Editor: Trịnh Phương.
Beta: Mèo ™
Nói đến mối tình đầu, Vạn Vũ Thần cảm thấy đó căn bản không thể coi là yêu, chẳng qua là lúc còn trẻ vẫn còn dại dột, cảm thấy thích thì liền ở chung với nhau mà thôi, đợi đến khi hai người dần quen thuộc, biết được những thiếu sót của đối phương, cảm giác thích thú ban đầu cũng sẽ dần phai nhạt theo.
Khi đó, thất tình quả thật là rất không dễ chịu, nhưng cũng chỉ có vậy. Sự tổn thương vào lúc đó không phải do tình yêu mang đến, mà là bởi vì lúc chia tay, lời nói châm chọc đầy nhẫn tâm của bạn trai đã hoàn toàn đả thương sự cao ngạo và lòng tự ái của cô.
Khi đó cô rất kiêu ngạo, dựa vào vẻ bề ngoài xinh đẹp cùng tính cách sáng sủa, hơn nữa còn có rất nhiều người biết cô, thưởng thức cô, hâm mộ cô. Ở trường học, cô hăng hái, cao ngạo như một con Khổng Tước, cho nên khi bạn trai nói chia tay, cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu được. Mặc dù cô không quá thích anh ta, nhưng bị người khác bỏ rơi là một việc rất mất mặt. Cô cảm thấy, chuyện như vậy, cả đời cũng không thể xảy ra ở trên người cô. Chỉ có chuyện cô bỏ rơi người khác, làm gì có đạo lý người khác bỏ rơi cô chứ?
Cô hỏi anh ta nguyên nhân.
Anh ta nói: “Vạn Vũ Thần, cô quá kiêu ngạo, quá bướng bỉnh, quá tự cho mình là đúng. Cô cho rằng cô là ai? Chỉ là xinh đẹp hơn người khác một chút mà thôi, nhưng mà gái đẹp thì ở đâu chẳng có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Những cô gái khác đều dịu dàng nghe lời, chỉ có cô là khác, cô cho mình là nữ vương sao? Cho rằng tất cả mọi người phải nghe lời cô sao? Thật xin lỗi, tôi không phải cha mẹ cô, cũng không phải là fan hâm mộ của cô, không cần phải chịu đựng sự sắp đặt của cô, hơn nữa cô vốn cũng không đặt tôi vào mắt. Cứ như vậy đi, mọi người hảo tụ hảo tán (*).”
(*) Hảo tụ hảo tán: Dễ đến với nhau thì dễ chia tay; đến với nhau trong vui vẻ thì cũng nên chia tay trong vui vẻ.
“À, đúng rồi.” Anh ta quay đầu lại: “Về sau cô nên thu liễm tính khí của mình một chút đi, nếu không sẽ không có tên đàn ông nào dám yêu cô đâu.” Sau đó liền tiêu sái, nghênh ngang rời đi, để lại Vạn Vũ Thần nghiêm mặt đứng tại chỗ, tức giận đến không thở nổi.
“Anh TMD (con mẹ nó) nói bà đây không có người đàn ông nào dám yêu? Buồn cười, rõ ràng mắt chính mình bị mù, còn đổ hết tội lên người bà đây, bà đây nguyền rủa anh cả đời bất lực——”
Vạn Vũ Thần nhìn về phía trước mà chửi đến khản cả giọng, nhưng tên kia ngay cả một bóng lưng cũng không để lại cho cô.
Cô chán nản suốt mấy ngày, ngay cả học cũng không muốn đi, buồn bực nằm vùi ở nhà, mặc cho cha mẹ khuyên như thế nào cũng vô ích, sau đó, cô thật sự không chịu nổi chuyện bị người nhà càu nhàu nữa, liền vác cặp sách ra ngoài, cha mẹ nghĩ rằng cô đi học, nhưng thật ra là cô tới quán bar.
Khi đó, cô vẫn còn là vị thành niên, không thể vào những quán bar lớn, cho nên đành phải tới một quán bar nhỏ trong hẻm.
Cô chọn một quán có cách trang trí trông cũng không tệ, vừa đẩy cửa đi vào liền gặp tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Nhân viên phục vụ thấy cô mặc đồng phục học sinh lại đeo cặp sách nhưng vẫn cười híp mắt mời cô vào. Cô chọn một bàn hai người rồi ngồi xuống, nhìn menu rượu mà chậm chạp chưa biết chọn món gì, cuối cùng cũng chỉ gọi một đống lớn bia, sau đó ngồi uống.
Cô biết có rất nhiều người đang nhìn mình, những ánh mắt háo sắc đáng ghét kia làm cả người cô không thoải mái, nhưng ngoài mặt, cô lại không lộ vẻ gì, chỉ nhìn đám nam nữ đang điên cuồng lắc lư trên sàn nhảy, uống bia của mình.
Chờ đến lúc uống hết ba chai bia xuống bụng, cô đã cảm thấy đầu có chút choáng váng, bụng căng đến khó chịu, cô nhịn không được mà đi tới WC.
Sau khi trở ra, cô tiếp tục uống, nhưng còn chưa uống được bao nhiêu, cô liền cảm thấy từng trận choáng váng, tới rất mãnh liệt, rất đột ngột, thân thể cũng dần trở nên nóng nực. Dù cô vẫn còn trẻ nhưng cũng biết thân thể mình vào lúc này có chút không bình thường, cô biết chính mình bị người khác bỏ thuốc. Cô luống cuống, vội vàng đeo cặp sách lên lưng, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi cửa.
Quả nhiên, cô rất nhanh đã bị ba người đàn ông bao vây.
Cô từng học Taekwondo, nhưng bây giờ cô căn bản không còn hơi sức, hai chân đều run lên, thân thể càng ngày càng nóng ran khó chịu, sao có thể là đối thủ của ba người đàn ông được chứ?
Cô có chút tuyệt vọng, không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy. Cô chỉ là muốn tìm một chỗ để phát tiết một chút thôi, sao lại gặp phải loại chuyện cẩu huyết mà chỉ có thể xảy ra trong phim truyện?
Ba người đàn ông rất nhanh đã tiến lại gần cô, cả đám đều mang vẻ mặt thèm thuồng bỉ ổi, Vạn Vũ Thần nhìn vào chỉ cảm thấy buồn nôn, nếu bị bọn họ chạm vào, còn không bằng chết đi cho xong!
Cô hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, cảm giác đau đớn khiến đầu óc của cô tỉnh táo hơn chút, sau đó cầm cặp sách che ở trước ngực, liều mạng phản kháng, cũng không biết đá trúng chỗ nào của bọn họ, một người đàn ông ở trước mặt đột nhiên ngã xuống, cô nhân cơ hội này mà lập tức chạy đi, cố sức chạy, chạy trối chết, cô chỉ biết chạy, sau đó... Đầu va vào trong ngực của người nào đó.
Trong ngực của anh rất thoải mái, hương vị tươi mát rất đặc biệt, như đặt mình trong một suối nước tươi mát, dập tắt cảm giác giác nóng ran trong cô, nhưng sau đó lại là dục vọng mãnh liệt hơn, cô đã mơ hồ không rõ, chỉ muốn thỏa mãn thân thể đang khổ sở.
Sau đó thì sao? Sau đó chính là củi khô lửa bốc, chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản, đợi đến khi cô tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường trong khách sạn, mới chợt hiểu ra, lần đầu tiên của cô đã hiến tặng cho một người đàn ông mà bản thân mình không biết mặt.