Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Chương 34: Chương 34: Đêm giáng sinh bình an




Khi một người đàn ông tiêu tốn tất cả tâm tư và thời gian cho một người phụ nữ, mà người đàn ông này rất thông minh, mặt lại dày, vậy thì cô gái này nếu không bị dắt tay đi thì sẽ là tức giận vì bị dắt tay đi, tóm lại đều là bị dắt tay đi.

Đồng chí Tiêu Thủy Quang bị dắt đi trước ánh mắt chăm chú của mọi người, khi ra khỏi cửa mới bực tức nói: “Sao anh cứ phải làm cho tất cả mọi người đều biết chuyện của chúng ta thế?”

“Có sao?” Chương Tranh Lam trưng ra một nụ cười vô tội.

Thủy Quang tức đến mức không thở được, việc chụp ảnh này là do anh bày ra, giờ anh lại đến gây rối, nếu không phải bây giờ cô đã quen kiềm chế thì có lẽ đã dùng bạo lực với anh rồi, nhưng mà lúc này cô cũng sắp nổi xung lên. Chương Tranh Lam nhanh chóng lấy ra một món đồ từ trong túi, nhét vào tay cô. Cô nhìn xuống, dở khóc dở cười, một miếng sô cô la trắng có vẽ hình mặt cười bằng bút máy, đây đúng là cách dỗ trẻ con, cô chỉ biết nói một từ “ấu trĩ”.

Chương Tranh Lam cười, cầm lấy miếng sô cô la rồi bóc vỏ, nói: “Ấu trĩ thì kệ ấu trĩ, anh luôn muốn được dùng chiêu này, đáng tiếc là mãi mà chẳng có đối tượng.”

Miếng sô cô la được bóc vỏ đã kề đến bên miệng cô, chẳng cần nghĩ cũng biết Thủy Quang sẽ đẩy ra. Chương Tranh Lam liền cười rồi ném vào miệng mình, lẩm bẩm nói: “Ngọt.” Sau đó anh xán đến gần cô. “Ngọt lắm, em có muốn thử không?” Thủy Quang dùng tay chặn miệng anh lại, anh cười kéo tay cô xuống, cũng không ra vẻ lưu manh nữa, nói: “Đi thôi, anh đưa em đến một chỗ rất hay.”

Thủy Quang thực sự muốn về nhà, hôm qua lại phải nói dối La Trí rằng cô ở chỗ bạn học nên hôm nay định về nhà sớm, nhưng nhìn sang người bên cạnh, trong lòng tự biết lại không đi được rồi.

Kết quả, Thủy Quang sẽ chẳng bao giờ ngờ được, nơi anh đưa cô đến lại là nhà bố mẹ anh.

Chương Tranh Lam trước đó không nói gì, đến khi xuống xe mới nói: “Tuy rất muốn đến chỗ nào chỉ có anh và em nhưng lại thấy gặp bố mẹ quan trọng hơn, lần trước em đã gặp mẹ anh rồi, lần này gặp thêm bố anh nữa, chính thức ra mắt phụ huynh rồi, em muốn chạy cũng khó.”

Thủy Quang dừng bước, cô bị dọa cho sợ rồi. “Chương Tranh Lam!”

Chương Tranh Lam cười dụ dỗ. “Đừng căng thẳng, bố mẹ anh mà gặp em chắc chắn sẽ thích, anh bảo đảm đấy. Em xem, chẳng phải mẹ anh đã bị em thu phục rồi sao, bà đã hỏi anh hai lần là khi nào mới đưa em về nhà ăn cơm.”

Thủy Quang lườm anh, thực ra cô không lo lắng về vấn đề này, mà chỉ là cô không muốn gặp bố mẹ anh, bởi gặp rồi giống như đã chính thức trở thành con dâu nhà họ. Đang lúc đứng thẫn thờ ở đó, chợt có người gọi ở phía sau: “Tranh Lam?”

Chương Tranh Lam quay đầu, cười nói: “Bố.”

Ông Chương đang xách một túi rau, Chương Tranh Lam đi đến cầm giúp, sau đó chỉ vào người đứng sau mình, nói: “Bố, đây là Thủy Quang, người mà lần trước con đã nói với bố.”

Ông Chương cười rất ôn tồn, nhìn Thủy Quang rồi gật đầu, nói: “Ồ, tốt, tốt! Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Đến nước này, Thủy Quang không thể phản đối nữa, chỉ ngầm véo bàn tay đang kéo cô. Người kia không biểu lộ gì, còn nghiêng đầu chớp mắt, nói: “Ngoan, đừng véo nữa, muốn nói gì thì cứ nói thẳng với anh.”

Ông Chương đi phía trước, quay đầu nhìn họ cười.

Hôm đó, Thủy Quang đã gặp bố mẹ Chương Tranh Lam, từ đầu đến cuối cô đều rất bị động, nhưng sự chủ động của Chương lão đại đã hóa giải tất cả sự ngượng ngập và mất tự nhiên của cô.

Khi chuẩn bị cơm tối, Thủy Quang muốn giúp đỡ nhưng bà Chương không cho, còn gọi con trai vào đưa cô ra ngoài. Sau khi đưa Thủy Quang ra khỏi phòng bếp, Chương Tranh Lam cười, nói: “Mẹ không nỡ để em nấu cơm. Lần trước mẹ còn bảo anh đi học nấu ăn, không thể cứ để em xuống bếp mãi được, gia đình anh theo chủ nghĩa nữ quyền. Thực ra mẹ anh không nói thì anh cũng muốn đi học.”

Thủy Quang liếc anh một cái, nói: “Tốt nhất là như vậy.”

Chương Tranh Lam cố kiềm chế để không cười phá lên, rồi đưa cô vào phòng mình. Phòng anh được bà Chương dọn dẹp rất gọn gàng, sạch sẽ. Thủy Quang nhìn thấy những chiếc cúp bày trên giá sách, bất giác nhớ đến một người. Trong phòng ngủ của người ấy cũng như thế này, phần thưởng chất đầy giá sách.

Lúc này, Chương Tranh Lam đột nhiên vuốt tóc cô, trong mắt có ý cười, hỏi: “Muốn xem ảnh thời học sinh của anh không, khuyến mãi thêm ảnh hồi anh còn là trẻ con trong sáng, thuần khiết!”

“... Không cần đâu.”

“Xem thử đi!” Có người thiết tha mời mọc.

Thủy Quang đi ra, Chương Tranh Lam vẫn bám theo thuyết phục: “Em thật sự không xem sao? Đẹp lắm đấy, bảo đảm em xem rồi còn muốn xem nữa, yêu không nỡ rời.”

“...” Thủy Quang nghiến răng nói. “Anh ồn ào quá!”

Chương Tranh Lam bật cười khanh khách, ngồi xuống bên giường, nhìn cô cầm một chiếc đĩa inox nhỏ ở cuối giá sách lên, là một giải thưởng thư pháp cấp huyện, rồi cô quay người nói với anh: “Khi còn nhỏ em cũng có một cái... tương tự cái này.”

“Ồ!” Chương Tranh Lam nhướng hai hàng lông mày, dỗ dành bạn gái nói tiếp. “Em cũng giành được giải thưởng sao?”

Thủy Quang “xí” một tiếng. “Anh cho rằng chỉ mình anh giành được giải sao?” Tuy cô không thông minh bằng Cảnh Lam, không tháo vát bằng Cảnh Cầm, cũng không có chí tiến thủ bằng La Trí nhưng cô không phải loại người kém cỏi, có điều từ nhỏ đến lớn sống cùng một đám người quá xuất sắc khiến cô mất đi một chút hào quang. Mà những lĩnh vực cô xuất sắc không phải ít... ví dụ như học thư pháp với bố, ví dụ như võ thuật, ví dụ như thói quen đọc sách không biết ngày đêm, thỉnh thoảng vươn lên vị trí thứ ba của khóa...

Chương Tranh Lam đi đến kéo cô lại từ phía sau, tì cằm lên vai cô, nói: “Em nói xem, nếu chúng ta học cùng trường thì tốt biết bao, tiểu học, trung học, đại học...”

“Anh lớn hơn em năm tuổi.” Hơn năm tuổi, ngoài cấp tiểu học có thể học cùng trường một năm thì những cấp học khác là không có khả năng.

Chương Tranh Lam nghe thấy vậy liền nói: “Vậy anh đành bị lưu ban thôi, lưu ban năm năm là có thể được học cùng em, với người thông minh như anh, việc này cũng rất đơn giản.”

“...”

Bữa tối hôm đó, Thủy Quang xấu hổ muốn chết, bởi trước bữa ăn, bà Chương đi vào gọi hai người ra ăn cơm, đúng lúc bắt gặp Chương Tranh Lam đang hôn trộm cô, bà “ui chao” một tiếng rồi lùi ra ngoài. Thủy Quang trợn mắt há miệng, trong khi người đàn ông mặt dày, vô sỉ còn tiếc nuối nói một câu: “Hứ, bị phá đám rồi.”

“Anh...”

“Được, được, anh sai rồi, nhưng mà bây giờ em động thủ, gây ra tiếng động là người bên ngoài cũng nghe thấy đấy.”

Thủy Quang tức đến mức mặt đỏ ửng nhưng đối với người đàn ông bỉ ổi này, cô hoàn toàn bó tay.

Sau đó, trong bữa cơm, Thủy Quang một mực cúi đầu ăn cơm. Chương Tranh Lam cười, gắp đồ ăn cho cô. Ông Chương ngồi đối diện thấy vậy thì hiền từ gật đầu. “Cô bé ăn uống ngon miệng, rất tốt, rất tốt.”

Thủy Quang ngoài thở dài ra thì chẳng thể nói được gì.

Cuối cùng Thủy Quang ăn đến no căng bụng. Khi ra khỏi cửa nhà họ Chương, bà Chương còn gói cho cô một hộp bánh đậu đỏ do bà tự làm, cô cảm thấy rất khó xử, vô thức nhìn sang người bên cạnh với ánh mắt khẩn cầu.

Chương Tranh Lam thì lại cười, nhận giúp cô rồi nói với mẹ: “Vậy chúng con về đây, mẹ vào nhà đi!”

“Được, hai đứa đi đường cẩn thận!” Sau đó bà Chương lại quay sang cười nói với Thủy Quang: “Sau này cháu phải thường xuyên đến nhà bác ăn cơm nhé!”

“... Vâng.”

Cuối cùng cũng xuống dưới lầu, Thủy Quang cảm thấy không chân thực lắm. Giọng nói của Chương Tranh Lam từ phía sau truyền đến: “Anh đưa em về hay là em cùng anh về nhà anh?” Chương Tranh Lam cũng biết lựa chọn thứ hai không thực tế, nhưng hỏi thì vẫn phải hỏi chứ!

Thủy Quang nhìn anh. Ánh trăng mùa đông phủ trên bờ vai, mái tóc của anh, trong đôi mắt anh vẫn hàm chứa sự bao dung và tình yêu dành cho cô. Cô quay đầu đi về phía chiếc xe. Chương Tranh Lam thong thả đi sau, anh có đủ kiên nhẫn, đủ thủ đoạn để giữ cô bên mình trọn đời trọn kiếp.

Cuối cùng, Chương lão đại đưa Thủy Quang về nhà cô. Khi xuống xe, anh chỉnh lại quần áo cho cô rồi nói: “Đêm nay là đêm Bình an đấy, anh định đưa em đi xem phim nhưng em lại nói muốn về nhà, anh đành kìm nén đau thương thả cho em về.”

“...”

“Mai là Giáng sinh, anh đến đón em đi ăn cơm nhé?”

“Mai em có việc rồi.” Mấy hôm trước, La Trí đã nói với cô rằng hôm Giáng sinh phải cùng anh đi mua quần áo, vì ngày lễ tết được giảm giá nhiều.

“Cả ngày đều bận à?”

“... Gần như vậy.”

Không ngờ đối phương lại rất rộng lượng. “Được thôi.” Giáng sinh chỉ là cái cớ, nhưng bây giờ nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tuy có rất nhiều cặp tình nhân thích ân ái trong ngày lễ này nhưng thứ anh muốn là thiên trường địa cửu, một ngày này chẳng đáng là gì.

“Vậy ngày kia em đi làm, buổi sáng anh đến đón em.”

Thủy Quang định nói không cần vì không muốn làm phiền anh, cô đi làm bằng xe buýt cũng rất tiện, nhưng lời đến cửa miệng rồi lại nuốt xuống, đổi thành một câu khác: “Chuyện này để nói sau đi!”

“Được.” Chương Tranh Lam nói bằng giọng rất thỏa mãn. “Vậy anh đi đây.”

Thủy Quang dừng lại một lát mới nói: “Anh... đi đường cẩn thận.”

Chương Tranh Lam cong khóe môi lên. “Được.” Anh cúi người hôn lên trán cô. Cô còn chưa phản ứng lại được thì anh đã lùi một bước. “Ngủ ngon!”

Người qua đường nhìn thấy cảnh tượng này đều coi họ là một cặp tình nhân đang lưu luyến tạm biệt. Thủy Quang cũng có chút mơ hồ, nắm chặt chiếc nhẫn trong túi áo, rốt cuộc là ai diễn kịch quá nhập vai khiến người ta coi là thật? Đến bản thân cô dường như cũng đã nhập vai, dường như... cô đã yêu anh, dường như anh chính là... Lam của cô, dường như tất cả đã quay về quỹ đạo vốn có, cô và anh thi đỗ vào một trường đại học, sau đó yêu đương, khi tốt nghiệp thì mỗi người tìm một công việc tốt, rồi kết hôn và ở bên nhau đến già...

Thủy Quang nhìn anh bước vào trong xe, sau đó vẫy tay với cô, nụ cười trên mặt anh hóa thành một chú bướm, bay vào trong mắt cô, ảo hóa thành một giọt lệ.

Khi Chương Tranh Lam rời đi, anh không hề biết đến sự bi thương trong mắt cô. Về đến nhà, anh gỡ cà vạt, nằm trên sô pha một lát rồi đứng dậy đi tắm.

Buổi sáng ngày Giáng sinh, Chương Tranh Lam chơi bóng giết thời gian cùng một người bạn độc thân. Lúc ra khỏi câu lạc bộ, anh nhận được điện thoại của Châu Kiến Minh, nói là Lộ Lộ nhớ người trong lòng của anh rồi, hôm nay cùng ra ngoài đi chơi nhé?

Chương Tranh Lam “hứ” một tiếng, nói: “Cô ấy không rảnh.”

Đồng chí Châu Kiến Minh nói: “Hai người hẹn hò sao?”

Chương Tranh Lam cười, nói: “Cậu nói xem?”

“He he, được, vậy không làm phiền hai người nữa.” Sau đó Châu Kiến Minh quay sang nói với con gái: “Chị và chú đang bận. Lần sau bố sẽ bảo chú Chương của con đưa chị ấy ra ngoài chơi với con nhé, ngoan!”

Chương Tranh Lam dập điện thoại, cuối cùng không kìm được gửi tin nhắn cho người nào đó. “Em đang làm gì vậy?”

Rất lâu sau đối phương mới trả lời: “Ăn cơm.”

Chương Tranh Lam lập tức gõ ba chữ: “Ăn cùng ai?”

“... La Trí.”

“Ăn gì?”

Người kia không trả lời nữa, Chương Tổng tiếp tục: “Anh chơi bóng đến tận bây giờ, đói chết đi được.”

Thủy Quang và La Trí dạo trong trung tâm thương mại một vòng rồi lên tầng thượng ăn cơm. La Trí hỏi người đối diện muốn ăn gì hai lần mà không nhận được câu trả lời, không kìm được ngẩng lên nhìn, thấy nha đầu đó đang đờ đẫn trước màn hình điện thoại. “Quang Nhi, em muốn ăn gì?”

Lúc này Thủy Quang mới sực tỉnh. “Gì cũng được.”

Chương Tranh Lam đợi mãi mà không thấy có tin nhắn trả lời, liền day day trán, lẩm bẩm: “Vô lương tâm quá!”

Trước khi khởi động xe, có một tin nhắn được gửi đến, Chương Tranh Lam vừa mở ra xem, mặt mày liền được thả lỏng, vì Thủy Quang nói: “Vậy anh đi ăn cơm đi!”

“Đúng là dễ thỏa mãn!” Chương Tranh Lam vừa cười vừa lái xe.

Năm nay, Chương Tranh Lam đón Giáng sinh một mình nhưng đây lại là lần đầu tiên anh thấy vui vẻ, thỏa mãn đến vậy.

Bảy giờ sáng thứ Hai, Chương Tranh Lam ra ngoài với tâm trạng cực kỳ tốt, đi đón người yêu đi làm.

Chính vào hôm đó, trong công ty GIT bắt đầu lan truyền một tin đồn thế này: Lão đại và thần tượng của hacker Trương là một đôi.

Người truyền ra tin tức này là lão Trần, nhưng anh ta cũng nhấn mạnh rằng tin tức này chỉ được lưu hành trong nội bộ nhân viên, không thể để lọt đến tai ông chủ, bởi vì buôn chuyện là phúc hay họa vẫn chưa biết được. Tuy hôm đó, lão đại có vẻ không bận tâm đến chuyện công khai anh có người yêu nhưng giữ lại một con đường lùi không bao giờ là sai cả, cho nên tin tức nóng hổi này ngấm ngầm lan truyền từ người này sang người kia, từ phòng này sang phòng kia... Có người không mấy tin tưởng, có người kinh ngạc, có người hào hứng, còn Hà Lan thì rất kích động, nói: “Là cô ấy sao? Hóa ra là cô ấy sao? Haizz, thực ra sếp và cô ấy rất xứng đôi.”

Một kỹ sư cũng từng nói Chương Tổng và Thủy Quang rất xứng đôi, lúc này không kìm được cảm thán: “Tôi là thần mà!”

Hacker Trương lại không tin: “Có phải là sự thật không lão Trần? Anh đừng có tung tin đồn linh tinh đấy?”

Lão Trần đã tận mắt nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của sếp tổng, lúc này nói bằng giọng chắc nịch: “Lão đại cũng nói muốn kết hôn với cô ấy rồi, trên tay anh ấy còn đeo nhẫn nữa, mọi người không nhìn thấy sao?”

Kết hôn? Uy lực của thứ chất nổ này không lời nào miêu tả được. Nếu sếp quay lại với người yêu cũ rồi kết hôn thì chẳng có gì bất ngờ, nhưng cô Tiêu Thủy Quang này mới quen thôi mà? Sếp cũng... thần tốc quá!

Chương Tổng sau khi đưa bạn gái đi làm cũng đến công ty rất sớm. Lúc này anh từ phòng làm việc đi ra, một tay đút túi quần, một tay cầm tập giấy tờ, nhìn thấy mọi người quây lại nói chuyện, bất giác nói: “Mở cuộc họp sao?”

“Không, không!” Đám người lập tức tản ra.

Chương Tranh Lam đi đến vứt tập giấy tờ trên tay cho Nguyễn Kỳ. “Xem đi, sau đó cùng tôi ra ngoài một chuyến.”

Rất nhiều cặp mắt đều chăm chú nhìn vào tay lão đại. Không có nhẫn.

Đến khi anh quay về phòng làm việc, có người lập tức nói: “Lão Trần, có phải là anh lại lừa chúng tôi không?”

“Đang yên đang lành, tôi lừa mọi người làm gì? Chẳng phải vẫn có một tay đút trong túi quần sao?”

Có người đề nghị: “Nếu muốn biết thì gọi điện thoại cho cô Tiêu xác nhận chẳng phải là xong sao? Làm như thế sẽ đơn giản hơn nhiều so với hỏi sếp, nguy hiểm đến tính mạng chứ chả chơi!”

Trương Vũ không đồng ý. “Đừng có gây phiền phức cho người ta, còn nữa, lời của lão Trần vẫn chưa chắc đã đúng.”

Lão Trần bị hoài nghi nhiều lần nên thể hiện thái độ “thích tin thì tin”, dù sao anh ta cũng đã tin.

Cuối cùng, có người thật sự không sợ chết, lật hợp đồng ra lấy số gọi, ngoài hacker Trương nói: “Đừng đùa quá thế”, những người khác đều nghển cổ ngóng trông. Tiếng nhạc chờ vang lên khắp căn phòng, là một ca khúc tiếng Anh, mọi người đều thấy hồi hộp, căng thẳng. Đến khi đầu máy bên kia truyền đến một tiếng “a lô”, những anh tài bình thường thích xuất đầu lộ diện lúc này lại chẳng có ai nguyện làm tiên phong, mắt to nhìn mắt nhỏ, ra hiệu cho người khác nghe tạo thành một khoảng im lặng, cuối cùng vẫn là Tiểu Hà làm nữ trung hào kiệt.

“Chào cô Tiêu! Tôi là Hà Lan của GIT.”

“... Vâng, chào cô! Có chuyện gì không?”

Hà Lan liếc nhìn đám người xung quanh, cười nói: “Thật ngại quá, tôi chỉ muốn xác nhận với cô xem số tài khoản ngân hàng của cô trong hợp đồng có thay đổi không, bởi vì chúng tôi sẽ trả trước cho cô ba mươi phần trăm giá trị hợp đồng.”

“Ồ... Không thay đổi.”

“Vậy ạ?”

Bên cạnh có người làm khẩu hình với Hà Lan: “Lão đại, lão đại”, Hà Lan trừng mắt lườm, ho một tiếng mới nói tiếp: “Cô Tiêu, sếp của chúng tôi...” Còn chưa nói hết câu, Tiểu Hà đã nhìn thấy sếp tổng đang thư thái, nhàn nhã đứng ở vòng ngoài nhìn đám người đang xúm lại. “Ấy, sếp!”

Mọi người cùng quay lại nhìn, sau đó thì đờ đẫn, lặng lẽ ai về chỗ người đó, cố gắng tỏ vẻ chăm chỉ cần cù, phấn đấu đến chết. Chương Tranh Lam chỉ nhướng mày, đi tới cầm lấy ống nghe, mọi người bất giác đều dỏng tai lên thì lại nghe thấy sếp nói: “Anh lấy di động gọi cho em.”

Sau đó, Chương Tổng dập máy, ném một câu về phía đám người nhàn rồi: “Lát nữa sẽ xử lý mọi người”, rồi lấy di động đi ra cửa lớn của công ty để mặc đám người đang nhìn trần nhà than thở.

Di động lại một lần nữa đổ chuông, Thủy Quang uể oải nhấn nút nghe. Trong lúc anh nói chuyện, cô chỉ “ừm” mấy tiếng, vì những người ở bên cạnh đều đang làm việc nên cô không tiện nói chuyện lâu. Chương Tranh Lam hỏi cô có muốn cùng ăn trưa với anh không thì cô nói, đã đặt đồ ăn nhanh cùng đồng nghiệp rồi.

“Ăn thứ đó không tốt cho sức khỏe đâu.” Chương lão đại nhíu mày. “Lát nữa anh đặt họ mang cho em một suất nhé?”

“Em không ăn đâu.” Thủy Quang cự tuyệt. “Anh rất rảnh sao? Em bận lắm.” Ý cô rõ ràng là muốn tắt máy rồi.

Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ, cười nói: “Em còn bận hơn anh sao? Thà em cứ đến chỗ anh làm cho xong, chuyên ngành của em cũng phù hợp với công ty anh. Nếu em đến, không cần phỏng vấn, anh trực tiếp nhận luôn, bảo đảm công việc của em sẽ nhẹ nhàng, lương lại cao, có được không?”

Thủy Quang rất muốn nói: “Được cái đầu anh” nhưng rốt cuộc vẫn kìm nén được. “Em dập máy đây.”

“Ấy, đợi chút!” Chương Tranh Lam gọi cô, do dự một lát mới hỏi. “Anh em có phát hiện ra buổi tối hôm đó em không về nhà...”

“Tút...” Đối phương đã ngắt máy.

Chương Tranh Lam cười thành tiếng. “Anh chỉ muốn hỏi anh em có phát hiện ra em nói dối không để anh còn giúp em.” Còn có phải là thật lòng muốn giúp đỡ không thì chỉ có trời mới biết, Chương Tổng biết.

Thủy Quang vừa ngắt cuộc gọi thì di động lại đổ chuông. Cô chẳng buồn nhìn số điện thoại thì đã bắt máy, đối với anh, dường như cô lúc nào cũng có thể bộc lộ chính mình một cách rất tự nhiên, cô nói bằng giọng không vui: “Anh lại muốn gì?”

“Chào cô!” Giọng nam nghe có vẻ lạnh nhạt. “Cô Tiêu, tôi là Lương Thành Phi.”

Thủy Quang sững sờ, nhìn lại số điện thoại hiển thị trên màn hình, đương nhiên là số máy lạ, rồi lại kề vào bên tai, lạnh nhạt trả lời: “Có chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.