Trưa hôm sau, sau khi đã giả vờ cả buổi sáng, cuối cùng Tiểu Lý cũng xán đến trước mặt Thủy Quang, hiếu kỳ hỏi: “Chị Thủy Quang, Phó thống đốc Phùng… đã để ý đến chị rồi à? Sau bữa tối qua, bọn chị có đi đâu nữa không?”
“Chị và anh ta không có gì.” Thủy Quang lên tiếng, nghĩ đến việc có thể cô ấy còn có rất nhiều câu hỏi nữa liền nói thẳng: “Cũng không có khả năng.”
Tiểu Lý lộ vẻ kinh ngạc. “Vì sao ạ? Chị không thích anh ấy sao? Chị Thủy Quang, Phó thống đốc Phùng xuất sắc như vậy…”
Nếu là những chuyện khác, Thủy Quang sẽ trả lời đi trả lời lại mà không cảm thấy phiền, nhưng hôm nay, cô lại không thể nhẫn nại để giải thích thêm câu nào nữa. “Anh ta xuất sắc thì chị phải thích anh ta, phải tiếp nhận anh ta sao? Tiểu Lý, sau này em đừng gọi chị tham gia vào những chuyện như thế này nữa.”
Tiểu Lý sững sờ, hôm qua cô thực sự là có ý tốt. Phùng Dật rất xuất chúng, nếu anh ta thực sự để ý đến Thủy Quang và nếu Thủy Quang cũng có ý với anh ta thì đúng là chuyện tốt, vậy mà bây giờ lại bị một câu nói lạnh lùng giội xuống đầu nên khó tránh khỏi có chút ấm ức, cuối cùng cô vứt lại một câu: “Vậy coi như em rỗi hơi quản chuyện của người khác đi” rồi quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Thủy Quang gục xuống bàn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trên màn hình máy tính hiển thị một tin tức giải trí: “… Ngôi sao ca nhạc Trần Mẫn Quân hôm qua đã hẹn hò với một người đàn ông ở một hộp đêm cao cấp, hai người vô cùng thân mật. Trần Mẫn Quân trước nay luôn giữ bí mật về cuộc sống riêng tư, chưa từng có tin đồn tình cảm, lần này lại không hề tránh né ống kính phóng viên. Sau đó chúng tôi được biết người đàn ông mặc toàn hàng hiệu này là Chương Tranh Lam – giám đốc điều hành của GIT – doanh nghiệp công nghệ thông tin nổi tiếng trong nước. Chương Tranh Lam sáng lập GIT vào năm 2005…” Phía dưới cùng là một bức ảnh, trong ánh sáng mờ tối, cô gái dựa sát vào người đàn ông.
Giai Giai gửi đường link đến rồi kinh ngạc hỏi cô: “Thủy Quang, đây chẳng phải là bạn trai cậu sao?”
Thủy Quang dường như chẳng có cảm xúc nữa, khi trong lòng đã nguội lạnh đến cực điểm thì chỉ còn cảm giác tê dại.
Die nda nl equ ydo n<3
Hôm đó nghe thấy anh nói: “Thủy Quang, anh không yêu em nữa”, rồi nhìn người đó đỡ anh vào trong, cô ngồi xuống bậc thềm đá dưới mái hiên. Khi Giang Dụ Như ra ngoài có nói với cô: “Anh ấy ngủ rồi, em… có thể đợi hai ngày nữa rồi lại đến không, mấy hôm nay tâm trạng của anh ấy không được tốt lắm.” Trong lòng cô nghĩ, sau này thực sự không cần đến đây nữa. Lúc cô đứng dậy, Giang Dụ Như hỏi: “Em không sao chứ?” Cô chỉ cười cười. “Cũng đã thế này rồi, còn có thể tồi tệ hơn sao?”
Lúc tan làm, Thủy Quang đi ra khỏi tòa nhà cơ quan, lập tức có mấy người lao về phía cô, cầm máy ảnh chụp liên tục.
“Xin lỗi, cô là Tiêu Thủy Quang phải không?”
“Cô và lão tổng GIT là người yêu của nhau phải không?”
“Cô Tiêu, cô quen biết Trân Mẫn Quân không?”
“Cô Tiêu, nghe nói cô từng chụp ảnh quảng cáo game cho GIT?”
…
Thủy Quang nhất thời sững sờ, đến khi lại có người bấm máy chụp ảnh, cô mới dùng tay che trước trán. Cô muốn vượt qua những người này nhưng phóng viên giải trí vốn nổi tiếng là bám dai như đỉa, cô khó mà rời khỏi đây được. Cô chán nản nghĩ, Tiêu Thủy Quang, mày luôn cho rằng đó đã là điều tồi tệ nhất nhưng hiện thực sau đó sẽ nói cho mày biết, không phải đâu, còn có thứ tồi tệ hơn.
Chợt có người kéo cổ tay cô. Cô vô thức muốn vùng ra thì nghe thấy người đó thấp giọng nói một câu: “Là tôi.”
Không biết Phùng Dật đã chen vào giữa đám người từ khi nào. Anh giúp cô che chắn một vài ống kính máy ảnh phía trước. Thủy Quang đã chẳng còn sức để mà giằng co nữa, mặc cho anh kéo tay lôi ra khỏi đám người, thoát ra ngoài. Xe của Phùng Dật đang đỗ ở bên đường, anh mở cửa xe, bảo cô ngồi vào trong. Khi cửa xe đóng lại thì cô cũng được tách khỏi những thị phi ở bên ngoài.
Phùng Dật ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe, đi được hơn hai trăm mét mới lên tiếng: “Không ngờ cô còn là người nổi tiếng.”
Thủy Quang không đáp lời, chỉ nói: “Phiền anh dừng xe ở phía trước… Cảm ơn anh.”
Phùng Dật nhìn cô. “Lần trước cô đưa tôi đến đích, lần này để tôi đưa cô đi nhé! Hơn nữa bây giờ cô không nên quay về lấy xe, có lẽ những người kia vẫn chưa đi đâu.”
Thủy Quang im lặng không nói.
Khi xuống xe ở đầu ngõ, cô lại lần nữa nói “cảm ơn”. Còn Phùng Dật trên suốt quãng đường không nói nhiều, lúc này cũng chỉ nói một câu: “Cô nghỉ ngơi đi, tất cả đều sẽ tốt thôi.”
Tất cả đều sẽ tốt? Có lẽ đây là mong muốn xa xỉ mà con người không có khả năng thực hiện nhất.
Sáng sớm, Thủy Quang từ trong nhà đi ra. Trời đang mưa phùn lất phất, cô cầm ô, khi đi ra khỏi sân liền nhìn thấy anh đang đứng dựa vào bức tường phía đối diện. Chương Tranh Lam đã đợi ở đây rất lâu rồi, trên tóc và quần áo đều đã ướt sũng, nhìn thấy cô, anh đứng thẳng dậy rồi đi đến.
Anh dừng lại trước mặt cô, dịu dàng nói: “Sớm quá vậy!”
Trong con ngõ yên tĩnh không có người qua lại, ngoài đường lớn truyền đến tiếng quét mặt đường của người lao công… tất cả đều bình thường đến vậy. Anh xuất hiện ở đây, chào hỏi cô, giống như là chuyện vô cùng tự nhiên.
Thủy Quang cúi xuống cười cười, tình cảnh này dường như cô đã từng trải qua, khi đó cô cảm thấy phiền phức, còn bây giờ, là mệt mỏi vô hạn.
“Anh đưa em đi nhé!”
Thủy Quang nhìn anh, nói: “Không cần đâu.” Giọng cô rất bình thản nhưng sự không cần đó là thật. Vẻ bình tĩnh ngụy trang trong mắt Chương Tranh Lam dường như tan biến, anh miễn cưỡng “ừ” một tiếng. “Thủy Quang, anh đến là để xin lỗi em… Anh không biết những người đó sẽ đến gây phiền phức cho em. Sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu.” Giọng anh ngày càng nhỏ. “Anh và cô ta không có gì cả.”
Thủy Quang nghe anh nói vậy, vẻ mặt thờ ơ, khẽ nói: “Chương Tranh Lam, anh là người đạo đức giả nhất mà em từng gặp…”
Sắc mặt anh dần trắng bệch. Giữa họ dường như đã thật sự đi đến bước không cách nào cứu vãn được rồi.
Cô nói anh là đồ đạo đức giả. Phải, Chương Tranh Lam anh là kẻ đạo đức giả, vì chân tình của anh đều dành cho cô cả rồi.
“Anh xin lỗi!” Đến ngày hôm nay, ngoài câu này ra, anh không nói được lời nào khác nữa.
Anh xin lỗi vì không thể giữ em đến cuối cùng. Anh xin lỗi vì đã để em một thân một mình đối mặt với những nỗi tuyệt vọng đó. Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
Thủy Quang không nói gì nữa, vượt qua anh đi về phía đầu ngõ. Mưa lớn hơn, rơi xuống nóc ô phát ra những tiếng lộp bộp. Đi ra khỏi con ngõ liền nhìn thấy chiếc xe của anh đỗ ở đầu đường, trên thân xe phủ đầy dấu vết chạy đường dài, cô chỉ nhìn một cái rồi đi về phía bến xe buýt ở gần đó.
Mưa càng lúc càng to, nước mưa bay vào mắt nhưng cô cũng không lau đi, mặc kệ nó khiến đôi mắt cay xè.
Phùng Dật cầm một chiếc ô màu đen, vừa đi đến gần cô vừa nói: “Chào! Hôm qua cô không lái xe về nên tôi nghĩ sáng nay cô đi làm sẽ gặp phiền phức…” Anh chợt dừng lời khi nhìn thấy nước mắt trên mặt cô.
Dường như phát hiện ra điều gì đó, anh liền ngẩng đầu, nhìn về phía sau cô, thấy Chương Tranh Lam đang đứng ở đầu ngõ.
Trong màn mưa, Chương Tranh Lam nhìn thấy cô đang quay lưng về phía anh, người đàn ông đó đặt tay lên vai cô, sau đó đưa cô lên xe.
Mưa lớn, xe của Phùng Dật không đi nhanh. Anh hơi quay đầu, thấy cô đang nhìn người đang dầm mình trong mưa qua kính chiếu hậu.
Sau khi xe rẽ, Phùng Dật nói: “Nghe nói đợt mưa này sẽ kéo dài đến tháng Năm, tháng Sáu.”
Cửa sổ xe hạ một nửa, gió mát nhè nhẹ thổi lên người, Thủy Quang lau nước mắt xong mới nói bằng giọng hơi khàn: “Cảm ơn anh!”
Dường như biết câu tiếp theo cô sẽ nói muốn xuống xe, Phùng Dật liền lên tiếng trước: “Để tôi đưa cô thêm một lần nữa, coi như là có đầu có cuối.”
Trong lời này có ý sẽ không “theo đuổi” cô nữa. Thủy Quang vì không muốn lại có vướng mắc tình cảm với người ta nên hành động rất dứt khoát, nhưng người này không hề có ác ý, lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ mình, cuối cùng cô cũng không đối xử với anh quá lạnh lùng nữa.
“Cảm ơn!”
“Cô Tiêu, khi cảm ơn người khác, chí ít cô cũng nên cười một cái chứ?” Trên khuôn mặt nho nhã của Phùng Dật ẩn chứa nụ cười. “Trong hai ngày ngắn ngủi, cô đã nói “cảm ơn” với tôi bốn lần rồi, nhưng không lần nào mang theo nụ cười cả.”
Thủy Quang đương nhiên không cười, cũng không đáp lại, vẻ mặt lạnh nhạt. Ông trời cũng rất biết phối hợp với cô, mấy tiếng sấm vang rền, mưa trút xuống càng lúc càng lớn.
Phùng Dật nhìn cảnh sắc mơ hồ ngoài cửa sổ xe, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đời người nhiều lúc cũng thật châm biếm, vừa quay người đã hết cả cuộc đời rồi.”
“…Anh muốn nói gì?”
Phùng Dật khẽ cười, nói: “Thực ra lời này tôi không muốn nói, nhưng nếu vẫn không buông tay được, vì sao không quay đầu?”
Trong xe tĩnh lặng hồi lâu, khi anh tưởng rằng Thủy Quang sẽ không trả lời thì lại nghe thấy cô khẽ nói: “Bởi vì tôi không muốn nhớ nhung, bận tâm đến ai nữa, mặc kệ anh ấy còn sống hay đã chết.”
Buổi tối khi về nhà, Thủy Quang lại gặp anh, nhưng cô không quá kinh ngạc. Anh từ trên xe bước xuống, mùa đông trời tối sớm, ánh đèn đường làm khuôn mặt anh trông có chút u ám. Anh cất giọng khản đặc: “Anh ta đang theo đuổi em sao?”
“… Phải.”
Anh tựa vào cửa xe, mệt mỏi dùng tay che mắt. “… Em thì sao? Em có chấp nhận anh ta không? Anh ta có tốt với em không?”
Thủy Quang nhìn bóng mình đổ xuống mặt đường ẩm ướt. “Anh ấy rất tốt, chí ít anh ấy yêu em.”
Chương Tranh Lam cười thành tiếng, hạ tay xuống, tròng mắt đã đỏ hoe. “Em nói anh không yêu em sao… Tiêu Thủy Quang, em nói anh không yêu em?”
Thủy Quang vẫn nắm chặt bàn tay. “Có phải hay không… đã không còn là chuyện của em nữa.”
Người đàn ông trước mặt lập tức sụp đổ, nói bằng giọng đắng chát: “Vậy sao?”
Khi chiếc xe đã đi rồi, Thủy Quang mới thả lỏng nắm tay, sự đau đớn trên tay dần giảm bớt nhưng trong lòng thì lại ngày càng đau. Cô từng nghe nói, không có nỗi đau nào lớn hơn trái tim đã chết, nhưng trái tim đã chết rồi vì sao vẫn còn đau?