Khi Chương Tranh
Lam nghe thấy câu đó, trong lòng vô cùng kích động nhưng ngoài mặt lại
tỏ ra rất bình thường, có lẽ đây chính là cái gọi là vật cực tất phản,
thậm chí anh còn đáp một tiếng: "Được."
Nhưng khi Thủy Quang đẩy
cửa bước xuống xe, anh đi theo xuống mới phát hiện ra mình để quên chìa
khóa xe, lại vội vàng mở cửa rút chìa khóa, ấn mở cốp sau, khi đóng cửa
lại còn suýt kẹp phải ngón tay... Thủy Quang đã lấy đống đồ mới mua ra
khỏi cốp xe, đi đến bên cạnh anh, cũng có phần mất tự nhiên, ngập ngừng
một lát mới nói: "Anh lên trên với em không?"
Đương nhiên là anh
muốn lên trên nhưng lúc này cô hỏi như vậy, ý nghĩa đã hoàn toàn khác.
Anh cười rạng rỡ, cầm lấy đồ trên tay cô, nói: "Đi thôi, anh cũng hơi
đói bụng rồi, lát nữa anh giúp em rửa rau, lần này nhất định sẽ rửa từng lá rau một... "
Thủy Quang bất giác nhìn sang anh, thấy người kia rất tự nhiên cười, nói: "Anh căng thẳng."
Thủy Quang không nói gì. Khi lên lầu, cô đi phía trước, Chương Tranh Lam đi
phía sau, anh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, mái tóc ngắn đến vai, một
bên mặt cô được ánh đèn hành lang chiếu vào... Dường như mọi thứ trên
người cô đều có thể khiến anh vấn vương, lưu luyến, anh không kiềm chế
được duỗi tay ra túm lấy vạt áo khoác của cô, cho đến tận cửa phòng ở
tầng ba mới lặng lẽ buông tay ra.
Thủy Quang lấy chìa khóa từ
trong túi ra, đang định mở cửa thì người phía sau xán đến bên tai cô,
nói: "Thủy Quang, lần này em sẽ không đuổi anh đi nữa chứ?" Tư thế thân
mật kèm theo nụ cười đó khiến trái tim Thủy Quang lay động, sau đó cô
nghiêm túc nói: "Anh còn lắm mồm nữa thì em sẽ đuổi anh đi."
Anh
cười, giơ tay lên, nói: "Nhất định anh sẽ không lắm mồm nữa." Giọng điệu này chính là đã được lợi còn ra vẻ. Die nda nl eq uyd on
Thủy Quang vừa mở cửa đi vào nhà thì nhìn thấy hai người đang ngồi trên sô
pha trong phòng khách, lập tức sững sờ. Người phía sau cô cũng bất ngờ,
nhưng Chương Tranh Lam vốn lúc nào cũng có dáng vẻ ung dung, chẳng bao
giờ tỏ ra có hứng thú với ai, ngoại lệ chỉ có Thủy Quang mà thôi.
La Trí nhìn thấy người vừa vào cửa cũng đã kinh ngạc đứng lên, cất tiếng
gọi: “Thủy Quang”, sau đó lại chào hỏi Chương Tranh Lam: “Chương Tổng!”
Chương Tranh Lam dịu dàng cười với người bên cạnh rồi mới quay đầu, nói: “Đều ở đây cả.”
Anh nói “đều ở” là bởi anh cũng quen biết người kia, là lão Thiệu – huynh
đệ của Đại Quốc, đối tác của La Trí, mà hiện tại, anh cũng là một trong
số các đối tác của công ty mới mở đó.
Lão Thiệu rất kính trọng
Chương Tranh Lam, lúc này đã đi đến chào hỏi: “Chương Tổng, anh cũng đến à? Chúng tôi vừa rồi còn nhắc đến anh nữa, hai ngày nay chúng tôi nhận
được hai đơn hàng lớn, muốn cho anh xem qua, nhân tiện hỏi ý kiến của
anh.”
Chương Tranh Lam cười, nói: “ Nhưng tôi không am hiểu lắm
về lĩnh vực này, hai người cứ tự quyết định đi.” Khi anh nói, Thủy Quang đã đón lấy túi đồ trên tay anh, lúc này cô không dám đối diện với La
Trí nên đi thẳng vào phòng bếp.
Chương Tranh Lam rất tự giác
không lập tức bám theo cô, nhìn cô đi vào bếp rồi mới quay sang phía hai người đang đứng trong phòng khách. “Sao đứng cả vậy? Ngồi đi!”
Hai người kia bỗng nhiên có cảm giác chủ khách đảo lộn. La Trí thật sự là
đang khổ sở suy nghĩ, Thủy Quang nhà anh cùng… Chương Tổng? Anh luôn cảm thấy Chương Tranh Lam là một người rất khó gần, đó là chưa nói đến
chuyện riêng của Thủy Quang.
Hai người này thực sự khiến La Trí
không ngờ được, cũng có thể nói là không tài nào tưởng tượng được. Anh
muốn nói gì đó mà cả nửa ngày không cất nên lời, cuối cùng là Chương
Tranh Lam lên tiếng trước: “Thủy Quang bị cảm cúm, trong nhà có thuốc
không? Lát nữa ăn cơm xong, cậu nhớ bảo cô ấy uống thuốc, đừng để tái
phát.”
“Ồ… vâng.” La Trí chậm chạp gật đầu, trong lòng rối như mớ bòng bong, những lời lẽ của Chương Tranh Lam khiến anh muốn nghĩ quan
hệ của hai người họ trong sáng cũng không được.
Lão Thiệu ở bên
cạnh cũng nhận ra điều gì đó, thầm kinh ngạc. Chương Tranh Lam kia ít
nhiều cũng là chúa khó hầu hạ, khó thu phục, hôm nay nói chuyện với Đại
Quốc, nghe nói là ông chủ của bọn họ có lẽ sắp kết hôn, anh ta chỉ coi
là chuyện đùa, hóa ra là thật sao? Mà đối tượng còn là em gái của La
Trí?
Chương Tranh Lam vẫn tỏ ta rất thản nhiên nhưng nếu ba người đàn ông cùng im lặng thì ít nhiều cũng có chút vô vị, liền tùy tiện hỏi mấy câu liên quan đến chuyện của công ty mới. Đàn ông mà nói đến chuyện công việc là lập tức trở nên sôi nổi, chuyện nọ nối tiếp chuyện kia.
Một mình Thủy Quang ở trong bếp vô cùng bận rộn, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên ngoài.
Cô có chút hoảng hốt, nên giải thích với La Trí thế nào đây? Nhưng cô
không phiền muộn được bao lâu bởi ngay sau đó, Chương Tranh Lam đi vào
bếp.
Anh cười, đi đến bên cạnh cô. “Anh đã nói sẽ giúp em rồi mà! Để anh làm cho.”
Thủy Quang vô thức hỏi: “Sao anh lại vào đây?”
Chương Tranh Lam chớp chớp mắt, nói: “Anh nhớ em.”
Cô lắc đầu. “Anh không thể nói chuyện tử tế được sao?”
Người kia thở dài. “Thủy Quang, những lời anh nói với em đều xuất phát tự đáy lòng đấy.”
“…”
Thủy Quang phát hiện người này luôn có thể khiến tư duy của cô nghĩ sang chỗ khác mà quên mất lời muốn nói. Mà điều khiến cô bất ngờ nhất là khi bọn họ ở trong bếp, chẳng có ai đến làm phiền, kể cả La Trí. Cô tưởng rằng
anh cũng sẽ đi vào, dù không hỏi thì chí ít cũng nhìn xem bọn họ đang
làm gì…
Chương Tổng rửa từng chiếc lá từng lá rau chợt nghiêng
đầu, kề gần vào tai Thủy Quang, ấm áp nói: “Anh nói cho anh trai em biết là anh đang theo đuổi em rồi.”
Thủy Quang ngẩng đầu nhìn anh, mắt mở to đầy vẻ ngạc nhiên.
Chương Tranh Lam mỉm cười biện bạch: “Chúng ta cùng nhau đi vào, anh không nói thì anh trai em cũng phát hiện ra, mà anh quen “nói thẳng” một số
chuyện.”
Chương Tranh Lam là người đàn ông trời sinh phóng khoáng nhưng lại mang dáng vẻ rất thần bí, cũng là điển hình của loại thường
nói “tùy ý” nhưng người khác không thể tùy ý bắt chuyện. Người như anh
sẽ không cho phép xuất hiện sự mập mờ, huống hồ là “Tiêu Thủy Quang”
khiến anh trông ngóng cầu mong, trằn trọc khó ngủ.
Lúc này anh tưởng cô sẽ giận, nhưng lại nghe thấy cô nói: “Anh ấy nói thế nào?”
“Hả?” Sau khi phản ứng lại được thì anh nhếch khóe môi, nghiêm túc đáp: “Cậu ấy nói được.”
La Trí đại ca đương nhiên sẽ không nói như vậy.
Khi đó Chương Tranh Lam tựa vào sô pha nói chuyện với bọn họ, dáng vẻ đầy
tự tin, ung dung. Nói thực lòng, La Trí có phần coi Chương Tranh Lam là
mục tiêu phấn đấu. Chương Tranh Lam chỉ hơn anh hai tuổi mà đã đạt được
thành công như vậy khiến người khác ngưỡng mộ và kính phục. Cứ coi như
Cảnh Lam thông minh hơn người nhưng đến độ tuổi của Chương Tranh Lam bây giờ cũng chưa chắc đã được thế này. Vậy mà một người như thế lại thành
khẩn thỉnh cầu anh: “Tiểu La, tôi đang theo đuổi em gáu cậu, việc này
thực sự có chút vất vả, bất luận cậu có ý kiến gì về chuyện này, tôi
cũng chỉ muốn nói tôi rất thật lòng với Thủy Quang. Tôi hy vọng cậu sẽ
không “tẩy não” cô ấy.”
Sức công kích của việc nói thẳng là rất lớn, khiến La Trí sững sờ chẳng nói nên lời, chỉ đờ đẫn gật đầu.
Bữa tối hôm đó, nếu nói bầu không khí bình thường thì cũng bình thường, nhưng nếu nói kỳ quái thì cũng thực sự kỳ quái.
Cả bữa cơm Thủy Quang không nói gì. La Trí đại ca vốn rất giỏi nói chuyện
cũng trở nên ít nói. Nói nhiều nhất lại là hai “người ngoài” kia.
Chương Tranh Lam có tâm trạng tốt nên nói hơi nhiều, đương nhiên điều này với
“căng thẳng mà nhiều lời” thì để bàn luận sau. Còn về lão Thiệu, tuy lúc đầu vô cùng kinh ngạc nhưng sau đó cũng biết phải cố gắng chào hỏi
Chương Tổng, đến giờ mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết
hơn phần nào, từ đó có thể nhìn thấy trước tiền đồ xán lạn của công ty
mới của bọn họ.
Ăn cơm xong, vẫn còn sớm, lão Thiệu hưng phấn đề
nghị đánh bài. La Trí đã bận rộn cả một ngày nên cũng muốn chơi vài ván
để giải trí, mà sau một bữa ăn tràn đầy sự lúng túng, ngượng ngập thì
cũng thấy oải rồi, liền nói: “Được thôi.”
Chương Tranh Lam đành
phải gật đầu đồng ý, nhưng anh giúp Thủy Quang thu dọn bát đũa trước,
khi hai người còn lại đu tìm bài, anh cúi xuống, khua khua bàn tay trắng trẻo, thon dài trước mặt cô, hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy>”
Thủy Quang đang nghĩ đến tất cả những việc đã xảy ra hôm nay, khi thấy khuôn mặt anh tuấn kia xán đến gần, chẳng biết vì sao trái tim cô lại nảy
lên, quay đầu đi, nói: “Không có gì.”
Cặp mắt của Chương Tranh Lam lóe sáng. “Anh còn tưởng em đang nhớ anh.”
Anh nói không to nhưng đủ để Thủy Quang nghe thấy, sau đó nhìn theo người
vừa lau bàn xong đi vào bếp, thu ý cười ngập tràn trong đáy mắt lại.
Sau đó La Trí tìm được hai bộ bài từ trong va li của anh, ba người đàn ông
ra phòng khách chơi đấu địa chủ. Chương Tranh Lam chưa từng chơi nhưng
được La Trí giải thích luật chơi một lượt, anh liền nói: “Được, chia bài đi.”
La Trí xem vào: “Được thôi, nhưng mà lão Thiệu, thua rồi đừng quỵt đấy, năm mươi tệ lần trước anh vẫn chưa trả em đâu đấy.”
Chương Tranh Lam chẳng để tâm, trước đó anh định giúp Thủy Quang rửa bát nhưng lại bị cô đuổi ra ngoài. Cô nói: “Anh không thể không đi theo em sao?”
Người nào đó sau khi bị “đuổi” ra ngoài liền nghe thấy lão Thiệu goi: “Nào nào Chương Tổng, đánh bài, đánh bài!”
Sau khi đánh hai ván, Chương Tranh Lam đã hiểu rõ được luật chơi, đánh càng lúc càng thuận. Lão Thiệu nghi hoặc hỏi: “Chương Tổng, đây thực sự là
lần đầu tiên anh chơi đấu địa chủ?”
Chương Tranh Lam nhận điếu
thuốc lão Thiệu đưa cho, kẹp vào ngón tay, đối phương muốn châm lửa cho
anh nhưng anh lại xua xua tay.
Lão Thiệu không hiểu nhưng cũng
thu bàn tay cầm bật lửa lại, sau đó nghe thấy Chương Tranh Lam nói: “Dạo này đang cai thuốc.” Chỉ là anh vẫn thấy hơi ngưa tay nên mới cầm chơi
cho đỡ thèm. Anh đánh ra một dây, trên tay còn một lá, nói: “Chắc hai
người không có bài lớn hơn thế này đâu nhỉ, trả tiền đi!”
La Trí
liên tục lắc đầu. “Bài của em đẹp thế này mà vẫn không thắng được”, rồi
móc tiền trong túi quần ra nhưng lại còn mấy đồng xu, vừa đứng lên để
vào phòng lấy ví tiền thì nhìn thấy Thủy Quang rừ trong phòng bếp đi ra, anh vô thức cất tiếng gọi: “Quang Nhi, cho anh vay tiền!”
Thủy
Quang nghe thấy bọn họ đang chơi bài ăn tiền thì nhíu mày, nhưng vẫn đi
lấy tiền ở trong túi xách mang đến đưa cho La Trí đang xỉa bài, anh đang dở tay liền chu môi nói: “Mười tệ, đưa cho Chương Tổng.”
Thủy
Quang lấy ra mười tệ đưa cho Chương Tranh Lam. Chương Tranh Lam vẫn luôn nhìn sang cô, lúc này chìa tay đón lấy tờ tiền, khẽ cười, nói: “Cảm
ơn!” Ngón tay ấm áp như có như không chạm vào bàn tay hơi lạnh của cô
khiến cô rụt tay lại, bất giác lườm anh một cái.
Nụ cười của Chương Tranh Lam càng trở nên rõ ràng, anh không biết tại sao anh lại yêu cô như vậy.