Editor: hoa hồng
Beta: hoa hồng
Cùng lúc buổi sáng ngày nọ, Doãn Mạt phát hiện mình bị cảm, đau họng, lỗ mũi tắc nghẽn, đầu nặng, cả người bủn rủn, cô dùng sức hít mũi một cái, vẫn chưa thông, chỉ có thể dùng miệng hô hấp. Cô mở hai mắt vô thần, ở trên giường ngây ngẩn một lát sau, liền mệt mỏi xuống giường, kéo ngăn kéo trong nhà tìm thuốc cảm, kết quả thật vất vả mới tìm được một hộp Bạch Gia Hắc, lại phát hiện quá hạn.
Cô bất đắc dĩ ném thuốc quá hạn vào thùng rác, sau đó trở về phòng mặc áo khoác thật dầy vào, ra cửa đi mua thuốc.
Doãn Mạt đón gió rét lạnh, cảm thấy cơ thể càng phát lạnh, cô che kín áo, chỉ muốn nhanh một chút mua xong thuốc, sau đó về nhà ngủ.
Khi đi ngang qua một tiệm bán hoa cô liếc nhìn vài lần, trong lòng còn đang suy nghĩ anh cũng chưa từng mua hoa tặng cho cô, lại đột nhiên phát hiện trên tấm biển quảng cáo của tiệm bán hoa viết vài chữ to: Lễ tình nhân lãng mạn, hoa tươi vì bạn làm nhân chứng!
Cái gì?! Hôm nay là lễ tình nhân?
Doãn Mạt vội vàng tính ngày, tính ngày mới phát hiện, không ngờ mình quên một ngày quan trọng như vậy, hôm nay là Mười bốn tháng Hai nha!
Cô hưng phấn một trận, rồi lại yên lặng, hôm nay là lễ tình nhân thì thế nào đây? Anh trai vẫn phải bận rộn chuyện công ty, chỉ sợ anh ấy cũng không nhớ hôm nay là lễ tình nhân, tự một mình mình cũng không qua được, thôi, vẫn nên mua thuốc rồi về ngủ thôi.
Doãn Mạt đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn, vào ngày lễ tình nhân không ngờ lại bị cảm, cảm còn chưa tính, trong nhà còn chỉ có một mình mình, ngay cả trải qua lễ tình nhân đầu tiên cùng bạn trai cũng không được. Nhìn trên đường từng đôi tình lữ ân ái ngọt ngào, cô có loại cảm giác cô đơn toàn thế giới chỉ còn dư lại một mình mình.
Mua thuốc, Doãn Mạt mơ hồ về đến nhà, vừa mở cửa, chỉ thấy Doãn Trạm đứng ở cửa, hai người đồng thời sững sờ, cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh trở lại?”
“Lấy chút tài liệu.” Doãn Trạm giơ tài liệu trên tay lên, lại nhìn sắc mặt cô không tốt, nhíu nhíu mày, hỏi: “Bị cảm? Giọng nói nghe có chút tịt.”
“Ừ, chỉ là không sao, cảm vặt mà thôi.” Doãn Mạt hạ mí mắt, che giấu mất mác trong mắt, quả nhiên anh ấy không biết. . . . . .
Doãn Trạm xoa xoa đầu của cô, nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay ba mẹ đi thăm hỏi bạn bè, buổi trưa anh cố gắng dành chút thời gian cùng ăn cơm với em.”
“. . . . . . Không cần, anh bận rộn mà, em không sao.”
Doãn Mạt có thể không tự biết, cô đơn trong giọng nói của cô dù không tỉ mỉ nghe cũng nghe ra được.
Doãn Trạm không tiếng động cười cười, “Được rồi, đi ngủ một giấc trước đi, dưỡng chút tinh thần.”
Doãn Mạt gật đầu một cái, cô đắm chìm trong mất mác, đâu còn ngẫm nghĩ ý trong lời nói của anh. Chờ sau khi Doãn Trạm đi, cô uống thuốc, trở về phòng ngủ.
Doãn Mạt ngủ rất không thoải mái, vẫn đang mộng, trong mộng cô ngồi trên một chiếc bè trúc, đón từng đợt sóng biển trôi nổi phập phồng phập phồng, cô nắm thật chặt ở phía dưới cọc gỗ, chỉ sợ mình bị bọt sóng nuốt mất. . . . . . Đột nhiên, phía trước có một cơn sóng lớn đập vào mặt cô, trong nháy mắt, quấn cô vào trong biển rộng, cô biết bơi, nhưng lúc này tứ chi cô vô lực, cơ bản không bơi nổi, chỉ có thể từ từ chìm vào đáy biển, cảm giác khổ sở hít thở không thông làm cô lo sợ luống cuống không yên, cô cho rằng mình sẽ như vậy mà chết đi. . . . . .
“Tiểu Mạt, Tiểu Mạt. . . . . .”
Đột nhiên một giọng nói truyền đến, Doãn Mạt muốn mở mắt ra, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, giọng nói kia vẫn còn tiếp tục gọi cô, đầu cô trì trệ dừng một lát mới phân biệt ra được, đây không phải là giọng nói của anh trai sao?
“. . . . . . Gần đây có bệnh viện không?” “Được, sau khi đến đi bệnh viện trước. . . . . .” “Có thể nhanh lên một chút không?” . . . . . .
Doãn Mạt đứt quãng nghe được Doãn Trạm đang đối thoại với ai đó, cô muốn mở mắt, nhưng mí mắt giống như bị ngàn vàng đè nặng, mở thế nào cũng không mở ra được, sau đó, Doãn Trạm dịu dàng vỗ lưng của cô, cô mới chìm vào giấc ngủ say.
Chờ Doãn Mạt mở mắt ra, đã là chuyện ngày hôm sau, vào mắt là trần nhà sáng choang, cùng đèn treo hoa lệ trên đỉnh đầu. Đầu óc của cô vừa mới xoay chuyển, nơi này là chỗ nào? Tại sao cô lại ở chỗ này?
Cô ngồi dậy, mặc dù đầu còn có chút choáng váng, nhưng đã tốt hơn nhiều, lỗ mũi cũng không đầy nghẽn nữa, chỉ là giọng nói còn có chút khó chịu. Cô quan sát bốn phía, phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc giường lớn, gian phòng trước mắt không giống khách sạn, cũng không phải là bệnh viện, cô nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi, tại sao mình lại ở chỗ xa lạ này?
Chẳng lẽ cô bị bắt cóc?!
“A. . . . . .” Nghĩ tới đây, chính cô nở nụ cười trước, bị bắt cóc ở trong chính nhà mình, như vậy bọn bắt cóc kia có khả năng nhất chính là anh bạn trai nhà mình rồi.
Cô xuống giường, ra khỏi gian phòng, nhìn phòng ốc đơn giản lại lắp đặt thiết bị tinh xảo, phỏng đoán đây cũng là căn biệt thự.
“Cơ thể như thế nào rồi?”
Chỉ thấy Doãn Trạm đang từ cửa đi vào, thấy cô vội vàng đi tới, kéo cô vào trong ngực, sờ cái trán của cô.
“Em đã tốt hơn rất nhiều, nơi này là nơi nào?”
Thấy tinh thần của cô không tệ, rốt cuộc Doãn Trạm nhanh chóng yên tâm, “Không phải lần trước em nói muốn đi trên đảo của làng du lịch chơi sao?”
“Nơi này là trên hòn đảo của làng du lịch kia?!”
Doãn Trạm thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, cười một cái nói: “Vốn anh định vào lễ tình nhân cho em một bất ngờ, không ngờ em lại ngã bệnh.”
“Thì ra anh nhớ lễ tình nhân.” Doãn Mạt nói thầm, “Anh cũng không nói gì, em còn tưởng rằng anh cũng không biết.”
“Sáng sớm hôm qua công ty còn có chút chuyện chưa hết bận được, cho nên vốn định để buổi chiều dẫn em tới, kết quả buổi chiều anh về đến nhà phát hiện em còn đang ngủ, liền lặng lẽ ôm em tới, không ngờ ở trên thuyền thì lại phát hiện em sốt.” Doãn Trạm nhéo mặt của cô, “Cô nhóc em đấy, thật là không để cho người ta bớt lo.”
Doãn Mạt tựa vào trong lòng anh, hít mũi một cái, nhẹ nói: “Cám ơn anh.”
Thì ra là anh chưa bao giờ lơ là cô, cho dù công việc bận rộn như vậy, anh còn tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ lễ tình nhân. Kỳ nghỉ đông trước đó, một lần ở trên tạp chí du lịch nhìn thấy làng du lịch kia, cô chỉ nhắc tới, nói muốn tới nơi này chơi, anh liền liều mạng dành thời gian trống, chỉ vì để cho cô vui vẻ, người đàn ông như vậy, cả đời này cô cũng sẽ không buông tay.
Doãn Trạm tiến tới hôn môi cô, Doãn Mạt vội vàng xoay mặt đi, “Em cảm đấy, sẽ lây.”
“Không có việc gì, anh không sợ.” Doãn Trạm nắm cằm của cô, lập tức đặt lên môi của cô, cùng với cô răng môi giao nhau . . . . .
Doãn Mạt không cách nào khác, chỉ có thể thuận theo anh. Đang mơ mơ màng màng hôn thì Doãn Mạt đột nhiên cảm thấy trên ngón tay phải được lồng vào một thứ gì đó, cô vội cúi đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc nhẫn đơn giản lại tinh xảo đang nằm ở trên ngón áp út của mình.
Doãn Trạm giơ ngón tay của mình lên, chính là chiếc nhẫn dành cho nam.
Doãn Mạt cười: “Đây là cái gì?”
“Quà tặng.” Doãn Trạm nói: “Cũng là chứng minh, chứng minh em là danh hoa đã có chủ rồi.” Anh cầm tay của cô, hôn ở trên ngón tay áp út đang mang nhẫn của cô một nụ hôn, “Tương lai, anh sẽ tự mình lấy lại nó, thay bằng chiếc nhẫn kim cương.”
——
Không có một đoạn tình yêu nào là trôi qua thuận lợi cả, nếu chúng ta có thể đi tới cuối cùng, bởi vì chúng ta yêu đủ sâu, chúng ta có thể vì lẫn nhau gánh chịu tất cả, bao dung tất cả; nếu chúng ta không cách nào tạo ra kết quả, vậy cũng chính là một đoạn hồi ức tốt đẹp, không trách ai, không hận ai, chỉ là thời gian mang đi sôi nổi ban đầu, chúng ta trở về với bình thản, cũng thế. . . . . . Duyên phận của chúng ta chưa đủ sâu đậm. Nhưng anh tin tưởng, trời cao đã chiếu cố đến chúng ta, duyên phận của chúng ta luôn luôn không cạn, dây dưa từ nhỏ đến bây giờ, chúng ta còn phải dây dưa cả đời, chỉ yêu nhau chúng ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay, không phải sao?
Tình yêu, là cái gì? —— chỉ là anh muốn cầm tay của em, chậm rãi đến già.