Editor: Linh Ngọc
Hai người dọn dẹp xong, rồi cùng nhau lên tiếng chào dì Trương sau đó ra khỏi cửa, Duẫn Trạm dẫn theo em gái đến một quán thức ăn ngon trên đường gần trường học, các loại ăn văt cần thiết đều có, nhìn Duẫn Mạt nhịn không được nước miếng muốn chảy xuống.
Duẫn Mạt chưa từng ăn qua quầy ăn vặt bên đường, mặc dù vợ chồng Duẫn đã tiến bộ, nhưng cũng vô cùng coi trọng thức ăn của con cái, tiệm thức ăn nhanh bên đường, hay các quán nào cũng không để cho cô chạm vào, dù sao con mình còn nhỏ, sức đề kháng cũng yếu, ăn đồ bậy bạ sẽ không tốt lắm.
Vì thế Duẫn Mạt đối với những món ăn ngon mình chưa thưởng thức qua thật sự cảm thấy rất mới lạ, lập tức không nhịn được sinh lòng hướng đến.
Đáng tiếc, bên cạnh cô còn có một Duẫn Trạm.
“Đừng nhìn, cha mẹ không cho em ăn những thức ăn không tiêu chuẩn này, anh dẫn em đến một nhà hàng tốt phía trước.
Duẫn Mạt vừa nghe, không vui, “Anh hai, thỉnh thoảng ăn cũng không sao, anh đừng nói với cha mẹ là được mà.”
Duẫn Trạm nhàn nhạt nhìn cô một cái, không có dấu hiệu thỏa hiệp.
“Anh hai ~~”
Duẫn Trạm chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ lần nữa ----- kỹ năng làm nũng vô địch.
Tuy rằng kỹ năng này khiến cho Duẫn Trạm không hề chống cự nổi, nhưng Duẫn Trạm cũng không phải là mặc cho người ta định đoạt, từ lâu đã nghiên cứu ra đối sách.
“Đi, tự em ăn đi, anh đi nhà hàng.” Nói xong, mặc kệ Duẫn Mạt đứng tại chỗ, tự mình đi về phía trước.
Duẫn Mạt nắm chặt quần áo, bĩu môi, nhìn bóng lưng của anh hai ba giây, sau đó căm hận đi theo.
Cảm giác được động tĩnh sau lưng, Duẫn Trạm nhếch môi lên.
Khung cảnh bên trong nhà hàng không tệ, buôn bán rất đông, phòng hai người đã hết, Duẫn Trạm và Duẫn Mạt chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.
Duẫn Trạm ghi món ăn xong, thì buồn cười nhìn về phía em gái còn đang giận dỗi đối diễn.
-- thật đúng là đứa bé. . .
“Duẫn Trạm, quả nhiên là anh.”
Duẫn Trạm còn đang suy nghĩ có nên thoải mái một chút hay không, thì nghe được giọng nói quen thuộc của con gái.
Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ủy viên trong ban thể dục kéo theo hai nữ sinh đi tới.
“Mọi người cũng ăn ở đây sao?”
Duẫn Trạm khách sáo hỏi một câu, tuy rằng ủy viên trong ban thể dục là nữ sinh, nhưng lại tùy tiện, mà Duẫn Trạm cũng không thấy đáng ghét gì, quan hệ với cô ta cũng coi như là khá tốt.
“Đúng vậy. . . đây là em gái của anh?”
Thiệu Xảo Thục chú ý đến Duẫn Mạt lanh lợi đáng yêu ngồi bên cạnh, lập tức tò mò.
Duẫn Trạm gật đầu, “Em gái anh, Duẫn Mạt.” Lúc này thấy cô gái nhỏ mở to hai mắt tò mò nhìn Thiệu Xảo Thục, không hề sinh hờn dỗi, khóe miệng Duẫn Trạm nhếch lên, trong mắt có ý cười.
Trong nháy mắt, hình tượng lạnh lùng nghiêm túc không còn tồn tại nữa, Duẫn Trạm khó có được vẻ mặt dịu dàng như vậy, làm cho ba người Thiệu Xảo Thục rất kinh ngạc, thậm chí một người trong đó gò má cũng đỏ ửng lên, trong mắt không che giấu được sự yêu thích.
Thiệu Xảo Thục thu hồi ánh mắt, trong lòng không ngừng châm chọc: Cũng may trong trường Duẫn Trạm không bao giờ cười, nếu không sẽ gây tai họa cho các nữ sinh?
“Em gái, chào em, chị là ủy viên ban thể dục của anh trai em ------ Thiệu Xảo Thục, hai người này là bạn của chị, rất hân hạnh được biết em.”
Thiệu Xảo Thục cắt mái tóc ngắn, đôi mắt to lại phát sáng, làm cho Duẫn Mạt sinh lòng yêu mến, lập tức thích chị này.
Hai người vui vẻ trò chuyện một lát, thấy món ăn lên, ba người Thiệu Xảo Thục mới rời khỏi.
... ...... ...... ...... ....
“Anh hai, chị Thiệu kia tốt vô cùng.”
Duẫn Mạt ăn thịt ngon, đã sớm quên vừa rồi mình thèm nhỏ dãi quán ăn bên đường kia.
Duẫn Trạm nhàn nhạt ừ một tiếng, vẫn không quên lấy dĩa rau cho em gái, phòng ngừa cô thiếu chất dinh dưỡng, chỉ biết ăn thịt không ăn rau.
Đột nhiên, Duẫn Mạt đảo mắt, “Anh hai, bạn của chị Thiệu buộc tóc đuôi ngựa hình như thầm mến anh đó.”
Duẫn Trạm ngẩng đầu buồn cười nhìn cô một cái, “Em còn là con nít biết cái gì là thầm mến chứ?”
“Đương nhiên làm em đã hiều, hơn nữa em cũng không phải là con nít.” Duẫn Mạt bĩu môi, phân tích nói: “Thầm mến không phải là len lén thích sao, bạn cùng bàn của em thầm mến lớp trưởng chúng em, nhìn thấy cậu ấy thì sẽ đỏ mặt, vừa rồi chị buộc tóc đuôi ngựa luôn lén nhìn anh, còn đỏ mặt nữa, không phải là vì thích thầm anh sao?”
Duẫn Trạm nghe xong không để bụng, giễu cợt cười một tiếng, “Các em mới mấy năm, biết cái gì là thích thầm chứ, cùng lắm là trò chơi của con nít mà thôi.”