Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ

Chương 22: Chương 22: Dùng cả đời để yêu




Sau ngày ra mắt gia đình Khánh Phong, hai tháng sau là Tết Nguyên Đán. Đây có lẽ là cái Tết vui nhất trong cuộc đời của tôi. Trước sự thúc giục của anh, bố mẹ anh đã sắp xếp một ngày sang nhà tôi thưa chuyện với bố mẹ tôi. Bởi vì gia đình anh ở quê hơi xa nên xin phép kết hợp việc xin phép cho hai chúng tôi qua lại với việc đưa trầu cau xin phép ấn định ngày ăn hỏi và ngày cưới luôn.

Trong suốt cuộc nói chuyện, mẹ tôi luôn tỏ ra vui vẻ và bình thản. Nhưng sau khi bố mẹ anh ra về, mẹ tôi so đo từng tí một. Tôi cảm thấy buồn về những đánh giá của mẹ tôi. Thật sự, tuy 25 năm làm con, tôi không thể hiểu suy nghĩ của mẹ tôi vì sao lại khác biệt với mọi người như thế. Mẹ tôi chê đủ điều. Tôi cũng không quan tâm đến những điều đó lắm. Tôi chỉ cần biết, tôi sắp được gả cho anh, có thế thôi.

Hai tuần trước Tết, Khánh Phong vui mừng gọi điện thoại cho tôi về việc được đồng ý mua nhà trả góp. Cuối năm công việc bận rộn, anh vẫn cố sắp xếp thời gian đưa tôi đi xem nhà.

Nhà của chúng tôi là một căn hộ nằm trong khu nhà của Bộ Quốc Phòng, khu nhà Ngoại giao. Khu nhà này ưu tiên bán cho nhân viên của Bộ. Căn hộ 70m, có hai phòng ngủ, thiết kế gọn gàng linh hoạt. Tôi nhận trang trí và mua đồ đạc trong nhà. Anh đưa tôi chiếc thẻ ATM cùng mật khẩu:

- Vợ, anh nộp cho vợ toàn bộ tiền lương để vợ chi tiêu. Anh bận quá, khó mà có thời gian đi mua đồ cùng em. Thông cảm cho chồng nhé !

Tôi chăm chú nhìn vào mắt anh. Đôi mắt của người đàn ông toát lên nét cương nghị, rất chắc chắn, rất khiêm nhường. Tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh. Lần đầu tiên tôi chủ động hôn anh, điều này khiến anh vô cùng ngạc nhiên.

Tôi tất tả xuôi ngược, vừa hoàn thành công việc được giao, vừa tỉ mẩn chọn đồ đạc cho tổ ấm của riêng mình. Tôi quên cả ngày sinh nhật của chính mình.

Tôi nhờ Phụng Lê mua sắm đồ Tết ở nhà. Hai chúng tôi rất ít có thời gian hàn huyên với nhau, nhưng mọi việc tôi làm Phụng Lê đều hiểu. Đôi khi, không cần nói ra em ấy cũng hiểu tôi muốn làm gì.

Năm nay tôi về hẳn nhà nên Tết là một chuỗi các hoạt động thăm hỏi chúc tụng họ hàng và bạn bè. Khánh Phong thì trực ngày Tết, rồi cũng vội vàng về quê ăn Tết với bố mẹ. Mặc dù anh rất muốn tôi đi về cùng anh nhưng quả thật tôi không thể phân thân ra được.

5 ngày Tết cũng trôi qua.

Đầu năm mới, hai chúng tôi thực sự rất vui khi quá trình thẩm tra hồ sơ kết hôn kết thúc. Anh gọi điện thoại cho bố mẹ anh nhanh chóng xem lại ngày ăn hỏi và ngày kết hôn một lần nữa. Tôi chưa bao giờ thấy anh cuống quýt, vội vã như vậy. Người đàn ông 30 tuổi - cũng có lúc hấp tấp như thế đấy !

Đám cưới của chúng tôi diễn ra vào một ngày cuối tháng hai. Chúng tôi tổ chức cưới hai ngày - một ngày ở Hà Nội với gia đình tôi và bạn bè hai chúng tôi, một ngày ở quê cùng gia đình anh và họ hàng, làng xóm ở quê. Sau lễ cưới, anh dắt tôi đi từng nhà ông cha ông chú giới thiệu cháu dâu mới. 5 ngày trôi qua, tôi mệt thở không ra hơi, sáng nào tôi cũng dậy muộn. Mẹ chồng tôi, không hề trách cứ tôi nửa câu. Bà còn bắt tôi ngủ thêm lấy sức.

Khánh Phong - chồng tôi, tối nào cũng nhìn tôi với ánh mắt thòm thèm mà không nỡ động chạm vào tôi. Tôi cảm động lắm !

Từ ngày mai, hai chúng tôi sẽ chính thức sống cuộc sống của hai người tại căn hộ mới. Tôi rất háo hức mong chờ, nghĩ đến đó, tôi cảm thấy thật hưng phấn !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.