Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 46: Chương 46: Hóa ra có thể trùng hợp như vậy (3)




Khi nhận được tin nhắn ấy, vẻ mặt Thủy Quang lập tức cứng đờ. Cô ngồi trên ghế của mình, rất lâu sau mới nhìn tới số của người gửi tin, không lưu tên, nhưng lại có một chút ấn tượng với số điện thoại này, sáng hôm nay cô mới nhận cuộc gọi của anh ta, Lương Thành Phi.

Lương Thành Phi cầm điện thoại, dựa vào cửa xe lạnh lẽo, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ta nhếch miệng cười, nhấn nút nhận cuộc gọi, chậm rãi đưa đến bên tai, nghe thấy người ở đầu bên kia nói: “Sao anh lại biết Vu Cảnh Lam?” Giọng nói của cô hơi khan những vẫn không hề có vẻ nôn nóng.

Die nda nl equ ydo n<3

Lương Thành Phi nhìn tòa cao ốc đó, giọng nói bình tĩnh, như thể còn mang ý cười. “Cô Tiêu, bây giờ cô có thể ra ngoài gặp tôi một lát không?”

“Sao anh lại biết Vu Cảnh Lam?” Câu nói của Thủy Quang vẫn giống hệt lần trước.

Lần này Lương Thành Phi cười thật sự, nói: “Tôi còn biết anh ta đã chết rồi.”

“… Anh ở đâu?”

Lương Thành Phi đã đi sang phía cửa của tòa cao ốc. “Chỗ cô vừa chia tay với bạn trai.”

Thủy Quang đi xuống lầu, vẻ mặt tĩnh lại, không nhìn ra được chút cảm xúc khác thường nào, chỉ có điều sắc mặt hơi tái xanh. Cô nhìn thấy người đó đang đứng ngoài cửa lớn.

Lương Thành Phi nhìn cô đi đến gần, nói: “Tôi tưởng cô sẽ nói tôi không có nghĩa vụ cũng như quyền hạn bảo cô phải ra đây.” Trong giọng nói của anh ta toát ra vẻ châm chọc.

Thủy Quang không để ý, chỉ hỏi: “Anh biết Vu Cảnh Lam… biết anh ấy đã chết rồi, còn biết gì nữa?”

Lương Thành Phi cười, nói: “Có cần đến chỗ khác nói chuyện không?”

Thủy Quang nhìn Lương Thành Phi. Anh ta cất bước, cuối cùng cô đi theo đến bên chiếc xe Buick rồi anh ta lên xe trước, sau khi cô lên xe thì hạ cửa kính xuống một chút cho gió lạnh thổi vào để mình được tỉnh táo. “Sao anh lại biết Vu Cảnh Lam?” Đây là lần thứ tư cô hỏi câu này, giọng điệu vẫn không hề gấp gáp, như thể cô có đủ thời gian để đợi câu trả lời của anh ta.

Lương Thành Phi cười, nói: “Anh ta gọi tôi đến, anh ta nói cô nhớ anh ta như vậy khiến anh ta ở dưới âm phủ rất khó xử.”

“Anh Lương!” Thủy Quang cắt ngang lời anh ta. “Đùa thế này chẳng buồn cười gì cả.”

Trên mặt Lương Thành Phi không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại có chút hối hận vì đã làm việc này. Sự cảm thông này lại khiến anh ta thấy nực cười, không phải anh ta sớm đã trở thành loại người vô tình vô nghĩa rồi hay sao?

“Cô muốn lợi dụng Chương Tranh Lam để quên người yêu đã chết, trò đùa này của cô mới thực sự buồn cười.”

Khi nghe thấy ba chữ “Chương Tranh Lam”, trong lòng Thủy Quang có chút xáo động. “Không liên quan gì đến anh ấy, đừng có lôi anh ấy vào!”

“Lợi dụng anh ta mà lại nói là không liên quan gì đến anh ta? Cô Tiêu, cô tính toán kĩ lắm, ồ, hay là nói, người đàn ông đó quá ngu ngốc, tình nguyện để cô lợi dụng?”

Thủy Quang nắm chặt tay lại. Lương Thành Phi cười một tiếng. “Cô Tiêu, thực ra chúng ta có thể hợp tác.” Anh ta nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa xe, thong thả nói. “Tôi muốn tìm một người để quên một người, cô cũng muốn tìm một người để quên một người, hai chúng ta đều đáng thương như vậy, ở bên nhau sẽ thích hợp hơn, cô không thấy vậy sao?”

Thủy Quang im lặng, Lương Thành Phi lại cười. “Đương nhiên, tôi không có nhiều tiền bằng Chương Tranh Lam, nhưng rất nhiều điểm tôi không hề thua kém anh ta.”

Thủy Quang lạnh lùng phản bác: “Anh ấy tốt hơn anh nhiều.” Chương Tranh Lam tuy vô lại nhưng là người thẳng thắn, dứt khoát, còn người này, cô không hiểu nổi anh ta, nhưng những phần u ám toát ra từ anh ta khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Lương Thành Phi cười châm biếm. “Vậy Vu Cảnh Lam thì sao? So với Vu Cảnh Lam, anh ta tốt hơn hay kém hơn?”

Trên gương mặt Thủy Quang lóe lên vài nét bi thương, cô chậm rãi nói: “Trong lòng tôi, không ai có thể so sánh với Vu Cảnh Lam. Anh ấy đã qua đời, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào ký ức để nhớ về anh ấy. Anh đã biết Vu Cảnh Lam, vậy thì… anh có thể nói cho tôi biết một số chuyện… mà tôi không biết không?”

Rất lâu sau Lương Thành Phi mới lên tiếng: “Tôi không quen Vu Cảnh Lam.”

Thủy Quang không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ thở dài một tiếng, nhưng sau này nhớ lại tiếng thở dài này, chẳng hiểu sao Lương Thành Phi lại thấy bối rối. Anh ta cho rằng cô sẽ còn nói thêm câu gì đó, “vậy sao” cũng được, nói anh ta lừa cô cũng được… nhưng cô chẳng nói gì cả.

Lương Thành Phi thấy cô định xuống xe, bất giác gọi: “Tiêu Thủy Quang, cô có thể tìm Chương Tranh Lam, vậy còn tôi thì sao? Chúng ta… có thể lợi dụng lẫn nhau, sẽ không ai nợ ai.”

Thủy Quang quay đầu, trên khuôn mặt có vẻ mệt mỏi. “Anh Lương, làm sao anh có thể so sánh được với anh ấy? Tôi sẽ dần dần thích anh ấy, và tôi sẽ không thử qua lại với người như anh. Sự lợi dụng của tôi không phải là tìm người thay thế như anh nói… mà là lợi dụng để khiến tôi thích anh ấy. Anh Lương, hy vọng sau này anh không đến tìm tôi nữa. Còn về Vu Cảnh Lam, nếu anh không quen biết anh ấy thì không có tư cách để bàn luận về anh ấy.”

“Ok.”

Thủy Quang xuống xem chưa đi được mấy bước thì di động trong túi áo lại đổ chuông. Cô đi đến cửa tòa cao ốc mới lấy điện thoại ra xem là ai gọi thì nhìn thấy cái tên Chương Tranh Lam.

Thủy Quang bắt máy, người ở đầu dây bên kia cười, nói với cô: “Anh đến công ty rồi, em đang làm gì vậy?”

Thủy Quang đáp: “Đang bận.”

Chương Tranh Lam “hứ” một tiếng. “Được thôi, em là người bận rộn, còn bận hơn cả anh, vậy tối anh đến đón em nhé?”

“Vâng.”

“Ok!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.