Em Gái Của Gian Thần

Chương 125: Chương 125: Cuộc sống ngọt ngào (2)




Cũng may ngày kế tiếp thời tiết không tệ lắm, ánh nắng chiếu xuyên qua từng kẻ lá. Cuối cùng Lâm Uyển cũng có thể thuận lợi dẫn Lý Duy Nguyên ra khỏi viện.

Mấy ngày trước nàng nghe mọi người trong Lý phủ từng nói, những năm gần đây Lý Duy Nguyên không bao giờ rời khỏi tiểu viện nửa bước, mỗi ngày chỉ ở trong tiểu viện hoặc là đi đến Di Hoà Viện mà thôi, không bao giờ đặt chân đến những nơi khác.

Sau khi biết chuyện ấy, nàng luôn cảm thấy khó chịu, cho nên nhân lúc nhàn rỗi nàng muốn cùng Lý Duy Nguyên dạo chơi trong Lý phủ.

Ngoại trừ cây cảnh có chút thay đổi thì tất cả mọi thứ ở đây so với trước kia cũng không thay đổi đáng kể. Lâm Uyển nắm tay Lý Duy Nguyên chậm rãi đi dạo khắp nơi.

Dù sau bọn họ đã sống ở đây bảy năm, tất nhiên sẽ có rất nhiều hồi ức. Một lúc Lâm Uyển lại đưa tay chỉ về bụi cây ven đường hoặc một tảng đá to, kể lại những kỷ niệm trước kia của hai người.

Sắc mặt Lý Duy Nguyên vẫn luôn nhàn nhạt, chỉ có lúc nhìn đến nàng trong mắt mới có chút vui vẻ.

Bởi vì nói quá nhiều, nàng liền thở dài: “ Ca ca, ta nghe mọi người ở đây nói rằng, bảy năm qua chàng chẳng bao giờ đi dạo trong phủ, cứ mãi suốt ngày ở trong phòng đọc sách hoặc luyện chữ, chàng không thấy buồn chán sao?”

Vì điều gì mà không chịu ra ngoài? Rõ ràng phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy mà.

Lý Duy Nguyên trầm mặc nhìn nàng một lúc, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng, từ từ lên tiếng: “ Uyển Uyển, nàng không ở bên ta cho dù phong cảnh có đẹp cách mấy trong mắt ta chỉ là một sự ảm đạm.”

Nàng không ở đây, cảnh sắc thật ảm đạm không còn một chút sắc thái nào cả. Nơi nào có nàng giống như có ánh mặt trời chiếu sáng.

Lâm Uyển nghe hắn nói như vậy, cảm thấy mũi mình có chút cay cay, đôi mắt cũng phiếm hồng.

Nàng ôm lấy eo hắn, tựa đầu vào lòng hắn, nghẹn ngào nói: “ Ca ca, sau này ta sẽ luôn ở bên chàng.”

Lý Duy Nguyên nghe xong, trong lòng trở nên mềm mại, lại đưa tay ôm cái eo thon của nàng, cằm tựa lên đầu nàng, nhẹ giọng nói: “ Uyển Uyển, bảy năm qua mỗi giờ mỗi khắc ta đều nhớ đến nàng. Ta vẫn luôn chờ ngày nàng quay trở lại.”

Ban đầu do hắn giận nàng cho nên không muốn nói những lời này với nàng, nhưng hiện giờ khi nghe nàng nói như vậy, hắn không thể cất giấu những lời nói này trong lòng được nữa.

Trong lời nói bất giấc có một chút uỷ khuất. Dùng thời gian bảy năm để chờ đợi một người, ngày nhớ đêm mong không biết có bao nhiêu tuyệt vọng.

Lâm Uyển cảm động không nói thành lời, chỉ biết ôm chặt lấy hắn.

Lý Duy Nguyên là người khá cố chấp, cũng có vài phần bá đạo và thâm tình. Nàng tin rằng cả đời này bản thân mình sẽ không thể rời khỏi hắn được nữa.

Nàng cũng không có ý nghĩ muốn rời khỏi hắn, sau này nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại bên hắn.

Hai người ôm nhau một lúc, Lâm Uyển lại ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chút nước mắt, nhưng vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

“ Đi thôi.” Nàng nắm tay Lý Duy Nguyên, dẫn hắn đi một đoạn đường, còn cười nói: “ Ta nhớ phía trước có một cây hồng mai, chàng dẫn ta đến đó hái hai nhánh mai về cắm trong bình hoa nhé.”

Trên mặt Lý Duy Nguyên cũng vui vẻ, nắm tay nàng tiền về phía trước. Quả thực phía trước có một cây hồng mai vừa đúng lúc đang nở hoa.

Lâm Uyển bảo Lý Duy Nguyên hái nhánh mai cho mình, nàng vui vẻ ôm nó vào lòng, lại nắm tay Lý Duy Nguyên tiến về phía trước. Còn luôn miệng trò chuyện cùng hắn.

Trước sau vẻ mặt của hắn đều ôn nhu cười, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng nhắc nàng chú ý nhìn đường đừng để bị ngã.

Ngẫu nhiên cũng có các nha hoàn và vú già đi ngang qua, bọn họ mở to đôi mắt vì khiếp sợ.

Bọn họ đang nhìn thấy cái gì vậy? Tể tướng mấy năm nay không bao giờ gần nữ sắc thế mà hôm nay lại tự mình nắm tay một vị cô nương.

Hơn nữa mỗi lần nhìn đến vị cô nương này sắc mặt càng ôn nhu và vui vẻ, hiển nhiên trong lòng tể tướng rất coi trọng cô nương này.

Thậm chí bọn họ còn cơ hồ biết biết cô nương này là ai, nàng chính là tiểu nha hoàn mấy ngày trước được đưa vào phủ, nhưng sao tướng gia lại coi trọng nàng như thế?

Chỉ vì quá khiếp sợ, mắt thấy hai người bọn họ đang tiến đến đây bọn họ liền cúi thấp đầu không dám nhìn lên, cực kỳ cung kính gọi một tiếng tương.

Hôm nay tâm tình Lý Duy Nguyên khá tốt, cho nên hắn nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lâm Uyển cảm thấy đứng trước mặt người khác mà bọn họ lại thân mật như vậy, ít nhiều sẽ phá hỏng hình tượng cạo ngạo lạnh lùng của Lý Duy Nguyên, vì vậy nàng muốn buông tay hắn ra.

Nhưng Lý Duy Nguyên một mực không đồng ý, cứ ung dung bình tĩnh nắm chặt tay nàng đi lướt qua bọn họ.

Hắn đi rất thong thả, còn Lâm Uyển có chút ngượng ngùng. Trong lúc đi ngang qua bọn họ, nàng nhẹ nhấp môi, hơi ngượng ngùng cúi đầu xem như chào hỏi.

Phía trước chính là Di Hoà Viện, sau khi suy nghĩ một lúc Lý Duy Nguyên liền dẫn nàng đi về phía đó.

Mấy ngày trước Tiểu Phiến đã phân phó một nha hoàn mới đến đây trông coi. Lúc Lý Duy Nguyên gõ cửa, nàng ta vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lý Duy Nguyên, vội vàng uốn gối hành lễ, gọi một tiếng tướng gia.

Thái độ của Lý Duy Nguyên cũng tương đối thân thiện, gật đầu với nàng ta một cái, sau đó bảo nàng ta lui ra ngoài.

Tất nhiên tiểu nha hoàn không dám làm trái ý hắn, nàng ta hành lễ xong liền vội vàng đi ra bên ngoài. Lúc rời đi còn không quên đóng cửa viện lại.

Bất quá Lý Duy Nguyên vẫn cài then cửa lại. Sau đó dẫn Lâm Uyển vào phòng.

Bên trong phòng vẫn còn nhánh hoa mai lần trước nàng đã cắm, hiện giờ hoa cũng đá úa tàn, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua đã làm những cánh mai rơi xuống bàn.

Lâm Uyển vội mang nhánh mai đó ra ngoài, rồi thay nướcb bình hoa.

Trước kia khi có thời gian nhàn rỗi nàng vẫn thường xem những quyển sách hướng dẫn cắm hoa, tuy rằng không thể nói là tinh thông chúng nhưng ít nhiều cũng biết cắt tỉa như thế nào.

Nàng nhanh tay tìm một cây kéo nhỏ tỉa lại những lá héo trên nhánh hồng mai. Theo sau nàng cắm chúng vào bình sứ, còn nghiêng bình cẩn thận xem xét có chỗ nào cần chỉnh sửa lại hay không.

Lý Duy Nguyên đứng khoanh tay đứng một bên, mỉm cười nhìn nàng. Hắn có nhớ rõ lúc trước nàng có một quyển sách hướng dẫn cắm hoa, nàng chỉ đọc hai trang đã hứng thú bừng bừng đi đến nơi hắn trổ tài.

Nàng còn nói phải làm ra một bình hoa xinh đẹp nhất. Kết quả nửa ngày trôi qua, hắn chỉ nhìn thấy bên trong cái bình sứ trắng ấy là một nhanh cây toàn lá không thấy hoa.

Thậm chí nàng lại cố ý đem đến cho hắn xem, còn dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, tất nhiên nàng muốn hắn lên tiếng khích lệ mình vài câu, cho nên hắn chỉ nói bình hoa này quả thực rất độc đáo, không giống cách cắm hoa của người thường.

Nàng nghe xong vô cùng vui mừng. Từ lúc ấy mỗi ngày trong phòng hắn đều có những nhánh hoa khác nhau, cho đến sau này nàng đã nhàm chán việc cắm hoa, vì vậy trong phòng hắn không còn xuất hiện những bình hoa nào nữa.

Hiện tại khi nhìn đến bình hoa hồng mai nàng vừa cắt tỉa xong, hắn cảm thấy nàng cắt tỉa cũng không tệ, tay nghề so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Lâm Uyển đặt cây kéo xuống bàn, đi đến bên cạnh Lý Duy Nguyên, nắm cánh tay phải của hắn, nàng còn chỉ vào bình hoa hồng mai nói: “ Ca ca thế nào, có đẹp không?”

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, vẻ mặt mong chờ người khác khen ngợi. Giọng nói bất giác mang theo vào phần nũng nịu.

Lý Duy Nguyên nhéo nhẹ cái má non mềm của nàng, cười nói: “ Đẹp.”

Lâm Uyển liền cao hứng, mặt mày càng tươi cười. Mấy ngày trước chỉ có một mình nàng sống trong Di Hoà Viện, cảm thấy rất cô đơn. Nhưng bây giờ đã có Lý Duy Nguyên ở bên cạnh, nàng lại cảm thấy thật tốt.

Nàng liền kéo tay Lý Duy Nguyên đến chỗ đặt tượng gỗ A Phúc đùa nghịch, sau đó lại dẫn hắn đến bàn trang điểm còn lấy những món đồ trang sức đem ra cho hắn xem.

Sau khi nàng phát hiện những cây trâm những năm qua hắn đã tự tay làm cho nàng, còn cất kỹ chúng trong tủ.

Lúc ấy hắn cho rằng chúng sẽ mãi mãi không bao giờ được biết đến, cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày nàng lại phát hiện ra.

Mắt thấy trên bàn trang điểm còn có một hộp gấm, đây chính là món quà hắn tặng nàng lúc trước. Hắn nhanh tay lấy một cây trâm hoa mai, kéo nàng ngồi xuống ghế tự tay cài lên cho nàng.

Lâm Uyển nhìn vào gương đồng thấy trên tóc được cài cây trâm này, nàng đưa tay sờ nó, ngẩng đầu cười khanh khách hỏi Lý Duy Nguyên: “ Ca ca, đẹp không?”

Lý Duy Nguyên mỉm cười nhìn nàng. Da nàng trắng như tuyết, màu môi đẹp như hoa thực sự rất xinh đẹp.

Hơn nữa mỗi lần nàng cười đôi mắt to tròn khép thành một vầng trăng khuyết, quả là kiều mỹ không gì sánh bằng.

Hắn cảm thấy lòng mình tràn đầy sự ôn nhu. Hắn nắm lấy cằm nàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt gió, nhưng càng về sau càng mãnh liệt. Chờ Lý Duy Duy Nguyên buông nàng ra thì mặt nàng đã ửng đỏ, hơi thở gấp gáp tựa vào lòng hắn.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, làm sao có thể cầm lòng được nữa? Hắn không chút do dự bế nàng tiến về phía giường ngủ.

Cho dù bên ngoài trời nắng đẹp nhưng thời tiết vẫn còn lạnh. Cho nên khi cởi y phục ra vẫn sẽ cảm thấy rất lạnh. Giọng nói nàng run run, kháng cự: “ Ca ca, đừng như vậy, lạnh lắm.”

Nàng muốn tránh đi nhưng cơ thể ấm áp của hắn đã giam cầm nàng bên trong, còn lên tiếng nói: “ Sẽ nhanh ấm lên thôi.”

Làm sao Lâm Uyển không hiểu rõ hắn muốn nói gì? Trái tim nàng đập loạn, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Nàng lại muốn tìm lý do cự tuyệt, nhưng Lý Duy Nguyên đã tinh ý nhận ra, hắn nói nhỏ bên tai nàng: “ Uyển Uyển, bảy năm qua ta nhẫn nhịn rất khó chịu. Mấy ngày nay nàng tạm thời chịu vất vả một chút nhé.”

Đương nhiên sau khi nghe những lời nói này, mặt Lâm Uyển càng đỏ hơn. Nàng ấp úng không nói nên lời, đồng thời lại cảm thấy ái náy và thương tiếc với Lý Duy Nguyên, cho nên nàng đang chiều theo ý hắn vậy.

Trong lúc ý thức mê mang, nàng lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng hồi phục tình thần lắng nghe một lần nữa, quả thực có người đang gõ cửa viện.

Nàng liền lay cánh tay Lý Duy Nguyên: “ Ca ca, có người gõ cửa.”

Lý Duy Nguyên đang cắm cúi hôn nơi cần cổ trắng mịn của nàng, hàm hồ nói: “ Không cần để ý chuyện đó. Uyển Uyển, chuyên tâm chút đi.”

Nhưng Lâm Uyển không thể không quan tâm: “ Ca ca, có thể người ta chuyện quan trọng muốn tìm chàng đấy. Có khi nào người đó sẽ tiến vào đây không?”

“ Không đâu, ta đã khoá cửa viện không ai có thể vào đây. Nếu ai dám bước vào đây, ta lập tức sẽ giết người đó.”

Cho dù có chuyện gấp như thế nào cũng không thể gấp hơn chuyện của hắn đang làm cùng Lâm Uyển, chẳng phải sao?

Lý Duy Nguyên không hề quan tâm đến người đứng ở bên ngoài cửa.

Lâm Uyển đối với lời nói này của hắn thật là dở khóc dở cười. Muốn lên tiếng khuyên hắn, nhưng dưới hạ thân lại bị hắn va chạm mãnh liệt, nàng không tài nào lên tiếng được.

Một lúc sau, nàng đưa tay sờ gương mặt lấm tấm mồ hôi của hắn, nghẹn ngào nói: “ Ca ca, đừng như vậy, đừng tuỳ tiện ra tay giết người, không tốt đâu.”

Lý Duy Nguyên nghiêng đầu cắn nhẹ ngón tay nàng, thấp giọng ừ một tiếng: “ Được. Cái gì ca ca cũng sẽ nghe theo lời nàng.”

—————//——//—————

*Tác giả có lời muốn nói: Khổ quá đi, dự định cuối tuần ra ngoài chơi kết quả là ngày thứ 6 lại phát sốt, còn sốt cao hai ngày, thật là mệt mỏi. Hy vọng nhanh hạ sốt.

* Editor: Hai chương đều có ít thịt vụng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.