Có nhân viên đi
đến bảo Thủy Quang vào studio. Thủy Quang vừa định đi thì phía sau có
người kéo kéo tay áo của cô, mặc dù rất kín đáo nhưng vẫn đủ để thu hút
sự chú ý của cô. Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Chương Tranh Lam đang chăm chú nhìn cô, sau đó anh cười cười, thả tay ra, bình thản nói: "Đi đi,
đừng căng thẳng, cứ coi như chụp ảnh bình thường thôi."
Thủy
Quang cảm thấy giọng nói của anh quá thân thiết. Những người xung quanh
cũng đã nhìn sang họ, cô định mặc kệ anh nhưng nếu không lên tiếng càng
khiến người ta chú ý, liền ậm ừ "vâng" một tiếng.
Lúc này có một người đi vào phòng hóa trang, bước chân vội vàng, thần thái hăng hái,
nhìn thấy Chương Tranh Lam liền tươi cười đi đến. "Chương Tổng, xin lỗi
vì đã để anh phải đợi lâu."
Chương Tranh Lam quay sang nhìn
người mới đến, đối phương còn cách anh một đoạn đã duỗi tay về phía anh. "Hôm nay, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?"
Chương Tranh Lam bắt tay người đó, lười nhác cười, nói: "Công ty có ảnh mới chụp ở chỗ ông, tôi đến xem sao."
"Ha ha, chuyện nhỏ thế này mà ông chủ lớn như anh cũng tận tâm tận lực
quá." Đối phương vỗ vỗ vai anh, chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Người đàn ông trung niên có vẻ mặt rạng rỡ này chính là
ông chủ của công ty nhiếp ảnh, các nhân viên có mặt đều chào ông ta là
"Lệ Tổng".
Lệ Tổng nói: "Đây là Chương Tổng, ông chủ của GIT, thần nhân của giới IT. Ảnh của anh ấy phải dốc sức chụp cho tôi."
Chương Tranh Lam lắc đầu, nói: "Được rồi mà."
Lệ Tổng cười rồi tỏ ý muốn dẫn anh đi lên phòng làm việc ở tầng trên nói
chuyện, Chương Tranh Lam nói đợi một lát rồi quay sang nói với Thủy
Quang: "Anh đi nói chuyện với Lệ Tổng, lát nữa sẽ quay lại." Anh nói
xong, gật đầu với La Trí đang đứng bên cạnh cô, sau đó đi ra ngoài.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng hóa trang, Lệ Tổng không kìm được liền nói đùa:
"Sao nào? Chương Tổng, vừa nãy là báo cáo hành tung với bà xã anh à?"
Nếu đổi lại là trước đây, Chương Tranh Lam xua xua tay là xong chuyện,
nhưng lần này anh lại cười, nói: “Cô ấy đang chụp ảnh cho công ty tôi,
lão Lệ, nhờ ông chiếu cố đến cô ấy nhé.”
Lão Lệ nghe thấy thì vô
cùng kinh ngạc, tức khắc gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi!” Sau đó lão Lệ
nghĩ đến cô người mẫu đó, đúng là xinh đẹp.
Tiêu Thủy Quang nghe
thấy những lời Chương Tranh Lam vừa nói thì cảm thấy mất tự nhiên, nhưng những người khác dường như không hề cảm thấy bất ngờ, La Trí cũng chỉ
cười he he, nói: “Chương Tổng đúng là rất quan tâm đến nhân viên của anh ấy.”
Thủy Quang thở phào một hơi rồi cũng thấy buồn cười. Anh quan tâm đến nhân viên? Nếu thật sự chỉ là như thế thì tốt rồi.
Việc chụp ảnh hôm đó rất thuận lợi. Sau khi bọn họ vào studio, nhiếp ảnh gia và lão Trần cũng vào chỗ ngồi đúng giờ, một đám người nhanh chóng bắt
tay vào việc. Tuy đây là lần đầu tiên Thủy Quang chụp ảnh kiểu này nhưng cô chẳng hề cảm thấy căng thẳng, chỉ như lão tăng nhập thiền, mắt nhìn
mũi, mũi nhìn tim, coi nó là một nhiệm vụ, hoàn thành là được, giống như khi còn nhỏ cô biểu diễn một bài quyền, từ ra tay đến thu tay, uyển
chuyển, gọn gàng và dứt khoát.
Nhiếp ảnh gia thì luôn miệng nói
“tốt!” , “rất tôt!” , “very good!” , Thủy Quang chỉ coi đó là từ ngữ
mang tính khích lệ cần phải có trong môi trường làm việc như thế này.
Thủy Quang mỉm cười, nụ cười đó bị bắt gọn vào trong ống kính.
Sau khi chụp xong loạt ảnh thứ nhất, nhân viên hỗ trợ bảo Thủy Quang ngồi
xuống nghỉ ngơi một lát, còn pha trà cho cô nữa, cô vội nói “cảm ơn”.
Lát sau có người đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Mệt không?”
Thủy Quang không nhìn anh, trong lòng thầm than một tiếng, hình như mỗi lần
đối diện với anh, cô luôn có cảm giác bất lực, không biết phải làm thế
nào, bây giờ thì ngay cả phớt lờ, cự tuyệt, dường như đều vô dụng.
Chương Tranh Lam không hề để tâm chuyện bị cô phớt lờ, lúc này tâm trạng của
anh đang rất tốt. Anh ngồi bên cạnh cô, chân dài duỗi ra, hơi chếch sang phía cô. “Vừa rồi nói chuyện với lão Lệ về hai bộ ảnh chụp trước đó,
một bộ thì không tồi, một bộ chưa được, sau này sẽ cho em xem. Tối qua
anh ngủ không ngon, hôm nay lại phải dậy sớm, lúc nãy ngồi bàn chuyện
với lão Lệ mà buồn ngủ díp cả mắt, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.”
Thủy Quang cảm thấy thật hoang đường, anh nói với cô những điều này để làm
gì chứ? Nhưng nếu như cô đứng dậy rời đi, chưa biết chừng anh còn theo
đi. Thủy Quang chợt phát hiện ra mình lại có chút hiểu biết về cách ứng
xử của anh, sự hiểu biết này khiến cô càng thấy đau đầu.
Lúc này, có nhiều người đi ngang qua, khi nhìn sang họ đều nở một nụ cười thiện
ý, đặc biệt là đối với cThủy Quang, rất cung kính. Chương Tranh Lam vẫn
tỏ thản nhiên nhưng Thủy Quang lại càng lúc càng cảm thấy lúng túng.
Cô quyết định đứng dậy, nhưng anh lại duỗi tay khẽ ấn bàn tay cô xuống
nói, nói: “Đừng đi, ngồi với anh một lát, anh sắp phải quay về rồi.”
Thủy Quang nhìn anh một lát, rút tay ra nhưng cũng không động đậy nữa.
Chương Tranh Lam thầm nghĩ, chắc cô đang mong anh mau chóng rời khỏi đây, anh
thở dài một tiếng, nói: “Buổi chiều anh đến đón em, chắc khoảng bốn giờ
là bọn họ xong việc.”
Thủy Quang chau mày nhìn anh. Không đợi cô
lên tiếng, anh đã đứng lên trước, ngón tay khẽ chạm lên mặt cô, nói: “Cứ quyết định vậy nhé, đến giờ anh đến đón em.”
Chương Tranh Lam
vốn rất phóng khoáng, lòng tự tôn rất cao, đương nhiên lúc này trông anh cũng rất thoải mái, tự tin, bên môi còn mang nụ cười nhưng chỉ bản thân anh biết rõ đằng sau dáng vẻ này là sự căng thẳng tột độ. Mỗi lần đối
diện với cô anh đều như vậy, cứ để ý những lời thừa anh nói lúc trước là thấy, đối với những câu chuyện phiếm, trước nay anh chẳng buồn mở
miệng. Hóa ra khi căng thẳng người ta sẽ nói nhiều lời thật.
Thủy Quang bị cái động chạm của anh làm cho sững sờ, cũng đứng bật dậy. “Anh đừng… Ý tôi là anh không cần đến.” Chuyện này là sao chứ?
Chương Tranh Lam nhìn bàn tay cô đang vô thức kéo góc áo anh, liền cười, thấp
giọng nói: “Vậy em muốn thế nào? Hay là sớm hơn chút nữa? Để anh xem xem lát nữa có thời gian rảnh không.”
Thủy Quang thực sự dở khóc dở
cười, có người đảo lộn đúng sai thế này sao? Nhưng đúng là anh ta đang
đứng trước mặt mình, vô lại một cách đầy lý lẽ, phong độ ngời ngời.
Tuy Chương Tranh Lam cũng cảm thấy mình rất đê tiện nhưng trong lòng anh lại vui mừng, lẽ nào anh đã bị tẩu hỏa nhập ma?
Đạo hạnh của cô cao, không sao cả, anh sẽ là ma cao một trượng.
Chương Tranh Lam nghĩ xong, nụ cười trên mặt lại đậm thêm mấy phần, anh nói:
“Thủy Quang, anh phải đi rồi, em buông tay trước được không? Lát nữa anh đến đó em.” Thực ra anh không muốn cô buông tay chút nào, cũng không hề vội phải về công ty, thực ra anh không đi cũng chẳng sao nhưng anh phải đi, phải biết dừng đúng lúc, nếu không cô sẽ tức giận.
Lúc này Thủy Quang mới để ý đến tay mình, lập tức buông ra, tình huống này giống như là cô đang làm nũng với anh vậy.
Cô có thể nói gì với anh? Được rồi, dừng ở đây thôi? Hay là xin anh hãy tự trọng? Có thể có tác dụng không? Cô không muốn đấu khẩu với anh nữa,
tùy anh đi, anh muốn thế nào cũng được. Lẽ nào anh đến thì cô phải đi
cùng anh? Chẳng qua là thêm chút phiền phức mà thôi.
Gần đây cái
tên Chương Tranh Lam càng lúc càng xuất hiện nhiều trong đầu cô, thậm
chí cả trong mơ, điều này rất không tốt, cô không thích.
Chương Tranh Lam thấy cô nhíu mày nhưng chẳng nói năng gì, trong lòng lo lắng không biết có phải cô đã tức giận không?
Anh không nhiều lời nữa, chỉ cười, nói: “Vậy anh đi đây.”
Từ lúc nhìn thấy ông chủ của mình đi vào cửa, lão Trần đã vô cùng kinh
ngạc, sau đó lại nhìn thấy sự “tương tác” giữa anh với Tiêu Thủy Quang
thì hoàn toàn không hiểu, đợi lão đại đi ra khỏi cửa, anh ta mới khôi
phục hồn phách, lẩm bẩm: “Đây chắc là tin tức lớn nhỉ?”
Đây có phải là tin tức lớn không thì chưa biết nhưng đối với Tiêu Thủy Quang mà nói, đây thực sự là chuyện phiền phức.
Còn Chương Tranh Lam thì sao? Anh ngồi trên xe hút một điếu thuốc rồi mới
nổ máy, về công ty. Trên đường đi, anh nghe một bài hát hát êm dịu:
“Hold my hand anh I’’ll take you there…”, khóe miệng anh hơi nhếch lên,
thấp giọng nói: “Tiêu Thủy Quang, phẩm vị của em rất được, anh rất
thích.”
Tiêu Thủy Quang chụp ảnh xong đi ra, liền nhìn thấy người đứng bên cạnh chiếc xe phía bên kia đường. Anh không còn mặc chiếc áo
vest sẫm màu mà chỉ mặc sơ mi trắng, làm tôn lên vóc dáng cao ráo, mái
tóc chải ra phía sau để lộ khuôn mặt anh tuấn, anh nhìn chăm chú sang
phía bên này, thấy cô đi ra liền cười cười.
Hoàn cảnh này giống như là hai người đã hẹn nhau ở đây, không gặp không về.
Thủy Quang chỉ lắc lắc đầu, cất bước đi về phía bến xe buýt. Đương nhiên, cô cũng biết không thể dễ dàng thoát khỏi. Rất mau chóng, từ phía sau
truyền đến tiếng gọi: “ Tiêu Thủy Quang!” Anh đã băng qua đường và chạy
theo cô. “Anh đi xe buýt cùng em.’’
Thủy Quang mặc kệ anh. Anh cũng không nói chuyện nữa, rất an phận, cứ đi theo như vậy.
Một trước một sau, người đàn ông anh tuấn đi cùng cô gái tóc ngắn, trong
mắt người ngoài đây chính là một cặp tình nhân tĩnh lặng tuyệt vời,
nhưng hai đương sự thì lại ôm những tâm tư không hề bình lặng.
Khi đến bến xe buýt, anh cười, hỏi: “Chúng ta đi xe số mấy?”
Cô không trả lời, cũng không nhìn anh. Anh cũng chẳng bận tâm, chỉ đứng
bên cạnh, hỏi: “Em về thẳng nhà sao? Có muốn ăn cơm trước không?”
Thủy Quang đã cười, nhưng là nụ cười đắng chát. Vừa rồi cô chỉ luôn cúi đầu, lúc này mới ngước lên, lạnh nhạt nhìn anh một cái. “Rốt cục phải thế
nào anh mới buông tha cho tôi?” Trong giọng điệu của cô có sự bất lực và mệt mỏi, đúng vậy, cô cảm thấy rất mệt, công việc chưa ổn định, mục
tiêu sống mờ mịt, vết thương lòng chưa từng khép miệng…còn cả người đứng trước mặt cô lúc này nữa.