Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Chương 46: Chương 46: Ấn ký trên đá tam sinh




Sáng sớm ngày mùng Một tết, Thủy Quang cùng mẹ đi đến chùa Hương Tích dâng hương. Hôm đó trên núi rất đông người, sau khi lễ Phật ở trong chùa, mẹ đi đến thiền sảnh nghe thiền học, Thủy Quang liền đứng ở dưới gốc cây cổ thụ đợi, nhìn người qua kẻ lại. Tết năm ngoái cô từng đưa anh đến chỗ này, anh nói anh không tin Phật nhưng lại quỳ trước Phật tổ chắp tay khấn vái. Cô quỳ ở bên cạnh anh, học anh chắp tay lại. Khi anh kéo cô lên liền hỏi: “Em cầu điều gì?” Cô nói cầu vạn sự như ý. Anh lại cười, nói: “Em lại một lần cầu tất cả, năm nay anh chỉ cầu một chuyện, em đoán thử xem là gì?” Thủy Quang không đoán nhưng trong lòng có số, mà trong “vạn sự” cô cầu cũng bao gồm cả chuyện này, cầu tất cả chuyện cũ đều để gió cuốn đi, cầu anh và cô có thể cùng đi đến cuối con đường…

Phật nói phúc cầu không đến, tu thì đến. Họ tu không được phúc của họ, là bởi vì khấn bái không đủ thành tâm hay bởi hai bên không đủ yêu thương nhau?

Gió lùa qua cành cây tạo nên tiếng rì rào. Thủy Quang nghe thấy mẹ đang gọi cô, cô giống như tỉnh khỏi giấc mộng, qua đó gặp mẹ.

Bà Tiêu còn muốn đi mua một ít hương mang về nhà, Thủy Quang lấy ví tiền đưa cho bà rồi đứng ở phía sau đợi.

Đột nhiên có người vỗ một cái vào lưng cô. “Xem mệnh xong rồi hả người đẹp?” Thủy Quang nghiêng đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt nho nhã. Đối phương cũng sững sờ. “Xin lỗi, tôi tưởng…”

“Anh!” Cô gái vừa chạy đến có chiều cao và kiểu tóc khá giống với Thủy Quang, đang hổn hển trước mặt cô, vừa định nói gì đó thì bị người đàn ông nho nhã kia nhíu mày phê bình: “Chẳng phải em nói muốn đi xem mệnh sao, chạy đi đâu vậy?” Khi anh ta nói thì nhìn sang Thủy Quang, trên mặt lộ ra ý xin lỗi.

Trước nay Thủy Quang vốn không để bụng những chuyện nhầm lẫn này. Mẹ mua hương xong quay lại gọi cô rời đi, cô còn nghe thấy cô gái phía sau hỏi: “Anh, cô ấy là ai vậy?”

Người đàn ông nói gì đó nhưng Thủy Quang không để tâm nghe.

Dịp Tết, họ hàng, hàng xóm thỉnh thoảng lại có người đến tìm mẹ cô, định giới thiệu đối tượng cho cô. Mấy lần trước mẹ bảo cô đi nhưng sau đó lại không bảo cô đi nữa, người khác đến làm mối, bà cũng đều từ chối cả. Vào hôm mùng Năm tết, Thủy Quang nhận được một tin nhắn của Lương Thành Phi, anh ta nói, cô ấy chết rồi, từ đó về sau, không có tin tức của anh ta nữa.

Có ai đó đã từng nói: Trên đời này chẳng có thứ tình cảm nào là toàn vẹn, ngắn thì là sinh mệnh, dài thì là dằn vặt[1].

[1] Hai trong số những câu nói kinh điển trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh.

Những ngày nghỉ Tết, Giang Dụ Như cũng chẳng thích đi thăm họ hàng mà tụ tập bạn bè nhiều hơn.

Trong buổi tụ tập bạn đại học, khó khăn lắm mới gặp được Chương Tranh Lam.

Nói khó gặp là vì đã rất lâu rồi không gặp anh, có lúc gọi điện thoại cho anh cũng chẳng có ai nghe, thỉnh thoảng anh nghe máy thì chưa nói được hai câu đã bảo là bận. Anh thật sự bận, mấy hôm trước đến công ty tìm anh, bề ngoài thì anh vẫn áo mũ chỉnh tề, cằm cũng được cạo râu nhẵn nhụi nhưng vẻ mặt lại khiến người ta nhìn thấy một sự mệt mỏi, sự mệt mỏi tích tụ ngày này sang ngày khác.

Dụ Như vỗ vỗ vào vai Chương Tranh Lam đang chơi xúc xắc uống rượu với người bên cạnh. “Hôm nay thật hiếm có, em còn tưởng Chương Tổng biến mất không còn tăm hơi nữa chứ!”

Chương Tranh Lam khẽ ngẩng đầu, cười cười rồi quay lại xúc xắc, lật ra xem điểm số, 2-2-3-5, ít hơn đối phương, anh không nói gì liền uống rượu trong cốc.

Người chơi cùng anh cười ha ha. “Lam ca, hôm nay vận may của anh kém thật đấy.”

Chương Tranh Lam không hề phủ nhận. Dụ Như nhìn anh một cái, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Anh uống bao nhiêu rồi?”

“Ba chai rượu vang!” Có người đáp thay anh.

Giang Dụ Như bất giác nhíu mày muốn lấy chiếc cốc trên tay anh nhưng bị anh né được. Anh cười, nói: “Giang đại tài nữ, đừng làm anh mất hứng.” Một đám người bên cạnh cũng lập tức hùa vào.

Giang Dụ Như khinh bỉ “xí” một tiếng nhưng không nhúng tay vào nữa. Sau đó Chương Tranh Lam chơi chán rồi, liền ngồi bên cạnh nghịch di động. Dụ Như nhìn anh, dưới ánh đèn không sáng rõ lắm, cô nhìn thấy nốt ruồi lệ trên mặt anh. Truyền thuyết nói nốt ruồi lệ là ấn ký bởi ở kiếp trước, khi anh chết, người yêu ôm anh khóc lóc, lệ nhỏ lên trên mặt mà thành, để ba kiếp sau có thể trùng phùng.

Ấn ký khắc trên đá Tam Sinh, dấu vết đến chuyển thế cũng không gột đi được, phải không…

Tết năm 2012 trôi qua. Mùng Tám, La Trí quay lại bên đó, còn Thủy Quang đi làm ngày đầu tiên. Đồng nghiệp trong phòng nhìn thấy cô đều nói trông cô đã béo lên, còn nói thế này trông xinh hơn trước. Cô gái nhỏ hơn cô một tuổi thi vào cùng đợt với cô còn nữa đùa nửa thật nói: “Chị Thủy Quang, có phải là Tết ở nhà chị ăn rất nhiều không ạ?”

Thủy Quang nói: “Chắc là vậy nhỉ!”

Sau khi cười đùa xong, cô gái đó cầm một cuốn tạp chí đến, nói: “Chị xem người này có đẹp trai không? Có giống mấy minh tinh trong phim không? Nói thật là anh ta còn chất hơn cả minh tinh ấy chứ. Chị Thủy Quang, chị cảm thấy thế nào?”

Thủy Quang nhìn một cái, cười rồi nói: “Em đã từng nghe nói câu này chưa, lòng không động thì người không làm xằng, không động lòng thì sẽ không tổn thương.”

Đối phương nghĩ ngợi một lát, sau đó lộ vẻ kinh ngạc. “Câu nói này khiến người ta cảm thấy bi thương, dường như một người đã hết hy vọng với tất cả mọi thứ mới nói thế nhỉ?”

Trưởng phòng bọn họ lên tiếng: “Được rồi, Tiểu Lý đừng nói chuyện nữa, làm việc thôi!”

Tiểu Lý vẫn chưa hết cảm giác hứng khởi của ký nghỉ Tết, tiu nghỉu “vâng” một tiếng rồi đi về bàn làm việc của mình, còn cuốn tạp chí thì bị bỏ quên trên bàn làm việc của Thủy Quang. Thủy Quang soạn văn bản một lát, cuối cùng cầm cuốn tạp chí đó lên, dòng chữ bên trái bức ảnh ở trang bìa được in đậm bằng mực đỏ: Người cầm quyền của GIT, Chương Tranh Lam.

Thủy Quang từ cơ quan đi ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, hình như sắp mưa. Cô đi đến bãi đỗ xe lấy chiếc Volvo nửa mới nửa cũ của bố. Vừa ngồi vào xe liền có người gõ cửa kính, cô hạ kính xuống, người đó khom lưng nói với cô: “Hi!”

Mất một lúc cô mới nhận ra người đàn ông đó. Anh ta chính là người nhận nhầm cô ở chùa Hương Tích. “Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông đó nói rất lịch sự: “Không ngờ cô cũng làm ở đây. Tôi làm ở ngân hàng nông nghiệp bên cạnh.” Khi anh ta nói chuyện còn mang theo một nụ cười nhạt vô cùng hài hòa.

Cơ quan cô và ngân hàng nông nghiệp có chung bãi đỗ xe, điều này cô biết, cô chỉ thấy kỳ lạ là anh ta đến tìm cô vì chuyện gì? Đối phương nhận ra sự nghi hoặc của cô, nói bằng giọng áy náy: “Sorry, xe của tôi gặp trục trặc…” Anh ta chỉ về phía sau. “Cô có thể cho tôi đi nhờ đến đường Thượng Phác không, bên đó dễ gọi xe.” Anh ta nhìn đồng hồ rồi nói tiếp. “Tôi có việc gấp.”

Từ chỗ này đi ra khoảng ba, bốn trăm mét là đến trường Thượng Phác, đi bộ qua đó thực sự cần chút thời gian, mà bản thân cô cũng phải đi qua chỗ đó nên khó lòng từ chối. Đối phương thấy cô gật đầu liền cười nói cảm ơn, sau đó vòng sang phía bên kia mở cửa xe.

Thủy Quang chầm chậm lái xe, vì mới đi xe nên suốt quãng đường chỉ đi với tốc độ không quá 60km/h. Trời đã dần tối, một ánh chớp lóe lên, cùng với đó là tiếng sấm đùng đoàng, những hạt mưa lớn trút xuống. Trận mưa đột ngột này làm người đi đường giật mình chạy tán loạn, vội vàng tìm chỗ trú mưa. Người ngồi bên ghế phụ cũng có vẻ lo lắng: “Thôi chết, tôi lại không mang ô ra ngoài.”

Trong xe yên tĩnh một hồi, Thủy Quang hỏi: “Anh cần đi đâu?”

Đối phương do dự hỏi: “Thực là ngại quá, nếu cô vội thì cứ thả tôi xuống ở đầu đường là được rồi.”

“Tôi đi qua chỗ đó.” Thủy Quang nói.

Người đàn ông không khách sáo nữa, dù sao thì mưa lớn thế này mà đứng bên đường gọi xe cũng không thực tế lắm. Anh ta bất giác quay lại nhìn người đang lặng lẽ lái xe, cuối cùng nhìn ra màn mưa bên ngoài.

Xe dừng lại trước cửa một khách sạn bày đầy giỏ hoa, trước khi xuống xe, anh ta lại lần nữa nói cảm ơn cô.Thủy Quang khẽ gật đầu, đợi anh ta xuống xe rồi lập tức rời đi. Cùng lúc đó, người nãy giờ đang đứng đợi ở cửa đi đến. “Phó thống đốc Phùng, cuối cùng anh cũng đến rồi, buổi lễ khai trương đang đợi anh. Nào nào nào, mời vào trong, mời vào trong!”

Thời tiết dần trở nên ấm áp. Một ngày đầu tháng Ba, Thủy Quang nhận được một cú điện thoại, từ đầu máy bên kia có tiếng cười truyền đến. “Thủy Quang, lâu rồi không liên lạc, gần đây vẫn tốt chứ?”

Vì là số máy bàn nên Thủy Quang không biết là ai, ngẩn ra một lúc mới nhận ra giọng nói. “Nguyễn Tĩnh?”

Nguyễn Tĩnh nói giữa tháng Ba cô ấy sẽ kết hôn, cô nhất định phải tham gia. Kể từ lần trước hai người gặp nhau đến nay đã là một năm rưỡi, Thủy Quang ngoài bất ngờ ra thì thật lòng chúc phúc cho cô ấy, không hỏi xem có phải cô ấy kết hôn với người đã từng khiến cô ấy đau lòng không, mặc kệ là người cũ hay người mới, chỉ cần Nguyễn Tĩnh mãn nguyện như bây giờ là đủ rồi.

Nguyễn Tĩnh nhấn mạnh: “Tiền có thể không mừng nhưng người nhất định phải đến, dù sao em cũng là đàn em mà chị yêu quý nhất.”

Thủy Quang cười, đồng ý.

Phùng Dật cùng cấp dưới đến ăn trưa trong một nhà hàng cách ngân hàng không xa, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy cô và đồng nghiệp ngồi ở bàn bên cạnh. Cô ngồi chếch phía đối diện anh, có lẽ là đồ ăn vẫn chưa được mang lên nên hai người đang nói chuyện.

Phùng Dật bảo cấp dưới gọi đồ, còn anh thong thả uống trà.

“Chị Thủy Quang, chị nói xem có phải chúng ta thất bại rồi không? Lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa có bạn trai.”

“Không có bạn trai chẳng phải cũng rất tốt sao?”

“Tốt cái gì chứ? Về nhà phải một mình chen lên xe buýt, máy tính hỏng chẳng có ai sửa hộ, cuối tuần không có ai để hẹn hò… vân vân và vân vân! Haizz, thực ra đều là bởi chúng ta không quen biết rộng, nếu không ở cơ quan thì là ở nhà, như thế này sao có thể tìm được đối tượng chứ?”

“Cứ từ từ, là của em thì cuối cùng sẽ về với em.”

“Em sợ khi người của em xuất hiện thì em cũng đã già rồi. Bây giờ em đang đợi người ta giới thiệu đối tượng, gặp nhiều thì cơ hội cũng lớn hơn một chút nhỉ? Nói ra thì em có một ông anh họ còn độc thân, rất đẹp trai, công việc cũng tốt, nhân viên biên chế trong cục Điện lực, có muốn em giới thiệu cho chị không chị Thủy Quang?”

Phùng Dật thấy cô lắc đầu. “Không cần đâu.”

“Vì sao? Chị bài xích chuyện xem mắt sao?”

“Không phải. Chỉ là chị không muốn yêu đương nữa thôi.”

“Vì sao ạ?”

“Mệt quá rồi.” Cô hơi cúi đầu, mái tóc dài đến vai khẽ buông xuống, cô cầm một lọn, nửa đùa nửa thật nói. “Em xem, chị đã có tóc bạc rồi.”

Phùng Dật nhìn qua chỗ đó, chỉ thấy trong mái tóc đen nhánh của cô thấp thoáng xen lẫn mấy sợi tóc bạc, rất ít, nếu không chú ý cũng sẽ chẳng nhìn thấy. Trẻ tuổi tóc bạc, nếu không phải là tóc bạc sớm bẩm sinh thì là vì suy nghĩ quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.