Em Gái, Anh Yêu Em

Chương 6: Chương 6: Bị bắt nạt




Hôm nay, sau khi Duẫn Mạt tan học trở về, liền ngồi trên ghế xem TV đợi anh hai về, trung học so với tiểu học thì về trễ hơn vài giờ, thường là bác Tiểu Từ lái xe đón Duẫn Mạt trước, sau đó hai giờ nữa sẽ đi đón Duẫn Trạm.

Có tiếng mở cửa, mắt Duẫn Mạt sáng ngời, vui vẻ chạy tới.

“Anh hai, anh đã về!”

Giọng nói non nớt lộ ra sự vui vẻ, Duẫn Mạt rất muốn chạy thật nhanh nhào vào lòng anh hai mà làm nũng, đáng tiếc, cô không thể.

Duẫn Trạm mặt không thay đổi đi vào trong nhà, nhưng căn bản không để ý tới em gái mình kêu lên, trực tiếp lên lầu đi tới phòng mình. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sắc mặt của anh không được tốt.

“Anh hai?”

Duẫn Mạt nhíu mày, nhìn bóng lưng Duẫn Trạm, trực giác nghĩ rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì, bình thường anh hai cô rất thích sạch sẽ, hôm nay nhìn đồng phục hình như hơi bẩn?

Thấy Duẫn Trạm không để ý đến mình, Duẫn Mạt liền tự mình chạy lên lầu, đi tới trước cửa không muốn gõ định xong vào, ai ngờ cửa lại bị khóa!

Không còn cách nào, Duẫn Mạt chỉ có thể gõ cửa một cái.

“Anh hai, mở cửa cho Tiểu Mạt đi mà?

Duẫn Mạt dán tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe âm thanh trong phòng, nhưng lại không nghe được gì, chỉ có thể gõ cửa lớn hơn.

Kết quả đổi lấy chỉ là tiếng hét của Duẫn Trạm “Cút...”

Thân thể nhỏ nhắn của Duẫn Mạt run rẩy, giọng nói của anh hai không lớn, nhất định là có chuyện gì xảy ra ở trường học, Duẫn Mạt suy nghĩ một chút, liền có chủ ý.

Ngày thứ hai, Duẫn Mạt tan học trở về nhà, ngồi đợi, đợi được lúc Tiểu Từ chuẩn bị đi đón Duẫn Trạm, liền chạy tới xin phép cho cô đi cùng.

Đến trường học Duẫn Trạm, Duẫn Mạt chào bác Tiểu Từ rồi như một làn khói chạy xuống xe, chạy về phía lớp Duẫn Trạm.

Bây giờ cách giờ tan học còn khoảng mười phút, lớp Duẫn Trạm ở lầu ba, tìm được cầu thang, Duẫn Mạt liền đi lên.

Đây là lần đầu tiên cô đến trường của anh hai, trước đây chỉ nhìn ở bên ngoài, trong lòng có chút vui vẻ, bất quá cô không có vui vẻ tới quên đi mục đích của mình.

Duẫn Mạt chạy lên lầu ba, tìm lớp của Duẫn Trạm, đột nhiên đi qua một góc, nghe được tiếng nói chuyện.

“Này ~ thằng tàn phế, hôm qua bỏ qua cơ hội, hôm nay mấy anh muốn chơi đùa cùng mày một chút.”

Vốn cô cũng không thèm để ý, chỉ là cô đối với chữ “Tàn phế” có chút mẫn cảm, vì thế bước qua chỗ đó, kết quả...

“Cút ngay...”

Giọng nói và cách nói chuyện này quá quen thuộc, giọng điệu khi nói hai chữ “Cút ngay”, lại khiến kẻ khác sợ hãi, không phải là anh hai cô thì còn là ai.

Trái tim Duẫn Mạt nhảy dựng lên, không rõ anh hai gặp phải chuyện gì.

“Tàn phế đến như vậy mà còn kiêu ngạo, mọi người đều bị mày lừa, khuôn mặt của mày không biết lừa được bao nhiêu tấm lòng của cô gái đây? Dù sao thì mày vẫn là người tàn phế! Ha ha ha. . .”

Giọng nói hung hăng, mang theo chút khinh bỉ và nhìn có chút hả hê, Duẫn Mạt xiết chặt quả đấm nhỏ, tức giận đến hận không thể nào đánh hắn ta tại nơi này.

Không nghe được giọng nói của Duẫn Trạm, Duẫn Mạt biết anh lúc này nhất định trầm mặc, không có có gì làm anh để ý bằng chuyện tàn phế, cô biết lòng của anh hai, bình thường nhìn anh không để ý, nhưng thật ra thì hoàn toàn ngược lại.

Duẫn Mạt rất muốn xông qua, nhưng cô biết mình lực rất nhỏ, việc này chỉ có thể dựa vào người lớn giải quyết.

Cô lặng lẽ đi xa một chút, móc điện thoại ba mới mua gọi cho Tiểu Từ, nói mọi chuyện một lần, Tiểu Từ dặn cô phải cẩn thận một chút, sẽ tới nhanh.

Cúp điện thoại, Duẫn Mạt lại lặng lẽ đi vào, thăm dò, kết quả dọa cô giật mình, nước mắt muốn chảy ra, cô vội vã chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.