Còn hai ngày nữa là
đến Giáng sinh nên trước cửa các cửa hàng hai bên đường đã rực rỡ đèn
màu. Trước đây Chương Tranh Lam chẳng có cảm giác gì với ngày tết Tây
này nhưng bây giờ lại rất quan tâm, hỏi người đang nhìn ra ngoài cửa sổ
xe: “Ngày lễ em có rảnh không?”
Thủy Quang hơi thất thần, chỉ “ờ” một tiếng mà không quay đầu lại, cũng không biết là có nghe thấy câu hỏi của anh không.
Chương Tranh Lam nghiêng đầu nhìn cô. “Thẫn thờ gì vậy? Hử?”
Thủy Quang quay đầu lại, nói: “Em thích mùa đông.”
Chương Tranh Lam cười, hỏi: “Em không sợ lạnh à? Anh bảo này… mai là cuối
tuần, bây giờ còn sớm, có muốn đến nhà anh một lát không? Chỉ ngồi chơi
thôi, anh không có ý gì khác đâu.” Ý thì nhất định là có, một người đàn
ông bình thường suốt ngày không suy nghĩ lung tung về người trong lòng
mới là lạ, nhưng Chương Tranh Lam rất giỏi kiềm chế, không muốn mối quan hệ vừa mới xây dựng được bị phá hoại chỉ vì không kìm nén được dục
vọng.
Không thấy Thủy Quang trả lời, Chương Tranh Lam thúc giục:
“Sao thế? Trả lời một câu đi?” Nghiêng đầu nhìn đồng chí Tiêu lại đang
đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh chỉ biết dở khóc dở cười. “Em mà im
lặng, anh sẽ coi như em đồng ý đấy nhé!” Sau đó anh cười, xoay vô lăng
lái xe về phía nhà mình.
Die nda nl equ ydo n
Anh dừng xe ở sân sau biệt thự. Tiếng nhạc dừng lại khiến Thủy Quang bừng tỉnh, cuối
cùng cũng phát hiện ra nơi mình đến không phải nhà mình mà là nhà anh,
vừa định lên tiếng hỏi thì đối phương đã xuống xe, đi vòng sang mở cửa
xe cho cô, nở nụ cười chân thành. “Anh đã hỏi em rồi, em không phản
đối.”
Thủy Quang á khẩu, xuống xe mới nói: “Vậy em tự gọi xe quay về đây.”
“Quay về cái con khỉ!” Chương Tranh Lam chửi thề một câu rồi chẳng nói chẳng
rằng đưa Thủy Quang vào trong nhà. “Trong nhà anh có lang sói, dã thú
hay là yêu ma quỷ quái gì mà khiến em không muốn đến như thế này?”
“… Yêu quái.”
Chương Tranh Lam bật cười. “Anh là yêu quái, vậy em chính là Phật Tổ chuyên thu phục yêu, được rồi chứ?”
Thủy Quang đã từng đến nhà Chương Tranh Lam hai lần, một lần cô chẳng còn
nhớ được bao nhiêu, một lần là khi cô bị ốm, anh đưa cô đến, hôm sau ngủ dậy, cô đã thẫn thờ nhìn anh rất lâu.
Hai năm trước, mỗi làn cô
nhìn thấy khuôn mặt này thì luôn muốn lẩn tránh. Hai năm sau, cô nhìn
thấy anh thì chỉ biết thở dài, cảm xúc của cô chính cô cũng không nói rõ ràng được.
Sau khi vào nhà, Chương Tranh Lam bảo cô ngồi xuống, cứ tự nhiên như ở nhà rồi vào phòng bếp lấy nước ấm cho cô.
Hai lần trước, Thủy Quang đều không ngắm kỹ nơi ở của anh, lúc này cô nhìn
một lượt, chỉ cảm thấy đơn giản và vô cùng sạch sẽ. Cô nhìn thấy trên
bàn trà có bày một hộp bút chì lớn và mô hình đàn piano bằng thủy tinh,
cầm lên xem, phát hiện phần đỉnh đàn piano có khắc mấy chữ tiếng Anh:
Love and will (Tình yêu và niềm tin).
Khi cô đặt cây đàn trở lại bàn, người ở phía sau nói: “Cái này là anh mua hồi năm lớp mười một đi Mỹ tham gia trại hè.”
Chương Tranh Lam đi đến ngồi xuống bên cạnh Thủy Quang, đưa cốc nước trên tay
cho cô, còn mình thì cầm một lon cà phê. “Em xem ti vi không?”
Thủy Quang cầm chiếc cốc, gật gật đầu, nếu không xem ti vi, hai người chỉ
ngồi đó thì cũng thật kỳ quặc, nhưng vừa bật ti vi lên, hình ảnh đang
tạm dừng trên màn hình lại khiến cả hai đều sững sờ. Đây là kỳ thi võ
thuật toàn quốc vào năm 2003, là lần đầu tiên cô giành được giải nhất,
cô đứng trên bục cao nhất nhận giải thưởng, khi đó, cô mười sáu tuổi, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Thủy Quang chăm chú nhìn màn hình một hồi
lâu, Chương Tranh Lam cũng nhất thời không biết phải tắt đi hay là đổi
sang kênh khác, thực ra nếu bây giờ tắt ti vi thì cũng hơi ngượng, vì đã bị bắt hỏa tang rồi, anh đang định giải thích hoặc nói câu gì đó để lấp liếm thì Thủy Quang đã lên tiếng trước: “Em cũng quên mất là còn có
cách ghi hình như thế này.”
Đã bao lâu rồi cô không cười như thế này?
Thủy Quang vẫn đang cố xóa đi những ký ức có liên quan đến anh ấy, không
phải cô không muốn quên, chỉ là mười tám năm liền cô đều ở bên cạnh anh. Khi bắt đầu biết thích một người, trong trái tim cô đã ươm một hạt
giống rồi chăm sóc, bảo vệ từng li từng tí, chờ đến ngày nó đơm hoa kết
trái, cuối cùng anh cũng nói sẽ đợi cô. Hạnh phúc đợi chờ bao lâu tưởng
chừng đã nắm trong lòng bàn tay, không ngờ lại tan biến không chút dấu
vết.
Chẳng còn gì nữa cả.
Khi Vu Cảnh Lam qua đời, cô chỉ có suy nghĩ này.
Đã bốn năm rồi, Cảnh Lam qua đời khi còn quá trẻ, đến giờ có bao nhiêu người còn nhớ đến cậu thiếu niên xuất sắc năm nào?
Cho nên đã bao nhiêu năm rồi, cô muốn quên anh đi nhưng không đành lòng! Sự mâu thuẫn này giày vò khiến cô sầu não đến mức không còn là chính mình, cô muốn vượt qua nó nhưng lại không nỡ buông tay.
“Em mà cứ thất thần trước mặt anh, anh sẽ tức giận đấy.” Đưa ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của Thủy Quang, Chương Tranh Lam nhẹ nhàng cười, nói.
Mắt
Thủy Quang hơi đỏ lên. Anh ôm cô vào lòng, cảm thấy có chút xót xa, có
chút buồn bã và mất mát, cũng có chút bất lực. “Tiêu Thủy Quang, Tiêu
tiểu thư, bất luận trong lòng em cất giấu bí mật gì, anh chỉ muốn nói
rằng, em cứ giữ bí mật của em, anh sẽ cố gắng hết sức để giữ em.”
“Vì sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?” Không có ai vô duyên vô cớ đối
xử tốt với người khác, sự tưởng nhớ của cô với Cảnh Lam là giọt nước
tích thành song, dần dần ngưng tụ, dù không thể nói là khắc cốt nhưng
cũng đủ để ghi tâm, vậy còn anh thì sao?
“Vì sao à? Em cứ coi như kiếp trước em là tiên nhân còn anh là một yêu tinh phong nhã, hào hoa
tuyệt thế. Em đã cứu anh, sớm chiều bên nhau nên hai bên nảy sinh tình
cảm, nhưng ngặt nỗi tiên yêu khác biệt, cuối cùng bị chia cách, nhưng
trước khi chia tay, chúng ta đã ước hẹn kiếp sau đến nhân gian làm một
cặp phu thê bình thường, chúng ta bây giờ chính là đang tiếp tục mối
nhân duyên của kiếp trước.”
“…”
“Được rồi, được rồi, anh
sai rồi, không nói linh tinh nữa.” Chương Tranh Lam cười, ôm chặt người
con gái đang định đẩy anh ra, ti vi đã bị anh tắt từ bao giờ, hai người
cứ lặng lẽ ôm nhau trông vô cùng ấm áp.
Thủy Quang không cử động, im lặng cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người anh. Hơi thở ấm áp của anh nhè
nhẹ phả bên tai cô. Trước giờ Thủy Quang chưa từng thân mật với một
người đàn ông nào như thế này, bao gồm cả Cảnh Lam, hành động thân mật
nhất của Cảnh Lam cũng chỉ là kéo tay cô đi cả quãng đường tuyết phủ.
Nếu Thủy Quang biết hiện giờ trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì, có thể cô sẽ hất tay anh ra rồi bỏ đi ngay.
Chương Tranh Lam là một người đàn ông bình thường, đối diện với người mình yêu thì đương nhiên muốn… động tay động chân, dù sao đây cũng là lần đầu
tiên trong đời anh biết động lòng. Anh không hề cảm thấy việc có ham
muốn với người mình yêu là chuyện đang sỉ nhục, anh yêu cô, muốn có cô,
đây là chuyện quá đỗi bình thường. Nhớ lại lần đầu tiên với cô, tuy đã
hai năm trôi qua nhưng anh vẫn thường vô tình nhớ lại, sự viên mãn năm
đó khiến anh trầm luân.
Khi Chương Tranh Lam đang đấu tranh tư
tưởng, Thủy Quang vô thức dựa gần vào anh hơn một chút, không biết vì
sao mùi hương của anh khiến cô cảm thấy an tâm, cũng bớt đi những suy
nghĩ rối rắm.
Chương Tranh Lam thầm rủa hai tiếng, trước nay
không biết rằng mình lại mẫn cảm như vậy. Anh điều chỉnh tư thế ngồi,
thản nhiên hỏi: “Em lại đang thất thần sao?”
“Không.” Thủy Quang nói.”
Chương Tranh Lam cười: “Lẽ nào đang nhớ anh?”
Lần này Thủy Quang không trả lời nữa. Chương Tranh Lam thấy có chút tiếc
nuối. “Anh nhớ em lắm đấy. Thủy Quang, nếu bây giờ anh hôn em, em có
đánh anh không?”
“…”
“Mai là cuối tuần.”
Thủy Quang ngồi thẳng dậy nhìn anh, người kia không “cố giữ”, thậm chí còn kéo dãn khoảng cách với cô, nụ cười hiện rõ, nốt ruồi lệ ở mắt trái khiến người đàn ông này càng có vẻ phong lưu, đa tình.
Anh muốn sự hồi đáp của cô?
Thủy Quang nhổm người phủ môi mình lên khóe môi anh, anh sững sờ. Khi cô lùi ra, Chương Tranh Lam lập tức kéo cánh tay cô, ánh mắt sáng lấp lánh,
sau đó giành quyền chủ động hôn lên môi cô.
Thủy Quang không phản kháng khiến Chương Tranh Lam bị kích thích mãnh liệt. Anh rời khỏi môi
cô, hôn lên vành tai cô, anh giống như trúng tà, nói: “Anh muốn em.”
Thủy Quang thở dốc, mi tâm nhíu lại, định nói nhưng Chương Tranh Lam đã giữ
lấy cổ cô. Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, sự tiếp xúc của
bờ môi khiến ý thức của cô bị phân tán. Chương Tranh Lam không hôn quá
dữ dội, chỉ dịu dàng như những làn song nhưng cũng đủ khiến đối phương
mất hết lý trí, bao gồm cả chuyện kháng cự. Có điều, chút lý trí còn sót lại đó cuối cùng không địch nổi con ma dục vọng đã ẩn náu trong lòng
anh đã lâu. Giữa những nụ hôn nóng bỏng, anh vẫn thủ thỉ: “Anh muốn em,
được không? Thủy Quang, chúng ta là người yêu, thân mật là chuyện bình
thường mà.”
Quả nhiên, sự do dự của Thủy Quang đã khiến người đàn ông đang bị ham muốn lấp đầy con tim này thừa cơ tiến đến. Chương Tranh Lam kéo cổ tay của cô vòng lên eo anh. Thủy Quang cảm thấy mình như
đang chới với giữa dòng nước, không biết phải bám víu vào đâu, cũng quên mất phải dùng vũ lực, cứ để mặc anh ngày càng có những hành động ám
muội.
Chương Tranh Lam vui mừng trước việc Thủy Quang không phản
kháng, giọng nói trầm khàn di chuyển đến bên tai cô, chậm rãi nói những
lời yêu thương.
“Em phải đi đây.” Trong không gian ngập tràn sự
ám muội, giọng nói khe khẽ của Thủy Quang vang lên, Chương Tranh Lam
sững sờ, ôm chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em muốn thấy anh
chết sao?”
Trong đầu Thủy Quang cũng rối tung lên, trái tim vẫn
đang đập loạn. “Chương Tranh Lam…” Cô đẩy anh ra. Anh tóm lấy tay cô,
đưa lên cắn, nhưng làm sao nỡ cắn thật chứ. Trong lòng cô tê dại, muốn
rút tay ra nhưng anh nào để cho cô được làm như thế, anh khẽ cắn ngón
trỏ của cô, mắt nhìn thẳng vào cô.
Mặt Thủy Quang càng đỏ bừng
lên, vừa tức giận vừa xấu hổ, dù sao cô cũng là con gái, vẫn luôn bảo
thủ về chuyện tình cảm, ngoài việc trước đây yêu thầm Cảnh Lam, có thể
nói cô chưa bao giờ yêu ai, đến khi chớm yêu lại gặp phải kiểu người như Chương Tranh Lam, bị anh quay như chong chóng là điều quá đỗi bình
thường.
Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng thả tay ra nhưng không có ý nhượng bộ, thậm chí còn sát lại gần hơn, cúi người hôn lên tóc cô.
Thủy Quang tưởng rằng sau đó anh sẽ thôi nhưng lại phát hiện mình đang
bị anh từ từ ép xuống sô pha. Cô cắn răng, bực bộ vì mình đã nhượng bộ
anh quá nhiều lần.
“Anh thả tay ra, em phải đi rồi…”
“Không buông.”
Thủy Quang vừa giận dữ vừa xấu hổ , co chân lên đá anh nhưng vì không gian
bị hạn chế nên cũng không biết đá trúng chỗ nào, chỉ nghe anh “hừ” một
tiếng, cụp mắt xuống, giọng nói mang theo mấy phần u oán: “Em thật nhẫn
tâm!”
Thủy Quang chẳng hiểu ra sao, đến khi anh tóm lấy tay cô
đưa đến chỗ bị thương, cô mới ý thức được là chuyện gì, vội vàng rụt tay về. “Anh là đồ lưu manh.”
Chương Tranh Lam nở nụ cười u ám. “Thế này đã là lưu manh rồi á? Vậy thế nào thì sao? Anh nói rồi hôn lên bờ
môi cô, mang theo ham muốn rõ ràng.
Thủy Quang quay đi. Chương
Tranh Lam nở nụ cười, tay vẫn không dừng lại, chiếc áo sơ mi cũng đã
được cởi ra gần hết, để lộ khuôn ngực vạm vỡ, săn chắc. Anh cầm lấy tay
cô đặt lên lưng mình, nói: “Lần trước bị em cào, giờ trên lưng anh có
rất nhiều sẹo.”
Thủy Quang mơ hồ biết ý anh muốn nói gì nhưng lúc này cô càng bực bội hơn vì mình vị anh dẫn dụ, khống chế, liền bộc phát tính khí trẻ con cào vào lưng anh, khiến gã lưu manh nào đó phải rùng
mình. “Em lại cào đấy à?”