Tôi ở nhà đến mùng 5 Tết thì đáp chuyến bay trở lại Sài Gòn. Đón tôi ở sân bay là Đức Vĩnh. Nếu là trước đây, anh sẽ ôm tôi vào lòng rồi hôn tôi nồng nàn. Nhưng bây giờ, vị trí của cả hai người chúng tôi đều thay đổi. Bạn - một từ tuy nhẹ nhưng hóa ra lại nặng nề với hai chúng tôi. Lần trước chat video với Khánh Phong, anh đã giao nhiệm vụ cho tôi bằng mọi giá phải cắt đứt hết tình cảm nam nữ với mấy người đàn ông kia. Tôi đã buồn cười với cái từ " nhiệm vụ" mà anh dùng. Bây giờ nhìn Đức Vĩnh và nhìn lại bản thân tôi, tôi phải công nhận từ " nhiệm vụ" quả là chính xác.
Theo như kế hoạch ban đầu, nhóm chúng tôi sẽ ở trong Sài Gòn từ 1 đến 2 năm rồi chuyển ra Hà Nội. Tôi chưa biết bao giờ thì sẽ được chuyển ra Hà Nội, cho nên, tôi sẽ phải tận dụng thời gian này cố gắng giữ lại tình bạn giữa tôi và Đức Vĩnh.
Nếu nói tôi không có tình cảm với Đức Vĩnh là giả. Với sự chăm sóc nhiệt tình của anh, sự quan tâm động viên an ủi của anh - dù là người cứng đầu cứng cổ như tôi - cũng bị anh làm cho mềm lòng. Có một điều mà tôi nhận ra, đó là tôi không hề vương vấn mùi hương cơ thể của anh giống như với Khánh Phong. Nhiều khi tôi tự cho rằng mình bị dở hơi, là đầu óc có vấn đề, nhưng từ phản ứng cơ thể, tôi thú thật là tôi không hề có ham muốn Đức Vĩnh. Với Khánh Phong thì khác, tôi muốn anh ôm tôi, xoa lưng cho tôi, xoa phần eo, nắn nắn cái mông. Ban đầu tôi phỉ nhổ bản thân tôi, vì những ham muốn bẩn thỉu đó. Những lúc như thế, bỗng nhiên tôi lại bị bóng ma quá khứ trùm vào mặt, bởi vậy những lúc Khánh Phong ôm hôn tôi, sờ sờ tôi, khi ham muốn trong tôi nảy sinh cũng là lúc tôi đẩy Khánh Phong ra. Tôi vừa muốn anh ôm nhiều hơn đồng thời cũng lại sợ chuyện kia. Những điều này đã giằng xé tôi suốt cả quãng thời gian tôi và Khánh Phong bên nhau. Cho đến tận bây giờ, khi internet phát triển, thông tin cũng nhiều hơn, tôi đã hiểu ra nhiều vấn đề. Phản ứng cơ thể là phản ứng nguyên thủy của mỗi con người. Từ khi sinh ra, mỗi người đã chứa chấp "nó". Cộng thêm với việc gặp bác sỹ tâm lý nên tôi cũng hiểu phần nào về tâm sinh lý con người. Từ khi dậy thì tới bây giờ, tôi mới hiểu sự phát triển của cơ thể và tâm lý của từng giai đoạn. Tôi nhớ là bác sỹ tâm lý của tôi đã phải rất kiên nhẫn khi muốn tôi kể lại toàn bộ quá trình phát triển của tôi, những điều làm tôi sợ hãi, những việc khiến tôi ám ảnh. Bác sỹ tâm lý của tôi là đàn ông, việc này càng làm cho tôi ngại ngùng. Ngoài Diệu Vũ, tôi chưa từng nói với ai về những điều kinh tởm kia. Tôi rất khâm phục sự nhẫn nại của vị bác sỹ này.
Đức Vĩnh xách vali cho tôi. Hai chúng tôi đi song song nhau, vừa đi vừa hỏi han, trêu chọc nhau như hồi mới quen. Cả tôi và anh đều cố gắng đẩy vị trí của mình về chữ " Bạn". Nói thật, tôi không đành lòng để anh buồn vì tôi. Bởi nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ rất áy náy và tự trách bản thân.
Đưa tôi về căn hộ chung, rồi lại chờ tôi vệ sinh cá nhân xong, Đức Vĩnh đưa tôi đi ăn. Nếu vô tình gặp bạn bè anh thì tôi luôn giới thiệu là em họ.
Em họ - danh hiệu này quả là không tệ. Tôi nghiễm nhiên trở thành em họ của anh. Có lẽ, với danh hiệu này, ở chỗ đông người, anh và tôi sẽ biết tự kiềm chế mình hơn.
Sau 1 tuần, Diệu Vũ cũng bay vào Sài Gòn. Hai chúng tôi gặp nhau mà như kiểu ngàn năm chưa nhìn thấy nhau. Có Diệu Vũ, Đức Vĩnh sẽ ít kiếm cớ gặp tôi hơn. Hàng ngày, tôi vẫn đi làm và đi học. Cuối tuần, tôi và Diệu Vũ phải nói là ăn chơi mút mùa. Khánh Phong không gặp được tôi trên mạng thì giận lắm. Tôi toàn phải năn nỉ anh này nọ, rồi viện cớ nếu không đi chơi với Diệu Vũ thì nhỡ có anh này anh kia nhòm ngó thì sao. Khánh Phong cũng đành phải đồng ý với lý do vớ vẩn này của tôi.
Vì Sài Gòn bốn mùa đều là mùa hè nên chúng tôi thỉnh thoảng cũng đi bơi.
Chớp mắt một cái đã là tháng 7. Tôi không có mặt trong danh sách 3 nhân viên ưu tú gửi sang Mỹ đào tạo. Mặc dù hơi buồn nhưng tôi sẽ cố gắng để năm tới sẽ có tên trong danh sách này.
Nửa năm qua, Diệu Vũ cũng đã nhanh chóng ổn định công việc.
Tháng 7, mùa du lịch. Tôi và Diệu Vũ quyết định đi biển. Hai chúng tôi chọn Đà Nẵng là nơi chơi thả ga. Vào một ngày giữa tháng 7, có hai cô gái mặc bikini đang tung tăng chơi ngoài biển. Diệu Vũ đã phải thuyết phục tôi đến gãy lưỡi, tôi mới dám mặc bikini. Hai chúng tôi đi đâu cũng như hình với bóng khiến cho mọi người xung quanh đồn đoán hai chúng tôi là lesbian. Kệ, thiên hạ nghĩ gì cũng không cần phải quan tâm. Vì tiền nong có hạn nên chúng tôi tiết kiệm tối đa mọi chi phí. 3 ngày ăn chơi kết thúc, chúng tôi lại lao vào công việc.
Diệu Vũ upload ảnh của tôi và cô ấy lên trang mạng xã hội. Ngay lập tức, Khánh Phong gọi điện thoại về cho tôi. Quả thật bây giờ tôi rất ít vào trang mạng xã hội, thỉnh thoảng tôi đảo qua đảo lại nhòm ngó một chút rồi thoát ra nên cũng không biết Diệu Vũ upload ảnh lúc nào. Khánh Phong mở video chat, hằm hằm tức giận, hỏi tôi vụ đi biển kia là thế nào, ai cho phép mặc hở hang như thế. Anh giận đùng đùng, tôi còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, anh đã công khai chỉ trích tôi. Trong lúc anh nóng giận, tôi còn nghe thấy anh nói: bản chất không thay đổi.
Tôi choáng váng. Thật sự là choáng váng. Tôi ngồi im nghe anh nói mà không có phản ứng gì. Tôi chỉ nghe loáng thoáng anh nói rằng không cho phép tôi đi biển cùng ai khác, kể cả là với Diệu Vũ, không cho phép tôi mặc bikini....còn nhiều cái không cho phép lắm.
Anh mắng tôi y như là cấp trên trách phạt cấp dưới, cùng một giọng điệu, cùng một cử chỉ - tất cả đều mang âm hưởng quân đội. Anh thấy tôi im lặng, không có phản ứng gì, lúc đó anh mới dừng lại. Tôi gượng cười, nói sẽ tuân thủ theo những qui định của cấp trên đề ra. Lúc đó anh mới nở nụ cười sáng lạn. Tôi gồng người lên để cười, để trêu đùa anh, cố tỏ ra bình thường. Sau khi kết thúc trò chuyện, tôi lặng lẽ ôm gối nằm khóc. Tôi gọi cho Diệu Vũ, rủ cô ấy đi lang thang. Diệu Vũ lôi phắt tôi vào bar. Tôi từ chối. Tôi muốn một nơi yên tĩnh, để suy ngẫm.
Tôi và Diệu Vũ nói chuyện trên trời dưới biển, tôi liền có quyết định: một lần nữa trốn khỏi Khánh Phong. Trong ý nghĩ của anh, tôi là một cô gái buông thả. Nếu không có ý nghĩ này thì lúc tức giận, anh đã không thốt lên 5 từ: bản chất không thay đổi. Tôi hiểu được tâm lý này là nhờ bác sỹ tâm lý trị liệu cho tôi. Nghĩ là làm, hôm sau, trên mạng xã hội của tôi, tôi ghi rõ dòng chữ: Rõ ràng và dứt khoát là hai yếu tố tạo nên vợ của bộ đội Ngoại giao. Vì tôi là người không rõ ràng và không dứt khoát nên tôi không có tố chất làm vợ của lính Ngoại giao. Sau đó tôi đưa số điện thoại của Khánh Phong vào danh sách blacklist - chặn cuộc gọi. Tôi lại bắt đầu một cuộc "cải tổ" lại bản thân.
Hạnh Quỳnh không biết vì sao dạo gần đây tôi lại thay đổi đến chóng mặt như thế. Nếu là trước đây, tôi sẽ than thở cùng cô ấy, nhưng bây giờ, tôi tìm mọi cách khiến mình bận rộn. Chỉ có bận rộn mới khiến tôi quên đi mọi thứ. Tôi còn yêu Khánh Phong không? Còn chứ. Việc tôi có thế đến với Khánh Phong hay không lại là một chuyện khác.
Tôi lại một lần nữa trốn tránh khỏi Khánh Phong. Tôi nghĩ: bây giờ yêu nhau, anh còn nghĩ tôi là buông thả, vậy sau này lấy nhau, anh sẽ làm gì tôi đây. Dù tôi làm sai, nhưng tôi không muốn anh phải cố chấp yêu và lấy tôi làm vợ để rồi ngày ngày dày vò tinh thần của tôi. Tôi đã có quá nhiều chuyện để phải nghĩ rồi.
Cuộc sống của tôi vẫn cứ thế trôi đi. Thẳng tới cuối năm, Xu nhắn tin cho tôi sẽ đi Czech, vừa vặn là Tết Nguyên Đán, tôi và Diệu Vũ hồ hởi ra sân bay, đáp chuyến bay về nhà. Tôi hi vọng có cơ hội gặp Xu.
Tôi không còn nhớ gì đến Khánh Phong. Không phải là hoàn toàn không nhớ mà là tôi cố gắng không nhớ đến anh. Cả tôi và Diệu Vũ đều thống nhất không nhắc đến Khánh Phong nữa. Lần này, tôi quyết định buông tay. Hay nói cách khác, tôi mong anh sau lần này sẽ vì mệt mỏi với mớ bòng bong do tôi tạo ra mà tìm cô gái khác. Tôi mong anh vui vẻ và hạnh phúc. Đó là mong muốn của tôi.
Sinh nhật tôi năm nay, tôi tắt hết điện thoại, trốn vào một góc quán bar, ngồi uống rượu cùng Diệu Vũ.
Một năm nữa lại qua đi.
Tôi viết đơn xin công ty cho tôi ở hẳn chi nhánh trong Sài Gòn. Như vậy, tôi cùng với John, Hạnh Quỳnh và vài người nữa sẽ tiếp tục đi Đà Nẵng, mở tiếp chi nhánh nữa.
Hết Tết, tôi sẽ cùng đồng nghiệp lăn lộn trên mảnh đất Đà Nẵng. Cuộc đời tôi, có lẽ, sẽ luôn là trốn tránh.