Mở đầu
Tình đến tự thuở nào, chết vẫn còn sâu nặng.
1.
Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều
này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh
không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã
hai ngày hai đêm rồi.
Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ
ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ
giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới
nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em.
Hôm nay anh bận không?
Em rất nhớ anh.
Thủy Quang, tháng Ba năm 2007
2.
Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ
khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp.
Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh, cả ngày tâm trạng em rất tốt.
Em vẫn nhớ anh.
Thủy Quang, tháng Ba năm 2007
3.
Hôm nay, em thấy trong người khó chịu, thực ra thì mấy tháng nay đều cảm
thấy không khỏe, tinh thần sa sút. Có lẽ em sẽ rời khỏi nơi này một thời gian.
Hôm nay, mọi việc của anh đều suôn sẻ chứ? Em nghĩ, chắc chắn là tốt.
Em rất nhớ anh.
Thủy Quang, tháng Mười năm 2007
4.
Em ngồi đối diện với anh trong thư viện. Thấy anh cầm sách lên rời đi, em
luống cuống ôm ba lô theo ra ngoài. Em bước đi rất nhẹ nhàng, sợ anh
phát hiện ra em, rồi lại sợ anh… vĩnh viễn không trông thấy em.
Đã sang tháng Mười một rồi, gió đêm lạnh buốt thổi từng cơn trên con đường u tối. Nhưng có thể nhìn thấy bóng dáng anh là đủ rồi.
Anh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất dịu dàng.
Vì sao, em lại buồn đến thế?
Thủy Quang, tháng Mười một năm 2007
5.
Vì tối qua bận rộn đến khuya, em quyết định để đến sáng nay ngồi viết thư cho anh dưới ánh bình minh.
Ngày mai em đi, anh sẽ nhớ em chứ? Chắc là không đâu nhỉ?
Em mặt dày viết thư cho anh, anh thấy phiền lắm phải không? Thời gian tới, anh sẽ được yên bình vì không có sự quấy nhiễu của em nữa.
Thủy Quang, tháng Mười một năm 2007
6
.
Hôm nay, em đã đợi rất lâu mà không thấy anh. Edward đói rồi, em phải đưa
nó về nhà. Anh đi đâu thế? Em đợi anh lâu đến nỗi chân tay lạnh cóng cả
rồi.
Em rất nhớ anh. Lâu lắm rồi không được trông thấy anh. Rất nhớ…
Thủy Quang, tháng Một năm 2008
7.
Em vẫn luôn nghĩ, chỉ cần đứng ở đây nhìn anh, nhất định có một ngày anh sẽ chú ý tới em, nhưng có lẽ em sai rồi.
Em giẫm lên dấu chân của anh mà đi, lặp lại những lời anh nói trong lòng. Còn anh, lại không biết em đang nghĩ gì.
Thủy Quang, tháng Hai năm 2008
8.
Em muốn bỏ cuộc rồi, em cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng tệ. Tình yêu đơn phương này mệt mỏi quá. Em luôn cảm thấy anh quá xa vời.
Chúc anh… gì nhỉ? Đột nhiên, em cảm thấy cuộc sống của anh rất tốt, ngoại trừ việc bị em đeo bám.
Vậy thì, chúc anh sau này sẽ không bị em đeo bám nữa!
Thủy Quang, tháng Tư năm 2008
Nhà Tiêu Thủy Quang
nằm trong một đại viện điển hình của Tây An, trong viện có tất cả ba hộ
gia đình, tuy không phải họ hàng thân thích nhưng tình cảm khá khăng
khít, do thế hệ trước cùng hoạt động cách mạng. (Đại viện: khu nhà gồm
nhiều phòng, sân rộng, sâu, nơi ở tập trung của nhiều hộ gia đình.)
Đến thế hệ Thủy Quang, tính cả cô thì trong đại viện có bốn đứa trẻ, hai trai hai gái, tuổi tác xêm xêm nhau.
Tiêu Thủy Quang nhỏ nhất, năm 1997, cô mười tuổi, Vu Cảnh Cầm mười một tuổi, hai cậu con trai La Trí và Vu Cảnh Lam đều mười ba tuổi. Trẻ con sống
trong cùng một đại viện đương nhiên sẽ thân hơn so với bên ngoài. Tuy
Thủy Quang kém Cảnh Cầm một tuổi nhưng từ nhỏ, hai người đã học chung
lớp, đi học chung đường, tính cách hợp nhau nên lại càng thân thiết.
Hai cậu con trai tính tình trái ngược nhau, La Trí hài hước, sôi nổi, còn
Vu Cảnh Lam chín chắn, điềm đạm. Vì thế, phần lớn thời gian Tiêu Thủy
Quang đều chơi cùng La Trí. Vu Cảnh Lam thường đi với Cảnh Cầm, hai anh
em họ rất hòa thuận. Thỉnh thoảng, trước mặt Thủy Quang, Cảnh Cầm lại
khen anh trai mình tài giỏi ra sao, thông minh thế nào. Nhiều lần như
vậy, Thủy Quang không chịu được phải lên tiếng: “Đúng đúng đúng, anh
Cảnh Lam của cậu là tuyệt vời nhất! Bao giờ cậu không cần anh ấy nữa thì nhượng lại cho mình, để mình cũng được kiêu hãnh một lần.” Những lúc
như vậy, Vu Cảnh Cầm luôn bật cười thích chí.
Tiêu Thủy Quang, La Trí, Vu Cảnh Lam và Vu Cảnh Cầm là thanh mai trúc mã đích thực, từ lúc
có nhận thức đã bắt đầu chơi với nhau và biết rõ gia đình của nhau. Sau
khi lên cấp ba, Thủy Quang và Cảnh Cầm được xếp vào hai lớp khác nhau.
La Trí cười, trêu là cặp song sinh cũng đến ngày phải tách rời rồi.
Năm lớp mười, kết quả học tập của Thủy Quang rất tốt, luôn đứng trong tốp
năm của lớp, tốp mười của khối. Đương nhiên, để có thành tích này, cô đã phải nỗ lực hết sức mình. Một lần, sau khi thi xong, người bạn cùng bàn với Thủy Quang tấm tắc: “Tiêu Thủy Quang, cậu lại nằm trong tốp năm của lớp rồi, cậu may mắn thật đấy!”
Thủy Quang nghĩ thầm: “Bà cô của tôi, thi cử thế này mà cậu nói là may mắn, mình không vui đâu nhé! Mình phải cố gắng nhiều lắm đấy, trên lớp luôn chăm chú nghe giảng, về nhà
lại chăm chỉ làm bài tập, chưa đến mười một giờ thì chưa đi ngủ. Đây
hoàn toàn là kết quả của sự nỗ lực. Đương nhiên, một phần là do mình
thông minh nữa!”
Hôm đó, hết giờ học, Thủy Quang tựa đầu bên cửa
sổ nghĩ vẩn vơ. Cô phát hiện ra, so về thông minh, cô không thắng được
Vu Cảnh Lam, so về may mắn, cô không bằng La Trí, còn về siêng năng, cô
không bằng Cảnh Cầm. Cảnh Cầm đi vệ sinh cũng cầm Đường thi, Tống từ, ăn cơm cũng nghĩ đến thuyết tương đối… Cô nàng chưa bao giờ rơi khỏi tốp
năm của khối, hai anh em nhà họ quả thực đều rất lợi hại. Thủy Quang
càng nghĩ càng bi quan, thở dài một tiếng. “Tại sao mình lại xui xẻo thế này chứ?”
Bạn cùng bàn lườm cô một cái, nói: “Được hời còn than lỗ!”
“Cô nương, tại sao cậu cứ thích châm chọc mình vậy? Sao không đi soi mói người xếp thứ nhất trong khối ấy?”
Cô bạn kia “xí” một tiếng, đáp: “Mấy người đó cao xa quá, mình không với tới, đành xuống tay với kẻ ở gần vậy!”
Cô gái thẳng tính nhưng phải cái ác khẩu này tên là Thang Mạt Lị. Cô nàng
cực kỳ ghét cái họ “Thang” của mình vì cảm thấy nó rất tầm thường, vì
thế, ngay từ lúc khai giảng, cô nàng đã tuyên bố với mọi người rằng,
đừng bao giờ gọi cả họ của cô ấy, chỉ cần gọi Mạt Lị hay Lị Lị là được.
Thế là, năm học vừa bắt đầu, mọi người còn chưa nhớ hết mặt nhau nhưng
cô nàng đã được mọi người thân thiết gọi là Lị Lị rồi. Đúng là lanh lợi
hết phần của người khác.
Gần chục năm sau, Thang Mạt Lị khoác vai Thủy Quang mà than thở: “Tiêu Thủy Quang, nhìn thấy cậu cứ như nhìn
thấy ánh bình minh rực rỡ vậy! Cậu là nhân chứng duy nhất cho thời thanh xuân tươi đẹp của mình.”
Thủy Quang muốn đáp lại một câu “mình cũng vậy”, nhưng cảm thấy ngượng miệng nên thôi.
Suốt những năm cấp ba, Thủy Quang hầu như sống trong mông lung. Cô chỉ rõ
ràng nhất hai việc: phải thi đỗ đại học và cô thích Vu Cảnh Lam.
Nếu hỏi Thủy Quang dành tình cảm cho người con trai ấy từ khi nào, có lẽ
bản thân cô cũng không trả lời được. Cô thích sự trầm mặc của anh,thích
ánh mắt tĩnh lặng của anh, thích mái tóc đen bóng và cả chất giọng từ
tốn, mạch lạc khi anh nói chuyện.
Thủy Quang nhìn ra cửa sổ theo thói quen, tiết trời xuân ấm hoa nở này luôn khiến con người dễ xúc động.
Kết thúc tiết học cuối, tiếng thu dọn đồ đạc huyên náo cả căn phòng, người thì về nhà, người thì đến căng tin ăn cơm.
Thủy Quang chậm rãi đặt những cuốn sách tối nay phải đọc vào cặp sách, Vu Cảnh Cầm đứng ngoài cửa lớp gọi cô.
“Thủy Quang, đi thôi!”
Thủy Quang ra khỏi phòng học. “Đói chết đi được! Tiểu Cầm, có bánh quy không?”
“Không, hồi sáng bị anh mình lấy mất rồi, anh ấy nói hôm nay có trận đấu bóng đá, có thể sẽ đói!”
Vu Cảnh Lam đúng là thiên tài! Lớp mười hai rồi còn có thời gian và hứng thú đá bóng.
Kể ra thì cũng lạ, với một nam sinh sạch sẽ, ngăn nắp như Cảnh Lam, mấy
môn thể thao như cờ vây hoặc bơi lội có vẻ thích hợp hơn. Nhưng khi Thủy Quang xem một trận bóng của Vu Cảnh Lam, ánh mặt trời chiếu vào gò má
anh làm toát lên vẻ thanh xuân tươi tràn sức sống, khiến người ta phải
ngỡ ngàng rung động. Nhưng sự rung động của Thủy Quang không phải bởi
một khoảnh khắc nhất thời này, mà đã được tích lũy sau rất nhiều năm. Cô thích Vu Cảnh Lam.
Thủy Quang và Cảnh Cầm vừa đi vừa chuyện trò
vui vẻ. Ra đến cổng trường, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng dong dỏng
cao của Vu Cảnh lam trong ánh chiều tà, bên cạnh là La Trí. Hai cô đến
gần thì nghe thấy La Trí nói: “Hôm nay sảng khoái quá! Tuần này chết
ngộp trong đống bài vở và thi cử, quả nhiên vận động toát mồ hôi là
phương pháp xả stress hữu hiệu nhất!”
Vu Cảnh Lam gật đầu tán thành. Trông thấy Tiêu Thủy Quang và Cảnh Cầm, anh vẫy tay với hai cô.
Cảnh Cầm ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay lại tốt bụng đợi bọn em thế?”
“Đã bao giờ bọn anh không tốt bụng đâu?” La Trí đi đến kéo tay Thủy Quang: “Thủy Quang, làm gì mà cúi gằm mặt thế?
Thủy Quang nói: “Em xấu hổ.”
La Trí trợn tròn mắt. “Khiếp! Nổi hết cả da gà rồi.”
Thủy Quang vốn dịu dàng, nhưng vì từ nhỏ đã chơi với La Trí nên có dịu dàng
đến mấy thì vẫn pha chút lém lỉnh. Điều này, La Trí đương nhiên biết rõ
nhất.
Thủy Quang cười cười, ôm bụng nói: “Đói quá, về nhà thôi, em muốn ăn thịt.”
La Trí châm chọc: “Con gái con đứa, động tí là gào lên đòi ăn thịt, chả ra làm sao!”
“Nhưng rõ ràng là ăn thịt ngon mà! Haizz… Nghĩ đến lại càng đói!”
Cảnh Cầm cười sặc sụa. “Thủy Quang là người thật thà nhất.”
La Trí than thở: ”May mà dáng em không đến nổi nà, chứ không ăn thành heo rồi sau này không lấy chồng được đâu.”
Nhiều năm sau, khi Thủy Quang đã chính thức thành “gái ế”, cô cảm thấy cái
miệng của La Trí đúng là miệng quạ đen. Có điều, cô vẫn chẳng béo lên là bao. Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này.
La Trí vừa dứt lời, Vu Cảnh Lam đã lấy gói bánh quy từ trong túi ra đưa cho Thủy Quang. “Thủy Quang, ăn tạm đi.”
Thủy Quang vui vẻ nhận lấy, nói cảm ơn.
Vu Cảnh Cầm “ơ” một tiếng rồi hỏi: “Anh chưa ăn à?”
Vu Cảnh Lam nói: “Quên mất.”
Năm đó, sau khi thi đại học, Vu Cảnh Lam và La Trí phải đến thành phố khác học tập.
Hai chàng trai trong đại viện đều vinh danh bảng vàng, ba gia đình liền mở
tiệc rượu mời thân hữu láng giềng đến chúc mừng. La Trí đỗ vào một
trường khá có tiếng ở huyện bên cạnh, Vu Cảnh Lam thì phải lên tận miền
Bắc xa xôi, đương nhiên, cũng là một trường có danh tiếng.
Ngày
đó, dưới gốc cây đa lớn, một vài người đã uống say. Dường như Thủy Quang cũng vậy, cô bóp chặt lon bia rỗng, nhất thời xúc động làm một chuyện
ngu ngốc. Thấy mọi người xung quanh đều đang chúc mừng Cảnh Lam, cô đứng lên, nói: “Cảnh Lam, em thích anh.”
Xung quanh thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Thủy Quang khẽ lặp lại: “Em thích anh!”
Người con trai ấy quay đầu lại nhìn cô, mắt anh vẫn đen và trầm tĩnh hệt như
khi anh kèm cô học. Anh từ tốn nói: “Thủy Quang, em say rồi.”
Say ư?
Về sau, khi uống rượu với bạn đại học, Thủy Quang có thể lấy một địch ba.
Đám bạn của cô cũng phải thốt lên: “Tiêu Thủy Quang, cậu đúng là nữ
trung hào kiệt! Sao mình chưa thấy cậu say bao giờ vậy?”
Vu Cảnh Lam à, từ nhỏ em đã có thể uống rượu, biết uống rượu, thích uống rượu, vì sao anh lại không biết? Thủy Quang thầm nghĩ.
Bà Tiêu lúng túng nói: “Trẻ con nghịch ngợm ăn nói lung tung đấy mà, mặc kệ chúng nó!”
Các trưởng bối đều khoan dung nhìn cô.
Cảnh Cầm nhẹ nhàng kéo tay áo Thủy Quang. “Cậu sao vậy?”
La Trí cũng chau mày.
Không ai cảm thấy đây là chuyện tốt nên chẳng để ý đến, chẳng ai tin, họ chỉ coi đây là một trò nghịch ngợm mà thôi.
Thủy Quang vẫn nhìn Cảnh Lam. Ánh mắt như muốn nói, vì em nhỏ hơn anh, anh
cảm thấy không đáng tin cậy phải không? Anh không tin, hay là anh không
muốn đón nhận cho nên lựa chọn phớt lờ lời em?
Thực ra, anh chỉ cần tùy tiện cho em một lý do, gì cũng được, miễn là đừng phớt lờ như thế.
Thủy Quang nhoài người lên bàn, giơ giơ lon bia, nói: “Mẹ ơi, con uống say rồi.”
Bà Tiêu dở khóc dở cười, xoa xoa gò má con gái.
Đầu tháng Chín, Vu Cảnh Lam và La Trí lên đường. Thủy Quang đi tiễn La Trí, chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ vì cô vốn thân với La Trí hơn với Vu
Cảnh Lam.
Nhân lúc mẹ mình không có mặt, La Trí nói với Thủy
Quang: “Cảnh Lam cậu ấy… lo lắng chuyện học hành của em bị ảnh hưởng.
Đợi em thi đại học xong rồi…”
Thủy Quang ngắt lời: “Cho dù em có yêu đương cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học. La Trí, cảm ơn anh đã an ủi.”
La Trí thở dài. “Gọi câu “anh trai” đi, phải vậy anh mới thấy mình được an ủi. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng gọi anh là anh trai.”
Thủy Quang mỉm cười. “Anh trai, chúc anh thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm.”
Dù bạn cảm thấy mệt mỏi, u buồn hay hạnh phúc, thời gian vẫn cứ trôi mà không dừng lại vì tâm trạng của bất cứ ai.
Kỳ thi quan trọng đầu tiên của lớp mười một, Thủy Quang lại đạt thành tích cao, đứng thứ ba trong khối. Mạt Lị cô nương liếc xéo một cái. “Quỷ chứ không phải người!”
Thủy Quang nghĩ thầm, gọi mình là quỷ còn tốt hơn bảo mình ăn may.
Hôm ấy, Thủy Quang đi tìm Cảnh Cầm, cô nàng đang đứng ngoài hành lang gọi
điện thoại. Trông thấy Thủy Quang, Cảnh Cầm liền kéo tay cô, vừa đi vừa
nói: “Em xếp thứ năm đó, anh có nên khen ngợi một câu không nhỉ?”
Hai người ngồi cạnh bồn hoa, Thủy Quang ngẩng đầu nhìn những tia nắng lọt
qua tán cây, chợt cảm thấy thiên nhiên thật kỳ diệu, sau đó cô nghe thấy Cảnh Cầm nói: “Lần này Thủy Quang xếp thứ ba toàn khối đấy! Giỏi
không?”
Không biết đối phương đã nói gì , Thủy Quang lại bị những tia nắng này làm cho hoa mắt, cô đứng lên. “Mình về lớp đây, váng đầu
quá.”
Cảnh Cầm “ơ” một tiếng, khi sực tỉnh thì Thủy Quang đã vẫy tay nói “bye bye” với cô rồi.
Thủy Quang thấp thoáng nghe thấy Cảnh Cầm nói: “Thủy Quang váng đầu, quay về lớp rồi.”
Thủy Quang không nói dối, đúng là váng đầu thật. Cô quay về phòng học liền
nhoài người ra bàn. Bạn cùng bàn đẩy đẩy cô, hỏi: “Sao thế? Đã xếp thứ
ba toàn khối rồi còn buồn bã gì nữa?”
Thủy Quang nghiêng đầu. “Mạt Lị cô nương, mình đang rất buồn phiền, cậu còn đẩy nữa mình sẽ cắn cậu.”
Thang Mạt Lị ‘hừ” một tiếng. “Cắn chết cậu!”
Thủy Quang đành ngậm ngùi chịu thua.
Kỳ nghỉ hè lớp mười một đến thì nhanh mà đi thì vô cùng chậm.
Ngày đầu tiên, Thủy Quang ở nhà ngủ liền hai mươi tiếng đồng hồ. Lúc cô dậy
ăn trưa thì đã thấy bố về nhà. Hiếm khi bố cô từ quân khu về nghỉ ngơi,
ông lắc đầu nói với bà Tiêu: “Khuê nữ nhà ta nhõng nhẽo thành quen rồi.”
Thủy Quang bất mãn, chẳng qua cô chỉ ngủ nướng một hôm thôi mà, đâu đến nỗi
chứ! Nhưng là một quân nhân sống rất kỷ luật, một giây ông Tiêu cũng coi trọng, cho nên hành vi ngủ nướng của cô con gái rượu tuyệt đối không
thể chấp nhận được.
Dưới sự bức bách của bố, Thủy Quang ăn xong
liền chạy ra ngoài sân, thấy cửa lớn nhà họ Vu đang mở, cô lấy làm lạ.
Tối qua Cảnh Cầm nói sáng nay cùng bố mẹ đi leo núi, sao có thể về sớm
như vậy? Cô bèn đi sang đó, chưa tới cửa đã gọi: “Về sớm thế Cảnh…” Chữ
“Cầm” còn chưa kịp thốt ra thì đã bị đổi thành chữ “Lam”.
Vu Cảnh Lam trông thấy cô, cũng hơi bất ngờ. “Thủy Quang, lâu rồi không gặp.”
“Cũng phải nửa năm rồi nhỉ? Anh ăn cơm chưa?”
“Anh vừa mới về.”
“Có muốn sang nhà em ăn chút gì không, bố mẹ em đều có nhà.”
Vu Cảnh Lam dịu dàng nói: “Thôi không cần đâu, Cảnh Cầm chắc sắp về rồi, anh vừa gọi điện thoại cho nó.”
Nên nói gì tiếp đây? Hình như chẳng có gì để nói nữa.
“Ồ, vậy em về nhé, khi nào Cảnh Cầm về em lại sang.”
Vu Cảnh Lam nhìn cô một lát, khẽ nói: “Ừ.”
Tiêu Thủy Quang bây giờ rất sợ mùa hè, cô sợ mình lại không cẩn thận nói ra
những câu ngu xuẩn, sợ đối phương đáp lại “em nói gì, anh nghe không
rõ”.
Hai hôm sau, La Trí cũng về. Tối đó, mấy vị trưởng bối trong đại viện ngồi hóng gió, than thở: “Chớp mắt mà bốn đứa nó đều đã lớn
rồi, nhanh thật!”
Đúng vậy, nhanh thật!
Nhưng sao kỳ nghỉ này lại trôi qua chậm đến thế ?
Thủy Quang quyết định đăng ký lớp học võ mùa hè. Từ hồi sáu tuổi, Thủy Quang đã được bố cho đi học võ phòng thân. Suốt thời gian đó, trong nhà phần
lớn đều là giải thưởng võ thuật, giấy khen của trường học lại chẳng được mấy tờ. Thủy Quang vào cấp ba, bà Tiêu bực mình tuyên bố: “Anh thật sự
coi con gái chúng ta là con trai đấy à? Không đánh đấm gì nữa, tập trung học hành, không thi đỗ đại học thì xem em xử lý hai bố con thế nào!”
Bà Tiêu hiếm khi thể hiện uy phong, nhưng hễ ra oai thì khí thế bức người, ông Tiêu không thể không đầu hàng.
Thực ra ban đầu, Thủy Quang cũng cảm thấy khổ sở, con gái nhà người ta đều
đi học ba lê, vĩ cầm, luyện chữ vẽ tranh, còn cô lại ngày ngày đứng tấn
đá chân, luyện quyền luyệ cước, vừa đau vừa mệt, không biết đã khóc bao
nhiêu lần. Nhưng sau hai năm, cô đã quen dần, tuy thỉnh thoảng vẫn thấy
mệt nhưng không còn khóc vì đau đớn nữa. Lúc đạt được thành tích cao, cô còn thấy rất vui và tự hào, mặc dù vóc dáng nhỏ con nhưng đánh nhau thì chẳng kém cạnh ai. Có lần Cảnh Cầm bị một nam sinh bắt nạt, Thủy Quang
chỉ cần vung tay vài đòn đã có thể đốn ngã tên đó lăn ra đất. Không phải cô hơn người ta về thể lực, mà là kỹ thuật, đấy mới chính là sức mạnh
đặc biệt không thể thay thế.
Từ khi lên cấp ba, Thủy Quang không
luyện võ nữa mà tập trung vào việc học. Cô sợ thi trượt đại học sẽ khiến mẹ buồn, hơn nữa, cô cũng có mục tiêu của riêng mình, mục tiêu đó rất
cao, không cố gắng không được.
Ngày đầu tiên Thủy Quang đến lớp
võ ghi danh thì tình cờ gặp Mạt Lị. Hai người nhìn nhau, Mạt Lị “hứ” một tiếng, Thủy Quang “haizz” một tiếng.
Sau hôm ấy, cô nàng chua
ngoa Mạt Lị không dám đẩy hay châm chọc Thủy Quang nữa. Không thể phủ
nhận, bạo lực đôi khi có tác dụng hơn cả đạo lý.
Kỳ nghỉ hè trôi
qua một cách chậm chạp, Thủy Quang thì bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, nào là luyện võ, nào là ôn thi, vì thế, suốt tháng hè, La Trí
luôn than vãn với Vu Cảnh Lam: “Con nhóc Thủy Quang kia cả ngày chẳng
thấy bóng dáng đâu, làm gì mà bận tối mắt tối mũi như thế?”
Cảnh Lam chỉ trầm mặc không đáp, ánh mắt đăm chiêu.
Năm lớp mười hai hệt như đánh trận. Thủy Quang từng bước tới gần mục tiêu
của mình, tới gần anh. Cho dù anh không nhìn thấy, cho dù anh chẳng bận
tâm.
Tháng Sáu năm 2006, sau những cố gắng đã bỏ ra, Thủy Quang
đã hoàn thành tốt kỳ thi đại học của mình. Ra khỏi phòng thi, cô ngẩng
đầu nhìn ánh mặt trời nóng rực bên ngoài.
Cô cầm di động lên, lần đầu tiên gọi điện cho Vu Cảnh Lam.
Chuông vang hai hồi thì có người nghe máy. Giọng nói trầm tĩnh của anh truyền đến: “Thủy Quang!”
Khoảnh khắc đó, Thủy Quang cảm thấy hai mắt nhòa đi, sống mũi cay cay.
“Cảnh Lam, em thi xong rồi.”
“Ừm, anh biết.”
“Em… có thể đăng ký vào trường anh không?”
Người ở đầu máy bên kia im lặng giây lát rồi khẽ nói: “Anh đợi em.”
Vu Cảnh Lam qua đời vào mùa hè năm 2006, trên máy bay về Tây An. Sự cố
hàng không vào tháng Sáu năm ấy được đưa tin trên cả báo chí và thời sự, cơ quan chức năng kết luận đó là sự cố ngoài ý muốn.
Sự cố ngoài ý muốn.
Thủy Quang nhìn năm chữ đó, năm chữ đã khiến cho người con trai mà cô thầm thương trộm nhớ không thể quay lại nữa.
Cô ngồi trên giường, cả đêm không ngủ.
Đêm đó, trong đại viện, không có ai ngủ cả.
Tháng Chín năm 2006, Thủy Quang đặt chân đến trường đại học ở miền Bắc xa lạ
này. Cô ngẩng đầu nhìn khoảng trời mà anh đã từng ngắm, thì thầm: “Vu
Cảnh Lam, anh nói sẽ đợi em, em đến rồi. Em đã giữ lời hứa, nhưng anh
lại không…”
Thủy Quang là một sinh viên xuất sắc. Ở ngôi trường
nhân tài nhan nhản này, cô vẫn không hề bị chìm nghỉm, kết quả học tập
tốt lại có nhiều sở trường, vừa hát hay vừa múa võ đẹp, vì thế, cô được
rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô đều từ chối. Mấy người bạn cùng
phòng nói, Thủy Quang đã có người thương rồi, cũng là sinh viên trong
trường, thỉnh thoảng cô còn viết thư cho người ấy.
Năm 2007, Thủy Quang nuôi một chú chó chăn cừu, đặt tên là Edward. Cô thuyết phục được quản lý ký túc xá cho mình nuôi nó ở gian phòng dưới tầng trệt. Đám bạn cùng phòng đều thích Edward, đồ ăn chuẩn bị cho nó còn phong phú hơn cả cho mình. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Thủy Quang lại đưa Edward ra ngoài đi
dạo, cuộc sống đại học vì thế cũng bớt phần tẻ nhạt.
Mùa xuân năm 2008, Thủy Quang cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng tệ. Cô tự
nhủ với chính mình, đừng giẫm lên dấu chân của anh ấy mà đi nữa, đừng
lặp lại câu “anh ấy đang đợi mình” nữa!
Tiêu Thủy Quang, không có ai đang đợi mày, không ai cả…
Cô nguyện rằng anh cứ mãi ở tít trên cao, chứ đừng xa cách cô như bây giờ. Cuối cùng, cô nói, em trả tự do lại cho anh…
Hôm đó, Thủy Quang nhận được điện thoại của Cảnh Cầm.
“Trong di vật của anh mình, có một bức thư viết cho cậu. Thực ra không hẳn là
thư, anh mình kẹp nó trong sách, giống như bookmark.” (bookmark: thẻ
đánh dấu sách)
Thủy Quang: Hoa bên đường đã nở, người cứ thong thả về.
Cảnh Lam
Hè năm 2005
Thủy Quang khóc nấc không thành tiếng.
Khi ấy, Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ, nhìn thấy trong vườn hoa phía sau giảng đường đại học, có một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài mà
khóc đến tuyệt vọng.
*Nguyên văn của câu thơ trên: “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”. Câu này có xuất xứ từ một bức thư của Tiền Vũ Túc Vương viết cho phu
nhân của ông. Ý nghĩa là: 1. Hoa trong ruộng trên bờ đã nở rồi, nàng có
thể vừa thưởng hoa vừa chầm chậm quay về. 2. Hoa bên đường đã nở rồi,
nàng có thể thong thả đợi ta quay về! 3. Trên lập trường của tác giả thì nó biểu hiện cho tình yêu sâu sắc và kín đáo của người chồng dành cho
người vợ.