Ngày cuối ở trong trường, An cảm thấy bịn rịn và muốn khóc. Nhanh quá, ngày mai thôi mỗi đứa một phương rồi. Khánh Đình chạy về phía An hồ hởi:
- Ê bà kia, bữa cuối rồi, anh bà có tới không?
- Ảnh vô thành phố làm việc rồi, chắc không tới được.
- Vậy hả, ảnh làm gì? Công ty nào?
- Nghe nói là công ty dược phẩm, tui không biết, cũng không có hỏi.
- Trời! Anh mình sao bà thờ ơ vậy, hay không muốn làm mai cho tui?
- Tại lo ôn thi nên không chú ý thôi. Anh hai của tui mà, trước sau gì cũng biết à. Hahaha
- Xí! Em gái gì mà không biết tận dụng đặc quyền gì hết. Gặp tui là năn nỉ ỉ ôi, tới khi nào ảnh chịu tới trường thì thôi. Có anh hai để mè nheo mà.
An phì cười, Khánh Đình cũng cười. Ngày cuối rồi, không có cô bạn thân này, chắc An đã không có ngày tháng vui vẻ năm học cấp ba. Cứ tận dụng cơ hội cười thôi, vì mai đây khi dấn thân vào cuộc sống của người lớn, những nụ cười hồn nhiên trong sáng như thế mấy ai còn giữ lại.
Họ vào lớp, chờ cô chủ nhiệm thông báo kết quả tốt nghiệp.
- Tôi rất vui mừng thông báo, lớp chúng ta đậu 100%. Tuy có vài bạn có môn dưới trung bình, nhưng không vào điểm liệt nên vẫn đậu vớt.
Cả lớp vỗ tay rần rần, ai cũng vui vẻ ra mặt.
- Cô ơi, hôm nay lớp mình quẩy một bữa đi cô.
Mấy bạn nam đập bàn, bạn nữ vỗ tay ủng hộ ý kiến đó. GVCN xoa xoa thái dương vì ồn ào quá, nhưng lại nở nụ cười mãn nguyện. Cô đưa tay lên ý nói cả lớp im lặng.
- Thôi được rồi, hôm nay cho các em xả láng, nhưng không được quá đáng nhé. Cô già rồi, không thích hợp với bọn trẻ nữa, nên thôi, cô đề cử người đi thay thế được không nè?
- Ai, ai vậy cô. Có trẻ đẹp, có giỏi không ạ. - cả lớp lại nhao nhao lên.
Khang bước vô lớp, đưa tay lên miệng e hèm, rồi nở nụ cười rạng rỡ.
Lần này không chỉ có nam sinh phấn khích, mà ngay cả nữ sinh cũng hò reo inh ỏi.
- Thầy Khang, thầy đi xả với tụi em phải không thầy? Vui quá, hahaha!
- Sao lại là thầy, anh chứ. Thầy lớn hơn tụi mình có 12 tuổi à. Mình cũng còn là học sinh nữa đâu, sắp làm sinh viên rồi đóa. Hihihi
- Đúng rồi! Anh ơi, anh đi chơi với tụi em đúng không anh?
- Uhm! Hôm nay tôi sẽ chung vui với các em. Nhưng nhớ một chữ cũng là thầy, mà tôi cho các em rất nhiều phương trình có cả đống chữ đấy nhé.
- Thầy ơi thầy, thầy có biết vì sao Glucozo và fructozo có cùng công thức, nhưng chỉ có một một chất phản ứng với brom không thầy? - một nữ sinh bạo gan hỏi.
- Cũng giống như giữa bao nhiêu thầy cô, lớp các em chỉ phản ứng với tôi nên mới thi môn hóa được điểm cao đó.
- Hahahaha. Thầy nói đúng, chuẩn không cần chỉnh. Hahahah.
- Thôi, mình đi ra ngoài ăn gì đó, rồi đi đâu chơi cũng được. Có thực mới vực được đạo, đúng không?
- Đúng, đúng. Mà thầy ơi, thầy có chơi môn thể thao nào không thầy?
- Tôi có luyện võ karate.
- Hèn chi, nhìn thầy không mập nhưng trông săn chắc, vạm vỡ. Hihihi
Nãy giờ cả lớp nhốn nháo, chỉ có riêng An là lặng lẽ ngồi đó, quan sát anh hai. Cũng cả tháng rồi mới gặp lại, sao anh ấy càng đẹp hơn trước vậy. Ông anh này, xấu chút có phải hay hơn không....
Cả lớp đi ăn chè, cá viên chiên, bánh tráng trộn, xoài lắc....nói chung phá banh quán ăn vặt luôn. Mang tiếng cả lớp chứ đa số là nữ sinh, còn nam sinh chỉ lác đác vài người. An đang ngồi ăn chè, huyên thuyên với mấy bạn, có một nam sinh, tay cầm cây hoa hồng chạy tới trước mặt An.
- Thiên An! Tặng bạn nè.
An ngước lên nhìn, thì ra là Lộc. Cái tên này dai như đĩa, cuối năm rồi cũng không tha cho cô. An gượng cười.
- Trời, thiếu hoa thì nói tui cho, nghĩ sao có cả chục người ở đây mà tặng đúng 1 cành hoa vậy ông?
- Nếu An thích, tôi có thể mua cả bó tặng An, chỉ mình An thôi.
- Ông quên nhà tui trồng hoa bỏ mối à, để tui kêu người chở hoa tới cho ông tặng mỗi bạn một cây nhé.
Một tràng cười vang lên, làm Lộc hơi quê quê. Môi anh ta mím lại, không nhận thì thôi, còn cố tình chơi xỏ anh. Tay anh ta nắm chặt cây hoa hồng như muốn gãy. Bất chợt, hắn dùng cây hoa tính đập thẳng vô mặt An. Tay hắn cầm cành hoa giơ lên, một viên đá vèo vèo xé gió bay tới đập vào tay hắn rớt xuống đất, tan chảy. Khi mọi người nghe thấy tiếng la của An, quay lại nhìn thì tên kia đang nhắn nhó ôm bàn tay bị bầm một khoảng nhỏ. Do An đưa tay lên đỡ, nên khi cây hoa rơi xuống đất, gai hoa hồng cũng quẹt nhẹ vào tay cô, rướm máu. Cả lớp im lặng, ai cũng sững sờ trước hành động của Lộc, nhưng bất ngờ hơn chính là Khang, anh đang đứng bên xô nước đá, gương mặt bình thản, lạnh tanh không cảm xúc, ánh mắt vô tình đến đáng sợ. Anh đút hai tay vô túi, lững thững chậm chạp tiến đến chỗ của Lộc. Hôm nay Khang mặc áo thun màu kem, quần kaki màu trắng, mang đôi adidas cũng màu trắng, nhưng sao cả người Khang như toát ra khí chất u ám đến lạ. Mấy bạn nam sinh chỉ biết trợn mắt quan sát, còn nữ sinh ai cũng hoang mang. Khang đứng trước mặt Lộc, ánh mắt Khang tối đi một mảng.
- Em vừa làm gì? Làm lại thử tôi xem.
Lúc này Khánh Đình mới khều An: Nói gì đi, không là anh bà đánh Lộc có chuyện bây giờ. An từ nãy giờ hồn vía cũng lên mây, gai hoa hồng cào trúng cũng không sợ bằng vẻ mặt của anh hai bây giờ. An như quên mất Khang là anh mình. Cô vội đứng lên nắm cánh tay Khang:
- Anh Hai! Mình đi về đi. Em mệt rồi.
Cả lớp ồ lên, thầy Khang là anh hai của Thiên An, trời, sao trước giờ không biết, bà đó giấu kĩ thiệt. Khang như sực tĩnh, quay lại nhìn em gái, ánh mắt nhu hòa hơn, trở lại làm thầy Khang điềm tĩnh thường ngày. Lúc này, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
- Tay em có sao không?
Khang nắm tay An lên xem vết thương, rồi quay qua nhìn Lộc, ánh mắt lại tối đi. An cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng của anh hai mình, cười hề hề.
- Không sao đâu, nhưng mình về nhà đi, em hơi mệt.
- Được! - Khang lại ôn nhu trả lời em gái.
Khang nắm tay An dắt đi, không thèm chào hỏi ai nữa. Phía sau mà bao cặp mắt chữ A, miệng chữ O ngó theo mà cũng chẳng ai dám hó hé rủ thầy đi hát karaoke luôn. An ngồi phía sau xe moto, tim vẫn thình thịch vì một màn vừa rồi.
- Anh hai! Về nhà đừng kể cho ba mẹ nhé.
- Kể chuyện gì?Lúc nãy xảy ra chuyện gì hả?
- Á! Anh vừa làm gì không nhớ sao?
- Em mệt nên anh đưa em về.
Hơ, không lẽ anh hai bị bệnh rối loạn nhân cách, chỉ cách nhau vài phút mà như thành người khác rồi. Thôi kệ, không nhớ cũng không sao, như anh của bây giờ là thích nhất, ấm áp, dịu dàng.
- À. Mà sao hôm nay anh về đây, chẳng phải anh đang đi làm ở thành phố sao?
- Ngày em tốt nghiệp mà, phải về chứ. Em giận anh hai phải không? Nên không thèm nói chuyện với anh?
- Không có! em ôn thi mà. - An lí nhí
- Anh chở em tới nơi này, bảo đảm em thích, tha hồ selfi.
Khang chở An tới cánh đồng hoa F flower trên đèo Mimosa. Quán cà phê có ban công bằng kính trông xuống cả cánh đồng hoa Lavender tím ngắt. An thích thú hò reo như đứa trẻ.
- Sao anh biết chỗ này?
- Xứ mình phải biết chứ.
- Anh mới ở nước ngoài về không lâu mà.
- Vì em, dù nơi nào xa lạ. Anh cũng sẽ làm trở nên quen thuộc.
Khang đi tới đứng bên An, trong ánh chiều tà giữa rừng hoa oải hương tím biên biếc. Khang xoay người An, nhìn thật sâu vào đôi mắt to tròn của cô, tim của Khang dường như cũng lỗi nhịp. “Ngày trước, em chỉ là đứa trẻ hồn nhiên, vòi vĩnh đu theo anh đòi bế, em gái ơi, em thành cô gái tự bao giờ, sao lòng anh cứ in đậm hình bóng em.” An mắc cỡ cúi đầu, đứng trước một người con trai đẹp như người mẫu, lại hết sức cưng chìu mình, An cứ trượt dài trong mối tình tội lỗi. Cô hi vọng đây chỉ là thần tượng cho rung động đầu đời, khi cô gặp nhân duyên, tình cảm kia sẽ thành kí ức đẹp.
- Anh hai! Ở đây có bán sữa tươi trân châu đường đen không?
- Em muốn uống?
- Uhm! - An gật gật đầu.
- Chờ anh.
Khang đi xuống quán, chắc order trà sữa. An ngồi trên ban công, ngắm hoa và chụp hình. Nhưng sao đã 30 phút mà anh hai chưa trở lại, An bắt đầu sốt ruột. May sao, An tính chạy ra cổng thì Khang đi vào, trên tay là ly trà sữa tan gần hết đá. Mồ hôi rịn ra trên trán Khang thành dòng. Anh nhìn thấy em gái, nhoẻn miệng cười. Còn An tự nhiên mếu máo, rưng rưng. Cô chạy tới ôm chầm anh hai:
- Em tưởng anh bị gì. Ở đây không có bán thì thôi, không cần chạy đi mua, em sợ. Hic hic hic
- Khờ quá! Anh lớn rồi, còn sợ bị lạc hay bắt cóc sao?
- Nhưng em sợ mà. Hichichic.
- Thôi được rồi, mình về, nín đi. Để ba mẹ tưởng anh ăn hiếp em đó.
Khang vuốt vuốt mái tóc thẳng dài của An. Ừ, cảm giác mềm mại trơn tuột thật thích. Cảm xúc hai người lúc này không dừng ở mức tình cảm anh em nữa, mà trở thành xúc cảm cho chút gì vụng dại thuở đầu tiên.