn thị lập tức tái nhợt. Nguyên bản theo các nàng đây chỉ là một chuyện nhỏ, mà bây giờ lại bởi vì Sở Minh Yến ác ý khuếch đại, tăng thêm bị Đoàn Tuyết chỉ đích danh, thật giống như bọn họ đã làm ra chuyện gì tội ác tày trời.

Ban đầu bọn họ xác thực muốn đánh chủ ý lên Đoàn béo, tính đợi sau khi nhà bọn họ chuyển đến kinh đô, sẽ thường xuyên mang hai đứa bé đến vương phủ cùng Đoàn Đoàn chơi. Đoàn Đoàn tuổi còn nhỏ được hai cái ca ca dỗ dành, rất dễ dàng bị hai ca ca lừa gạt. Đến lúc đó Đoàn Đoàn tuổi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, khóc nháo đòi gả cho một trong hai ca ca, lấy tính khí sủng ái tôn nữ của lão phu nhân nhất định sẽ đáp ứng.

Đến lúc đó vô luận là đứa nào bị nhìn trúng, đứa còn lại cũng có thể hưởng phúc theo. Bởi vì sau khi hai nhà trở thành thông gia, vương gia cùng tướng quân nhất định sẽ trải đường cho tương lai hai đứa nhỏ. Nếu một trong hai đứa có được một chức quan trong triều đình, chẳng phải nhà bọn họ sẽ cùng nhau hưởng hết vinh hoa phú quý sao?

Nhưng mà bọn họ tính toán kỹ càng như thế, lại không nghĩ rằng đã sớm bị người nhìn thấu? Liễu Hàn thị khẳng định là không nguyện ý thừa nhận, nếu thừa nhận Sở gia sẽ có lý do đuổi bọn họ ra khỏi kinh đô. Liễu Hàn thị liếc mắt nhìn nữ nhi của mình một cái, lập tức giơ khăn tay lên bắt đầu khóc. Bà ta một bên khóc một bên trách cứ nữ nhi không biết dạy dỗ đứa nhỏ:” Ngươi nói xem ngươi đã dạy đứa nhỏ như thế nào? Ta đã nói là đứa nhỏ không thể quá mức nuông chiều, nuông chiều đến hỏng rồi nói gì cũng không chịu nghe lời … Bây giờ thì tốt rồi, cả một nhà tỷ tỷ đều hiểu lầm chúng ta!!!”

Bà ta tính cứ tiếp tục mặt dày như vậy, lấy lý do hài tử còn nhỏ ra giải thích qua loa cho Sở gia nghe, cho nên thời điểm khóc thập phần ra sức. Nhưng là Trần Y Y cũng không phải kiểu người nguyện ý chịu thua thiệt, nàng thấy thế cũng ủy khuất khóc lên.

” Mẫu thân, Đoàn Đoàn là tâm can bảo bối của ta, là sinh mệnh của ta, nếu về sau thanh danh của nàng thật sự bị hủy, cái người làm mẫu thân như ta còn không phải bị tức chết hay sao? ”

Đoàn Đoàn thấy mẫu thân đột nhiên khóc lên, nàng mặc dù còn nhỏ chuyện gì cũng đều không hiểu, nhưng là nàng biết tất cả những người khi dễ nương của nàng đều là người xấu. Nàng đá hai cái chân ngắn ngủn từ trong ngực lão phu nhân đi xuống dưới, liền tăng tăng tăng chạy đến trước mặt Liễu Hàn thị nói:” Xấu, ngươi, xấu!!”

Sau đó không đợi Liễu Hàn thị tiếp tục giả bộ đáng thương, nàng liền quay đầu chạy đến trước mắt tiểu nhi tử của Liễu Tuệ Tuệ nói:”Ngươi xấu, xấu! ”

Tiểu nhi tử của Liễu Tuệ Tuệ nguyên bản đang ăn điểm tâm, đột nhiên thấy Đoàn béo chỉ vào cái mũi của hắn mắng, lúc trước hắn bị Trần Y Y đùa bỡn một phen, trong lòng vẫn còn một bụng hoả khí. Nay lại nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Đoàn béo, lập tức đỏ hồng mắt đẩy Đoàn béo một phen, mắng:” Ngươi dám mắng ta? Ngươi cái tiểu tiện nhân này, ngươi mới xấu, các ngươi đều là tiện nhân!”

Mẫu thân hắn trước kia thường xuyên ở trong nhà mắng thị nữ là tiện nhân, nhất là những di nương xinh đẹp ở trong nhà, mẫu thân hắn mỗi ngày đều bí mật chửi mắng các nàng là hồ ly tinh lẳng lơ. Hắn thấy Trần Y Y ăn mặc xinh đẹp như vậy, mắng chửi người thành thói quen hắn mới buột miệng mắng ra lời. Hắn thấy Đoàn béo bị mình đẩy ngã, lập tức đắc ý còn muốn tiếp tục chửi mắng người, đã bị Liễu Hàn thị đứng ở một bên quất một bạt tai vào mặt, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn hắn bị đánh, hắn lập tức phẫn nộ hét lên.

Lão phu nhân cùng Trần Y Y đang định đi tới đỡ Đoàn béo dậy, đã nhìn thấy đứa bé kia giống như phát điên mà đánh ngoại tổ mẫu của hắn. Lão phu nhân nơi nào đã nhìn thấy qua hài tử như vậy, lập tức bị một màn trước mặt doạ cho sợ choáng váng. Lão phu nhân đã đi qua hơn nửa đời người, cũng đã nuôi ba đứa hài tử khôn lớn. Đại nhi tử Sở Hủ từ lúc còn nhỏ đã trưởng thành sớm hơn những đứa hài tử khác, nhị nhi tử mặc dù trước đây có vẻ yếu ớt, nhưng từ trước đến nay là một đứa biết nghe lời, còn tam nha đầu là một đứa nhỏ hiểu lý lẽ. Bà là lần đầu tiên nhìn thấy đứa hài tử như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Liễu Tuệ Tuệ cũng bị một màn trước mắt doạ sợ, nàng ta mặc dù vẫn luôn biết là mình làm hư đứa nhỏ, nhưng là nàng ta làm sao cũng không có nghĩ tới tiểu nhi tử của mình, một ngày kia lại ra tay tàn nhẫn với mẫu thân của nàng ta như vậy? Nàng ta cũng không quản người của Sở gia sẽ cảm thấy thế nào, cuống quít tiến lên kéo tiểu hài tử đang nổi điên ra, hai mắt nàng ta lúc này tức giận đến đỏ bừng, bộ dạng giống như muốn đem tiểu nhi tử ăn tươi nuốt sống.

Tiểu gia hoả lúc này cũng đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn mẫu thân đang tức giận, vội vàng giật giật cuống họng gào khóc lên. Trước kia ở trong nhà sau khi hắn làm sai chuyện gì, chỉ cần lớn tiếng khóc rống như vậy người trong nhà sẽ bỏ qua cho hắn, hắn nghĩ như vậy nhịn không được gào khóc lớn hơn.

Sở Minh Yến bởi vì đã tận mắt nhìn qua, cảnh tượng hùng hài tử lấy đá ném vào người nhị ca của nàng, cho nên đối với những đứa nhỏ ngang bướng thập phần chán ghét. Thấy tiểu nhi tử của Liễu Tuệ Tuệ còn hổ nháo khóc la om sòm, phẫn nộ tiến lên túm lấy tiểu hài tử còn đang giả khóc, liền muốn đưa tay đánh hắn một trận tơi bời.

Liễu Tuệ Tuệ cùng Liễu Hàn thị thấy thế lập tức bị doạ sợ, mặc dù các nàng cũng oán hận tiểu gia hoả không hiểu chuyện, nhưng là dù sao đứa nhỏ cũng là tâm can bảo bối trong lòng các nàng, chính các nàng có thể đánh chửi nhưng người khác thì không thể được. Liễu Tuệ Tuệ cùng Liễu Hàn thị lập tức một trái một phải giữ chặt Sở Minh Yến, tiểu hài tử kia thấy thế lập tức thoát khỏi tay Sở Minh Yến, một bên oán hận trừng mắt nhìn Đoàn béo một cái, một bên thật nhanh hướng tới chỗ cửa phòng chạy đi.

Ngay tại lúc hắn xông ra cửa phòng, thân thể nhỏ nhắn của hắn đột nhiên bị người một cước đạp trở về. Liễu Tuệ Tuệ nhìn tiểu nhi tử của mình hung hăng ngã xuống đất, lập tức thê lương hét lên một tiếng rồi bổ nhào về phía tiểu nhi tử.

Trần Y Y thấy thế vội vươn tay che lỗ tai của Đoàn béo lại, lo lắng lỗ tai nhỏ của Đoàn béo nghe được âm thanh hai mẫu tử kia quỷ khóc sói gào. Bên kia lão phu nhân lại một lần nữa ngồi xuống, trong đôi mắt không giấu được sự xem thường cùng chán ghét.

Liễu Tuệ Tuệ quả thực là bị chọc giận đến điên rồi, hai đứa nhi tử từ nhỏ được nàng ta nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ sao phải chịu tội như vậy? Nàng ta chính là muốn ngẩng đầu lên chất vấn cái người đá người kia. Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Trác đang dẫn đầu đi tới. Từ trước đến nay ánh mắt Sở Trác nhìn người bên ngoài đều băng lãnh đến cực điểm, ánh mắt Liễu Tuệ Tuệ nhìn thẳng hắn một cái, lập tức sợ đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Liễu Hàn thị nhìn ngoại tôn đang kêu thảm ở trong ngực Liễu Tuệ Tuệ một chút, lại ngẩng đầu nhìn Sở Trác đen mặt giống như Diêm La, bà ta miễn cưỡng lấy hết dũng khí dùng khuôn mặt như khóc tang nói:” Hắn mặc dù có sai, nhưng dù sao vẫn còn là đứa nhỏ …… Tướng quân sao phải hạ thủ hung ác như vậy?”

Sở Trác nghe vậy ánh mắt nhàn nhạt quét qua bà ta một cái, hắn đưa tay sửa sang lại vạt áo của mình một chút rồi nói:” Nuôi mà không dạy là lỗi của phụ thân, nay phụ thân của bọn hắn không có ở đây, ta thân làm biểu cữu của bọn hắn, hẳn là phải nên gánh vác trách nhiệm của trưởng bối, cũng không thể biết rõ bọn hắn phạm sai lầm, còn tiếp tục dung túng cho bọn hắn sai càng thêm sai đúng không?”

Bọn người Liễu Hàn thị lần này tới, là vì muốn dựa vào thân thích của Sở gia trèo lên. Lúc bọn họ vừa đến há miệng mở miệng đều nhắc đến thân thích, chính là muốn chắc chắn lão phu nhân sẽ nhớ đến tình cũ. Sở Trác không khách khí muốn giúp bọn họ giáo huấn đứa nhỏ như vậy, chỉ cần Liễu Hàn thị cùng Liễu Tuệ Tuệ nói một chữ ” không ”, Sở gia có thể lập tức bắt bẽ những lời trước đó bọn họ nói.

Các nàng không phải phi thường muốn cùng Sở gia làm thân thích sao? Đây là Sở Trác muốn tiến lên một bước rút ngắn mối quan hệ của hai nhà, đến giúp biểu tỷ hảo hảo dạy dỗ đứa nhỏ.

Liễu Hàn thị cùng Liễu Tuệ Tuệ nhất thời bị nghẹn ở trong họng không nói được gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm Sở Trác khóc sướt mướt. Hai người bọn họ có thể nói cái gì bây giờ? Nói không thèm cái biểu cữu như Sở Trác giúp đỡ? Hay là thân thiện đáp ứng để cho hắn dạy dỗ tiểu nhi tử? Vô luận là cái trước hay là cái sau, họ đều không thể nói và cũng không dám nói.

Trần Y Y khó thấy được dáng vẻ dùng lời lẽ làm cho người ta nghẹn khuất của Sở Trác, đôi mắt đẹp nhịn không được gắt gao dõi theo hắn. Sở Trác bị Trần Y Y nhìn chằm chằm làm cho tâm hoảng loạn một trận, nhịn không được cũng giương mắt nhìn về phía nàng nhìn một chút. Nếu không phải hiện tại không đúng lúc, hắn thật muốn đi đến bên cạnh Trần Y Y, đưa tay dùng sức xoa nắn bàn tay nhỏ trắng nõn nà của nàng.

Sở Hủ theo sát Sở Trác đi vào, giương mắt lên đã nhìn thấy trong phòng ầm ĩ một mảnh, hắn là một người phi thường không thích ầm ĩ, thấy thế lập tức cau mày bất mãn nói:” Lăn tăn cái gì?”

Tất cả mọi người nghe vậy liền bất giác trở nên im lặng, ngay cả cái tiểu nhi tử không sợ chết của Liễu Tuệ Tuệ cũng không dám náo loạn, bọn họ thận trọng liếc mắt nhìn trộm Sở Hủ một cái, một đám trung thực ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hai đứa nhi tử của Liễu Tuệ Tuệ mặc dù ngang bướng, nhưng là cũng biết thân phận của Sở Trác và Sở Hủ, một người là vương gia trêи vạn người, một người là tướng quân mặt lạnh giết người không chớp mắt, bất kể là ai trong số họ, bọn hắn đều không dám trêu chọc đến.

Nói đến hai đứa nhi tử ngang bướng này của Liễu Tuệ Tuệ, chính là cái hạng người thích bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi những kẻ mạnh. Trong lòng bọn hắn cảm thấy Trần Y Y là một cái nữ nhân, Đoàn béo cùng lắm cũng chỉ là một cái tiểu nha đầu, thay vì lãng phí thời gian đi lấy lòng những nữ nhân này, chẳng bằng trực tiếp đi lấy lòng vương gia cùng tướng quân không phải tốt hơn sao. Đại nhi tử của Liễu Tuệ Tuệ trông thấy hai người tiến vào, lập tức thập phần nhu thuận đến vấn an hai người, bộ dáng a dua nịnh hót kia của hắn làm cho Trần Y Y không còn gì để nói.

Sở Hủ phất vạt áo lên ngồi xuống một chiếc ghế dài, thị nữ lập tức bưng một ly trà đến cho hắn, hắn ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nhìn thoáng qua đứa nhỏ trước mặt, sau đó đảo mắt nhìn dáng vẻ chật vật của đám người Liễu Hàn thị một chút.

” Không có quy củ như vậy, xác thực là nên hảo hảo dạy dỗ lại. ”

Dù sao thân phận và địa vị của Sở Hủ vẫn còn đó, cho dù hắn chỉ nhàn nhàn nói một câu như vậy, cũng làm cho trong lòng bọn người Liễu Hàn thị bị doạ sợ, nhà bọn họ còn mong mỏi sau này có thể có Sở gia làm chỗ dựa, nay lại bởi vì chuyện của hai tiểu hài tử làm hỏng, lúc này trong lòng Liễu Tuệ Tuệ không cần nói có bao nhiêu khó chịu.

Ánh mắt lạnh buốt của Sở Hủ dừng trêи người Liễu Tuệ Tuệ, hắn một bên vuốt vuốt chuỗi phật châu trong tay, một bên không chút để ý nói:” Đánh chửi trưởng bối? Khi dễ ấu muội? Các ngươi đã không giáo dưỡng được đứa nhỏ, thế thì từ hôm nay đem bọn chúng giao cho người của ta ( hoặc thuộc hạ của ta) dạy dỗ đi.”

Sở Hủ nhẹ nhàng nói hai câu, nhi tử nhà các nàng liền thành của nhà khác? Liễu Hàn thị cùng Liễu Tuệ Tuệ bị doạ đến xụi lơ trêи mặt đất, vẫn là đại nhi tử của Liễu Tuệ Tuệ phản ứng nhanh, hắn vội vàng quỳ gối bên chân Sở Hủ kêu khóc nói:” Biểu cữu, biểu cữu, chúng ta đã sai rồi, chúng ta thật sự đã sai rồi …. ”

Liễu Tuệ Tuệ cùng Liễu Hàn thị cũng phản ứng lại, lập tức bổ nhào đến bên chân Sở Hủ bắt đầu cầu xin tha thứ.

Liễu Tuệ Tuệ khóc một phen nước mắt nước mũi tèm nhem, nàng ta nằm rạp trêи mặt đất hướng tới chỗ Sở Hủ dập đầu nói:” Vương gia, vương gia, van cầu ngài, chúng ta đã biết sai rồi, chúng ta là bị ma xui quỷ khiến đến mất trí, chúng ta không biết tự lượng sức mình …. Van cầu vương gia, bọn hắn là huyết mạch của ta a, vương gia ….”

Nhưng mà vô luận bọn họ có khóc thê thảm đến cỡ nào, Sở Hủ bên kia đều thờ ơ. Nếu ngay từ đầu bọn họ không nhiều chuyện như vậy, hắn ít nhiều cũng sẽ chiếu cố bọn họ một chút. Nhưng là có một số người lòng tham không đáy, bọn họ thấy lão phu nhân là người dễ nói chuyện, hơn nữa thái độ của Sở Hủ đối với bọn họ coi như cũng không tệ, liền bắt đầu quên mất mình là ai.

Bên kia Sở Trác đã chạy đến chỗ Trần Y Y, hắn chính là muốn đưa tay nhận lấy Đoàn tử trong ngực Trần Y Y, chợt nghe khuê nữ béo nói với hắn:” Phụ thân, bọn họ xấu, đánh, đánh, bảo bảo.”

Đoàn béo gập ghềnh nói, lo lắng mình nói không rõ ràng, phụ thân ngốc sẽ không hiểu ý của nàng, đôi tay béo núc ních của nàng còn bắt đầu khoa tay múa chân, còn làm ra động tác hung hăng đẩy người.

Trần Y Y nhìn tiểu bộ dáng đang cáo trạng của nàng, nhịn không được trong lòng cảm thấy một trận buồn cười. Trước đó thời điểm chỉ có Trần Y Y, nàng còn làm ra dáng vẻ tiểu anh hùng muốn bảo vệ Trần Y Y, nay trông thấy phụ thân đến đây, liền hoá thân làm nhóc đáng thương bắt đầu làm nũng.

Sở Trác thấy thế trong lòng lập tức mềm nhũn, hắn đem Đoàn béo đặt lên cánh tay của mình, sau đó lần đầu tiên thân thiết cọ cọ lên cái trán nhỏ của nàng:” Không có việc gì, phụ thân sẽ báo thù cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.