Yêu? Nếu là trước
đây, Chương Tranh Lam chắc chắn sẽ nói: “Làm sao có thể?” Còn lúc này,
từ “yêu” cũng không đủ để hình dung nữa, đó là thứ anh cầu mà không
được, trong đầu không ngừng suy nghĩ về nó, đến thể diện của mình cũng
chẳng cần…
Anh cảm thấy Thủy Quang chính là người được ông trời
tạo ra để khắc anh. Năm đó anh vô tâm vô tính, còn bây giờ anh toàn tâm
toàn ý, nhưng dù anh có toàn tâm toàn ý thì người ta cũng phớt lờ anh.
Chương Tranh Lam nghĩ đến đây, bất giác có chút phiền muộn, lại lần nữa cảm
thán mình thật sự già rồi sao? Anh hỏi Giang Dụ Như: “Em thấy anh đã già chưa?”
Giang Dụ Như sau khi kinh ngạc thì đã bình tĩnh trở lại:
“Anh thế này là muốn em khen anh phải không Chương Tổng? Hay là bảo
những cô bạn gái “tiền nhiệm” của anh đến chứng minh cho mê lực của
anh?”
Chương Tranh Lam phục cô rồi. “Em có thể đừng hỏi những chuyện trước kia của anh vào không?”
Giang Dụ Như cười lớn. “Bây giờ anh muốn giữ gìn tên tuổi thì cũng muộn rồi!” Die n da n le q uy do n
Tiêu Thủy Quang vừa dập điện thoại, người đàn ông ngồi đối diện cô liền
cười, nói: “Thật ngại quá, chắc cô bận lắm nhỉ? Còn tôi chỉ rảnh vào
cuối tuần…”
Thủy Quang lắc đầu, nói: “Tôi không bận. Anh tìm tôi… tôi rất vui.”
“Hai năm nay tôi luôn ở nước ngoài, lẽ ra tôi nên đến tìm cô sớm hơn.” Người đàn ông đó cảm thấy có lỗi, anh ta chậm rãi nói: “Sau khi Cảnh Lam qua
đời, bọn tôi đều rất nhớ cậu ấy.”
“Vâng.” Cô muốn nói “cảm ơn”, nhưng cuối cùng lại không nói.
Người đó vừa như hồi tưởng chuyện gì đó vừa nói: “Phòng của bọn tôi có tất cả bốn người, Cảnh Lam tuy ít nói nhất, cũng là người hướng nội nhưng lại
tài hoa nhất.
Bọn tôi biết cô là bởi có một lần, bọn tôi đánh bài trong phòng, cảnh Lam cái gì cũng giỏi, chỉ không biết đánh bài nên
cuối cùng thua đến thảm hại, sau đó đương nhiên bọn tôi đòi cậu ấy chiêu đãi. Khi cậu ấy trả tiền, bọn tôi nhìn thấy có ảnh một cô nữ sinh trong ví của cậu ấy, tất cả đều rất kinh ngạc bởi trong lớp, trong khoa có
không ít nữ sinh có ý với Cảnh Lam nhưng cậu ấy đều cự tuyệt. Bọn tôi
vẫn luôn cho rằng Cảnh Lam một lòng chỉ nghĩ đến việc học, không ngờ
rằng cậu ấy đã có người trong lòng rồi, bọn tôi làm loạn lên đòi Cảnh
Lam đưa cô đến cho bọn tôi gặp mặt, nhưng cậu ấy chỉ cười, nói: “Bây giờ không được, đợi thêm một năm nữa đi!” Tôi vẫn luôn nhớ biểu cảm của
Cảnh Lam khi nói câu đó, rất tự tin, rất thỏa mãn.”
Thủy Quang chỉ cúi đầu lắng nghe.
Anh ta nói tiếp: “Năm đó, trước khi Cảnh Lam ra đi, cậu ấy có nhờ tôi
chuyển một món đồ.” Anh ta lấy ra một chiếc hộp nhung từ trong túi xách, đưa đến trước mặt Thủy Quang.
Thủy Quang nhận lấy, tay cô lạnh
băng nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh. Cô mở chiếc hộp ra, là một mặt
dây chuyền bằng ngọc lưu ly hình trái tim, bên trong khảm một giọt nước.
“Quê tôi ở Truy Bác, Sơn Đông, nơi có rất nhiều ngọc lưu ly, có một lần Cảnh Lam nghe nói vậy, liền lẩm bẩm: Thân như lưu ly, nội ngoại minh triệt,
tinh vô tà uế. Bọn tôi trêu cậu ấy là lại nhớ người trong lòng rồi? Cậu
ấy lại không phản bác, còn nói “đúng vậy, rất nhớ”.”
*Câu “Thân như lưu ly, nội ngoại minh triệt, tinh vô tà uế” trong Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai bản nguyện công đức kinh. Có nghĩa là: thân như ngọc lưu ly, trong ngoài đều thanh khiết, sạnh sẽ không tà uế.
Thủy Quang vuốt ve mặt dây chuyền kia, cười cười.
“Năm thứ ba đại học, tôi ra nước ngoài trong một chương trình trao đổi sinh
viên, cho nên mãi không có cơ hội giao món đồ này cho cô, mặc dù biết
sau này cô cũng thi vào trường bọn tôi. Mỗi lần trường cấp ba bọn cô
công bố điểm thi gì đó, tâm trạng của Cảnh Lam đều rất tốt, lại chiêu
đãi bọn tôi ăn cơm.” Người đàn ông đó muốn cười nhưng không cười nổi,
chỉ thở dài một tiếng. “Khi đó, trong danh sách sinh viên được ra nước
ngoài của khoa bọn tôi, Cảnh Lam xếp đầu tiên nhưng cậu ấy từ chối, nếu
cậu ấy đi thì sẽ phải ở lại trường để hoàn thành một vài thủ tục, vậy
thì có lẽ…” Nói đến đây, anh ta đột nhiên dừng lại, lời này không nên
nói lắm. anh ta thầm chửi mình ngu ngốc. “Cô Tiêu…”
Thủy Quang đờ đẫn, một lúc sau mới nói: “Anh có thể nói với tôi nhiều thêm về chuyện của anh ấy không?”
Đối phương thấy vẻ mặt cô đã trở lại bình tĩnh như trước thì thở phào một
hơi, nói: “Cô muốn biết điều gì? Chỉ cần tôi nhớ, tôi sẽ kể cho cô.”
“Anh có vội không? Nếu không vội, có thể… kể cho tôi từ đầu không?”
Người đối diện nhìn cô, thấy có chút đau lòng: “Được.” Die n da n le q uy do n
Chương Tranh Lam ăn cơm trưa với Giang Dụ Như, sau khi chia tay liền lái xe
đến thẳng công ty nhiếp ảnh. Anh đã gọi điện cho lão Lệ, biết cô vẫn
chưa đến nên không vào trong mà đợi ở bên ngoài.
Chương Tranh Lam nghĩ, xem ra cô vẫn đang tức giận. Phải làm thế nào đây? Nhưng khi nhớ
đến tình cảnh lúc đó, anh không hề cảm thấy khó xử, trái lại còn thấy có chút buồn cười, cô muốn đánh muốn chửi đều có thể, chỉ cần không phải
phớt lờ anh. Chương Tranh Lam cảm thấy “yêu cầu” của mình bây giờ thật
thấp.
Kết quả là, anh đợi ở cửa tòa nhà công ty nhiếp ảnh gần hai tiếng đồng hồ, từ nửa giờ xem đồng hồ một lần đến mười phút xem một lần mà vẫn không thấy cô xuất hiện, trong lòng không kìm được thầm oán
thán: Tiêu Thủy Quang, sao em chẳng có khái niệm thời gian gì vậy? Thời
gian làm việc buổi chiều muộn nhất không quá hai giờ, giờ đã mấy giờ rồi mà em vẫn chưa đến?
Giữa chừng có một nhân viên cấp cao của công ty nhiếp ảnh gặp Chương Tranh Lam ở cửa liền chào hỏi. “Chương Tổng tới tìm Lệ Tổng sao? Tại sao không vào trong?”
“Không, tôi đang đợi người.”
Người ta cũng không tiện hỏi kỹ ông chủ lớn đang đợi ai, chỉ khách khí cười
cười rồi đi vào trong, một giờ đồng hồ sau người này ra ngoài làm việc,
nhìn thấy Chương Tranh Lam vẫn ở đây, lại hỏi: “Chương Tổng, người anh
đợi vẫn chưa đến à? Hay là anh vào trong ngồi đợi đi?”
“Không cần đâu.”
Nửa giờ sau người này quay về, lại nhìn thấy ông chủ Chương. Ông chủ Chương cũng cảm thấy ngại, cuối cùng vào đợi trong xe.
Chiếc đĩa CD trên xe mở hết lượt này tới lượt khác, khi màn đêm buông xuống
vẫn không thấy người kia xuất hiện. Đèn hai bên đường đều sáng rồi, thời tiết đã sang đông, ban đêm lạnh hơn rất nhiều, Chương Tranh Lam bật
điều hòa trong xe, tay vân vê vô lăng. Anh giận dỗi sao? Không, chỉ là
cảm thấy có chút ấm ức.
Cuối cùng Chương Tranh Lam lấy di động
ra, nhấn nút gọi sau khi do dự vì ngày hôm nay đã gọi vào số đó hai lần, nhưng rất lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở của tổng đài: “Số máy
quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Chương Tranh Lam chau mày, anh ấn dừng cuộc gọi, rồi gọi lại.
Lần này lập tức có người bắt máy, Thủy Quang nói: “Tôi đang ở trong trường… anh có thể đến đón tôi chứ…” Giọng nói của cô khản đặc, rõ ràng cô đang rất mệt mỏi, giống như đã khóc.
“Thủy Quang?” Trái tim Chương
Tranh Lam bỗng thấp thỏm nhưng còn chưa kịp hỏi cô bị làm sao thì người
kia ở đầu máy bên kia đã ngắt máy. Chương Tranh Lam lập tức buông điện
thoại, khởi động xe.
“Trường? Trường? Là trường đại học của em phải không?”
Chương Tranh Lam chuyển hướng chạy thẳng đi.
Suốt quãng đường phóng đến một trăm sáu mươi kilômét trên giờ, khi đến cổng
trường đại học lại bị bảo vệ chặn lại, Chương Tranh Lam chẳng nói chẳng
rằng vứt xe lại đó rồi chạy vào trong, nhưng trường học lớn như vậy, cô
sẽ ở đâu?
Trời đã tối, may mà trong vườn trường có nhiều đèn
đường, anh vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh tìm kiếm. Trong thời tiết
của tháng Mười hai, anh chạy đến mức mồ hôi chảy ướt lưng.
Tìm
hơn mười phút chẳng có thu hoạch gì, trong lòng Chương Tranh Lam càng
sốt ruột, khi đi qua một chiếc ghê gỗ dài, anh đột nhiên nhớ đến một
chỗ.
Khi anh chạy đến phía sau tòa nhà giảng đường, cuối cùng
cũng nhìn thấy người anh khổ sở chờ đợi, khổ sở tìm kiếm đang ngồi trên
chiếc ghế đó.
Ánh đèn đường mông lung trong màn sương đêm làm mờ
vẻ đẹp trên gương mặt cô. Chương Tranh Lam đứng cách cô khoảng chục mét. Khung cảnh này khiến anh cảm thấy giống như quay về hai năm trước, khi
đó anh đứng bên cửa sổ nhìn thấy cô khóc, không biết chuyện gì có thể
khiến một người khóc đến đau lòng, tuyệt vọng như vậy. Bây giờ anh vẫn
không biết, nhưng điều đó không quan trọng, anh chỉ không bao giờ muốn
nhìn thấy cô khóc.
Chương Tranh Lam đi đến đó, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó khẽ ôm lấy người đang nhắm mắt vào lòng.
Toàn thân cô lạnh toát!
“Trời lạnh vậy mà sao em mặc ít áo thế? Cảm cúm rồi thì chỉ có em phải chịu.” Lời trách cứ được nói bằng giọng vô cùng cẩn trọng, e dè.
Thủy
Quang không phản kháng, cả cô thể giống như không còn chút sức lực, cô
nói: “Chẳng phải anh đi rồi sao… vì sao lại quay lại?”
Chương Tranh Lam sững người, chậm rãi nói: “Anh không đi. Anh chẳng đi đâu cả, chỉ ở đây, mãi mãi ở đây.”
Cô thả lỏng người, nói lạnh.
Chương Tranh Lam cởi áo ngoài quấn quanh người cô, ôm lấy cô rồi khẽ hỏi: “Thủy Quang, chúng ta vào trong xe được không?”