Em Gái Của Gian Thần

Chương 64: Chương 64: Gặp mặt trong chùa




Địa vị của Lý gia nay đã khác xưa, cho nên hai ngày trước lão thái thái đã sai người đến nói với trụ trì chùa Thừa Ân, bảo ông ta hãy mời những vị khách đến thắp hương rời khỏi, còn phải sai người dọn dẹp sạch sẽ các phòng trong chùa để cả nhà Lý gia ở lại nghỉ ngơi.

Lão thái thái còn căn dặn những vị tăng nhân không cần đón tiếp bọn họ, cứ để cho đám người Lý gia tự do hoạt động.

Lần này đến đây bà muốn gặp mặt Đại Giác Pháp Sư, hy vọng ông ta sẽ đoán mệnh cho những vãn bối của Lý gia. Vì vậy bà đã cho người dò hỏi ông ta đã quay về chùa chưa.

Nhưng bà lại biết được tin ông ta chưa quay về. Theo như lời nói của những tăng nhân trong chùa, không biết khi nào sư phụ sẽ quay về. Cho nên trong lòng khó tránh cảm thấy mất mát, còn Lý Lệnh Uyển lại thầm vui mừng.

Theo như trong truyện,thời điểm Lý Lệnh Yến gặp mặt Đại Giác Pháp Sư, chính là lúc nàng ta đi cùng lão thái thái đến đây dâng hương.

Sau đó ông ta nói Lý Lệnh Yến có mệnh phượng hoàng. Từ sau khi ấy, lão thái thái càng xem trong nàng ta, còn đối xử tốt với nàng ta.

Trong truyện còn có một tình tiết, sau khi Chu Thị chết đi bà đã hết lòng giúp Tôn Lan Y ngồi lên vị trí chính thê.

Nguyên nhân bà làm như vậy là vì muốn kết thông gia với Tôn Ngự Sự. Hơn nữa bà cũng muốn giúp Lý Lệnh Yến trở thành trưởng nữ của Lý Tu Bách.

Nếu nàng ta đã có mệnh phượng hoàng cao quý, tất nhiên phải ngồi lên vị trí trưởng nữ mới là hợp tình hợp lý. Nếu để nàng ta chỉ mang thân phận thứ nữ sẽ làm người khác coi thường.

Ban đầu Lý Lệnh Uyển vẫn luôn có một ý định, có nên để Lý Lệnh Yến đi đến chùa Thừa Ân hay không, nhưng nàng không biết nên làm cách nào ngăn cản nàng ta.

May mắn thay, Đại Giác Pháp Sư vẫn chưa quay về chùa, nàng cũng không cần hao tâm tổn sức đối sách nữa.

Bởi vậy nàng cảm thấy có chút đắc ý, xem ra tất cả mọi việc trong truyện đã thay đổi vì hiệu ứng cánh bướm.

Từ sau khi nàng xuyên vào truyện, ít nhiều gì cũng đã có một số chuyện thay đổi. Giống như việc Đại Giác Pháp Sư không có mặt ở chùa, làm sao ông ta có thể đoán mệnh cho Lý Lệnh Yến.

Cho nên chuyện lão thái thái sẽ coi trọng nàng ta cũng không thể xảy ra, bà cũng không vì nàng ta mà làm khó Chu Thị.

Bỗng nhiên nàng lại nhớ đến chuyện Hoàng Cực Hội, nhiều ngày qua nàng luôn phân vân và lo lắng.

Hiện nay Lý Duy Nguyên vừa bước lên con đường làm quan, nàng không biết sau này hắn sẽ trở thành con người như trong truyện không.

Còn Thuần Vu Kỳ sẽ ra sức phò tá Tạ Uẩn hay không cũng không thể nói trước. Nếu như ba người đó phải xảy ra một cuộc giao tranh, với thế lực của Hoàng Cực Hội sẽ giúp cho Tạ Uẩn rất nhiều.

Nàng không biết tương lai ai sẽ là người nắm giữ Hoàng Cực Hội, nếu muốn có được Hoàng Cực Hội người đó phải có năng lực.

Nhưng sau này Tạ Uẩn đăng cơ, Lý Duy Nguyên còn là thần tử của hắn ta có gì là không tốt.

Nếu Lý Duy Nguyên vẫn có ý định muốn đối đầu với Tạ Uẩn và Thuần Vu Kỳ, cho dù có phải liều cái mạng nhỏ của mình, nàng tuyệt đối không để Hoàng Cực Hội rơi vào tay Tạ Uẩn.

Có thế lực của Hoàng Cực Hội, muốn tiền có tiền muốn người có người. Chẳng phải Tạ Uẩn như hổ thêm cánh, sớm muộn gì ngôi hoàng đế cũng sẽ thuộc về hắn ta.

Lúc đó Lý Duy Nguyên vẫn đối đầu với Tạ Uẩn, chẳng phải sẽ có một kết cục bi thảm lắm sao?

Nàng không thể để chuyện này xảy ra. Dứt khoát cứ giao Hoàng Cực Hội vào tay Lý Duy Nguyên thôi. Nhưng chuyện khó nhất chính là phải dùng cách nào để giúp Lý Duy Nguyên nắm giữ Hoàng Cực Hội?

Trong đầu nàng vẫn luôn phân vân một chuyện, tuy hiện giờ nàng và Lý Duy Nguyên thân thiết với nhau như vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy không hiểu rõ con người hắn, càng không thể đoán được hắn đang suy nghĩ những gì.

Để một người lòng dạ khó đoán như vậy nắm giữ Hoàng Cực Hội, có khi nào hắn sẽ trở nên tham vọng muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế của Tạ Uẩn không? Quả thực chuyện này không phải không có khả năng...

Suốt đường đi, Lý Lệnh Uyển ủ rũ ngồi suy tư không chú ý đến mọi chuyện xung quanh. Lúc này Lý Lệnh Kiều đẩy nhẹ nàng một cái, nói: “Tỷ đang ngẩn người suy tư gì đấy? Đã đến chùa Thừa Ân còn không mau xuống xe?”

Nghe Lý Lệnh Kiều nói xong, nàng vội hồi thần, bước xuống xe cùng Lý Lệnh Kiều. Mấy ngày qua trời luôn nắng gắt, nhiệt độ bên ngoài cũng nóng hơn. Sau khi bước xuống xe, nàng cảm thấy nóng bức, ánh mắt trời chiếu vào mặt khiến cho nàng hơi nhíu mắt.

Nàng lại nhìn thấy Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên từ xe ngựa bước xuống, hai người bọn họ thân thiết nắm tay nhau cười nói vui vẻ.

Có nha hoàn đến che dù cho bọn họ. Bởi vì Lý Lệnh Kiều không chịu được ánh mặt trời chói chẳng nên đã sớm thúc giục nha hoàn che dù cho mình.

Lý Lệnh Uyển đưa quạt tròn che mặt mình lại, cũng không có ý định gọi Tiểu Phiến lấy dù. Từ đây đi đến chùa cũng chỉ cũng không xa lắm, chỉ cần đi một lúc sẽ đến nơi, cho nên nàng không muốn làm phiền Tiểu Phiến.

Đột nhiên xuất hiện một cây dù che trên đầu nàng, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang che dù cho mình.

Lý Duy Nguyên thấy nàng nhìn mình, hơi rũ mắt nhìn đến nàng, mỉm cười nói: “ Đi thôi.”

Lão thái thái sớm đã được nha hoàn dìu đi trước, lần lượt mọi người Lý gia cũng đi theo phía sau bà.

Cả đám người tiến vào chùa. Nhưng từ đây đến đại điện còn phải đi qua một dãy cầu thang dài, vì vậy đi được một lúc nàng bắt đầu thở dốc trên người toàn là mồ hôi.

Quả thực thời tiết rất nóng, nàng cũng không còn đủ sức cầm quạt tròn quạt mát cho mình. Lý Duy Nguyên thoáng nhìn về phía trước, đám người của lão thái thái đã tiến vào trong đại điện, sau đó hắn một tay cầm dù tay còn lại nắm tay nàng.

Đôi tay của hắn thật ấm áp, hắn luôn nắm chặt tay nàng. Hai người bọn họ nắm tay nhau đi về phía trước, cho dù sắp đến trước cửa đại điện hắn cũng không có ý định buông tay nàng.

Lý Lệnh Uyển vội thoát khỏi tay hắn, nàng tìm một chỗ mát mẻ dừng chân nghỉ ngơi, chống nạnh hai tai lên eo, thở gấp nói với hắn: “ Không được rồi, muội phải nghỉ ngơi một lúc.”

Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng ra nhiều mồ hôi, liền cầm quạt quạt mát cho nàng. Hắn còn phân phó Tiểu Phiến đem nước ấm đến cho nàng uống.

Trước khi đi đến đây, lão thái thái có sai người chuẩn bị nước ô mai ướp lạnh, nàng liền xua tay với Tiểu Phiến, nói: “Tiểu Phiến, ta không muốn uống nước ấm. Ngươi đi lấy cho ta một chén ô mai ướp lạnh đến đây”

“ Không được.” Giọng nói cứng rắn của Lý Duy Nguyên vang lên, “ Tiểu Phiến, đi lấy nước ấm đến đây.”

Tiểu Phiến nhìn sang Lý Lệnh Uyển, rồi lại nhìn Lý Duy Nguyên, trên mặt nàng ta có chút khó xử, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn nghe theo lời Lý Duy Nguyên, cũng kính nói: “ Vâng, đại thiếu gia.”

Lý Lệnh Uyển...

Rõ ràng Tiểu Phiến là nha hoàn của nàng kia mà, tại sao Tiểu Phiến lại không nghe lời nàng, mà lại nghe lời Lý Duy Nguyên?

Lý Duy Nguyên lên tiếng giải thích: “ Muội vừa mới khỏi bệnh nếu cho muội uống ô mai ướp lạnh, thân thể muội lại bị nhiễm lạnh nữa thì phải làm sao? Đừng vì thoải mái nhất thời mà khiến bản thân mình bị nhiễm hàn khí. Vẫn nên uống nước ấm là tốt nhất.”

Tất nhiên đạo lý này mà ai không biết, nếu trời nóng mà còn uống nước ô mai lạnh thì sẽ dễ nhiễm bệnh.

Hiện giờ hắn chăm sóc nàng cẩn thận như vậy, nhưng nàng vẫn đủ khả năng chăm sóc cho bản thân mình mà.

Cho nên nàng không tình nguyện uống chén nước ấm đó, sau đó hai người tiếp tục tiến về phía trước để bắt kịp đám người lão thái thái.

Mọi người trong Lý gia đều được sống sung sướng từ nhỏ, cho nên hôm nay phải đi ngoài trời nắng như vậy cả đám bọn họ liền cảm thấy mệt mỏi.

Đặc biệt nhất chính là lão thái thái, dù gì bà cũng đã hơn sáu mươi tuổi, làm sao có thể chịu được? Bà bảo nha hoàn đưa mình đến hậu viện bên trong chùa nghỉ ngơi.

Còn những người khác đang đi tham quan trong chùa, lúc này Song Hồng bước đến truyền lời của lão thái thái, chờ buổi chiều mát mẻ sẽ đi dâng hương bái phật.

Bây giờ mọi người có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi, hay đi dạo xung quanh cũng được. Nhưng phải dẫn theo nha hoàn đi cùng mình, tuyệt đối không thể đi một mình.

Sáng sớm đã có người chuẩn bị phòng cho đám người của Lý gia, cho nên bọn họ nhanh chân quay về phòng nghỉ ngơi.

Ban đầu Lý Lệnh Uyển cũng muốn đi về phòng nghỉ ngơi, nhưng Lý Duy Nguyên lại muốn dẫn nàng đi dạo xung quanh đây.

Tuy rằng nàng cảm thấy khá khó chịu, nàng chẳng muốn đi dạo một chút nào, nhưng nàng không thể từ chối lời đề nghị của Lý Duy Nguyên.

Vì vậy nàng dẫn theo Tiểu Phiến đi cùng, bọn họ đi dạo khắp nơi trong chùa. May mắn nơi họ đi đến là một nơi khá mát mẻ, thời tiết mùa hè khá nóng, ánh mặt trời chiếu lên những mái ngói lưu ly thật đẹp, xung quanh còn có cây cối xanh tươi.

Ven đường còn có vài tảng đá phủ rêu xanh, cỏ lại mọc ra từ những khe đá, những ngọn cỏ nghiêng mình theo chiều gió.

Nhìn những ngọn cỏ này, Lý Lệnh Uyển nhớ đến một chuyện, nàng giơ tay chỉ vào cây hoàng kim đối diện, hứng thú nói:“ Ca ca, cây kia được gọi là vong ưu thảo, có phải tên của nó rất êm tai không? Nhưng kỳ thật nó cũng chính là rau kim châm chúng ta hay ăn đó, có phải rất kỳ diệu không?”

Dù sao ngay từ đầu Lý Lệnh Uyển đã biết vong ưu thảo chính là rau kim châm mình hay ăn, nàng cảm thấy thực sự rất kỳ diệu nha.

Cũng giống như hoa mạn châu sa, nghe có vẻ rất hay nhưng thực ra nó chính là hoa bỉ ngạn, sau khi phát hiện sự thật này cảm giác người nghe lập tức thay đổi.

Lý Duy Nguyên khi nghe nàng nói xong, chỉ mỉm cười không trả lời lại. Hắn nhìn thấy ven đường có một cây lựu, hoa đỏ thắm, hắn đưa tay ngắt một bông hoa cài lên tóc nàng.

Hoa lựu màu đỏ thắm cài lên tóc nàng, dù có tươi đẹp cách mấy cũng không thể sánh bằng nhan sắc nàng.

Lý Duy Nguyên chăm chú ngắm nhìn nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Hắn nắm lấy tay nàng tiền về phía trước, vừa đi vừa lắng nghe nàng nói vong ưu thảo và rau kim châm giống nhau như thế nào.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy chút cần có nàng ở bên cạnh, lắng nghe nàng kể chuyện ríu rít cũng làm cho nội tâm bình thản vô cùng.

Đi hết con đường nhỏ, rồi lại đi vòng qua đại điện, bọn họ nhìn thấy phía trước có một đình viện.

Cho dù hôm nay thời thiết nóng bức thế nào, nhưng ở bên trong đình viện vẫn được thắp những chiếc lồng đèn nhỏ.

Lý Duy Nguyên ngẩng đầu nhìn chúng một lúc, lại quay đầu nhìn Lý Lệnh Uyển nói: “ Uyển Uyển, ta đi đến nơi đó một lú sẽ trở về nhanh thôi. Muội cứ ngồi ở đình viện này nghỉ ngơi chờ ta trở về nhé.”

Lý Lệnh Uyển nghe xong, cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước, nàng biết tiểu điện trước mặt chính là nơi các thiện nam tín nữ đến thắp đèn trường minh.

Nàng biết Lý Duy Nguyên muốn đi thắp đèn trường mình cho Đỗ Thị, cho nên nàng tỏ vẻ như không biết gì, gật đầu ngoan ngoãn nói: “ Được ạ. Ca ca, huynh mau đi làm chuyện mình muốn làm đi, muội sẽ ở đây chờ huynh quay lại.”

Nghe nàng nói như vậy, Lý Duy Nguyên vẫn không ngừng dặn dò nàng không được đi lung tung, nhất định phải chờ hắn quay lại, sau đó hắn mới buông tay nàng rời đi.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy thân ảnh của hắn dưới ánh nắng chói chang, tuy dáng dấp cao ráo đĩnh đạt, nhưng kỳ thật cũng rất mảnh khảnh.

Có lẽ những năm qua hắn đã trải qua bao nhiêu khổ cực mới thành công như ngày hôm nay. Tuy hiện giờ hắn đã vào Hàn Lâm Viện, đám người của lão thái thái có đối xử tốt với hắn hơn một chút, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong có bao nhiêu thực lòng?

Dù sao Đỗ Thị cũng là mẫu thân của hắn, mỗi lần hắn nhớ về mẫu thân của mình cũng sẽ cảm thấy đau buồn. Thậm chí cái chết của Đỗ Thị lại có liên quan đến hắn.

Bề ngoài hắn luôn tỏ vẻ như không có gì, nhưng trong lòng lại luôn để ý, nếu không làm sao hiện giờ hắn lại muốn thắp cho Đỗ Thị một ngọn đèn trường minh.

Lý Lệnh Uyển thầm thở dài, nàng càng thương xót cho số phận của Lý Duy Nguyên. Sau khi nhìn hắn đã đi vào trong, nàng lại nhìn ngắm xung quanh.

Nàng nhấc chân đi đến một cái cây cổ thụ, cạnh gốc cây có một bộ bàn ghế đá, nàng ngồi xuống ghế.

Nàng cũng bảo Tiểu Phiến ngồi xuống, nhưng nàng ta một mực từ chối, nói bản thân muốn đứng hầu hạ nàng.

Lý Lệnh Uyển cũng không ép Tiểu Phiến, nàng đành chiều theo ý nàng ta. Lúc này nàng vừa phẩy quạt tròn vừa nhìn ngắm khắp nơi.

Một lúc sau, nàng nhìn thấy trên con đường đá xanh xuất hiện một vị hoà thượng. Người đó mặc tăng y màu nâu, đầu đội mũ Như Lai, trên lưng còn đeo một sọt tre.

Trong tay cầm một cây gậy gỗ, đôi chân mang một đôi giày rơm, bộ dạng phong trần mệt mỏi, vị hoà thượng đó vẫn luôn chú tâm đi về phía trước.

Dường như ông ta cũng cảm nhận thấy điều gì đó, liền quay đầu nhìn về phía nàng. Nhưng dưới ánh nắng chói chang, nàng không tài nào nhìn rõ được mặt mũi của ông ta.

Nàng cảm thấy đôi mắt ông ta thật tinh tường, mà vô cùng bình thản. Xem ra trên thế gian này ít người nào có thể sở hữu một đôi mắt bình thản như thế.

Động tác phẩy quạt tròn của nàng dừng lại, bởi vì vị hoà thượng kia đang xoay người tiến về phía nàng.

Sau khi ông ta đứng trước mặt, nàng đã nhìn thấy rõ tướng mạo của ông ta. Kỳ thật cũng là một người có tướng mạo cực kỳ bình thường, chỉ là màu da hơi ngâm, chắc do đi nắn quá nhiều.

Trong lúc nàng thầm đánh giá vị hoà thượng đó, thì ông ta cũng thầm quan sát nàng. Sau khi quan sát ông ta, trong lòng nàng có một dự cảm không lành.

Cái vị hoà thượng này chắc hẳn cũng đã năm mươi tuổi, bộ dạng giống như vừa từ nơi xa trở về, đây không phải là Đại Giáp Pháp Sư chứ?

Nàng muốn lên tiếng hỏi pháp danh của vị hoà thượng này, nhưng chỉ nàng chưa kịp hỏi, thì vị hoà thượng đã giơ tay hành lễ, cung kính hỏi: “ Xin hỏi, thí chủ từ nơi nào đến?”

Lý Lệnh Uyển...

Câu hỏi sắc bén như vậy nàng cũng sẽ sắc bén đáp lời. Vì thế nàng liền tỏ vẻ thâm sâu khó đoán nói: “ Trước nay luôn ở chỗ này.”

Kế tiếp có phải ông ta sẽ hỏi nàng rốt cuộc nàng ở nơi nào không? Nếu vậy nàng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời muốn mở miệng nói, thì ông ta hơi mỉm cười, hỏi: “ Có phải đến từ phương xa?”

Tuy chỉ là một câu hỏi, nhưng ông ta lại dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định để nói. Lập tức trên mặt nàng biến sắc.

Hai chữ phương xa này, có thể lý giải như thế nào đây.

Thứ nhất có thể hiểu là thế tục ở bên ngoài, cũng có thể là thoát khỏi phạm vi của thế tục. Mà thoát khỏi phạm vi thế giới này là...

Lý Lệnh Uyển nghe xong cũng không trả lời, trên mặt nàng mang theo chút thần sắc trịnh trọng, chần chờ mở miệng hỏi: “ Đại sư ngài là, Đại Giác Pháp Sư?”

Ông ta gật đầu, mỉm cười lên tiếng: “ Không dám giấu gì. Tiểu tăng là người phương nào, chắc không ai hiểu rõ ràng hơn ngài đâu.”

Lý Lệnh Uyển cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng chợt lạnh run.

Trong truyện nàng viết Đại Giác Pháp Sư là một người cực kỳ trí tuệ, có thể nhìn thấy quá khứ cũng như tương lai, cho nên ông ta mới đoán được vận mệnh của Lý Lệnh Yến là mệnh phượng hoàng, còn Lý Duy Nguyên là khắc tinh, đối với tương lai của quốc gia hay gia đình đều là một đại họa.

Nhưng kỳ thật hôm nay khi nhìn thấy vị Đại Giác Pháp Sư này, nàng thật không dám tin vào mắt mình, nàng cảm thấy vô cùng huyền diệu.

Hơn nữa khi ông ta hỏi nàng những câu hỏi sắc bén kia luôn có ẩn ý bên trong, rõ ràng ông ta đã nhìn ra được thân phận thực sự của nàng.

Càng suy nghĩ chuyện đó nàng càng cảm thấy sợ hãi, nhưng Đại Giác Pháp Sư chỉ nhìn nàng không nói lời nào, khẽ cười nói: “ Đúng là ngài rồi, hôm nay tiểu tăng thật có phúc mới được gặp mặt ngài. Ngài cũng như phụ mẫu của tiểu tăng vậy, tất nhiên trong lòng tiểu tăng vô cùng tôn kính ngài, ngài làm gì mà phải sợ tiểu tăng như vậy?”

Lý Lệnh Uyển lập tức cảm thấy vị Đại Giác Pháp Sư này giống như một tấm gương phản chiếu của mình, chỉ cần trong lòng nàng có tâm tư gì thì ông ta đều nhìn thấy hết.

Giống như bản thân mình khi đứng trước mặt ông ta có che giấu cách mấy, ông ta vẫn có thể nhìn thấu, cảm giác này thật khó chịu.

Điều quan trọng nhất là nàng cảm thấy mọi người xung quanh mình đều là kẻ thông minh, chẳng phải chỉ có mình nàng là kẻ ngu ngốc sao?

Tại sao lúc trước nàng lại viết bọn họ thông minh như thế làm gì? Nàng chỉ trầm mặc không lên tiếng.

Hiện giờ nàng không biết bản thân phải nói điều gì, có lẽ im lặng là tốt nhất. Ít ra người khác không thể thấy được sự ngốc nghếch của mình mà khinh thường, ngược lại biết đâu còn tạo cho người khác cảm giác thâm sâu khó đoán.

Đại Giác Pháp Sư vẫn luôn nhìn nàng bằng ánh mắt bình thản an nhiên. Đột nhiên ông ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về một tiểu điện phía sau lưng nàng, mở miệng nói: “ A di đà phật! Nếu thí chủ đã đến đây cần gì phải che giấu? Mời thí chủ bước ra.”

Lời nói nói của ông ta ý chỉ gian phòng phía sau có người. Trong lòng nàng hơi kinh ngạc, liền vội quay đầu nhìn lại.

Cái tiểu điện kia chính nơi thờ phụng Quan Thế Âm, hai bên Quan Thế Âm còn có Kim Đồng Ngọc Nữ, bên trong đàn hương bay khắp nơi, trên bàn thờ còn có một đĩa đồ cúng.

Bỗng nhiên Lý Lệnh Uyển nhìn thấy có một người từ từ bước qua ngạch cửa, thong thả ung dung đi tới đây.

Trên thân người đó mặc y phục bạch nguyệt lam sam, tướng mạo vô cùng thanh tao lại là Thuần Vu Kỳ. Lại xuất hiện thêm một kẻ thông minh!

Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình hoàn toàn trở nên ngu ngốc. Con mẹ nó, một người thông minh còn chưa đủ phiền sao, bây giờ lại còn xuất hiện thêm một người nữa.

Nếu cùng bọn họ nói chuyện chẳng khác nào đang làm khó nàng, chỉ cần nàng lỡ lời nói sai gì đó bọn họ sẽ phát hiện ra ngay.

Bất quá nàng suy nghĩ lại, dù sao nàng và Đại Giác Pháp Sư chỉnói với nhau mấy câu, nếu Thuần Vu Kỳ nghe thấy cũng chẳng đoán ra được điều gì.

Cho dù lời nói khi nãy của Đại Giác Pháp Sư thực sự có ẩn ý, còn phải xem xem mọi người hiểu như thế nào nữa.

Thuần Vu Kỳ có thông minh đến đâu cũng không thể nghĩ đến việc thế giới hắn đang sống chỉ là một quyển truyện.

Còn nàng chính là tác giả của quyển truyện ấy. Sau đó nàng bình tĩnh hành lễ với hắn, nói: “ Thuần Vu công tử.”

Hắn cũng đáp lễ lại với nàng, hơi mỉm cười đáp: “ Lý tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nghe hắn nói như vậy, nàng chỉ mỉm cười.

Trong lòng thầm nghĩ, vì sao mỗi lần ngươi gặp mặt ta lại thể hiện giống như chúng ta thân thiết lắm? Ngươi muốn cho mọi người hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta sao?

Thuần Vu Kỳ lại quay người về phía Đại Giác Pháp Sư hành lễ, cung kính nói: “ Đã nghe danh Đại Giác Pháp Sư đã lâu, hôm nay tại hạ mới có cơ hội gặp mặt ngài thật là vinh hạnh.”

Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói những lời này, nàng thầm nghĩ, xem ra vừa rồi hắn đã nghe hết những lời mà nàng và Đại Giác Pháp Sư nói với nhau.

Nhưng hắn có đủ thông minh để hiểu rõ những lời nói này không, có suy đoán được chuyện gì không. Nàng cảm thấy có lẽ hắn không suy đoán được chuyện gì đâu.

Một sự thật hoang đường như vậy, nàng còn khó chấp nhận huống chi là người khác. Nếu bây giờ nàng nói với hắn, thế giới mà ngươi đang sống chỉ là giả, ngay cả bản thân ngươi cũng không tồn tại, ngươi chỉ là một nhân vật trong một quyển truyện thôi, cái thế giới này đều do một tay ta viết ra.

Chỉ sợ sau khi hắn nghe xong nhất định sẽ nói nàng bị điên mà thôi, thậm chí hắn còn sai người đưa nàng đi tìm đại phu nữa.

Chẳng phải thiên tài đều là những người thần kinh không được bình thường sao. Lý Lệnh Uyển lại nhàm chán suy nghĩ, có khi nào đây chỉ là một giấc mơ.

Đột nhiên có một ngày nào đó nàng giựt mình thức dậy, nhìn thấy trên mạng có nhiều độc giả hỏi mình có kết thúc truyện chưa. Có lẽ nàng đối với quyển truyện này chấp niệm quá sâu.

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy thân ảnh Lý Duy Nguyên bước ra từ trong tiểu điện, nàng lại thoáng nhìn qua Thuần Vu Kỳ, cuối cùng nàng quyết định sẽ đích thân đến đón Lý Duy Nguyên.

Nếu so ra nàng vẫn tin tưởng Lý Duy Nguyên. Dù sao nàng và hắn cũng có sáu năm tình cảm, hắn luôn đối xử với nàng rất tốt, chính bản thân nàng cũng cảm nhận được điều đó.

Còn về phần Thuần Vu Kỳ, tuy biết rõ sau này hắn sẽ đánh bại Lý Duy Nguyên, nhưng nàng không có ý định vứt bỏ Lý Duy Nguyên mà ở lại bên cạnh hắn.

“ Ca ca,“ nàng chẳng quan tâm ánh mặt trời chói chang cũng phải tiến đến phía hắn, nàng lại nói: “ Huynh làm xong việc chưa?”

Trong lúc Lý Duy Nguyên bước ra khỏi tiểu điện đã nhìn thấy thân ảnh Lý Lệnh Uyên. Nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn thấy bên cạnh nàng còn có thân ảnh của hai người nam tử.

Tuy rằng hắn không nhận ra Đại Giác Pháp Sư, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái vẫn nhận ra được thân ảnh của Thuần Vu Kỳ.

Tại sao Thuần Vu Kỳ lại ở đây? Hơn nữa lại đứng cùng Lý Lệnh Uyển?

Trong lòng Lý Duy Nguyên chợt căng thẳng, vội bước nhanh về phía Lý Lệnh Yển, còn nàng vừa thấy hắn tới đã nhanh chân chạy đến đón.

Ngoài trời nắng gắt, nàng ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy hắn, thậm chí trên trán nàng đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

Hắn nhìn thấy nàng không quan tâm đến Thuần Vu Kỳ mà chạy đến đây đón hắn, trong lòng cảm thấy thật vui sướng, sắc mặt ôn hoà hơn một chút. “ Tại sao muội không đứng ở bóng râm kia chờ ta?”

Hắn ôn nhu hỏi, đồng thời cũng đưa tay nắm tay nàng, chầm chậm dẫn nàng về phía bóng mát cây cổ thụ.

Vốn dĩ trong kỳ thi đình, Hoàng Thượng đã phong cho Thuần Vu Kỳ danh hiệu bảng nhãn, hiện nay cả Thuần Vu Kỳ và Lý Duy Nguyên đều đảm nhiệm chức quan trong Hàn Lâm Viện.

Hơn nữa bây giờ hai bọn họ còn là đồng liêu, cho dù trong lòng không thích nhau nhưng gặp mặt cũng phải khách sáo chào hỏi vài câu.

“ Thuần Vu đại nhân,“ Lý Duy Nguyên chắp tay hành lễ với hắn. Sau đó hắn cũng đáp lễ chào hỏi, Lý Duy Nguyên lại hỏi tiếp: “ Hôm nay là tết Đoan Ngọ khó có dịp tình cờ gặp mặt Thuần Vu đại nhân ở đây, đại nhân cũng đến đây dâng hương à?”

Thuần Vu Kỳ không lên tiếng trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía Lý Lệnh Uyển.

Hôm nay thời tiết oi bức, nàng mặc một bộ y phục thanh nhã, áo ngắn tay màu hồng, trên tay áo còn được thêu hoa đào, lại còn phối cùng váy lụa màu trắng.

Trên eo thắt một đai lưng màu đỏ thêu hình con bướm, nó rất giống với màu đóa hoa đang cài trên tóc nàng, tất cả chỉ càng làm tôn lên vẻ đẹp ràng ngời của nàng.

Thuần Vu Kỳ phát hiện chỉ cần nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, ánh mắt của mình đều đặt lên người nàng.

Nhưng mỗi lần gặp nàng, thì nàng luôn thể hiện bộ dạng chẳng muốn rời xa Lý Duy Nguyên một phút nào cả.

Giống như hiện tại, nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên tiến đến đây, phản ứng đầu tiên chính là chạy nhanh về phía Lý Duy Nguyên.

Hắn nhìn thấy Lý Duy Nguyên có những cử chỉ rất thân với nàng, ánh mắt Lý Duy Nguyên khi nhìn nàng vô cùng ôn nhu lẫn si mê.

Nếu người ngoài nhìn thấy cũng không nghĩ rằng bọn bọn là đường huynh muội. Chỉ là khi nhìn bọn họ thận mật với nhau như vậy, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút khó chịu.

——————-//—-//————————

* Tác giả có lời muốn nói: A, Đại Giác Pháp Sư đã xuất hiện

* Lời Editor: Nguyên ca!! Tình địch của anh xuất hiện khắp mọi nơi???????? anh phải ráng giữ bé Uyển chặt vào nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.