Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 37: Chương 37: Trầm luân




Nếu nói Chương Tranh Lam không có bản lĩnh thì đúng là nói đùa, anh có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, có thể sống theo đúng ý mình… chỉ cần nhìn vào đó là biết năng lực của anh như thế nào, đướng nhiên bao gồm cả việc dụ dỗ người trong lòng.

Trước khi Thủy Quang cự tuyệt, tay phải của Chương Tranh Lam đã nắm chặt tay cô đưa đến chỗ trái tim mình.

Nếu là người khác, có phải cô đã đánh cho ngất xỉu rồi không? Thủy Quang bất ngờ phát hiện mình lại nhẫn nhịn với anh, nhưng con người này thực sự dễ khiến người ta tức giận.

Có điều, Chương Tranh Lam đâu phải là người dễ xua đuổi như thế, huống hồ đây còn là thời khắc tên đã lên cung. Anh chỉ muốn trói cô lại rồi cứ thế xử lý cô nhưng rốt cuộc vẫn không dám mạnh mẽ quá, chỉ dụ dỗ từng chút, từng chút một.

Die nda nl equ ydo n

Hồi lâu sau, Chương Tranh Lam đặt Thủy Quang nằm trở lại rồi nằm nghiêng bên cạnh cô, ôm lấy cô. Lòng bàn tay nóng hổi của anh xoa lên trán cô, trong đầu không ngừng nghĩ đến dư vị đẹp nhất vừa được nếm trải.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng vẻ thỏa mãn của Chương Tranh Lam dễ dàng nhìn ra được. Đến khi cô nói: “Em muốn đi tắm,” anh mới chống người ngồi dậy, nói: “Vậy anh đi xả nước cho em, em đợi chút.” Nói xong, anh hôn lên trán cô một cái rồi lật người xuống khỏi sô pha.

Đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Thủy Quang mới mở mắt ra, chăm chú nhìn chiếc đèn trên trần nhà một hồi lâu, cuối cùng ngồi dậy mặc quần áo.

Chương Tranh Lam vừa xả nước xong thì Thủy Quang đã đẩy cửa bước vào, anh đang khom lưng thử độ ấm của nước lập tức đứng thẳng lên, xoa mặt nói: “Sao em lại tự đi lên đây?” Nói xong, anh định đi đến đỡ cô.

Thủy Quang nói: “Anh ra ngoài trước đi, em tự tắm được.”

Anh cười cười, “ừ” một tiếng.

Sau khi ra ngoài, Chương Tranh Lam đứng cạnh cánh cửa đang đóng hồi lâu rồi di vào phòng thay đồ bên cạnh tìm một chiếc áo choàng sạch sẽ. Còn Thủy Quang nằm trong bồn tắm, khuôn mặt đỏ ửng chậm rãi chìm vào trong nước.

Đến khi ra khỏi phòng tắm, Thủy Quang liền nhìn thấy cánh cửa có một chiếc ghế, bên trên đặt một chiếc áo choàng. Người đó nghe tiếng cửa phòng tắm mở liền đi từ phòng ngủ ra. Ánh mắt hai người giao nhau. Thấy cô mặc lại quần áo cũ, anh cũng không nói gì, chỉ mỉm cười đi đến, dùng chiếc khăn lau tóc cho cô. “Sao em không sấy tóc cho khô hẳn vậy?”

Thủy Quang nghiêng đầu tránh, tay Chương Tranh Lam hơi khựng lại. Cô nhìn anh, nói: “Không cần đâu.”

Chương Tranh Lam cười, nói: “Được.” Anh tưởng cô sẽ đi nhưng ngay sau đó lại sững sờ nhìn cô đi vào phòng ngủ, lên giường rúc vào trong chăn.

Chương Tranh Lam không dám tin, véo vào tay mình một cái mới thực sự tin là anh không nằm mơ, cuối cùng vội vàng đi tắm rồi quay về phòng ngủ, do dự một hồi rồi cũng trèo lên giường, chui vào chăn.

Anh đặt một tay lên eo cô, kéo cô lại. “Thủy Quang.”

Cô không trả lời, Chương Tranh Lam không kiềm chế được nhếch khóe miệng, khuôn mặt góc cạnh khiến anh trông càng cởi mở và gợi cảm. Trước đây, anh từng cảm thấy cả thế giới có thể là của riêng mình, bây giờ mới phát hiện, dù thật sự có được cả thế giới cũng chẳng bằng có được cô.

Sau đó anh quay người lấy một món đồ trong ngăn kéo chiếc tủ thấp bên cạnh, rồi kề vào bên tai cô, dịu dàng thủ thỉ: “Cặp nhẫn đôi này anh mua từ hôm sinh nhật, nhưng khi đó không dám đưa cho em.” Anh lấy ra chiếc nhẫn bạch kim dành cho nữ, ôm lấy cô, kéo tay phải của cô ra khỏi chăn rồi đeo lên ngón giữa. Cô rụt tay lại nhưng bây giờ, khí thế của Chương lão đại đang rất mạnh nên không thể tránh né. Sau đó anh đeo chiếc nhẫn dành cho nam lên tay mình. Chương Tranh Lam chưa bao giờ thích đeo đồ trang sức, vậy mà lần này lại tình nguyện đeo nhẫn, trong lòng còn thấy ngọt như mật.

Đêm nay có một người ngủ rất say, ngược lại một người gần như không ngủ. Đến sáng sớm Chương Tranh Lam mới bớt hưng phấn, nhắm mắt lại, nhịp thở dần dần bình ổn.

Khi thức dậy đã là gần mười giờ sáng, ánh nắng chiếu rọi vào phòng qua khe hở của rèm cửa. Anh đưa tay sang bên cạnh, chợt bừng tỉnh vì trên giường chỉ có một mình anh, ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, lặng ngắt như tờ, không có hơi thở của cô.

Khi Chương Tranh Lam khoác áo ngủ đi xuống lầu, đột nhiên nhớ đến hai năm trước. Khi anh thức dậy vào một buổi sáng, cũng một mình đi lại trong căn nhà trống trải.

Anh vào bếp pha một cốc cà phê, trong lòng có chút hụt hẫng. Hai năm trước anh đã đến trường đại học, lại được biết cô có bạn trai rồi, anh ngồi ở đó đến khi sắc mặt lạnh đi, giống như chính tâm trạng của anh khi đó.

Anh luôn tự phụ cho rằng nếu cô còn độc thân thì anh sẽ theo đuổi, còn nếu cô đã có người yêu thì anh sẽ lùi bước, nhưng lúc đó mới phát hiện ra rằng, hóa ra anh lại khó tiếp nhận chuyện cô đã có người khác như vậy.

Bây giờ thì sao? Lại là chuyện gì đây? Nào có ai sau mỗi lần thân mật liền biến mất tăm từ sáng sớm. Chương Tranh Lam cảm thấy bị tổn thương, chẳng lẽ anh không có sức hấp dẫn như vậy sao?

Uống một ngụm cà phê, anh cảm thấy đắng chát giống như cảm giác bị vứt bỏ.

Đặt chiếc cốc xuống để lên lầu thay quần áo, anh phải ra ngoài tìm người đó hỏi cho rõ ràng mới được. Nhưng vừa đi được hai bước, tiếng chuông cửa liền vang lên, Chương Tranh Lam nghĩ, sáng sớm cuối tuần, ai lại đến sớm như vậy chứ? Mang vẻ mặt không dễ coi lắm ra mở cửa, cuối cùng anh lại đứng đần người ở trước cửa.

Thủy Quang xách một túi đồ, chóp mũi hơi đỏ lên vì lạnh, nhìn thấy anh đứng bất động ở cửa liền chau mày, nói: “Anh làm gì vậy?” Túi đồ cô đang xách hơi nặng, bên ngoài lại lạnh, cô không hiểu anh đang đờ đẫn vì cái gì?

“Hả? Ờ, không sao… Em đi mua thức ăn à?” Chương Tranh Lam lập tức tránh người cho cô đi vào, mạch suy nghĩ không ngừng thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh.

Thủy Quang “ừm” một tiếng rồi đi vào. Chương Tranh Lam bám theo sau, mãi sau mới hỏi: “Sao không gọi anh dậy?”

“Ừm.” Cô lại “ừm” để đối phó nhưng Chương Tranh Lam chẳng để ý, trái lại nụ cười còn tươi hơn. “Lần sau phải gọi anh dậy đất! Tuy chợ ở gần đây nhưng mùa đông mà em ra ngoài một mình thì rất không an toàn.”

Thủy Quang không để ý đến anh, vừa vào bếp liền bận rộn. Chương Tranh Lam xắn tay áo choàng để giúp cô nhưng cô lại nói: “Anh đừng gây rối nữa!”

Trái tim lúc trước đã bình ổn lại, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay phải của cô, anh kìm không được xán đến nói: “Vậy anh lại giống như lần trước, đứng đây ngắm em nhé?”

Thủy Quang quay đầu, dửng dưng nói: “Vậy thì… em cũng giống như lần trước, anh có thể ra ngoài không?”

Yên tĩnh hai giây, sau đó là tiếng cười sảng khoái. Ánh mặt trời ngày đông ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, bóng của hai người vừa khéo xếp chồng lên nhau trên mặt đất, trông vô cùng thân mật, đẹp đẽ giống như tất cả các cặp tình nhân khác. Sau đó, nhân lúc cô không đề phòng, anh liền hôn lên gò má cô một cái thật kêu. “Anh đi thay quần áo, lát nữa xuống giúp em, đừng nói không được, đâu có chuyện… sáng sớm ngày hôm sau để bạn gái bận rộn một mình đúng không?”

Cô lườm anh. Anh lại hớn hở rời đi, miệng còn ngâm nga hát.

Thủy Quang nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại. Khi ở bên cạnh anh, những hoảng hốt và bất an trong lòng sẽ từ từ tan biến, cô không hiểu rõ vì sao nhưng thế này đối với mọi người đều tốt, không phải sao?

Thủy Quang chuẩn bị bữa trưa đơn giản, Chương Tranh Lam ở bên cạnh giúp đỡ nên chẳng mấy chốc đã làm xong. Hai người không ra bàn ăn lớn ngoài phòng khách mà ăm ở chiếc bàn nhỏ trong bếp. Chương Tranh Lam mặc một bộ đồ bình thường, ngồi duỗi đôi chân dài vẻ lười nhác, khi ăn cơm không quên gắp đồ ăn cho người đối diện, trên gương mặt luôn nở nụ cười chứng tỏ tâm trạng anh đang rất tốt.

Thủy Quang tập trung ăn cơm, đến tận cuối bữa mới nói một câu: “Lát nữa em có việc phải ra ngoài, anh dọn dẹp nhé!”

“Không vấn đề gì!” Anh đồng ý rất nhanh nhưng lại lập tức nghĩ ra một chuyện quan trọng. “Đi đâu? Hôm nay là thứ Bảy, em không thể ở nhà sao?”

Thủy Quang nhìn anh, đứng dậy mới nói: “Đi chụp ảnh, hợp đồng ký với công ty anh.”

Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng được trải nghiệm cái gọi là “tự bê đá đập chân mình”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.