Hàng Châu cuối tháng Năm, mưa vừa mới dứt, ánh mặt trời ló rạng khiến bầu không khí trở nên nóng bức. Sau khi sắp xếp ổn thỏa ở khách sạn, Chương Tranh Lam ra ngoài làm việc, trước khi đi anh dặn dò Thủy Quang đừng đi lung tung, đợi anh quay về.
Thực ra khách sạn ở rất gần Tây Hồ, đi bộ là đến. Thủy Quang nghĩ, tuy anh nói sẽ nhanh chóng quay về nhưng đi công tác kiểu này sẽ chẳng giải quyết công việc trong chốc lát được, cứ ở trong khách sạn thế này thực sự rất bức bối, cô liền để lại mảnh giấy rồi một mình đi bộ về phía hồ.
Thủy Quang vốn đã đoán được sự nhộn nhịp ở Tây Hồ và đúng là vậy thật. Khi đi đến đó, cô phát hiện ra hồ nước, núi non chỉ có một mà người xem thì lại vô số. Cô cười vẻ bất lực, ngẫm nghĩ rồi hòa theo dòng người đi về phía trước.
Đến bên đình Ngự Bi, cô dừng lại rất lâu. Trước mặt chính là Đoạn Kiều, cây cầu cô từng nghe nói đến biết bao lần nhưng đây mới là lân đầu tiên nhìn thấy tận mắt. Thời niên thiếu, nghe bà ngoại kể về chuyến đi Tây Hồ chơi của bà và ông ngoại khi còn trẻ, cô cũng đã mơ thấy mình cùng Cảnh Lam cầm ô hình hoa chậm rãi đi trên cầu.
Thủy Quang nhìn ngó xung quanh, dòng người phía tây dường như ít hơn một chút, liền quyết định đi về bên đó. Men theo bóng râm của tán lá cây ngô đồng bên đường, cô tìm chiếc ghế ở một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống. Cứ ngồi như vậy đến tận hơn một tiếng sau, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vừa bắt máy liền nghe thấy người ở đầu máy bên kia hỏi: “Em đang ở đâu? Trong mẩu giấy em để lại nói là đến Đoạn Kiều nhưng anh không tìm thấy em.”
“Anh đang ở Đoạn Kiều?”
“Đúng, rốt cuộc em đang ở đâu đấy?”
Thủy Quang cũng không nói rõ được vị trí cụ thể của mình, chỉ nói: “Em đang ở gần đấy, anh đừng đi, em qua đó nhé!”
Dập máy, cô liền đứng dậy đi về phía Đoạn Liều. Lúc này mặt trời đã khuất sau tầng mây rất dày, không khí trở nên mát mẻ hơn nhiều. Nhưng ông trời hiếm khi tỏ lòng trắc ẩn này lập tức trở, đột nhiwwn trút xuống một trận mưa lớn, điều này thực sự khiến người ta hốt hoảng, trở tay không kịp. Thủy Quang đến bên cầu rồi nhưng xung quanh toàn người đang chạy tìm chỗ trú mưa khiến cô không cách nào tìm được Chương Tranh Lam.
Đình Ngự Bi lúc này đã bị người ta đứng kín, Thủy Quang chẳng thể đi qua được, đang không biết phải làm thế nào thì nghe thấy có người lớn tiếng gọi tên cô.
Cô nhìn về phía đó, chỉ thấy trong đám người dần thưa thớt, Chương Tranh Lam đang đội mưa chạy về phía cô, quần áo trên người anh đã ướt sũng một nửa. Anh kéo cô lại, tay kia che trên đỉnh đầu cô. Dưới cây ngô đồng phía sau có người chạy đi, Thủy Quang kéo anh đến chỗ trống đó tránh mưa. Có người bán hàng rong xách túi nilon đi đến rao bán ô, Chương Tranh Lam lập tức hỏi mua một chiếc. Thủy Quang nhìn thấy thì nhíu mày, kéo kéo cánh tay anh. Chương Tranh Lam hỏi: “Sao thế?”
“Xấu quá, còn đắt nữa.” Thủy Quang khẽ giọng trả lời nhưng vẫn khiến người bán hàng rong lén nhìn cô một cái.
Chương Tranh Lam bật cười, cuối cùng anh vẫn mua một chiếc, mở ra che trên đỉnh đầu hai người. Hóa ra cuộc sống lại hoang đường như vậy, chuyện tay nắm tay lãng mạn cùng đi chơi trong mơ, ở hiện thực là mợ cặp nam nữ ướt như chuột lột, cùng với một chiếc ô màu vàng xỉn đi dưới mưa. Thủy Quang nhìn người bên cạnh. Trên tóc anh vẫn còn những hạy nước mưa nhỏ xuống, anh đưa tay quệt đi, nghiêng đầu thấy cô đang nhìn mình, liền nở nụ cười.
Vì bị ướt mưa, hai người không đi chơi tiếp nữa, đợi mưa ngớt rồi gọi xe quay về khách sạn.
Khi vào phong, Chương Tranh Lam tiến lại gần nói với cô: “Chúng ta không ra ngoài nữa nhé!” Anh nói xong liền hôn cô. Thủy Quang đang ướt lướt thướt, liền đẩy anh ra, nói muốn đi tắm.
“Được, vậy tắm trước.”
Lúc trước thì bị ướt mưa, sau đó lại như bị nhấn chìm xuống đầm nước sâu không thấy đáy, trong đầu Thủy Quang hiện lên vài hình ảnh hỗn loạn, có trận mưa hôm nay, cũng có giấc mộng xa xăm năm đó, mộng dần nhạt đi, cô cười khẽ gọi thành tiếng: “Cảnh Lam.”
Môi bị cắn một cái thật đau, Thủy Quang mở mắt ra, đờ đẫn nhìn người trước mắt, sau đó lại hàm hồ cười một tiếng, e lệ hôn lại anh.
Cô nghe thấy anh nói gì đó, nhưng rốt cuộc không nghe rõ được.
Ngủ một lát rồi tỉnh lại, Thủy Quang bật đèn lên, nhìn sang người bên cạnh. Chương Tranh Lam vẫn đang ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt như thể có điều gì đó làm anh phải suy nghĩ. Thủy Quang đưa tay ra định vuốt phẳng mấy nếp nhăn đó cho anh nhưng dường như anh cảm nhận được sự đụng chạm của cô, không thoải mái quay đầu tránh sang bên khác.
Khi Chương Tranh Lam tỉnh dậy, Thủy Quang đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra xa xăm, lúc này đã gần tới hoàng hôn, mưa cũng tạnh rồi.
Anh ngắm cô một lát rồi gọi cô xuống tầng hai ăn tối. Thủy Quang không đói, muốn ra ngoài đi dạo. Anh cũng chẳng muốn ăn lắm nên gật đầu đồng ý.
Hai người ra ngoài, thành phố sau cơn mưa có vẻ sạch sẽ, yên tĩnh hơn rất nhiều, ngọn núi phía xa bị một dải ánh chiều tà mông lung bao bọc, đầy vẻ nên thơ.
Hai người đi qua mấy con phố, rẽ vào một ngõ nhỏ. Thủy Quang thích đi xuyên qua những con ngĩ cổ kính. Cô luôn cảm thấy trong những con đường chật hẹp này sẽ ẩn giấu “ngọc”, hơn nữa, ngõ ở Hàng Châu rất nổi tiếng, dường như mỗi con ngõ đều ẩn chứa những câu chuyện khác nhau.
Đi vào một con ngõ không biết tên, hai bên có rất nhiều những cửa hàng nhỏ bán các loại đồ ăn nhìn không được sạch sẽ lắm và những thứ đồ rẻ tiền. Cuối cùng hai người vào một quán ăn nhỏ, trên tường có dán hoa giấy in thực đơn, canh sủi cảo, sủi cảo hấp, mì… Quán không có nhiều bàn, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Thủy Quang không phải người nhiều lời, ở trước mặt Chương Tranh Lam thì càng ít nói. Mà hai ngày nay Chương Tranh Lam cũng có chút khác thường, không huyên thuyên chuyện này chuyện kia như trước nữa, thậm chí tinh thần anh có chút hoảng hốt. Thủy Quang không biết nguyên do, chỉ nghĩ có lẽ anh gặp rắc rối gì đó trong công việc nên cũng không hỏi nhiều, sau khi gọi đồ ăn, cô giúp anh gỡ giấy bọc đũa, đổ dấm vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt anh.
Ăn xong, hai người đi ngắm Tây Hồ về đêm. Khi đi lên Đoạn Kiều, Thủy Quang đứng một hồi lâu, Chương Tranh Lam đứng phía sau, không làm phiền cô.
Buổi đêm, cô ngủ say trong lòng anh, còn anh vẫn tỉnh táo nhìn chăm chăm vào bóng tối.
“Đồng dàng dị mộng sao?”
Trong giấc mơ của cô không có anh. Anh vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở ngoài giấc mơ của cô, nhìn ngắm cô nhưng không vào được.
Ngày hôm sau, theo kế hoạch, họ sẽ đến chùa Linh Ẩn.
Hai người đều không phải tín đồ Phật giáo nhưng từ sau khi Cảnh Lam mất, Thủy Quang bắt đầu chú ý tới những điều khó lý giải như thuyết về số mệnh và kiếp trước, kiếp này. Hai người ăn sáng xong liền bắt xe đến chùa Linh Ẩn. Chân núi Linh Ẩn ở phía tây bắc Tây Hồ, giữa rừng cây râm mát. Hai người đi thẳng tới mặt sau bức tường “Chỉ xích Tây Thiên” mới dừng lại. Thủy Quang nhìn hàng chữ trên bức tường đó, đột nhiên có chút thương cảm, cô bỗng nhớ đến Cảnh Lam. Giữa sống và chết, chẳng phải chỉ là cự li “chỉ xích Tây Thiên” thôi sao?
*Chỉ xích Tây Thiên: Tây Thiên gần trong gang tấc.
Chương Tranh Lam ở bên cạnh nói: “Đi thôi chứ?”
Lúc này Thủy Quang mới quay đầu lại. “Vâng, được.”
Thủy Quang bước vào cổng chùa. Từ xa đã có thể nhìn thấy khói hương uốn lượn lan tỏa một cảm giác trang nghiêm mà ấm áp. Chương Tranh Lam đợi cô ở ngoài điện. Anh đứng dựa vào một thân cây lớn, dáng vẻ cô độc.
Sau đó, hai người đi tham quan các điện.
Trong điện Dược Sư đốt đèn màu vàng, một buổi hợp sơ hiết đang diễn ra. Một vị hòa thương đeo kính, dáng vẻ phúc hậu đang điềm đạm thuyết pháp giữa một nhóm thiện nam tín nữ. Chương Tranh Lam kéo Thủy Quang lại, đứng ở vòng ngoài, nghe thấy giọng nói của vị hòa thượng thấp thoáng truyền đến: “… Chấp tượng nhi cầu, chỉ xích thiên lý. Con làm sao biết được vô duyên không phải là một loại duyên pháp khác? Tình chấp không dứt, rơi Sa Bà vĩnh viễn…” Đại khái là có người mắc kẹt trong biển khổ lưới tình, đang chờ đợi được khai thông.
*chấp tượng nhi cầu, chỉ xích thiên lý: là câu trong lời kệ của Hoằng Nhất đại sư, có nghĩa là: khi ta chỉ nhìn vào biểu hiện bên ngoài để kết giao bạn bè, tưởng như đã nhìn thấy bản chất của người đó nhưng trên thực tế chỉ còn cách rất xa.
Trong lòng Thủy Quang vô cùng rối rắm. Chương Tranh Lam dường như cũng có thay đổi gì đó, anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Lúc này vị hòa thượng đã chắp tay, nói với mọi người: “Cầm lên được thì cũng phải đặt xuống được. Lưu lại duyên phận lần sau gặp lại, há chẳng phải tốt hơn?”
Mọi người tản đi, vị hòa thương quay vào trong điện. Chương Tranh Lam nghĩ, nếu thật sự có thể nói buông là buông được dễ dàng như vậy thì trên đời này đâu còn nhiều người khổ vì tình nữa chứ!
Sau khi ăn cơm chay trong chùa, hai người liền lên đình Phi Lai. Thủy Quang nhìn ba chữ “Nhất tuyết thiên” trên biển chỉ dẫn, cảm thấy rất thú vị. Chương Tranh Lam liền đưa cô đi tìm một hồi lâu vẫn không thấy. Sau đó nghe thấy một nhóm du khách bàn luận ở phía trước, trên mặt đất có dấu chân tứ phương được ghép lại từ miếng gạch vuông, chỉ cần đi theo vết chân về phía bên phải, bước một bước ngắn rồi ngẩng đầu nhìn sang đỉnh núi cao nhất, tìm góc độ hợp lý là có thể phát hiện ra đỉnh hang tối đen có một điểm sáng giống như vì sao, đây chính là “Nhất tuyết thiên”. Thủy Quang cứ đi theo như vậy nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì cả, Chương Tranh Lam liền chỉ sang bốn chữ trên vách đá bên cạnh, nói cho cô biết: Biết đủ là vui.
*Nhất tuyết thiên chỉ một con đường nhỏ hẹp, hai bên là vách núi dựng đứng.
Thủy Quang cười cười, cũng không cố chấp nữa. Tham quan một vòng rồi đi xuống, mặt trời đã chầm chậm ngả về phía tây, Chương Tranh Lam đề nghị đi tìm đá Tam Sinh.
Thủy Quang trầm ngâm: “Em nghe nói đá Tam Sinh không dễ tìm đâu.”
Chương Tranh Lam nhìn đồng hồ. “Nếu sau nửa tiếng mà không tìm thấy thì không tìm nữa.” Thủy Quang thấy anh kiên quyết liền gật đầu. Đi lên Thiên Trúc Hương Thị, người đã ít hơn rất nhiều, đến khúc quanh có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Cả quãng đường chỉ có dốc, hai người đi rất chậm, Chương Tranh Lam còn cẩn thận chú ý các loại biển chỉ dẫn. Đi qua chùa Pháp Kính, dựa theo biển chỉ dẫn bên đường, hai người men theo đường nhỏ đi vào, đi thêm mấy bước thì không còn biển chỉ dẫn nữa. Hai người tìm kiếm xung quanh nhưng chỉ thấy những bụi cây, chỗ này rậm rạp, hoang dã và còn có chút hoang vu.
Chương Tranh Lam muốn tiếp tục đi lên thì bị Thủy Quang kéo lại. “Đừng đi lên nữa nhé, bên đó tối om, chẳng có ai cả.”
Chương Tranh Lam nhìn lại đồng hồ. “Vẫn còn năm phút nữa.” Nói xong anh liền kéo tay cô, vẻ mặt có chút cố chấp. Thủy Quang cũng không nói gì nữa, tiếp tục đi lên cùng anh.
Đá Tam Sinh chỉ là một khối đá chẳng có gì nổi bật, bên trên có khắc ba chữ Triện màu đỏ to bằng miệng bát. Một phần của khối đá nhẵn bóng, còn được khắc một đoạn văn bia. Thời gian trôi qua đã lâu, những nét chữ đã mờ đi nhưng câu truyện này vỗn cũng không cần xem lại. Ý tứ của anh, cô biết rõ.
Bên trên phiến đá có treo rải rác vài dải vải màu đỏ và những ổ khóa nhỏ, đây là lời thề hẹn ước ba kiếp của các cặp tình nhân. Chương Tranh Lam nắm chặt tay Thủy Quang, thầm nghĩ: “Tiêu Thủy Quang, chúng ta không cầu ba kiếp, chỉ cầu một kiếp này, có được không?”
Thời khắc đó, Thủy Quang cũng thầm nói một câu: “Không cầu kiếp sau, chỉ cầu kiếp này đường không còn khó đi nữa, không oán hận, không hối tiếc.”
Cùng một lúc, hai người đều cầu tình cảm dài lâu, có điều chẳng ai nói rõ ra.