Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Chương 6: Chương 6




Hàn Mặc Ngôn nói: “Lục Nhiễm, hãy cho anh một cơ hội để anh thử xem...”

“Không sao”.

Hàn Mặc Ngôn lái xe vào khu biệt thự, từng ngôi biệt thự riêng biệt dần lùi lại phía sau.

Lục Nhiễm bật cười, quả nhiên, câu nói lúc nãy của Hàn Mặc Ngôn là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.

Cả ngôi biệt thự sạch bong như vừa được quét dọn, không một hạt bụi, cách phối màu đen trắng càng làm tăng vẻ cô tịch thiếu vắng hơi người, tạo cho người ta cảm giác lành lạnh khi bước vào, giống hệt cảm giác ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn.

Ngôi biệt thự không hề có dấu vết của phụ nữ, cũng đúng thôi... bạn gái của Hàn Mặc Ngôn toàn là những thiên kim tiểu thư, gia giáo rất nghiêm, trước khi kết hôn chẳng bố mẹ nào đồng ý cho con gái đến sống chung với bạn trai.

“Tầng hai rẽ phải gian thứ hai là phòng dành cho khách, thay ga giường là ngủ được. Tôi đi tắm đây”.

Hàn Mặc Ngôn buông một câu rồi đi vào phòng tắm ở tầng một.

Lục Nhiễm lên lầu, tìm thấy phòng dành cho khách, cả căn phòng phối màu đen trắng, tường trắng, chăn đệm màu đen, những đồ gia dụng trắng đen xen kẽ... tay vẫn đau rát, cơn buồn ngủ lúc nãy tan biến đâu mất, Lục Nhiễm xuống lầu, vào phòng khách bật ti vi, chuyển vài kênh rồi chọn một bộ phim võ hiệp không biết đã chiếu bao nhiêu lần, lơ đãng ngồi xem.

Hàn Mặc Ngôn đã thay áo ngủ, từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Lục Nhiễm nằm co ro trên sofa xem ti vi, cánh tay băng kín gạc đặt trước bụng, trông rất tội nghiệp.

Thấy Hàn Mặc Ngôn bước vào, Lục Nhiễm ngước mắt lên, chớp chớp rồi mới lên tiếng: “Tôi không buồn ngủ, tiếng ti vi có làm phiền anh không?”.

Hàn Mặc Ngôn ít khi giao tiếp với phụ nữ, Lục Nhiễm là một trong những ngoại lệ hiếm hoi, tuy rằng dạo này gặp nhau cô thường miệng lưỡi sắc bén mà lạnh lùng phản bác Hàn Mặc Ngôn, nhưng trước đây, đa phần Lục Nhiễm luôn hiền hòa, không hề có mưu đồ hay ý muốn chiếm đoạt, bình yên như... bây giờ. Đột nhiên, Hàn Mặc Ngôn hiếm khi dùng bộ não của mình nghĩ về một việc khác ngoài công việc.

Anh hỏi Lục Nhiễm: “Cô thích tôi phải không?”.

Đầu óc của Lục Nhiễm cứng đờ.

Rõ ràng vừa rồi đang nói những chuyện nhạt nhẽo, tại sao trong nháy mắt lại thành ra thế này.

Nhưng nhìn Hàn Mặc Ngôn không có vẻ gì là đang đùa, hay nói cách khác, Hàn Mặc Ngôn chẳng lẽ lại biết đùa.

Tĩnh trí lại, Lục Nhiễm cười đau khổ, cô có nên cảm ơn anh đã mở lời?

Hàn Mặc Ngôn im lặng, rõ ràng đang đợi câu trả lời của cô.

Dòng suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Lục Nhiễm, cô nhìn Hàn Mặc Ngôn, đôi mắt đen kịt không lộ cảm xúc, không thể đoán biết được anh hỏi cô thế là có ý gì, Lục Nhiễm do dự giây lát, không biết có nên trả lời.

Cô bật cười, trả lời: “Vâng”.

Có do dự cũng không lừa dối được bản thân, đã bao nhiêu lần tự nói rằng phải rời xa người đàn ông này, trên thực tế... cô vẫn nặng lòng.

Nghe thấy thế, Hàn Mặc Ngôn như đắn đo giây lát, rồi hạ giọng nói: “Thế nếu tôi và em đến với nhau, em có thể quay lại làm việc không?”.

Lục Nhiễm ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào Hàn Mặc Ngôn, vẻ mặt không thể tin vào những gì mình vừa nghe, dần dần chuyển thành một nụ cười khẩy: “Hàn Mặc Ngôn, anh cảm thấy việc này cũng có thể đem ra trao đổi được sao?”.

“Tại sao không được?”. Hàn Mặc Ngôn tỉnh bơ đáp lời: “Em không muốn làm bạn gái của tôi sao?”.

Lục Nhiễm tức nghẹn.

Cảm giác hoang đường hết sức trào dâng, cô nỗ lực bao nhiêu năm nay, kết quả lại... lại đơn giản đến thế này sao?

Nếu không vì vết thương trên tay, cô thật muốn đánh cho Hàn Mặc Ngôn một trận, để xem đầu óc của người đàn ông này có thiếu cái gì không?

“Em không bằng lòng à?”.

Hàn Mặc Ngôn khoanh tay, một tay xoa chóp mũi như đang suy tính.

“Hàn Mặc Ngôn, đây không phải vấn đề bằng lòng hay không bằng lòng, mà là... nguyên nhân của việc anh đưa ra ý kiến này là vì anh không muốn mất một trợ lý đã lăn lộn cộng tác ăn ý với anh ba năm chứ không phải vì đối tượng là tôi”.

“Cũng đều là một mà, có gì khác biệt đâu?”.

Cảm giác đàn gẩy tai trâu khiến Lục Nhiễm hoàn toàn bất lực.

Khi Hàn Mặc Ngôn tìm kiếm bạn gái, cô cũng từng nghĩ, tại sao đối tượng không thể là mình, nhưng một ngày khi điều này trở thành hiện thực, cô mới nhận ra rằng, con người không phải là một sinh vật hoàn toàn lý trí, nguyên nhân của việc Hàn Mặc Ngôn đưa ra đề nghị này không phải vì anh yêu cô, mà chỉ vì anh không muốn bỏ phí năng lực làm việc của cô.

Đúng vào thời khắc cô đã lựa chọn buông tay, lời mời hẹn hò này rõ ràng... đã không đáp ứng nổi cô.

Con người là một sinh vật tham lam vô bờ bến, có lẽ trước kia cô chỉ cần đứng bên cạnh Hàn Mặc Ngôn đã là quá đủ, nhưng hiện tại, nếu chỉ dựa vào điều này...

Cô không thể để bản thân mình tiếp nhận.

Cho dù người đó là Hàn Mặc Ngôn.

Thở dài đánh thượt, Lục Nhiễm nhếch môi: “Lúc khác đi, tôi đi ngủ đây”.

Vừa đứng dậy, cô nghe tiếng Hàn Mặc Ngôn vang lên: “Hai hôm trước tôi có gặp bố em”.

Lục Nhiễm hơi sững lại, rồi cười đáp: “Cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp ông ấy, nếu lần sau có gặp, anh giúp tôi chuyển lời hỏi thăm”.

Lời nói cực kỳ trái khoáy, nhưng Lục Nhiễm lại nói ra hết sức tự nhiên.

Giơ điều khiển tắt ti vi, Lục Nhiễm ôm cánh tay bị thương lên gác, cô đi không nhanh, Hàn Mặc Ngôn không nói gì thêm, cô cũng không nhìn xuống dưới để xem Hàn Mặc Ngôn có phản ứng gì.

Sáu rưỡi sáng, điện thoại đổ chuông báo thức, Lục Nhiễm vừa trở mình đã thấy tay đau buốt.

Cô nhớ ra là cánh tay mình đang bị thương, trời mới mờ mờ sáng, ánh sáng u ám từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến gian phòng cũng trở nên ảm đạm, tất cả những điều vừa xảy ra hôm qua cứ như một giấc mộng, cứ như không phải là sự thật.

Khi Lục Nhiễm xuống tầng dưới Hàn Mặc Ngôn đã dậy, trong phòng khách thơm nức mùi café.

Đứng quay lưng về phía cô, Hàn Mặc Ngôn đang pha café bằng máy, anh đã khoác thêm một chiếc áo khoác, thân người thẳng đứng.

“Cái đó...”.

Nghe tiếng, Hàn Mặc Ngôn quay lại, tay bưng cốc café gật đầu với Lục Nhiễm: “Chào”.

Khung cảnh bình dị phần nào xua tan cảm giác thắc thỏm của Lục Nhiễm.

Anh lấy bánh mỳ nướng ra khỏi lò, đặt lên đĩa, đặt thêm cả cốc café nóng rồi đưa đến trước mặt Lục Nhiễm.

Dùng tay phải ăn sáng, một bữa sáng yên bình.

Vì tối hôm qua đã ghi tên, sáng nay quay lại Lục Nhiễm được bác sĩ gây tê và khâu luôn, hiệu quả của thuốc tê rất tốt, Lục Nhiễm chỉ cảm thấy hơi nhột nhột, bác sĩ đã khâu xong rồi.

Bác sĩ băng lại vết thương, dặn dò cô chú ý giữ gìn, Lục Nhiễm cầm sổ ra về.

Hàn Mặc Ngôn vẫn đợi cô, không hề lộ vẻ khó chịu. Đưa Lục Nhiễm về đến nhà, vẫn chẳng ai nói câu nào, trước khi đi, cuối cùng Hàn Mặc Ngôn cũng lên tiếng: “Có gì bất tiện thì cứ gọi cho tôi”.

Anh nói rất khách sáo, Lục Nhiễm cũng khách sáo trả lời.

Về nhà, việc đầu tiên là phải ngủ bù, tối hôm qua đúng là cô ngủ không ngon.

Cô ngủ một giấc đến trưa thì nhận được điện thoại yêu cầu đi lấy khẩu cung.

Trong đồn cảnh sát, mấy tên lưu manh hôm qua còn hung hăng hống hách hôm nay đứa nào đứa nấy co ro run rẩy trong trại giam, vẻ hậm hực, đầu cúi gằm. Lục Nhiễm tường thuật đơn giản sự việc, cánh tay bị thương, có cả bệnh án, chứng cứ hoàn toàn thuyết phục, tất nhiên, sẽ chẳng có ai liên tưởng những vết thương trên người bọn kia với cô gái công sở xinh đẹp đang đứng ở đây.

Kết thúc việc lấy khẩu cung, anh cảnh sát cho cô biết, tình trạng thương tật của cô đủ điều kiện khởi tố, cô có thể tố cáo mấy tên kia phạm tội hình sự và bảo cô tốt nhất hãy tìm một luật sư để tiến hành vụ kiện.

Lục Nhiễm rất ngại phiền phức, vừa định từ chối thì anh cảnh sát đã đưa ra một loạt những nguy cơ của việc thả hổ về rừng, bỏ mặc người xấu ngoài vòng pháp luật. Lục Nhiễm bật cười mở điện thoại, những luật sư mà cô quen biết không quá năm vị, toàn là những luật sư giỏi chuyên về luật thương mại, nhờ họ đến xử lý vụ án hình sự nhỏ thế này cũng không hợp lý chút nào.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở cái tên Hướng Diễn.

Luật sư cô quen, nếu tính thân thiết một chút, cũng chỉ có mỗi Hướng Diễn.

Biết người ta thích mình, mình không có ý gì mà lại đi liên lạc với người ta thì có quá đáng không, nhưng thật lòng, cô luôn coi Hướng Diễn là bạn.

Dưới sự thúc giục của anh cảnh sát, Lục Nhiễm gọi điện cho Hướng Diên.

“Lục... Lục Nhiễm à?”. Hướng Diễn có vẻ không tin vào tai mình.

“Em có chút việc muốn nhờ anh, anh đến đây chút được không?”.

“Tất nhiên là được rồi”.

Lục Nhiễm nhanh chóng báo địa chỉ, chưa đầy mười phút sau Hướng Diễn đã lái xe đến, chạy vào trong, nhìn thấy ngay cánh tay quấn băng của Lục Nhiễm.

“Em sao thế này?”.

Hướng Diễn cau mày, giọng nói tỏ rõ sự lo lắng.

“Sự việc cũng đơn giản thôi”. Lục Nhiễm tường thuật đơn giản vụ việc mà bỏ qua phần đánh nhau.

Nghe xong, Hướng Diễn hỏi thêm anh cảnh sát một số vấn đề, Lục Nhiễm ngồi yên chờ đợi.

Một lát sau, Hướng Diễn cười bắt tay anh cảnh sát, rồi quay nhìn đám người đang bị nhốt bên trong, mở miệng nói không thành tiếng: “Cảm ơn nhé!”.

Sau đó, Hướng Diễn đi đến trước mặt Lục Nhiễm, vẻ mặt chân tình, nói: “Em đừng lo, anh sẽ xử lý mọi việc, cánh tay còn đau không?”.

Lục Nhiễm lắc đầu.

“Vết thương có to không? Còn bị khâu nữa này, đau lắm đúng không?”.

Một loạt câu hỏi khiến Lục Nhiễm ngớ người ra, hình như lâu lắm rồi không ai hỏi cô như thế.

Khuôn mặt Hướng Diễn đầy vẻ quan tâm chăm sóc thật lòng.

Trong lòng Lục Nhiễm trào dâng những cảm giác không thể diễn tả thành lời, giọng nói vẫn bình thản: “Không sao đâu, rút chỉ là xong ấy mà”.

“Thế này...”. Hướng Diễn bỗng chuyển đề tài: “Em ăn cơm chưa?”.

Phản ứng không kịp, Lục Nhiễm thạt thà trả lời: “Em chưa ăn...”.

“Anh cũng chưa ăn, chúng ta đi ăn nhé”.

Hướng Diễn bước nhanh về phía cửa xe, mở cửa, đôi mắt dài hơi nhướng lên, rõ ràng là đợi Lục Nhiễm vào xe.

Ngây người ra giây lát, Lục Nhiễm như bừng tỉnh, cô từ chối khéo: “Thôi anh ạ, trong em thế này cũng không muốn ra ngoài ăn, về nhà nấu bát mỳ ăn cũng được”.

Ai ngờ Hướng Diễn suy nghĩ rồi nói theo cô: “Nấu mỳ cũng được, có điều giờ tay trái em bất tiện thế kia, anh sẽ đưa em về rồi nấu mỳ cho em”. Như nghĩ thêm ra điều gì, Hướng Diễn lại tươi cười: “Em thế này sinh hoạt chắc rất bất tiện, ngoài việc tắm cho em, việc gì anh cũng có thể giúp em, anh có thể nấu cơm, nấu thức ăn, lau nhà, rửa bát, giặt quần áo, những việc cơ bản anh đều làm được hết... em có thể suy nghĩ mà tận dụng anh”.

Im lặng một lát. Lục Nhiễm mới khẽ cười, nhưng tỏ ý từ chối dứt khoát: “Đừng đùa nữa, nếu tiện, anh đưa em về là được rồi”.

Chắc cũng dự đoán được là Lục Nhiễm sẽ từ chối, nên Hướng Diễn cũng không biểu lộ sự thất vọng, đợi Lục Nhiễm ngồi vào xe rồi lái xe về nhà cô.

Ngồi lên xe, nụ cười của Lục Nhiễm cũng dần dần tan biến.

Dù muốn phủ nhận đi chăng nữa, cũng không thể nào không nói rằng, cô đã bị cảm động vì những câu nói vừa rồi của Hướng Diễn.

Thích Hàn Mặc Ngôn, cô đã quá mệt mỏi rồi.

Cô đã không còn là một thiếu nữ có thể làm tất cả vì tình yêu, có thích nữa, cũng sẽ bị mài mòn trong thất vọng.

Nhưng cô không thể chỉ vì tìm kiếm sự an ủi mà đồng ý làm bạn gái người khác, dù đã thay đổi rất nhiều, nhưng tính cách yêu hận rõ ràng từ trong máu của cô vẫn không dễ dàng thay đổi.

Khi sắp về đến nhà, bỗng chuông điện thoại reo.

Số gọi đến là của Hàn Mặc Ngôn.

Chuông điện thoại đổ dồn, đến khi Hướng Diễn quay lại nhìn, cô mới ấn nút nghe: “A lô...”.

“Em sao rồi?”.

“Tôi không sao”.

“Em không ở nhà à”.

“Buổi chiều đi lấy khẩu cung”.

“Ăn cơm tối chưa?”.

“Chưa”.

Cùng một giọng lạnh lùng, cùng một âm điệu đều đều, ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn ba năm, mưa dầm thấm lâu, ngay cả bản thân mình cũng thành ra như thế.

Lục Nhiễm cười cay đắng.

“Khi nào em về?”.

Đang định trả lời là sắp về, thì xe đã dừng trước cổng.

Sau khi rẽ, xe của Hướng Diễn đã đến dưới nhà cô, cách đó không xa một chiếc Audi màu đen đã đỗ ở đó từ trước.

Xe vào vị trí, không biết có phải do trùng hợp, chiếc xe dừng ngay bên cạnh xe của Hàn Mặc Ngôn.

Từ ghế trước bước xuống, đóng cửa xe, quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn cũng đang hạ cửa xe, đôi mắt đen hơi ngước lên, thật trùng hợp và cũng thật không may, chạm phải ánh nhìn của Lục Nhiễm.

Hướng Diễn xuống xe từ cửa kia, đi vòng qua xe gọi Lục Nhiễm, trong lúc không đề phòng nhất lại nhìn thấy người đàn ông quen mặt.

Người đó... anh chỉ mới gặp có mấy lần, nhưng đã nghe tiếng từ rất lâu.

Anh ta ưu tú, anh ta hoàn mỹ, anh ta thành công... Trong quá khứ, mỗi lần nghe Lục Nhiễm nhắc đến tên người đàn ông ấy bằng một giọng chưa bao giờ hiền hòa hơn, trong lòng anh lại trào lên một cảm giác tự ti... Anh nghèo, anh không biết lấy lòng bạn gái, nói năng lắp ba lắp bắp... Huống hồ đối tượng là Lục Nhiễm, thiên kim tiểu thư con nhà giàu có, mặt mũi xinh xắn rạng rỡ... Chưa nói đến chuyện dũng cảm bộc bạch lòng mình, ngay cả nghĩ đến thôi cũng cảm thấy xa xỉ lắm rồi...

Lục Nhiễm không biết, anh đã chôn vùi tình cảm đó vào tận đáy lòng, anh nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nỗ lực gấp mười lần, một trăm lần, cuối cùng đổi hồn thoát xác, vinh quy bái tổ.

Bốn năm, chỉ có bốn năm mà thôi.

Nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đủ để yêu một người, nhưng không đủ để quên đi một người.

Chỉ là anh không thể ngờ rằng, bốn năm sau, đối thủ của anh, vẫn là người đàn ông đó.

Chung tình, không biết là ưu hay khuyết điểm của Lục Nhiễm đây?

Hàn Mặc Ngôn cũng nhìn thấy Hướng Diễn, anh không quen người này, chỉ biết rằng... quan hệ giữa anh ta và Lục Nhiễm rất thân thiết.

Hết giờ làm, khi sắp ăn cơm, nhớ ra Lục Nhiễm không tiện ra ngoài, Hàn Mặc Ngôn tiện thể lấy luôn một phần cơm, tất nhiên, cũng có ý mong Lục Nhiễm thay đổi quyết định, không ngờ lại gặp họ trở về hai người thế này.

Ánh mắt đối phương nhìn anh, cười đấy, nhưng vẫn mang vẻ thù địch lạnh lùng.

Hàn Mặc Ngôn bất giác chau mày.

Ba người đứng đó, không khí có chút căng thẳng.

Lục Nhiễm e hèm một tiếng, nói: “Tôi lên nhà đây”.

“Khoan đã”.

“Chờ đã, Tiểu Nhiễm”.

Hai người cùng lên tiếng một lúc.

Lục Nhiễm hơi quay đầu lại, thấy Hướng Diễn cười hỏi: “Đã bảo là anh sẽ nấu mỳ cho em mà? Không để anh lên sao?”.

Chưa đợi Lục Nhiễm trả lời, Hàn Mặc Ngôn lấy từ ghế phụ ra một cặp lồng giữ ấm, đưa cho Lục Nhiễm: “Cơm tối”.

Nhìn hai người, Lục Nhiễm ngần ngừ giây lát, cô không muốn để Hướng Diễn lên, thế thì... đưa tay nhận lấy hộp cơm của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm khẽ nói câu “Cảm ơn”, rồi lại quay sang Hướng Diễn nói “Không cần đâu”.

Rồi quay người đi lên nhà.

Thấy Lục Nhiễm đã bật đèn, Hàn Mặc Ngôn lên xe trước, lái xe đi.

Dựa vào xe của mình, cúi đầu nhìn xuống đất, nụ cười của Hướng Diễn dần trở nên u ám.

Dù có thế nào, cuối cùng Lục Nhiễm vẫn lựa chọn nhận của Hàn Mặc Ngôn.

Trong lòng Lục Nhiễm, anh vẫn không bằng Hàn Mặc Ngôn.

Hàn Mặc Ngôn nhận được điện thoại của Hàn Sâm.

Xe phóng nhanh, nên mặc dù đã đeo tai nghe, giọng của Hàn Sâm vẫn không rõ ràng.

“Con không vừa ý Đỗ Hàn à?”.

“Cũng được”.

“Không vừa ý cũng không sao”.

“Con biết rồi”.

“... Con định để cô trợ lý họ Lục đó quay lại hả?”.

Hàn Sâm vẫn luôn cài người bên cạnh con trai, Hàn Mặc Ngôn cũng không ngạc nhiên trả lời: “Vâng”.

Giọng nói lạnh lùng hiếm khi xen lẫn một nụ cười: “Nếu con đồng ý cô ấy thì cưới về đi. Ông Lục đã đồng ý hợp tác, có cơ hội lại cùng ăn bữa cơm. Như thế mới đúng là con trai của bố chứ, cứ nghĩ mãi về một người con gái trong quá khứ, thật chẳng ra làm sao”.

Trong màn đêm, bên ngoài tấm kính chắn gió, đèn đường lác đác, không một bóng xe.

Hàn Mặc Ngôn nhấn ga, chiếc xe phóng vụt đi.

Đèn đường loang loáng vút qua, chỉ còn là một dải sáng lấp lánh.

Im lặng hồi lâu, Hàn Mặc Ngôn nói: “Con biết rồi”.

Tay bị thương, Lục Nhiễm có lý do chính đáng để từ chối yêu cầu của Lục Tề.

Sau khi biết chuyện, Lục Tề vội đến ngay nhà Lục Nhiễm, may mà cánh tay băng kín nên không nhìn thấy vết thương bên trong thế nào, Lục Tề chỉ chau mày, hỏi Lục Nhiễm sao lại ra nông nỗi này.

Lục Nhiễm đã thuật lại quá trình này ít nhất ba lần, bỏ qua đoạn Hàn Mặc Ngôn đến cứu, giảm bớt tình tiết, để sự việc đơn giản hơn.

“Mấy tên đó vẫn đang trong đồn cảnh sát à?”.

“Chắc thế ạ”.

“Anh biết rồi”. Lục Tề đưa mắt nhìn căn phòng của Lục Nhiễm: “Hiện giờ em ở đây một mình không tiện, về nhà với anh đi”.

Lục Nhiễm ngạc nhiên, cô chưa hề nghĩ tới chuyện này.

“Không cần đâu, em bị đau tay trái, tay phải vẫn làm việc được...”.

“Tiểu Nhiễm!”.

Cắt ngang lời Lục Nhiễm, Lục Tề dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đến giờ em còn giận dỗi gì nữa chứ, anh biết em độc lập quen rồi, nhưng hiện giờ em đang bị thương, em không thể nhún nhường một chút sao? Bố mẹ cũng già rồi, chẳng lẽ em lại muốn bố mẹ nhận lỗi trước, em không thể chiều bố mẹ một chút sao”.

Lục Tề nói vừa đủ nghe, Lục Nhiễm cúi đầu, hồi lâu cười đáp: “Vâng, em về”.

Lục Tề nhìn Lục Nhiễm vẻ ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì thêm.

Anh không biết rằng, Lục Nhiễm đã quá mệt mỏi, con chim bay mãi cũng mỏi cánh, cũng muốn tìm một nơi yên ổn nghỉ ngơi.

Lục Nhiễm thu dọn đồ đạc, lên xe Lục Tề, nhắn tin cho chủ nhà, nhắn một tin khác cho Hướng Diễn, Hướng Diễn là một người cố chấp, có những lúc giống hệt cô. Do dự một lát, cuối cùng Lục Nhiễm cũng nhắn cho Hàn Mặc Ngôn một tin, rồi không đợi trả lời, cô tắt điện thoại.

Ngôi nhà vẫn y nguyên như trong trí nhớ của cô, vừa vào cổng là trần cao bảy mét, giống như một cái lồng chim phóng to, bố mẹ đều đang ngồi ở phòng khách, rõ ràng là đang đợi cô về.

Để hành lý xuống, đổi đôi dép bông bước vào sàn gỗ, Lục Nhiễm cảm thấy đôi chút xa lạ.

Mẹ cô đang mặc một chiếc áo gilê lông thú đắt tiền, dáng dấp của một quý phu nhân không phù hợp chút nào với nét dịu dàng trên khuôn mặt, đó là điều Lục Nhiễm hiếm khi nhìn thấy, nét dịu dàng của người mẹ.

Mẹ đi đến trước mặt Lục Nhiễm, dang rộng hai tay, khẽ ôm lấy cô: “Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, về là tốt rồi”.

Bố vẫn ngồi yên ở đó, nhưng ông đã quay lại nhìn Lục Nhiễm, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch một nụ cười.

Trong chốc lát, Lục Nhiễm thấy cay cay mắt.

Nhà của cô, bố mẹ của cô.

Không bao giờ rời xa cô, tất cả, vẫn luôn ở cạnh cô.

Nằm ở nhà chờ vết thương lành hẳn, Lục Nhiễm lại sống những ngày nhàn hạ, cơm bưng nước rót tận miệng.

Không biết có phải để bù đắp, những ngày này, mẹ đều ở nhà với cô.

Khi đi rút chỉ, Lục Nhiễm có cảm giác như cách một đời không bước ra khỏi nhà.

Cô bật điện thoại, điện thoại rung lên bần bật, đầu tiên là những tin nhắn của Lâm Tĩnh, sau đó là của Hướng Diễn và một vài người khác, lật đến một nửa, cuối cùng cũng thấy được cái tên Hàn Mặc Ngôn, cô khẽ nhấn nút quay lại, không mở ra đọc.

Buổi tối, bố bảo cô ra ngoài ăn cơm, sau khi rút chỉ, cánh tay còn lại vết sẹo mờ mờ, nhưng khá dài.

Cô thử hoạt động cánh tay, không thấy có gì khác lạ, bác sĩ nhắc nhở Lục Nhiễm không được vận động quá sức, nhưng dù thế nào, tay trái hoạt động lại bình thường cũng là một việc vui mừng.

Đến chỗ ăn cơm, người phục vụ dẫn cô lên gác.

Lục Nhiễm không hỏi xem ăn cơm cùng ai, lúc này cô cũng cảm thấy hơi tò mò một chút, nhưng vẫn đẩy cửa bước vào.

Bên trong đã đủ người, vẫn chưa đến giờ dùng cơm.

Đang định lên tiếng, Lục Nhiễm đã cứng đờ người.

Ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, ít nói ít cười. Xét về khí chất hay tướng mạo thì khuôn mặt đó cũng đều giống với Hàn Mặc Ngôn đến bảy tám phần, cho dù đang cứng đờ người, Lục Nhiễm cũng vẫn nhận được ra, người đang ở trước mặt mình chính là Hàn Sâm, bố của Hàn Mặc Ngôn.

Cô đã mấy lần nghe nhắc đến cái tên Hàn Sâm, nhưng chưa gặp mặt bao giờ.

Lúc này gặp mặt, Lục Nhiễm mới biết được rõ ràng tính cách của Hàn Mặc Ngôn từ đâu mà ra, có thể tưởng tượng được, Hàn Mặc Ngôn mười mấy năm nữa chắc cũng y hệt thế này.

Đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác, vị trí đối diện với chủ tọa là bố cô, bên cạnh là mẹ cô, còn phía bên kia, là Hàn Mặc Ngôn.

Khung cảnh này rất quen thuộc, nhưng những người ngồi đó khiến Lục Nhiễm cảm thấy kỳ lạ đến phát sợ.

Cố kìm nén mong muốn bỏ chạy ra ngoài, thu lại ánh nhìn, Lục Nhiễm đến ngồi cạnh mẹ mình.

Thức ăn được đưa lên, rót rượu, thỉnh thoảng nói dăm ba câu chuyện, khung cảnh quá bình thường đến nỗi bất thường.

Cuối cùng cô cũng nghĩ ra tại sao khung cảnh này lại quá quen thuộc, nếu không phải là xem mặt thì là gặp gỡ phụ huynh.

Ăn hết một bát đu đủ hầm đường phèn, vẫn không nén nổi cảm giác kỳ lạ đang chất chứa trong lòng.

Đưa mắt ra hiệu cho mẹ, Lục Nhiễm mở cửa ra ngoài.

Phòng vệ sinh ở đầu bên kia hành lang, mẹ cũng đi cùng cô.

Không nén nổi những suy nghĩ trong lòng, Lục Nhiễm hỏi ngay: “Mẹ, mọi người đang làm trò gì thế?”.

Mẹ cô ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải con vẫn thích tên họ Hàn đó sao?”.

“Con... nhưng mà...”.

“Có gì mà nhưng chứ, bố mẹ nghĩ thông rồi, con thích thì cứ thích đi, mẹ cũng không biết nhiều về những việc trên thương trường, nhưng lần này bố con và nhà họ Hàn đã dự định hợp tác với nhau nên con cũng không cần phải suy nghĩ về mối họa sau này nữa...”. Vỗ vai Lục Nhiễm, mẹ cô cười: “Trước đây bố mẹ đã sai rồi, bây giờ mẹ mới hiểu ra, không có gì quan trọng bằng hạnh phúc của các con, kiếm tiền cũng không kiếm mãi được, cả nhà được ở bên nhau mới là quan trọng nhất, mẹ cũng không miễn cưỡng ép con, con cứ suy nghĩ cho kỹ...”.

Nói xong, mẹ cô quay về phòng tiệc.

Lục Nhiễm ngây người đắm chìm trong những lời vừa xong của mẹ, ngoài cảm giác kinh ngạc, trong lòng cô ngổn ngang bao suy nghĩ, cô mở cánh cửa sổ cuối hành lang, gió lạnh ùa vào.

Hơi lạnh khiến cô dần tỉnh táo.

Thế giới này thay đổi quá nhanh, có vẻ như cô theo không kịp.

Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn chính là tiếng nói phía sau lưng.

Giọng nói công thức có vẻ trầm thấp hơn một chút, cũng vì thế mà mang hơi hướng con người: “Lục Nhiễm, hãy cho anh một cơ hội để anh thử xem...”. “Thử? Thử cái gì?”. Gần như là cùng lúc đó, Lục Nhiễm bất ngờ hỏi lại.

Cô quay lại, Hàn Mặc Ngôn gần cô trong gang tấc.

Vẫn bộ complet như thường lệ, mà hình như Hàn Mặc Ngôn cũng không bao giờ mặc những bộ kiểu khác, luôn luôn nghiêm túc và cẩn trọng như chính con người anh.

Hàn Mặc Ngôn ngừng lại giây lát, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: “Anh sẽ thử thích em”.

Lần này đến lượt Lục Nhiễm im lặng, ánh mắt càng trĩu nặng suy tư, cô nhìn thẳng vào Hàn Mặc Ngôn, như muốn tìm kiếm trong ánh mắt anh ý nghĩa của câu nói vừa rồi.

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp lạnh lùng đó đang đứng ở đây, bên cạnh là cửa sổ rực rỡ ánh sáng đèn đường, có thể nghe rõ cả tiếng huyên náo của thành phố về đêm, chỉ là, ánh sáng đó không thể soi rõ anh... một chút trống vắng một chút cô đơn, biết rõ chỉ là ảo giác bên ngoài, nhưng cô vẫn không cầm lòng mà muốn sưởi ấm anh...

Cô đã từ chối anh một lần.

Không biết Hàn Mặc Ngôn đã phải cố gắng bao nhiêu để một lần nữa nói lại những điều này.

Ít nhất thì anh đang cố gắng...

Lục Nhiễm hơi quay lại, cười với Hàn Mặc Ngôn: “Nếu anh bằng lòng thử, tại sao em lại không?”.

Tất cả những suy nghĩ, những điều phật lòng từ trước đến nay trong đầu Lục Nhiễm bỗng chốc tan biến, Lục Nhiễm chỉ biết rằng, cô thích anh, từ năm năm trước cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ dừng lại.

Đúng, cô không cam tâm.

Bỏ ra bao nhiêu công sức, Hàn Mặc Ngôn vẫn không mảy may xúc động, chỉ đến khi cô quyết định buông tay, anh mới quay đầu cứu vãn. Điều này thật không công bằng, cô có thể không hề do dự mà cự tuyệt anh, giễu cợt những cố gắng của anh; nhưng, cô quá hiểu Hàn Mặc Ngôn, nếu cô làm như vậy, e rằng đây thực sự sẽ là lần cuối cùng. Bởi vì, suy cho cùng, Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa hề yêu cô.

Tại sao phải vì những tự ái nhất thời mà bỏ qua cơ hội cô vẫn mong chờ bao lâu nay?

Đến lúc đó, e rằng người buồn bã, người không cam lòng nhất lại chính là cô.

Cô đã cố gắng bao lâu như thế, dựa vào cái gì mà lại để những cô Trương cô Lý không biết ở đâu ra cứ thay nhau có được anh?

Chỉ là không biết, nhiều năm sau, hồi tưởng lại giây phút này, Lục Nhiễm sẽ cảm thấy đáng tiếc hay may mắn?

Nhưng ít nhất bây giờ, cô đã không phải hối hận vì quyết định của mình.

Quay về chỗ ngồi, Lục Nhiễm không còn cảm thấy gò bó, vẻ mặt tự nhiên hơn.

Trước khi ra về, thậm chí hai bên cha mẹ còn bắt tay nhau.

Khung cảnh bình dị hòa hảo, dường như đã đạt được một sự thỏa thuận nào đó.

Chỉ là tất cả những điều đó đều không quan trọng với Lục Nhiễm, trở về nhà, cô mở tin nhắn lúc trước ra đọc.

Khi nào khỏi thì quay lại làm việc.

Đọc xong tin nhắn, Lục Nhiễm tươi tắn trở lại, như cất được gánh nặng trong lòng.

Đúng là, giá trị sức lao động của cô đã vượt qua giá trị của bản thân, nhưng ít nhất cô đã gạt bỏ được mọi rào chắn xung quanh, chỉ còn lại một mình Hàn Mặc Ngôn và Hàn Mặc Ngôn cũng quyết định thử mở lòng.

Cô đã có thể quang minh chính đại tiếp cận Hàn Mặc Ngôn, không cần phải suy nghĩ quá nhiều đến những thứ khác.

Hít thở sâu, Lục Nhiễm thừa nhận, cô... đang vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.